Ta Là Nữ Phụ Tốt ~ Nữ Chính Đừng Độc Ác

Chương 15: Mắt biến dị


Đọc truyện Ta Là Nữ Phụ Tốt ~ Nữ Chính Đừng Độc Ác – Chương 15: Mắt biến dị

Ánh sáng hắc vào chiếc giường bệnh và một người con gái nằm trên đó.. Tóc nâu đen nằm tuỳ ý trên cái gối trắng. Trán quấn băng và có thể thấy tí máu đỏ. Da trắng mịn . Đôi môi không tí sắc . Vâng và đó chính là chị nữ phụ của chúng ta – Âu Dương Nguyệt.
Cô thấy người nào đó đang nhìn mình … Người đó rất đẹp .. Rất giống cô.. Cô ấy cười với đứa bé cỡ 3 tuổi. Họ rất hạnh phúc và cô ghen tị với nó .. Đứa bé có đôi mắt màu tím , nó như biết cười .. Hình ảnh mờ đi và xuất hiện tiếng khóc rất thảm .. Cô ấy giờ nằm trên cánh đồng máu từ bụng chảy ra rất nhiều , nó bắt đầu thấm lên cỏ và chiéc váy trắng của đứa nhỏ .. Nó khóc rất thảm ..
” Đồ con hoang..”
“Mày chỉ làm xấu mặt gia tộc thôi”
“Mày không đủ tư cách lại gần em tao”
” Biến đi”
Vô vàng tiếng mắng chửi hướng vào cô bé khi nảy .. Trông đôi mắt tím đó là nỗi đau không thể lên tiếng.
“Nguyệt Nguyệt đừng khóc nữa. Em không có lỗi !”
Từ trong bóng tối , cậu bé cỡ 9 tuổi đưa tay ra ôm vào cô bé vào lòng .

” Còn ca ca bên Nguyệt Nguyệt”
Cô bé càng khóc lớn…..
Khung cảnh lại thay đổi. Trên con đường hoang vắng.. Chỉ có tiếng gió thổi lao xao.. Dường như gió đến cuốn lấy những nỗi đau đi vài phần . Một cô gái khoảng chừng 15,16 , cô ấy đi về phía con đường nhỏ để băng qua cánh đồng đến tận bên trong có một ngôi mộ lớn .
” Mẹ, con xin lỗi.. Con quá yêu anh ấy rồi … Nhưng con biết con chỉ là con nuôi của mẹ.. Hic.. Con..”
——–Ta là phân tuyến đau khổ——-
Anh nhìn những giọt nước mắt lăn trên má cô. Cô thấy gì ? Sao cô lại khóc… Cô kh biết anh đau thế nào đâu .
Lúc đang tiễn em gái anh – Hiên Ngọc ra về . Có một chiếc xe chạy nhanh về vế cổng . Họ bế một người con gái máu bê bết khắp người , nhìn rất ghê người . Anh cố banh mắt thật nhìn khuôn mặt dính máu kia thì anh giật mình. Âu Dương Nguyệt ? Cô bị gì vậy? Tim anh như muốn lọt ra ngoài . Chạy theo cô đến phòng cấp cứu . Đi qua đi lại gần 3 tiếng , thì bac sĩ ra . Họ nói cô bị chấn thương não có thể bị mất trí hoặc không thể tỉnh dù tim còn đập. Cô được đưa đến phòng 263 , anh nhìn cô suốt hy vọng cô sẽ mở mắt ra nhưng đáp lại với anh chỉ là những giọt nước mắt .
” Con rất thích bài Selfish của cha sáng tác , mẹ mau chỉ con đàn đi ..”
” Cha mẹ rất thích Lavender nha~”
……

” Mẹ .. Cha .. Hai người đâu rồi ”
” Cha mẹ… Con không thể nghe được âm thanh của nốt nhạc..”
” Hic..hic..”

Cô biết rồi , đứa bé mắt tím là Âu Dương Nguyệt và đứa bé mắt xanh ngọc là cô . Cả hai đều có viết thương lòng không thể lành . Lão Thiên quả là rất bất công..
Anh nhìn cô nằm đó , ánh nắng hoàng hôn từ những ke hở cửa sổ chiếu về phía giường bệnh . Cô vẫn không mở mắt , anh rất lo sợ, cứ ngỡ anh đã yêu rồi chăng ? Nhưng .. Kh phải anh rất rất khinh thường cô hay sao?
” Phong ca , em rất thích anh ”
” Xin lỗi nhưng tôi thích em cô “
….
” Phong ca , em không có làm ”
” Cô biến khuất mắt tôi , cô không có tư cách gọi tôi như thế .”
” Em..”
” Cô nên chết luôn đi”
Anh có lỗi với cô , anh từng chà đạp tình cảm của cô . Nếu anh bù đấp lại thì cô sẽ chấp nhận .

Từ cơn đau ập đến , đầu đau như búa bổ , cô chậm rãi mở mắt ra . Mùi thuốc xộc vào mũi cô. . Cô từ từ ngồi dậy nhìn về phía cửa sổ .
Ối thần linh ơi! Cô .. Cô tỉnh lại rồi .. Anh rất mừng khi nhìn thấy cô bình an.
” Nguyệt Nhi..” Anh nhìn cô sủng nịch
” Huh? ” cô quay qua nhìn người kêu cô. Shit ! Lại là cha tự luyến này.
Anh đứng hình khi nhìn vào mắt cô.. Nó .. Nó có hai màu.. ” Nguyệt Nhi.. Mắt em.. Nó..”
Cô ngẩn người , mắt cô ? Cô liền bước xuống giường vào wc nhìn bản thân , bỏ lại người nào đó chưa nhập hồn lại.
Ối thần ạ ! Mắt cô.. Nó bị biến dị .. Xanh ngọc và tím .. Nhìn vào con ngươi màu tím nó làm cô nhớ về giấc mơ khi nảy . Nó .. của thân chủ ..
Ta đã khoẻ được tí Nên tặng chương này cho mấy nàng ❤️ nhưng tiếc là ta sắp đi du lịch khôbg thể viết truyện tiếp cho mấy nàng Thông cảm cho nỗi lòng ham vui của ta nha❤️


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.