Đọc truyện Ta Là Pokemon (Pokemon – Đấu La) – Chương 39: Không vứt bỏ, Không từ bỏ
Lặng yên cúi đầu không nói gì, giáo viên trách mắng và chỉ ra chỗ sai của họ, cả nhóm học sinh đều nhận lỗi và từ từ chạy đi nhận phạt. Đường Tam là người đầu tiên chạy ra ngoài, rồi lần lượt theo sau hắn là Tiểu Vũ, Đới Mộc Bạch, Áo Tư Tạp, Mã Hồng Tuấn theo sát.
“Cổng trước của học viện có chuẩn bị đá nham thạch rất tốt. Các ngươi mỗi người đeo một khối trên lưng, mang phụ trọng mà chạy. Phải nhớ kỹ, các ngươi là một tập thể, nếu có một người không hoàn thành trừng phạt này, vậy thì tất cả đều nhịn đói đi” Đại sư nhấn mạnh câu cuối rồi nhìn sang Bạch Li “Tiểu Vi muốn muốn giúp thì mỗi vòng chỉ được giúp một lần”
Bạch Li ngẩn người, cô đương nhiên là chạy theo. Nhưng mỗi vòng chỉ giúp một lần là sao a? (°-°) Đại sư, người đôi lúc cũng đừng nói khó hiểu như thế được không? Người ta không hiểu ý.
Nhìn năm vị học sinh cùng một tiểu thú nhận phạt chạy về phía cổng, Ngọc Tiểu Cương bèn xoay qua Trữ Vinh Vinh cùng Chu Trúc Thanh nhắc nhở cả hai phải chịu phạt cùng vì cả bọn là một thể thống nhất. Ban đầu vị đại tiểu thư có chút không phục nhưng khi nghe giáo viên nghiêm khắc nói đồng đội là không bỏ mặc nhau, tất cả là một thể. Nghe thế, nàng đành im lặng cùng Chu Trúc Thanh đi phạt cùng. Nhìn trước cổng là 7 giỏ tre đựng đá, mỗi giỏ đều có tên mỗi người và lượng đá khác nhau, nhìn giỏ của mình có phụ trọng ít nhất thì tâm trạng của Trữ Vinh Vinh mới hòa hoãn mà cùng mọi người phạt chạy.
“Không cho dùng hồn lực dưới tình huống chạy khoảng cách dài cộng thêm phụ trọng, trừng phạt này liệu có nặng quá không? Tính ra là tương đương mấy trăm dặm, đừng nói giữa trưa, cho dù khi trời tối đen, chỉ sợ bọn chúng cũng không hoàn thành được. Không nghĩ tới ngươi so với ta còn nhẫn tâm hơn.” Phất Lan Đức không biết từ lúc nào đã đi tới bên người Đại sư đang nhìn lũ nhỏ đang chạy xa dần, giọng nói có chút lo lắng.
Đại sư lạnh nhạt nói “Chỉ có cam chịu vất vả, mới có thể hơn người. Ta đã cẩn thận tính toán trạng thái thân thể bọn nhỏ để có thể vắt kiệt sức lực của bọn chúng. Huống chi, ngươi cho rằng bọn nhỏ ăn bữa sáng tốt như vậy, ăn mà không phải trả tiền ư? Nếu không phải trải qua gia đoạn đồng cam cộng khổ, tụi nhỏ làm sao có thể chính thức tin tưởng đem lưng của mình giao cho đồng bọn?”
Phất Lan Đức giơ hai tay lên đầu hàng, hắn chịu thua với tên bạn cũ này luôn được chưa? “Được rồi, được rồi ta nghe ngươi được chưa? Giao cho ngươi quản lý đi… Ta biết so với ta thậm chí ngươi còn coi trọng mấy đứa nhỏ này hơn, bất quá ta phải nhắc nhở ngươi một lần nữa, kinh phí học viện có hạn” Nhấn mạnh câu cuối
Đại sư khinh bỉ hừ lạnh một tiếng, đường đường là Hồn Thánh mà không lo được kinh phí của học viện, thật đáng xấu hổ.
…
Đeo giỏ lên rồi bắt đầu chạy, dẫn đầu là Đường Tam với Đới Mộc Bạch, hai người này hăng hái chạy như hai con ngựa điên mà không biết dừng. Những người khác chạy đằng sau thực theo không kịp, Bạch Li thì chạy bằng bằng với Trữ Vinh Vinh. Cô biết đây là khảo nghiệm tính đồng đội của Đại Sư, nên cô chạy cùng người chậm nhất, để nếu giúp được gì thì giúp. Tuy không hiểu ý Đại Sư nói cô mỗi vòng chỉ được giúp một lần là sao, nhưng điều cô có thể làm bây giờ là không gây trở ngại và chạy sau cùng làm chút đề phòng nhắc nhở.
“Mộc Bạch, chúng ta… trước tiên nghỉ một chút được không?” Đường Tam trong lúc chạy đột nhiên ngừng cước bộ. Lúc này, mặc dù mới chạy không xa, nhưng trên trán hắn đã lấm tấm mồ hôi. Quả nhiên không dùng hồn lực mà chạy, thực khó có thể hoàn thành hình phạt.
“Tiểu Tam, làm sao vậy?” Đới Mộc Bạch ngừng lại, có chút nghi hoặc nhìn Đường Tam “Mười vòng cũng không có ngắn chút nào, sao không mau chạy nhanh đi?”
Là đệ tử duy nhất của Đại Sư, Đường Tam hiển nhiên là hiểu rất rõ sư phụ mình. Hắn bèn phân tích ra dụng ý kín đáo của Đại Sư, nghe Đường Tam phân tích xong. Đới Mộc Bạch nghĩ nghĩ rồi gật đầu chờ những người khác đến “E rằng đây là sự thật, chờ bọn chúng đi lên, chúng ta… trước tiên thương lượng một chút”
Rất nhanh, năm người cộng một tiểu thú phía sau đã đuổi kịp, Đường Tam đem cái nhìn bản thân đối với trừng phạt hôm nay nói ra một lượt.
Áo Tư Tạp nhíu nhíu mày “Ta cho rằng Đường Tam nói rất đúng, Đại sư hẳn là muốn khảo nghiệm chúng ta. Phụ trọng của chúng ta đều bất đồng, hẳn là đại sư đã có tính toán cực hạn thể lực mà chúng ta có thể chịu đựng được. Giống như trường hợp của Đường Tam và Đới lão đại, hẳn là vừa đạt tới cực hạn để có thể hoàn thành, thậm chí còn có thể dư thể lực. Giống như mập mạp hẳn là vừa vặn chạm tới mức cực hạn, tự nhiên cũng có thể vượt qua phạm vi cực hạn có thể thừa nhận. Chỉ cần các ngươi thông qua việc hợp lực, mới có thể hoàn thành. Quá khả năng chịu đựng phụ trọng, chỉ sợ không chỉ có mình ta, mà còn có Vinh Vinh đi” Áo Tư Tạp cười khổ
Phượng béo bèn ra chủ kiến len lén sử dụng hồn lực, các lão sư hẳn là không biết. Mọi người nghe xong lập tức phản bác, nói hay ghê! Ngươi có chắc là Đại Sư không yêu cầu các vị lão sư khác giám thị sao?! Mọi người khinh bỉ tên béo, còn Bạch Li thì nhìn mập mạp như thể nhìn một vị liệt sĩ. Dám gian lận với Đại Sư, không phải liệt sĩ thì cũng là anh hùng! Cô thật khâm phục với tinh thần muốn chết sớm của tên mập, dù việc gian lận này chẳng đáng được tuyên dương hay khen thưởng gì (=,=)
Đường Tam đột nhiên mở miệng “Sư phụ mặc dù bắt chúng ta mang phụ trọng chạy, không thể sử dụng hồn lực, bảy người chúng ta tổng phụ trọng lớn như vậy, nhưng chỉ cần có thể mang theo hết chỗ phụ trọng này là tự nhiên hoàn thành trừng phạt. Và câu cuối của sư phụ khi nhìn Tiểu Vi…”
Đường Tam nhìn Bạch Li, cô nghiêng đầu khó hiểu “Các ngươi chắc còn nhớ lúc nhập học, chúng ta chiến Triệu Vô Cực chứ?”
Mọi người gật đầu, Tiểu Vũ đột nhiên hiểu được ý Đường Tam muốn nói “Tam ca, ý ngươi là lúc đó Tiểu Vi hồi sức?”
Đường Tam gật gật “Sư phụ chắc cũng biết được khả năng trị thương, hồi sức của Tiểu Vi, nên mới cho phép nàng giúp”
“Vậy có Tiểu Vi là chúng ta ổn rồi” Mã Hồng Tuấn cười cười, Đường Tam thì lắc đầu rồi tiếp tục phân tích.
“Tuy sư phụ nói là Tiểu Vi mỗi vòng chỉ được giúp một lần, nhưng chúng ta không biết giới hạn của nàng. Tiểu Vi chưa chắc đã có thể duy trì mỗi vòng tiếp sức một lần cho chúng ta, một lần hồi sức chỉ hồi phục gần một nửa thể lực. Ta nghĩ Tiểu Vi không thể liên tục dùng chiêu này, tốt nhất là khi cả bọn gần kiệt sức thì hãy dùng. Như thế chúng ta sẽ hoàn thành được khảo nghiệm”
Bạch Li gật đầu hiểu rõ, những người khác đồng ý. Cô nghĩ nghĩ, đúng là chiêu Wish có thể hồi khoảng 50% thể lực, 20% hồn lực nhưng đúng là cô không dùng liên tục được, cũng như Protect phòng ngự rất tốt nhưng cũng không thể dùng liên tục.
Sau đó là xúc xích đại thúc trổ tài trí thông minh của mình, đưa ra đề nghị cả bọn chạy cùng với tốc độ của người chậm nhất. Nếu ai chịu không nổi thì nhường đá cho người khác, cho đến khi đỡ rồi lấy đá lại. Và thế là cả bọn chạy đều đều với đại tiểu thư của Thất Bảo Lưu Ly tông, Trữ Vinh Vinh người có thể chất yếu nhất trong Thất quái. Khi chạy hết vòng đầu, trở về thấy đại môn học viện trước mặt, làm mọi người có chút ngạc nhiên là Ngọc Tiểu Cương đang đứng nhìn họ hoàn thành vòng đầu tiên chạy ngược về học viện. Kế bên hắn là cái bàn gỗ, trên bàn là một thao nước ấm pha chút muối, hắn nhìn chằm chằm lũ nhỏ. Chỉ cho phép một người một ly, Bạch Li cũng được một chén nước ấm pha muối, cô cười cười cảm ơn sau đó tiếp tục cùng chạy phạt.
Hết vòng thứ nhất, vòng thứ hai, ba, bốn. Mỗi lần kết thúc một vòng là cả bọn đều thấy Đại Sư luôn chuẩn bị thùng nước ấm pha muối cho họ. Đến vòng thứ năm, Áo Tư Tạp cùng Trữ Vinh Vinh chịu không nổi đành đưa đá cho Đới Mộc Bạch cùng Đường Tam. Vòng thứ sáu, thứ bảy đến vòng thứ tám thì phượng hoàng muốn xỉu, Bạch hổ chịu thêm phần đá của mập mạp. Đến vòng thứ chín, mặc dù không có phụ trọng nhưng thể lực của Áo Tư Tạp cùng Trữ Vinh Vinh đã đạt gần tới khả năng cực hạn. Mã Hồng Tuấn thì khôi phục được một chút, Tiểu Vũ vẫn còn có thể kiên trì, Chu Trúc Thanh bước chạy càng ngày càng chậm, ngược lại Đường Tam tựa hồ cắn răng cố gắng vượt qua cực hạn của bản thân.
Thấy cả bọn đạt đến mức cực hạn, Bạch Li dù không mang đá, cũng thấm mệt nhưng cô quyết định lúc này tiếp sức. Nhắm mắt tập trung tinh thần, cả người cô phát ra ánh sáng nhẹ, quả cầu sáng từ người cô phóng ra rồi chia làm 7 phần sáng nhỏ nhập vào các thành viên của Sử Lai Khắc Thất quái. Một lúc sau, thể lực bọn họ khôi phục gần một nửa, tinh thần cũng thoải mái được một chút, như vậy cả nhóm cũng gắng gượng được đến phút cuối đâu.
Áo Tư Tạp cùng Trữ Vinh Vinh xin lại phần đá của mình, hoàn thành vòng thứ chín thì Mã Hồng Tuấn cũng xin lại đá. Vòng thứ mười mọi người cũng gắng gượng đi đến đích, tuy có Bạch Li hỗ trợ nhưng khi về tới đích thì thân thể bọn họ đều rã rời, đầu óc mông lung. Vừa đến nơi thì Áo Tư Tạp, Trữ Vinh Vinh, Chu Trúc Thanh đều ngã khụy xuống, tinh thần bọn họ gần như không chống nổi. Nhóm còn lại từ từ ngồi xuống thở phì phò, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, cảm giác như từng cơ bắp đều kêu gào muốn nghỉ ngơi. Bạch Li cũng thế, mồ hôi ướt đẫm bộ lông của mình khiến cô thật khó chịu, tuy thế nhưng cô vẫn cố giữ tỉnh táo.
Đường Tam trừng phạt chưa hết, hắn miễn cưỡng đứng lên, từng bước từng bước di chuyển về phía trước. Mặc dù không cần phải đỡ người khác nữa, nhưng bước chân hắn hoàn toàn lảo đảo.
“Ca, ta đi cùng ngươi”
“Vi… vii”
Tiểu Vũ đồng dạng chống bàn đứng lên, nhưng mới bước được một bước, cả người lại ngã sấp xuống đất. Bạch Li cố gượng dậy nhưng bước đi lảo đảo không thăng bằng.
“Tiểu Tam, ta đi cùng ngươi”
Người nói chính là Đới Mộc Bạch, đồng dạng đeo phụ trọng sau lưng, lảo đảo đuổi tới bên người Đường Tam. Những người khác cũng đứng lên rồi lảo đảo sau đó là lần lượt từng người ngã xuống ngất xỉu ngay tại chỗ. Sử Lai Khắc thất quái, bảy người thụ phạt, lúc này cả bảy người đều nằm gục xuống.
Đại sư mắt nhìn thấy bọn chúng từng người từng người lần lượt ngã xuống, nhưng thuỷ chung không động. Cho đến khi Đường Tam cùng Đới Mộc Bạch cuối cùng đồng thời té xỉu, hắn trên mặt mới toát ra một tia cười.
“Không từ bỏ, không vứt bỏ. Tốt lắm, tốt lắm”