Bạn đang đọc Ta Là Người Hiện Đại – Chương 3: Nghi vấn
Trấn Lâm Xuyên vốn là một trấn nhỏ nằm ở vùng biên ải phía Tây của Việt quốc. Tuy nhiên nơi đây lại là một địa phương có mậu dịch vô cùng phát triển. Bởi những trang trại ngựa xung quanh Lâm Xuyên chính là nơi cung cấp giống ngựa Thiên Phong đi khắp Việt quốc. Kỵ binh của hoàng gia cũng được xây dựng từ giống ngựa Thiên Phong thuần chủng ở nơi này.
Lúc này trời vừa điểm giờ Mùi.
Ánh nắng đã có phần bớt gay gắt.
Hai người mồ hôi nhễ nhại cưỡi trên hai con Thiên Phong mã vừa chạy vào đường lớn của Lâm Xuyên trấn thì xuống ngựa. Hai người này không ai khác chính là Diệp Nguyên và Lý Đình Nam.
Lý Đình Nam vội vã đưa tay quệt vội mồ hôi trên trán nói:
– Diệp huynh, có lẽ chúng ta phải nói lời từ biệt ở nơi đây.
Diệp Nguyên nghe thế cảm thấy có chút mất mát hỏi lại:
– Lý huynh có việc trong người sao.
Lý Đình Nam đáp:
– Ta vừa thấy ám hiệu triệu tập của nha môn. Hôm nay chắc ta phải đi xuyên đêm để kịp về Thiên Trường phủ.
Diệp Nguyên nghe thế biết tiệc rượu đã đến lúc tàn, liền chắp tay nói:
– Đã như thế ta chúc huynh thuận buồm xuôi gió. Sau này nếu có duyên gặp lại chúng ta sẽ uống muộn trận không say không về.
Lý Đình Nam nghe vậy đặt tay lên vai Diệp Nguyên cười nói:
– Nhất định, nhất định là như thế.
Nói xong y tung mình lên lưng ngựa rồi chắp tay nói:
– Bảo trọng. Hẹn ngày tái ngộ
– Bảo trọng. Diệp Nguyên đáp lễ.
“Gia..” Lý Đình Nam nhanh chóng giục ngựa lao về phía trước chẳng mấy chốc mà thoát khỏi tầm nhìn của Diệp Nguyên.
Người đã đi rồi nhưng Diệp Nguyên vẫn ngơ ngác đứng nhìn về phía cuối con đường, một lúc sau hắn mới thở ra một hơi rồi khẽ than:
– Buổi tiệc nào cũng đến lúc tàn, đã biết thế còn lưu luyến làm gì.
Sau đó hắn lại lẩm bẩm một mình:
– Lý Đình Nam, Lý Đình Nam…ngươi là người bạn đầu tiên của ta ở thế giới này.
Hít dài một hơi lương khí, Diệp Nguyên đảo mắt một vòng như muốn thu hết mọi cảnh vật vào trong mắt. Chỉ thấy trước mặt hắn là một con đường lát gạch vuông vức đều tăm tắp trải dài không thấy đích. Hai bên đường trà lầu, tửu quán, người qua kẻ lại quần quần áo áo vô cùng tấp nập. Nhịp sống nơi đây trong mắt của Diệp Nguyên vừa mới mẻ lại vừa tươi đẹp.
Cầm lấy tay nải trên lưng ngựa, buộc lên vai, Diệp Nguyên dắt ngựa bước vào dòng người trước mặt. Vừa đi hắn vừa ngắm nghía khắp nơi. Những mặt hàng thủ công cổ xưa tinh xảo đang được bày bán rất hợp với nhãn quang của một kẻ học về hội họa như hắn. Lần đầu tiên khi đến thế giới này hắn nở một nụ cười thích thú tràn đầy vẻ muốn khám phá.
– Đại gia, có cần quán trọ không? Một tên nhóc ăn mày tầm chín, mười tuổi quần áo lam lũ chạy đến đi bên cạnh hắn hỏi.
Diệp Nguyên liếc mắt nhìn đứa nhỏ rồi hỏi:
– Ngươi biết giá cả ở đây thế nào không?
Đứa nhỏ nhanh miệng đáp:
– Biết, biết! Ở một ngày một đêm thì phòng bình thường ba mươi đồng, phòng bậc trung năm mươi đồng, phòng thượng hạng tám mươi đồng. Giá ở các quán trọ không khác nhau mấy.
Diệp Nguyên nghe thế thì mỉm cười nói:
– Dẫn ta đến một quán trọ sạch sẽ, ta thưởng cho ngươi năm đồng.
Đứa nhỏ ăn mày nghe thế thì vui mừng nói:
– Đại gia mau đi lối này.
Sau một hồi quanh co qua vài con đường lớn, đứa nhỏ dẫn Diệp Nguyên đến trước một quán trọ ba tầng khá sang trọng. Trên cánh cửa lớn đề ba chữ Dạ Hương Lâu mạ bạc lấp lánh.
“Dừng chân ở đây một vài hôm vậy” Diệp Nguyên nhìn quán trọ trước mặt tính toán. Sau đó lấy ra năm đồng tiền đưa cho đứa nhỏ ăn mày.
– Cám ơn đại gia, cám ơn đại gia. Đứa bé cất vội mấy đồng tiền vào trong áo rồi chạy đi.
“Ài, xã hội nào cũng có những mảnh đời như thế” Diệp Nguyên xẹt qua chút cảm thán rồi nhanh chóng dẫn ngựa bước đến trước cửa quán trọ.
Một tên tiểu nhị nhanh chóng xuất hiện bên ngoài cửa tiệm niềm nở nói:
– Khách quan muốn thuê phòng sao?
– Phải, ta muốn ở lại đây ít hôm.
– Khách quan muốn thuê loại phòng gì?
– Bình thường
– Khách quan thông cảm, hôm nay phòng bình thường đã đầy khách.
– Thế ột phòng bậc trung đi.
– Được được! Mời khách quan.
– Ngươi chăm sóc con ngựa này giúp ta.
– Khách quan yên tâm! Quán trọ chúng tôi có chỗ tốt để chăm sóc ngựa.
Sau một hồi nói chuyện Diệp Nguyên cũng nằm dài trên chiếc giường gỗ, trong một căn phòng bậc trung ở tầng hai. Còn con Thiên Phong mã thì đã được tiểu nhị dẫn ra chuồng ngựa lớn phía sau quán trọ.
“Ta đến đây bằng cách gì?”
“Ta làm sao biết được ngôn ngữ ở nơi này?”
“Tại sao ta luôn cảm giác thấy càng ngày hành động của mình càng trôi chảy giống dân bản xứ?”
“Mấy lần tự sát đều không thể chết được???”
“Làm sao để quay về đây?”
Hàng loạt câu hỏi dồn dập hiện ra trong đầu của Diệp Nguyên. Sau hơn ba tháng quằn quại với sự thật lúc này hắn mới chính thức tiếp nhận mọi thứ. Và lúc này cũng chính là lúc hắn cố gắng xâu chuỗi mọi chuyện để tìm ình một câu trả lời thích hợp nhất.
Bàn tay chụm lại day day trán, hắn cố mò mẫm trong kí ức một chi tiết nào đó đặc biệt để mong tìm ra chút manh mối mà không tài nào tìm được. Lẩm bẩm một lúc hắn lại rơi vào giấc ngủ lúc nào không hay biết.
– Hôm nay đến lượt ngươi hay là ta?. Bỗng một giọng nói mơ hồ vang lên trong gian phòng của Diệp Nguyên.
– Đến lượt ngươi. Một giọng nói khác lại vang lên trong hư vô.
– Không biết kiếp trước chúng ta nợ tiểu tử này thứ gì, mà lúc này lại phải chịu đày đọa như vậy. Giọng nói có phần oan ức vang lên.
– Chúng ta có kiếp trước à?
– Không tranh cãi với lão đầu ngươi nữa.
“Di Hồn” một tiếng hô vang lên khe khẽ sau đó chỉ thấy Diệp Nguyên thân thể lay động một chút rồi mở to mắt tỉnh lại. Lúc này đôi mắt hắn ẩn hiện tinh quang mà thần thái cũng thay đổi khác thường ngày.
– Cẩn thận một chút. Giọng nói thứ hai lại vang lên.
– Được rồi, được rồi. Bỗng Diệp Nguyên làu bàu đáp.
“Cạch” Cửa phòng rộng mở, Diệp Nguyên tiêu sái bước ra ngoài nhằm hướng lầu một đi xuống. Trong tay hắn lúc này còn phe phẩy một chiếc quạt màu đen khá cổ kính. Ngay cả quần áo trên người cũng đã đổi thành một bộ hắc bào lịch lãm, không biết hắn thay đổi y phục khi nào.
Tiểu nhị lúc nãy nhận ra hắn có chút ngẩn người vì thay đổi của hắn. Sau phút ngơ ngác gã tiểu nhị mỉm cười hỏi theo thông lệ:
– Khách quan xuống đường đi dạo sao?
– Đúng vậy, trước giờ Tuất ta sẽ quay về.
– Được, được. Chúc khách quan đi chơi vui vẻ.
Phe phẩy chiếc quạt bước tiêu sái trên đường, ánh mắt đảo liên tục xem xét mọi thứ, Diệp Nguyên lúc này chẳng khác nào một khách tham quan từ phương xa vừa đặt chân đến miền biên ải.
Sau mấy lần lượn qua vài con phố sầm uất, Diệp Nguyên rẽ vào một hẻm nhỏ vắng người. Tiếp sau đó là một màn quái dị diễn ra trong hẻm vắng. Chỉ thấy Diệp Nguyên ngồi xổm xuống đất, hai tay loạn động tô tô vẽ vẽ cái gì đó rồi lẩm bẩm:
– Thằng tiểu quỷ này hết lần này đến lần khác tính chuyện tự sát làm pháp lực của ta sắp cạn. Không ngờ lão Hắc ta lúc này phải nhờ đến phù chú của bọn đạo sĩ để tìm âm mạch.
Sau mấy câu lầm bầm kia của Diệp Nguyên thì không gian trong hẻm vắng chấn động một chút. Sau đó từ mấy đồ án ngoằng ngoèo trên mặt đất vài tia hắc khí bốc lên rồi tan biến.
Diệp Nguyên thấy hắc khí tan dần thì chau mày chút rồi lẩm bẩm:
– Ài…nơi đây không ngờ dương khí thịnh như vậy. Nhưng không làm khó được lão phu.
“Dịch Chuyển Càn Khôn” Diệp Nguyên hô khẽ rồi hai tay chia ra hai hướng trên mặt đất sau đó mỗi tay vẽ lên những đồ án khác nhau. Sát na sau đó một loạt đồ án đối xứng nhau đã được hình thành.
– Lão Hắc, ngươi lại sử dụng mấy cái cấm pháp này. Bỗng một tiếng nói từ hư vô vang lên bên tai Diệp Nguyên.
– Lão Bạch à, ngươi quên là chúng ta bị đày đến cái thế giới này sao. Làm gì còn ai quản lý chúng ta nữa. Hơn nữa mấy cái phù chú này vốn là của mấy tên đạo sĩ thúi, không phải của chúng ta ngươi sợ cái gì.
– Nhưng nếu bị người ta phát hiện thì sao?
– Cùng lắm thì giao quách thứ ấy cho tiểu quỷ này rồi chúng ta phá không trở về. Ta buồn chán khi phải ở chỗ này lắm rồi.
– Không được, việc gì cũng phải tùy duyên. Ngươi lại muốn bị nhốt mấy vạn năm nữa hay sao.
– Được rồi, ta nghe ngươi là được. Bây giờ ngủ đi để ta còn tu luyện, không thể để tu vi thụt lùi được.
– Cẩn thận với phép tắc nơi này đấy…
– Biết rồi, biết rồi.
Sau khi tiếng rì rầm nói chuyện biến mất thì khung cảnh trong hẻm vắng cũng thay đổi. Chỉ thấy không gian vặn vẹo hư ảo một cách khác thường. Chẳng khác nào mặt nước đang tĩnh lặng bị người ta ném vào một viên đá cuội. Bấy giờ thân hình Diệp Nguyên cũng hợp cùng dao động của không gian, uốn éo vặn vẹo một lúc rồi biến mất tại chỗ. Không gian hẻm nhỏ trở lại bình thường, mấy đồ án dưới mặt đất cũng biến mất như chưa hề tồn tại.
Cùng lúc đó, khi thân hình Diệp Nguyên biến mất, ở trên một con phố lớn của Lâm Xuyên trấn, một lão già dáng vẻ tiên phong đạo cốt, mặc y phục đạo sĩ màu lam, lưng đeo cổ kiếm vừa đi vừa lẩm bẩm:
– Yêu nghiệt phương nào dám tác quái ở nơi đây? Giữa ban ngày ban mặt mà dám dùng yêu pháp hoành hành bá đạo. Hôm nay ta phải thế thiên hành đạo!
Nói rồi thân hình lão khẽ động sau đó nhẹ nhàng bước đi từng bước quỷ dị trên con đường lớn. Điều kỳ lạ là mỗi bước chân của lão chẳng khác nào thuấn di, mỗi bước cách nhau hơn mười trượng, chẳng mấy chốc mà lão đã biến mất khỏi con đường nhộn nhịp.
Lại nói về Diệp Nguyên, lúc này hắn đang ngồi xếp bằng trong một ngôi nhà mồ tại nghĩa địa phía Tây của Lâm Xuyên trấn. Ngôi nhà mồ này vốn dùng để chứa những quan tài người chết chưa có người thân đến nhận. Lúc này trong nhà mồ tuy không có chiếc quan tài nào nhưng cái không khí âm u, lạnh lẽo cũng khiến lông tóc người thường dựng ngược.
Diệp Nguyên lúc này ở tư thế nhập định, hay tay bấm đốt và thủ ấn liên tục, dường như hắn đang tu luyện một môn công pháp nào đó. Giây lát sau đó, từ xung quanh người hắn từng tia hắc khí bắt đầu hiện ra. Mới đầu chỉ là từng tia đơn lẻ nhưng chớp mắt sau đó cả thân thể hắn đã bao trùm một màn hắc khí quỷ dị dập dờn.
Diệp Nguyên ngồi tĩnh tọa như thế chừng vài chục hơi thở thì bỗng một tiếng nói như sét đánh ngang tai vang lên:
– Yêu nghiệt phương nào dám cả gan quậy phá giữa thanh thiên bạch nhật?
Diệp Nguyên nghe thấy giọng nói này thì bực dọc lầm bầm:
– Vừa nhập định đã có người đến phá đám. Thật đúng là xui xẻo.
– Lão Hắc, bỏ đi. Hôm khác chúng ta lại tu luyện. Thanh âm thứ hai lại vang lên trong hư vô
– Lão Bạch, ngươi có phải bùn đất hay không? Có kẻ dám phá chúng ta tu luyện mà lại bỏ qua dễ dàng như vậy sao.
– Chỉ là một tên đạo sĩ chưa chạm đến ngưng thần thì ngươi chấp làm gì?
– Không được, lâu rồi không được thư giãn gân cốt. Ta muốn đánh cho tên đạo sĩ này một trận.
– Đừng, đừng…Như thế là phạm vào thiên điều.
– Ngươi lại quên chúng ta vốn đang ở thế giới khác sao?
– Nhưng mà phép tắc nơi này chúng ta còn chưa rõ không nên làm càn.
– Ta mặc kệ, phải đánh một trận mới khiến ta thấy dễ chịu
– Ôi….
Diệp Nguyên hai tay đập nhẹ vào sàn nhà sau đó cả thân hình bật dậy xoay mấy vòng trên không rồi nhẹ nhàng đứng yên trên mặt đất. Từng đoàn hắc khí quanh thân thể nhanh chóng thu liễm. Lúc này chỉ còn khuôn mặt và đôi bàn tay hắn là còn tỏa ra hắc khí. Cũng chính vì thế trông hắn lúc này có chút dị hợm, người không ra người, quỷ không ra quỷ.
– Yêu nghiệt mau bó tay chịu trói. Một tiếng hét như sấm động ngang trời vang lên tiếp sau đó một lão già râu tóc bạc trắng mặc y phục đạo gia, lưng đeo cổ kiếm đã đứng ngay ngắn trước cửa nhà mồ chừng mươi trượng.
Diệp Nguyên thân hình tựa như có gió nâng, hai tay chắp sau lưng huyền phù ra ngoài cửa chính cười “hắc..hắc” nói:
– Đạo sĩ thúi, dám làm gián đoạn việc tu luyện của lão phu, thật là đáng đánh.
Lão đạo sĩ đối diện nhìn thấy thân hình Diệp Nguyên đang lơ lừng huyền phù trước cửa, khuôn mặt hắc khí bao phủ không nhận rõ dung nhan thì có chút chột dạ nghĩ: “Ma đầu này không ngờ đã tu luyện đến cảnh giới linh khí hóa hình, xem ra hôm nay không thể tránh được một trận chiến một mất một còn”. Nghĩ vậy lão liền nghĩ kế kéo dài thời gian rồi nói:
– Ngươi là yêu nghiệt phương nào?
Diệp Nguyên nghe vậy cười “ha hả” rồi nói:
– Chạy không chạy còn đứng nói nhảm.
Lời nói chưa dứt thì một cự chưởng mang theo hắc ám dập dờn dài hơn trượng đã lao đến phía của lão đạo sĩ.
Lão đạo sĩ thấy đối phương ra tay nhanh chóng như vậy thì “hừ” một tiếng rồi hai bàn tay khoanh tròn trước ngực. Một đồ án thái cực màu xanh nhanh chóng hình thành rồi mở rộng ra xung quanh che chắn trước mặt lão.
“Ầm” Cự chưởng màu đen nhanh chóng đập mạnh vào đồ án thái cực. Không gian rung lên một chút rồi năng lượng nhanh chóng bị triệt tiêu. Chỉ có điều lão đạo sĩ bị đẩy lùi mấy chục bước chân mới dừng lại được. Lúc này đôi mắt lão có chút giật mình nhìn “ma đầu” trước mặt.
“Thật không ngờ, thế gian còn có ma công đáng sợ như vậy!” Trong đầu lão đạo sĩ cảm thán.
Diệp Nguyên thấy lão đạo sĩ đỡ được một chưởng vừa rồi của mình thì cười cười nói:
– Cũng có chút môn đạo.
Lão đạo sĩ nghe vậy thì lông mày khẽ nhướng quát:
– Hôm nay ta phải thay trời hành đạo, tên ma đầu như ngươi sau này ắt là đại họa của nhân gian.
Diệp Nguyên nghe thế cười lớn:
– Thật là không biết tự lượng sức mình. Xem ta làm thế nào đánh cho ngươi không ngóc đầu lên được.
Nói là làm, chưa kịp để lão đạo sĩ kịp ra tay, thân hình Diệp Nguyên lắc lư mấy cái đã đứng trước mặt lão đạo sĩ. Một thanh quỷ trảo được huyễn hóa bằng hắc khí vồ lấy thân hình lão. Lão đạo sĩ nguy mà không loạn, tay nhanh chóng bấm thủ quyết, ngay lập tức thanh cổ kiếm sau lưng tự động bay lên tỏa ra muôn đạo hào quang màu lục rồi nhắm quỷ trảo chém tới. Không ngờ chỉ một kiếm mà chém bay quỷ trảo.
Diệp Nguyên thấy thế đôi mắt có chút hưng phấn nhìn chằm chằm cây kiếm rồi lẩm bẩm:
– Không ngờ nơi này cũng có bảo vật như vậy!
Nói rồi hắn cất tiếng hỏi:
– Kiếm này tên là gì?
Lão đạo sĩ lúc này cầm trong tay thanh cổ kiếm cả thân hình toát lên vẻ tang thương, cổ kính như thể dung nhập cùng thanh kiếm vậy. Chỉ nghe lão đáp với giọng trầm trầm:
– Trảm Tiên Kiếm.