Ta Là Người Hiện Đại

Chương 2: Mịt mờ…


Bạn đang đọc Ta Là Người Hiện Đại – Chương 2: Mịt mờ…


Lý Đình Nam hai tay nắm chặt dây cương, hơi thở có phần gấp gáp nói:

– Diệp huynh đừng sợ. Cứ ôm chặt ta đừng rời tay.

Diệp Nguyên lúc này đâu còn biết sợ là gì, chỉ cảm thấy gió lạnh thổi tạt vào mặt càng khiến hắn bình tĩnh hơn. Hắn hai tay ôm chắc eo của Lý Đình Nam rồi cười nói:

– Lý huynh mặc sức mà điều khiển ngựa, ta không có chuyện gì đâu.

Lý Đình Nam nghe thế thì trong tâm bội phục: “Diệp huynh tuy là văn sinh nhu nhược nhưng không ngờ tâm chí lại kiên định như vậy”

Con Thiên Phong mã chạy ào ào trên đường tối, dường như lúc này nó mới chân chính thể hiện ra tốc độ nhanh nhất của bản thân mình.

“Lạt..xạt…rào..rào….” Tiếng động hai bên đường ngày càng lớn. Có vẻ đúng như lời cảnh báo của Lý Đình Nam mấy chục hơi thở trước giờ đã ứng nghiệm.

Lý Đình Nam vừa điều khiển ngựa chạy hết tốc lực vừa nghe ngóng động tĩnh xung quanh. Khi nghe thấy tiếng động hai bên đường, lông mày hắn nhíu chặt, đôi mắt căng thẳng nhìn về phía trước rồi nói:

– Diệp huynh, đàn sói này chỉ sợ hơn trăm con.

Diệp Nguyên nghe thế bỗng ngẩn ra hỏi:

– Làm sao Lý huynh biết?

Lý Đình Nam đáp:

– Sói miền biên ải mỗi đàn không dưới ba mươi con, khi đi săn mồi rất có tổ chức. Vừa rồi chúng ta chỉ mới vượt qua một tốp mở đầu của đoàn sói này thôi. Nếu không chúng nó đã lao vào truy đuổi.

Diệp Nguyên nghe thế thì nói:

– Lý huynh yên tâm, ta sẽ không trở thành gánh nặng cho huynh.

Lý Đình Nam nghe thế thì nói lớn:

– Lý Đình Nam ta là kẻ tham sống sợ chết hay sao? Hôm nay dù có bỏ cái mạng nhỏ này cũng quyết bảo vệ Diệp huynh an toàn ra khỏi rừng.

Diệp Nguyên nghe thế có chút ngỡ ngàng, trong tâm nói: “Không ngờ kẻ này có tình nghĩa như vậy!”.

“Loạt…xoạt…rầm rập…” Tiếng động hai bên đường càng ngày càng lớn, nhất là một đoạn trước mặt tầm mươi trượng lúc này có thể lờ mờ thấy cỏ cây lay động mạnh.

– Diệp huynh mau rút kiếm. Lý Đình Nam hét lớn.

Diệp Nguyên nghe thế đâu dám chậm trễ, tay trái ôm chặt Lý Đình Nam, tay phải vươn lên cao rút vội thanh trường kiếm cầm chắc trong tay.

“Keng…” Tiếng kiếm ngân lên trong màn đêm mịt mờ như báo hiệu một trận chiến sắp bắt đầu.

Lý Đình Nam thấy Diệp Nguyên đã cầm kiếm trong tay thì bàn tay phải khẽ động, ngón tay nhanh chóng cởi vội dây cài, sau đó một tay cầm cương, một tay nắm chắc vỏ kiếm.

– Diệp huynh có từng luyện qua chút võ nghệ? Lý Đình Nam hỏi.

Diệp Nguyên nghe thế thì cười đáp:

– Ta từ nhỏ chỉ thích vẽ vời tuy nhiên thân thể cũng không đến nỗi tệ.

Lý Đình Nam nghe vậy thở ra một hơi trầm muộn rồi nói:

– Chút nữa huynh nghe theo lời ta. Ta bảo chém bên nào thì phải dứt khoát chém bên đó, sau đó thu kiếm về thật nhanh.

– Được. Diệp Nguyên nhanh chóng đáp ứng.

“Chậc…loạn mà không nguy, tâm trí thế này mà không luyện võ nghệ quả là đáng tiếc” Lý Đình Nam dù đang đối mặt với nguy hiểm nhưng trong tâm vẫn cảm thán một câu như vậy. Nếu lúc này Diệp Nguyên mà biết được suy nghĩ của Lý Đình Nam không biết nên cười hay khóc đây.

Nói thì lâu chứ mọi thứ diễn ra rất nhanh, cuộc trò chuyện của hai người chỉ trong vòng hơn mười hơi thở. Lúc này hai bên đường cách một đoạn phía trước, từng đốm sáng xanh lập lòe đã hiện ra. Đếm vội cũng nhận ra hơn sáu chục đốm sáng lập lòe như vậy.

Lý Đình Nam tay phải cầm chắc chuôi kiếm giơ ra một bên thủ thế.

“Gia..gia..” Tiếng thúc ngựa của y ngày càng dồn dập. Con Thiên Phong mã như hiểu y đang muốn gì lập tức gia tăng thêm tốc độ.


“Grào…Grừ…” Bỗng lúc này từ phía trước chừng hai trượng một đám sói rừng hai mắt lập lòe màu xanh lao đến. Hai bên đường, phía trước lúc này trở thành gọng kìm kẹp hai người một ngựa vào trong.

– Bên phải. Lý Đình Nam quát to.

“Phập” “Chát” Một tiếng chém vang lên cùng với một tiếng đập mạnh. Thì ra lúc Diệp Nguyên chém sang bên phải cũng chính là lúc Lý Đình Nam dùng chuôi kiếm đánh về trước mặt.

– Bên phải.

“Phập” “Chát” “Chát”

“Ẳng…ẳng…..”

– Bên trái.

“Chát” “Phập”

“Bịch…bịch…”

– Bên trái.

“Chát” “Phập” “Chát”…

“Bịch…Bịch”

“…”

Vài hơi thở ngắn ngủi, hàng loạt tiếng kêu thảm thiết của những con sói bị chém trúng vang lên. Mùi máu cũng bắt đầu lan tỏa trong không khí.

Diệp Nguyên lúc này hai tay đầy máu nhưng hình như hắn càng chém lại càng hăng máu hơn. Còn Lý Đình Nam thì lại không tin vào tai, mắt của mình bởi những đường kiếm của Diệp Nguyên nhanh không kém gì hắn. Thậm chí có thể nói là tâm thần tương thông.

– Lý huynh sao không hô nữa? Diệp Nguyên thấy Lý Đình Nam không lên tiếng, thắc mắc hỏi.

Lý Đình Nam nghe thế thì dở khóc dở cười nói:

– Diệp huynh, ta hỏi thật huynh một câu?

– Lý huynh cứ hỏi.

– Huynh thật sự chưa bao giờ luyện qua võ nghệ sao?

– Chưa bao giờ.

– Vậy tại sao thân pháp của huynh nhanh không kém gì ta vậy?

– Thật sao?

– Huynh có biết vừa rồi huynh vừa chém chết hơn ba mươi con sói không?

– Cái gì? Không thể nào.

– Đáng tiếc…đáng tiếc.

– Sao Lý huynh than thở thế?

– Nếu từ nhỏ huynh luyện rèn võ nghệ, lúc này có khi đã trở thành một cao thủ.

– Ha hả…Lý huynh đùa ta rồi.

– Ha ha ha….ta nói thật chứ đùa huynh làm gì.

Xen trong tiếng cười vang vọng là tiếng vó ngựa lao như bay trên đường ra khỏi khu rừng. Chốc chốc lại nghe tiếng trò chuyện của hai người trên lưng ngựa.

– Huynh thật sự không luyện qua quyền cước

– Ta đã bảo không có mà.


– Ta tạm thời tin huynh vậy

– Ách, nói nãy giờ huynh vẫn không tin ta sao?

– Hắc hắc, ta chưa tiếp nhận được sự thật.

Sau một hồi ngựa tung vó chạy nước đại, cuối cùng cả hai người đã ra khỏi khu rừng tối. Lý Đình Nam ghìm cương cho ngựa chạy chậm lại một chút rồi nói:

– Phía trước chừng mười dặm là một quán trọ nhỏ. Chúng ta nên nghỉ qua đêm, tắm giặt sạch sẽ rồi sáng mai lên đường. Diệp huynh thấy thế nào?

Diệp Nguyên nghe vậy đáp:

– Cứ theo lời Lý huynh đi.

Thấy Diệp Nguyên đáp ứng, Lý Đình Nam lập tức điều khiển con Thiên Phong mã chạy như bay về phía trước.


Cuối giờ Tuất.

Trước một quán trọ nhỏ hai tầng bằng gỗ ven đường lớn, hai người một ngựa nhanh chóng dừng lại.

– Khách quan mời vào trong, mời vào trong. Một tên tiểu nhị dáng người nhỏ nhắn niềm nở chạy ra đón khách.

– Cho ngựa ăn no giúp ta rồi kiếm cho chúng ta hai bộ y phục mới. Sau đó sắp xếp cho chúng ta hai gian phòng sạch sẽ với một bàn rượu thịt. Lý Đình Nam hất hàm về phía con Thiên Long mã rồi ném cho tên tiểu nhị một nén bạc trắng.

Tên tiểu nhị đón lấy nén bạc hai mắt phát sáng rồi cười niềm nở nói:

– Khách quan yên tâm, mọi việc sẽ được lo chu toàn.

Lý Đình Nam gật đầu rồi hướng Diệp Nguyên ra hiệu:

– Mời Diệp huynh.

Diệp Nguyên thấy thế cũng thủ thế mời:

– Mời Lý huynh.

Hai người nở nụ cười rồi cùng bước vào trong quán. Lúc này trong quán rất vắng vẻ không có đến một bóng người.

– Hai vị khách quan mời lên lầu tắm rửa. Mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn. Một thiếu phụ khuôn mặt dễ nhìn, tuổi chừng ba mươi, ăn mặc giản dị tươi cười từ trên lầu hai bước xuống. Có vẻ đây là bà chủ của quán trọ này.

– Tiểu Tam, mau dẫn khách lên phòng. Bà chủ tiệm gọi.

– Dạ.

Thì ra tên tiểu nhị lúc nãy tên Tiểu Tam. Lúc này hắn nhanh nhẹn chạy vào rồi nhanh chóng dẫn hai người Diệp, Lý lên nhận phòng.

Sau một hồi tắm rửa sạch sẽ, cả hai người Diệp Nguyên và Lý Đình Nam đã xuất hiện dưới lầu với bộ trang phục màu trắng đục gọn gàng, nhìn qua cả hai có phần anh tuấn.

– Ha hả, không ngờ Diệp huynh còn trẻ như vậy? Lý Đình Nam lúc này mới nhìn rõ bộ dáng của Diệp Nguyên liền cất tiếng cười nói.

Diệp Nguyên nghe thế thì có chút ngẩn ra thầm nghĩ: “Tên họ Lý này đùa cũng không biết cách đùa, ta cũng gần hai mươi lăm cái xuân xanh rồi. So với hắn cũng đâu kém bao nhiêu.” Chỉ tiếc lúc này Diệp Nguyên không có gương soi, nếu không hắn cũng giật mình với bộ dáng lúc này của mình.

– Ta tháng tới đã tròn hai mươi lăm tuổi. Diệp Nguyên cười nói.

– Thật sao? Ta nhìn huynh chỉ như thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi. Ấy…ấy…ý ta là trông huynh còn rất trẻ. Lý Đình Nam nhận xét.

– Ha hả, Lý huynh lại đùa ta nữa rồi. Diệp Nguyên cười nói.

Lý Đình Nam nghe thế nghĩ thầm: “Xem ra Diệp huynh có thuật trụ nhan nên mới trẻ trung như vậy. Có cơ hội ta phải xin chỉ giáo mới được.”


Hai người nhanh chóng ngồi vào bàn rượu được chuẩn bị sẵn. Chỉ thấy trên bàn là một đĩa thịt rừng nướng đỏ mọng, tỏa ra mùi thơm phức. Bên cạnh là mấy món xào đẹp mắt cùng một món canh hầm tỏa khói nghi ngút. Nhìn qua đã biết người chế biến những món ăn này rất có nghề. Hai bầu rượu bằng sứ đặt ngay ngắn một bên cạnh bàn.

Lý Đình Nam rót đầy hai chén rượu rồi trịnh trọng nói:

– Lý mỗ kính Diệp huynh một chén.

– Được, mời Lý huynh. Diệp Nguyên nâng chén đáp lại

“Keng” Hai chén rượu chạm nhau rồi cả hai người uống cạn sau đó nhìn nhau cười lớn. Bỗng khuôn mặt Diệp Nguyên chợt có chút thất thần. Lý Đình Nam thấy làm lạ liền hỏi:

– Diệp huynh có chuyện gì sao?

Diệp Nguyên lúc này đang mải mê trong suy nghĩ: “Tại sao hành động của ta lại nước chảy mây trôi hài hòa như vậy? Sao ta cảm thấy quen thuộc với nhịp sống của thế giới này vậy???”

– Diệp huynh, Diệp huynh…

– Khiến Lý huynh chê cười, ta vừa nhớ lại chút chuyện buồn.

Lý Đình Nam nghe thế mỉm cười ra chiều thấu hiểu rồi nói:

– Đêm nay chúng ta quên hết muộn phiền uống một bữa vui vẻ.

Diệp Nguyên thấy y sảng khoái như vậy thì cười đáp:

– Được. Cạn!

Chén qua, chén lại chẳng mấy chốc mà nửa canh giờ đã trôi qua, năm sáu bầu rượu đã cạn. Lúc này hai người Diệp, Lý khuôn mặt đã đỏ bừng nhưng xem ra vẫn còn rất tỉnh táo.

Chỉ nghe Lý Đình Nam nói:

– Diệp huynh không phải là người ở nơi này.

Diệp Nguyên nghe thế thì cười nói:

– Lý huynh cũng không phải là người nuôi ngựa bình thường.

“A..ha ha..” Bỗng cả hai chỉ tay vào nhau cười lớn.

Lý Đình Nam bỗng chắp tay nói:

– Không giấu Diệp huynh, ta vốn là bộ khoái trong nha môn phủ Thiên Trường.

Diệp Nguyên nghe y giới thiệu nguồn gốc thì khẽ than:

– Còn ta là một kẻ lạc đường không biết phải đi về phương nào.

Lý Đình Nam nghe vậy lông mày khẽ nhíu hỏi:

– Ta vẫn chưa hiểu hết ý của Diệp huynh.

Diệp Nguyên cười xòa nói:

– Ta không biết mình đến đây bằng cách nào? Không biết mình đang sống ở thời đại gì? Không biết tương lai rồi sẽ đi về đâu? Không biết phải làm sao để quay về nhà.

Lý Đình Nam nghe thế thì đầu óc trở nên hồ đồ nghĩ: “Diệp huynh chắc là đã say rồi”. Rồi y giả vờ lim dim mắt nói:

– Diệp huynh, đêm cũng khuya rồi chúng ta nghỉ sớm mai còn lên đường.

Diệp Nguyên thấy Lý Đình Nam mắt đã cụp xuống thì gật đầu đồng ý.

Đêm tĩnh lặng.

Trong căn phòng nhỏ, Diệp Nguyên nằm trằn trọc. Nhìn ánh trăng chiếu qua cửa sổ hắt vào phòng chút ánh sáng bàng bạc, đôi mắt hắn đỏ hoe.

“Thật sự ta phải sống cuộc đời còn lại ở nơi này sao?” Diệp Nguyên mênh mang suy nghĩ rồi thiếp đi lúc nào không hay biết.

Mặt trời ló rạng. Ngày mới lại bắt đầu.

Diệp Nguyên vươn mình ngồi dậy vươn vai hít thở không khí trong lành buổi sáng. Nhìn ánh nắng ấm áp chiếu qua khung cửa sổ hắn nở nụ cười thưởng thức. Một đêm ngủ no giấc khiến tâm tình hắn trở nên tốt hơn nhiều.

Đẩy cửa bước ra khỏi phòng chợt thấy tên tiểu nhị đã bưng một chậu nước cùng đồ vệ sinh buổi sáng đến.

– Thì ra khách quan đã tỉnh. Tên tiểu nhị cười nói.

– Được rồi, để ta tự làm lấy. Diệp Nguyên nói rồi đón lấy chậu rửa mặt nhanh chóng vệ sinh buổi sớm.


Loay hoay một hồi hắn mới có mặt ở tầng dưới. Bấy giờ Lý Đình Nam đã ngồi bên một chiếc bàn bên cửa sổ, có vẻ đang đợi Diệp Nguyên.

– Diệp huynh tỉnh rồi hả. Xem sắc mặc huynh hôm nay rất tốt. Lý ĐìnhNam cười nói.

– Khiến Lý huynh đợi lâu. Diệp Nguyên chắp tay nói.

– Không sao, thong thả mới tốt. Lý Đình Nam xua tay cười nói.

– Chúng ta ăn chút gì đó rồi tiếp tục lên đường.

– Được.

Một lát sau, hai người đã đứng trước hai con ngựa màu đen tuyền. Lúc này Diệp Nguyên mới được nhìn thấy màu lông thật sự của con Thiên Phong mã.

– Đây là…? Diệp Nguyên hỏi dò

Lý Đình Nam cười vỗ vỗ vào con ngựa bên cạnh nói:

– Ha hả…đây là món quà của ta dành cho Diệp huynh. Nó cũng là một con Thiên Phong mã nhưng so với con thuần chủng của ta thì có hơi kém chút. Ta nói mãi chủ quán trọ này mới chịu bán đi đó. Hi vọng Diệp huynh đừng chê.

Diệp Nguyên nghe thế thì vội nói:

– Ta làm sao có thể nhận…

Chưa để Diệp Nguyên nói hết lời Lý Đình Nam đã cắt ngang:

– Sao lại không thể. Chúng ta dẫu sao cùng chung hoạn nạn, tuy quen biết chưa lâu nhưng Lý mỗ rất thưởng thức con người của Diệp huynh.

Diệp Nguyên nghe thế ngẩn ra rồi cười cười nói:

– Nhưng mà ta…

Lý Đình Nam lại cắt ngang:

– Không nhưng nhị gì cả. Món quà này Diệp huynh phải nhận lấy.

Thấy Lý Đình Nam cương quyết như vậy Diệp Nguyên đành chắp tay nói:

– Đã vậy ta xin nhận ý tốt của Lý huynh.

Thấy Diệp Nguyên chịu nhận ngựa, Lý Đình Nam cười nói:

– Chúng ta lên đường.

“Hây” Lý Đình Nam tung mình lên lưng ngựa rồi cầm cương ngồi ngay ngắn.

Diệp Nguyên thấy thế cũng đạp bàn đạp nhảy lên lưng ngựa. Con ngựa quẫy một cái rồi ngoan ngoãn đứng yên. “Xem ra lần đầu cưỡi ngựa cũng không quá tệ” Diệp Nguyên thầm nhủ.

– Lý huynh chúng ta đi. Diệp Nguyên nói rồi khẽ gục “gia..gia” mấy tiếng, con ngựa hiểu ý lập tức nhắm đường lớn chạy tới.

“Ta cưỡi được ngựa thành thạo thế này từ bao giờ vậy?” Diệp Nguyên chợt ghìm cương lại một chút rồi ngẩn ra thắc mắc.

– Diệp huynh đi nào. Lý Đình Nam phóng ngang qua gọi.

– Được, ta đến đây. Diệp Nguyên cúi lưng một chút rồi tay cầm dây cương điều khiển, con Thiên Phong mã nhanh chóng nhằm hướng Lý Đình Nam phía trước đuổi tới.

Ngựa tung vó cuốn bay cát bụi đầy đường, chỉ chớp mắt bóng hai người đã khuất dạng cuối đường.

Phía trước nhà trọ lúc này tên tiểu nhị nhìn theo bóng hai người lên tiếng hỏi:

– Bà chủ, sao lại bán con Thiên Phong mã cho họ vậy?

– Năm trăm lạng bạc đấy.

– Hả? Làm sao được nhiều thế?

– Ngươi thì biết gì?

– Chẳng phải vị khách kia chỉ là một bộ khoái hay sao?

– Bộ khoái mà mang trong mình nhiều ngân phiếu thế sao. Ngươi còn phải học hỏi nhiều.

– Lần này đúng là phát tài rồi.

Hai chủ tớ đứng trước cửa tiệm cười sung sướng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.