Bạn đang đọc Ta Là Menfuisu: Chương 17
Nefenmat âm trầm nhìn sâu vào khuôn mặt xinh đẹp của Hitari. Mỹ nhân nữ vương này là do ông cưới về. Mọi chuyện của nàng ta cũng do ông định đoạt. Không ngờ hôm nay lại dám âm thầm ám hại con gái sau lưng ông? Làm gì có chuyện đáng cười như vậy?
Đừng nhìn Nefenmat lúc nào cũng hiền từ mà đánh giá sai lầm. Ông là một minh quân, nhưng lại là một pharaoh chuẩn mực của Ai Cập. Đất nước Ai Cập tôn sùng vũ dũng và bạo lực, làm sao kính nể một quân chủ hiền từ? Nếu nói về tàn bạo, tính tàn bạo của Nefenmat tuyệt đối ăn đứt Menfuisu và Asisu. Nói thật ra thì tính tình họ cực đoan như vậy đều do vị phụ vương này di truyền hết.
Chẳng qua, sau khi mẹ của Menfuisu mất, ông muốn làm theo lời trăn trối của ái phi, cố gắng trở thành một quân chủ nhân từ. Nhưng hôm nay, Hitari đã chạm đến giới hạn chịu đựng của ông, không thể nhân từ được nữa.
Ông lẳng lặng nhìn Hitari, không hề lên tiếng, nhưng nét mặt đã nói lên, ông không tin tưởng Hitari.
Minue nghe bà hoàng này giả vờ tốt bụng thì tức lên. Không hề khiêm khiêm quân tử như bình thường, chỉ thẳng vào mặt Hitari, cao giọng quát:
– Không cần bà ở đây giả nhân giả nghĩa! Bà nói đi! Vì sao bà ám hại công chúa điện hạ?
Hitari dù sao cũng là nữ vương, sao chịu được hắn chất vấn? Bà ta đưa tay hất ngón tay đang chỉ vào mặt mình của Minue ra, trừng mắt với hắn:
– Minue tướng quân! Ta dù gì cũng là hoàng phi Ai Cập! Mong ngươi biết chừng mực một chút! _ Bà ta cũng thông minh, chỉ nhắc đến bối phận của mình ở Ai Cập, không hề nói đến bản thân là nữ vương Nubia.
Imhotep nhìn sang Nefenmat, thấy ông không có ý định lên tiếng thì bước tới, đưa tay cản Minue đang xúc động lại. Ông vẫn dùng thần thái thường ngày, nhẹ giọng hỏi:
– Nữ vương bớt giận. Minue tướng quân chỉ là lo lắng cho công chúa điện hạ. Còn xin nữ vương giải bày rõ, tại sao độc công chúa mắc phải lại xuất xứ từ đất nước của bà?
Hitari cũng không muốn làm lớn chuyện. Bà ta bình tĩnh nhìn Imhotep hỏi lại:
– Ta làm sao biết? Tể tướng ngươi thân là “Trí tuệ của Ai Cập”, hẳn cũng hiểu rõ, không có thích khách nào ngu đến mức dùng độc của nước mình để hạ độc chứ? Vậy khác nào lạy ông tôi ở bụi này? Ít nhất là ta không ngu đến mức đó! _ Đây chính là mưu kế của bà ta. Chỉ cần Nefenmat tin, mọi chuyện sẽ đâu vào đấy. Hitari đắc ý cười thầm.
Bà ta lập tức làm dáng vẻ thương tâm, nhìn sang Nefenmat:
– Bệ hạ, thiếp thân cùng Asisu không có thù oán gì, sao có thể đầu độc nàng? Bệ hạ, mong người làm chủ cho thiếp thân. Phải tra ra hung thủ để giải oan cho thần thiếp, còn phải đòi lại công bằng cho Asisu. _ Trên khuôn mặt đầy vẻ bi phẫn. Phải nói, bà ta rất có tài diễn xuất.
Lời nói của bà ta vừa ra, cả đám quần thần liền im tiếng. Họ đều không phải kẻ ngốc, cũng hiểu đạo lý trong lời nói của Hitari. Chẳng qua, kêu họ lập tức tin tưởng không liên quan đến bà hoàng này, làm gì dễ dàng như vậy?
Nefenmat không hề lên tiếng. Ông vẫn dùng đôi mắt dò xét nhìn vào Hitari, như muốn nhìn xuyên qua lớp mặt nạ của bà ta.
Hitari run người. Bà chưa bao giờ bắt gặp ánh mắt sắc bén như vậy trên người Nefenmat. Bình thường chỉ là ánh mắt yêu thương và sủng nịch. Nhưng tin tưởng vào kế hoạch của mình, bà ta càng làm ra dáng vẻ đáng thương, tội nghiệp.
Minue không buông tha, hắn đã nhận định bà hoàng này là hung thủ. Hắn đương nhiên phải tìm lại công đạo cho nữ thần của hắn. Hắn cắn răng tiếp tục quát:
– Cũng có thể là bà nghĩ làm vậy sẽ không ai nghi ngờ bà. Bà sẽ an ổn đóng vai người bị hàm oan. Dù sao loại thuốc này đâu phải dễ tìm. Nó đã xuất xứ từ Nubia thì vẫn xin nữ hoàng cho chúng tôi một lời giải thích.
– Không phải ta làm. Sao ta phải giải thích? Còn nếu như ta làm thì ta đầu độc nàng như thế nào? Phải biết xung quanh Asisu có rất nhiều thị vệ và cung nữ. _ Hitari cũng không phải dạng vừa. Bà ta sẽ không để mặc cho người ta phán xét. Dù sao, không có chứng cứ, ai làm gì được bà ta?
Nefenmat im lặng nãy giờ rốt cuộc đã lên tiếng:
– Nếu muốn tìm ra hung thủ thì tìm bằng chứng trước đã. Loại độc này là từ Nubia. Vậy Hitari, ta phải lục soát tẩm điện của nàng một chút rồi. _ Tẩm điện của Hitari là tẩm điện dành cho sứ giả tới đây chơi và ở lại. Dù sao chưa cử hành hôn lễ, cũng phải làm dáng một chút. Mặc dù Hitari vẫn ngủ ở điện của Nefenmat, nhưng ban ngày, bà ta vẫn thường ngồi ở tẩm điện của bản thân.
Hitari trợn mắt nhìn Nefenmat. Sao lại như vậy? Bà ta cứ nghĩ Nefenmat phải đứng về phía bà ta chứ?
Chỉ tiếc, bà ta đánh giá sai tầm quan trọng của Asisu trong lòng Nefenmat.
Có điều cũng không sao. Dù họ lục tới sáng mai cũng không tra ra chứng cứ gì.
Hitari cao ngạo ngẩng đầu cười:
– Không sao. Nếu có thể tìm được bằng chứng chứng minh ta vô tội. Vậy mọi người cứ tùy ý tra xét.
Nefenmat nhìn bà một lần nữa, thầm thở dài. Ông biết lần tra xét này sợ là không có kết quả rồi. Tuy nhiên, vẫn phải làm. Ông lớn tiếng hạ lệnh:
– Tới tẩm điện của Nữ vương Hitari tra xét. _ Giọng điệu cũng đã thay đổi. Từ ‘hoàng phi’ đổi thành ‘nữ vương’. Điều này cho thấy Nefenmat đã không còn xem Hitari là người nhà.
– Vâng. _ Bọn lính hầu nghiêm trang thi lễ chấp hành. Vị công chúa tao nhã cao quý này, họ đều khâm phục. Nay, nàng bị hại, lại bị hại ngay trong vòng bảo vệ của họ. Họ cũng phải tìm lại mặt mũi đôi chút.
Qua nửa ngày tra xét, bọn lính đã quay về trình báo kết quả. Thật không ngoài dự đoán, hoàn toàn không có thuốc độc gì đó trong tẩm điện của Hitari.
Bà ta vui cười nhìn Minue:
– Tướng quân không còn thắc mắc rồi chứ? Ta đã nói việc này không liên can tới ta mà. _ Bà ta đắc ý cười lớn mà không nhận thấy ánh mắt Nefenmat nhìn bà ta càng ngày càng trầm.
Minue tức run người. Hắn biết chính là bà hoàng này đầu độc Asisu, nhưng hắn không có bằng chứng, không biết nói cách nào cho phải.
Lúc này, vị hoàng tử Menfuisu nửa ngày không thấy đã từ trong phòng bước ra. Hắn vừa bước tới, quần thần liền chừa ra khoảng trống cho hắn. Có thể thấy hung danh của vị hoàng tử này đã lan rộng.
Menfuisu nhìn Hitari:
– Rất đắc ý sao? Rất tự hào sao? Cho là mọi người không ai có cách tìm ra chứng cứ trừng trị bà sao? _ Giọng điệu nhẹ nhàng, ôn nhu, từ tốn. Nhưng lời nói thì đầy tính chất vấn. Đủ để thấy sự tức giận của hắn đã nâng cao tới cực điểm.
Hitari thấy hắn bước ra đã hoảng sợ đôi chút, nghe lời hắn nói thì càng run lợi hại. Chẳng qua, bà vẫn tự tin không ai có thể tìm ra bằng chứng, nhẹ giọng cười:
– Hoàng tử nói đùa. Ta chỉ vui mừng vì đã được giải oan. Làm gì có chuyện đắc ý, tự hào? Còn mong hoàng tử cho ta biết tình trạng của Asisu, ta thật lo cho nàng. _ Phối hợp với vẻ mặt lo lắng không yên. Người không biết còn tưởng bà ta yêu thương Asisu lắm.
Menfuisu vẫn bình thản nhìn bà ta diễn trò, cười cười nói:
– Không có gì. Vương tỷ ta làm sao xảy ra chuyện được? Còn nhờ ơn nữ vương dùng độc nhẹ tay đó.
– Hoàng tử vẫn đùa. Ta nào có hạ độc nàng đâu. _ Hitari thấy hắn như vậy thì chột dạ, cười gượng đáp lời.
Menfuisu nhìn bà, quan tâm hỏi:
– Nữ vương không sao chứ? Sao sắc mặt trắng bệch vậy? Có phải người cũng trúng độc không?
– Hoàng tử đừng đùa nữa. Ta làm sao lại trúng độc chứ? Ta đâu có uống nước ở đây đâu. _ Bà ta quả thật sắc mặt trắng bệch. Nhưng là vì lo lắng, làm gì là triệu chứng trúng độc. E sợ Menfuisu tiếp tục nói bậy, liền quát lại.
Menfuisu nhìn bà cười nhẹ. Quần thần cũng nhìn kỹ bà một cái. Nefenmat thì ánh mắt càng trầm lợi hại.
Hitari run lên, bà nói gì sai chứ? Sao họ lại nhìn bà như vậy?
Imhotep thâm sâu nhìn vào vị nữ vương tham vọng thì à thông minh thì không đủ này, lòng tốt bỗng nổi lên, cười hỏi:
– Nữ vương làm sao biết trong nước có độc? Nãy giờ y quan chỉ vừa báo chất độc ra thôi. Chúng thần còn chưa biết công chúa vì sao trúng độc nữa đó.
– Ta làm sao biết? Chỉ là nghĩ Asisu nếu bị đầu độc thì có thể là bị đầu độc trong thức uống thôi. _ Hitari vội vàng biện minh. Sao bà ta lại lỡ miệng như vậy chứ?
– Vậy sao? Vậy mà ta cứ nghĩ nữ vương là người đích thân hạ độc nên mới biết chứ. _ Menfuisu cười cười xỏ xuyên.
Hitari bình tĩnh lại, đáp lời:
– Ta sao có thể là người hạ độc? Nếu là ta thì hầu nữ và thị vệ phải phát hiện chứ?
– Ừm. Đúng vậy. Vậy người đã dùng cách gì để họ không phát hiện vậy? _ Menfuisu tiếp tục dùng giọng điệu đùa giỡn khiêu khích bà ta.
– Ta… Ta đã nói ta không phải người hạ độc. Sao hoàng tử cứ khăng khăng một mực vậy? _ Suýt thì lỡ lời. Hitari rốt cuộc chịu không nổi miệng lưỡi Menfuisu tra tấn, tức giận quát lên.
Bỗng, Ari từ trong phòng Asisu chạy ra, bước đến bên cạnh Menfuisu, nhỏ giọng nói gì đó với hắn.
Lập tức, khóe miệng Menfuisu nhếch lên một vòng cong xinh đẹp. Đùa giỡn cũng đủ rồi. Vào chủ đề chính thôi.
– Nữ vương biết không? Y quan của triều ta có thể tìm ra chất độc còn sót lại trong bình đựng đó. Kể cả vật đựng đó là một chiếc vòng. _ Hắn nhấn mạnh ở chỗ cuối.
Hitari theo phản xạ rút tay lại một chút.
Các vị đại thần thì nghi hoặc, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Họ không hiểu hoàng tử muốn nói gì.
Chỉ có Nefenmat và Imhotep thì thần sắc hơi hiểu ra một chút.
Nefenmat phất tay ra lệnh:
– Người đâu, cởi chiếc vòng của nữ vương Hitari đem tới đây.
Theo lời ông, một thị vệ tiến lên động thủ.
Hitari lùi về phía sau. Chiếc vòng này đương nhiên là chứng cứ. Bà ta chỉ về tẩm điện nghỉ ngơi chờ đợi, làm gì nghĩ họ lại tra ra sớm vậy, sao có thể phi tang kịp? Có điều bà ta cũng hiểu, lúc này, phản kháng không phải là ý hay.
Bà ta giật tay khỏi người thị vệ, lên tiếng:
– Không cần. Ta tự mình cởi. _ Nói xong, bà ta liền đem chiếc vòng tháo ra, quăng cho người thị vệ.
Thị vệ này lập tức trình lên cho Nefenmat.
Nefenmat cầm lấy chiếc vòng, nhìn một chút đã nhìn ra cơ quan bên trong. Chiếc vòng có một lỗ nhỏ bị đục rỗng. Ông đưa cho Maneil:
– Tra. _ Không cần hỏi, đương nhiên là tra về độc dược.
Maneil nhận lấy, đem về phía cái bàn, bắt đầu nghiên cứu.
Qua một lát, hắn tiến lên, trình tâu:
– Thưa bệ hạ, đúng là chất độc mà công chúa trúng phải.
Hắn vừa dứt lời, mọi người liền nhìn về phía Hitari.
Bà ta run lên, không dám ngẩng đầu.
Nefenmat bước tới, dịu giọng hỏi:
– Hitari, có phải nàng nên giải thích một chút? _ Ừm, mặc dù là dịu giọng thật, nhưng ai cũng nghe ra mùi vị sát khí bên trong.
Hitari cố gỡ gạc đôi chút, níu tay Nefenmat thút thít trả lời:
– Bệ hạ, không phải thiếp thân. Độc này là để thiếp dùng phòng thân thôi mà. Thiếp đâu có thù oán với Asisu. Sao có thể làm vậy?
– Phải không? _ Nefenmat vẫn nhìn chằm chằm bà ta. Tay thì siết chặt lại bàn tay của Hitari.
Hitari nghe lời ông, vội gật đầu:
– Đúng vậy. Thiếp không có làm. Bệ hạ phải tin thần thiếp. Đâu có ai nhìn thấy thiếp hạ độc Asisu đâu. Độc trong chiếc vòng là để phòng thân thôi mà. Bệ hạ. _ Bà ta lúc này chỉ cầu mong Nefenmat vẫn yêu thương, dung túng bà ta như trước. Chết tiệt! Sao lại bị phát hiện chứ? Bà ta nhớ đã làm rất kỹ lưỡng mà. Chỉ là bà ta không biết, sau khi Asisu ngất xỉu, Xà vệ liền tra xét khắp nơi trong phòng. Độc phấn rớt trên thành ly một ít. Họ liên tưởng lại việc bà ta cầm ly lay nhẹ là nhận ran gay. Tất cả là do bà ta xem thường lực lượng trong bóng tối của hoàng thất Ai Cập.
Nefenmat thở dài thất vọng. Ông buông tay Hitari ra, quay đầu hạ lệnh:
– Người đâu, đưa nữ vương Hitari về tẩm điện nghỉ ngơi. Nhớ, phải canh phòng cho nghiêm ngặt, đừng để thích khách nào đó mạo phạm sứ giả. _ Này là hạ lệnh giam lỏng a. Nefenmat đã vô cùng thất vọng về Hitari.
Hitari nghe ông truyền lệnh thì thất tha thất thỉu cùng tỳ nữ quay về tẩm điện.
Vãn tuồng, quần thần cũng cáo lui quay về phủ đệ. Chỉ có Nefenmat và Menfuisu ở lại trông chừng Asisu.