Bạn đang đọc Ta Là Menfuisu: Chương 16
Đang lúc tranh cãi diễn ra quyết liệt, bỗng một thị nữ xông vào. Thị vệ nhận ra nàng là thị nữ tẩm điện công chúa, không ngăn lại, để nàng chạy vào trong.
Thị nữ này tên là Reni, nàng là người thường thay Ari thông báo qua lại với cung điện của hoàng đế nên thị vệ quen mặt.
Nàng nhìn thấy công chúa điện hạ ngã xuống, nghe Ari kêu liền lập tức chạy đến nơi này. Nàng vừa chạy vào điện, vừa quỳ xuống la to:
– Bệ hạ, bệ hạ, công chúa điện hạ… _ Vừa nói vừa thở hổn hển. Không cách nào khác được, nàng đã chạy một đường tới đây mà.
Có điều, nàng muốn thở, nhưng người khác không cho nàng thời gian. Thần sắc nàng ta hốt hoảng như vậy, lại nhắc tới công chúa, quần thần cũng lo lắng muốn chết.
Cả đại đế Nefenmat vốn nổi danh hiền từ cũng quát lên:
– Công chúa làm sao?
Imhotep cũng lo lắng nhìn sang. Không cần phải hỏi, ông cũng đoán được có chuyện rồi. Tuy bình thường Imhotep hay chèn ép Asisu, nhưng vị công chúa tao nhã ôn nhu này, ông vẫn là rất kính trọng. Lúc này, nàng rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Minue thì không cần phải nói. Sớm gấp hoảng rồi. Nếu không phải ngại có hoàng đế và quần thần ở đây, hắn đã sớm chạy lại gặn hỏi Reni rồi chạy tới tẩm điện của Asisu rồi.
Trong không khí khẩn trương của mọi người, Reni rốt cuộc nuốt nước miếng, lên tiếng:
– Công chúa điện hạ ngất xỉu rồi. Nghe Ari nói, nàng là bị trúng độc.
Lời nàng nói xuống như tiếng sấm bên tai. Nefenmat không quản lễ quân thần gì nữa la lớn:
– Y quan đâu? Mau gọi y quan!
Ông vừa nói, vừa bước nhanh ra khỏi điện, hướng đến tẩm điện Asisu. Con gái xảy ra chuyện, ông còn bình tĩnh được mới lạ đó.
Imhotep cũng run người, nhanh chân bước theo Nefenmat. Trong lòng ông ta thầm khấn. Công chúa điện hạ không nên xảy ra chuyện. Tuyệt đối không được xảy ra chuyện! Không nói hoàng đế tức giận, thần dân lo lắng, thần điện trễ nãi. Chỉ nói vị hoàng tử điện hạ kia thôi, đủ để trời đất đảo loạn rồi. Công chúa điện hạ mà có chuyện gì, chuyện tiếp theo, ông ta không dám tưởng tượng. Nếu là một vị công chúa bình thường trong hoàng thất thì không nói. Đằng này, Asisu lại là nữ nhi yêu quý của Nefenmat, là một công chúa rất được thần dân kính mến, lại là đại tế ti của Ai Cập. Và trên hết, nàng là tâm can của hoàng tử Menfuisu! Nàng mà xảy ra chuyện gì, trời cũng sẽ lật!
Minue thì không cần nhắc. Reni vừa dứt lời, hắn đã phi thẳng tới tẩm điện Asisu rồi.
Có ba người dẫn đầu, Reni và đám quần thần đều nhanh chóng chạy theo, hướng đến tẩm điện của Asisu.
Trên hành lang, Ari đang gấp rút chạy đến chỗ hoàng tử điện hạ. Lúc này, nàng tin tưởng, chỉ có Menfuisu điện hạ có khả năng giúp công chúa. Nàng phải nhanh tới đó báo tin.
Về phần Menfuisu, hắn cũng đang trên đường chạy đến tẩm điện Asisu. Ngay sau khi nàng ngã xuống, Xà vệ đã dùng cách nhanh nhất truyền tin cho hắn. Trời mới biết lúc đó hắn tức giận thế nào. Sao nàng lại có thể đùa giỡn với tính mạng mình như vậy?
Chạy nhanh trên hành lang, hắn thầm oán hận. Sao bản thân lúc trước lại ở nơi cách Asisu xa như vậy? Khiến cho bây giờ chạy tới cũng tốn thời gian. Hắn gấp, vô cùng gấp, gấp đến nỗi cả năng lực bay lượn cũng lấy ra dùng luôn.
Hai người họ đụng nhau ở giữa đoạn đường. Đều hiểu thời gian gấp gáp, cả hai không nói gì mà hướng tẩm điện Asisu chạy.
Khi hai người họ tới nơi, quần thần đang đứng trong sảnh điện chờ đợi.
Imhotep nhìn thấy Menfuisu, biết phải áp xuống cơn nộ hỏa này của hắn, nếu không thì nguy. Ông liền tiến lên nói:
– Điện hạ đừng lo. Y quan đang xem bệnh cho công chúa điện hạ. Bệ hạ cũng đang ở bên trong. Công chúa là sứ giả liên thông với thần linh, sẽ không sao đâu.
Menfuisu không thèm liếc ông lấy một cái, bước nhanh tiến vào phòng ngủ của Asisu. Ari cũng tiến vào theo. Nàng cũng muốn biết tình hình chủ tử như thế nào.
Vừa bước vào phòng, Menfuisu liền nhìn thấy phụ vương đang lo lắng đứng bên giường. Ông lo tới mức không nhận ra hắn đã tiến vào.
Trên giường, Asisu vẫn đang mặc y phục hoa lệ nhắm chặt mắt nằm đó. Khuôn mặt xinh đẹp bây giờ đã tái nhớt. Nàng mím môi lại, đầu mày nhíu chặt, một tay nắm chặt ra giường. Tất cả đều nói lên sự đau đớn của nàng.
Y quan cũng đang đứng bên giường xem mạch cho Asisu. Y quan này tên là Maneil, y thuật cũng khá tốt. Tất cả sách thuốc của Asisu là ‘cướp đoạt’ từ chỗ hắn.
Ông xem mạch xong, đắp lại chăn cho Asisu, thở phào đứng lên.
Nefenmat lúc này đã gấp không chịu được, vội tiến đến hỏi:
– Sao rồi, Maneil? Asisu không sao chứ?
Maneil cũng không thừa nước đục thả câu, chắp tay trả lời:
– Thưa bệ hạ. Công chúa trúng một loại độc rất mạnh. May là nàng đã uống giải dược sớm. Lại được thị nữ cho uống nước trung hòa độc nên cũng giảm phần nào nguy hiểm. Chỉ là vẫn còn rất khó đoán rằng đã khỏi chưa. Bởi thể trạng công chúa vốn yếu. Tất cả phải chờ đến ngày mai mới biết được ạ. Nếu nàng bình an qua khỏi ngày mai, thì chỉ cần tĩnh dưỡng một chút sẽ ổn. _ Trong lòng ông thầm vuốt mồ hôi lạnh. Tình hình công chúa khá nguy kịch a. Cũng may là cơ hội sống rất cao. Không cần lo lắng quá nhiều.
Nefenmat thầm thở phào một hơi. Vẫn rất tốt. Chỉ cần chưa tới mức nguy kịch, tất cả đều rất tốt.
Sắc mặt Menfuisu cũng hòa hoãn đôi chút khi nghe lời Maneil. Chẳng qua, vẫn không tốt tí nào. Hắn không thể chấp nhận được. Hitari kia vậy mà dám đầu độc Asisu.
Nefenmat sau khi biết tình hình con gái không nguy cấp liền cùng Maneil ra ngoài thông báo.
Bá quan khi nghe xong tin tức công chúa không có việc gì đều thở ra một hơi. Chẳng qua, vẫn chưa yên lòng lắm. Dù sao cũng phải chờ sang ngày mai mới biết được chính xác tin của nàng.
Các đại thần đều biết việc còn lại là tra xét về việc ai là kẻ hạ độc. Họ đều chưa ra về mà đứng trong sảnh điện nhìn Nefenmat.
Lúc này, mặt Nefenmat cũng rất âm trầm. Giống như lúc ông còn trẻ, đây là biểu hiện của sự tức giận cực hạn. Rồng có vảy ngược. Mà Menfuisu và Asisu, chính là vảy ngược của ông. Là ai to gan dám chạm vào nghịch lân của đại đế Nefenmat vĩ đại?
Imhotep cũng biết ý hoàng thượng, quay sang hỏi Maneil:
– Công chúa trúng độc gì?
– Là một loại độc được tinh chế từ nọc của một loại ong nhện. Loài ong nhện này tên là Taratula. Chúng vốn đã sở hữu chất độc gây tê liệt, hôn mê, đau đớn kéo dài suốt hai ngày. Sau khi tinh chế và phối với một số dược liệu thành thuốc độc, liền sở hữu khả năng độc chết một con bò. Độc tính vô cùng mãnh liệt. _ Maneil là y quan trong hoàng cung. Hắn giỏi nhất chính là giải độc và nhận diện chất độc. Loại độc này hắn đương nhiên nhận ra, không có gì khó khăn.
Nefenmat và quần thần nghe ông nói mà lạnh người. Loại độc có thể độc chết một con bò, lại dùng trên người một thiếu nữ. Asisu gặp bao nhiêu nguy hiểm không cần phải kể.
Nefenmat chưa bao giờ tức giận như lúc này. Menfuisu và Asisu không phải chưa từng bị ám sát. Mà dường như, họ bị ám sát thường xuyên. Chẳng qua, sau khi Menfuisu lên mười tuổi, chuyện ám sát liền ít đi đáng kể. Nếu không tính lần Menfuisu bị trúng độc nửa năm trước thì gần như tất cả các cuộc ám sát đều diễn ra một cách hữu kinh vô hiểm. Nhưng lần này, Asisu gần như xém chết. Hơn nữa là ngay trong hoàng cung Ai Cập, ngay trong tẩm điện của nàng. Hỏi Nefenmat không tức giận làm sao được?
Ông cố kiềm chế lửa giận, nhìn Maneil:
– Loại độc này xuất xứ từ đâu? _ Giọng ông run run. Cho thấy sự nhẫn nại của ông đã đạt đến đỉnh điểm. Giống như núi lửa sắp phun trào.
Maneil khó xử mấp máy môi. Cái loại độc này có xuất thân… Hắn thật không dám nói. Hắn quăng ánh mắt cầu cứu về phía Imhotep. Trường hợp này, chỉ có Imhotep thích hợp lên tiếng mà thôi.
Imhotep cũng không dám qua loa. Ông mà dám qua loa, bảo đảm ‘vị kia’ sẽ giết người không đền mạng a. Ông bước đến bên cạnh Nefenmat, bình thản tâu:
– Bệ hạ, liên quan quá rộng. Xuất thân của loại thuốc này có thể mạo phạm đến uy nghiêm của hoàng gia. Xin người cân nhắc. _ Ý là xin một cái kim bài miễn tử. Dù sao nói ra xuất thân của loại thuốc này quá xúc phạm người.
Nefenmat hiểu ý, phất tay nói:
– Không sao. Nói ra. Trẫm miễn ngươi khỏi chết.
Nghe ông khẳng định, Maneil cũng không chần chờ nữa, lên tiếng:
– Bệ hạ, độc này là xuất xứ từ Nubia.
Câu này vừa ra. Không gian liền trầm lắng một cách kỳ lạ. Nubia! Lại là Nubia! Nhưng…
Đang lúc quần thần vô cùng phân vân khi nghe tin. Một thanh âm vang lên phá vỡ bầu không khí:
– Bệ hạ. _ Là Hitari. Bà ta ngồi ở tẩm điện chờ đợi thời cơ. Tới khi nghe tiếng ồn ào vang lên liền khoan thai thay quần áo mà bước tới tẩm điện của Asisu, hóa trang người vô tội.
Bà ta xuất hiện liền dẫn đến bao nhiêu ánh mắt kỳ quái nhìn vào.
Nefenmat trầm mặt nhìn bà ta. Không hề lên tiếng.
Imhotep thở dài. Sao lúc nào cũng là ông xuất đầu? Giải thích cũng ông. Xin xỏ cũng ông. Mà đắc tội người ta, cũng ông. Cái triều đình này sao không ai có nghĩa khí hết a. Đang lúc ông chuẩn bị chất vấn Hitari thì một giọng nói đã vang lên thế chỗ:
– Nữ vương Hitari. Công chúa điện hạ trúng độc. Mà loại độc này lại xuất xứ từ nước bà. Mong bà có lời giải thích. _ Là Minue. Từ lúc tiến vào tẩm điện Asisu đến giờ, hắn vẫn yên lặng lo lắng, khẩn nguyện cho Asisu. Đến khi Hitari xuất hiện. Hắn liền lên tiếng đòi lại công đạo cho nữ thần trong lòng mình.
Imhotep cũng im tiếng. Ông quên mất. Có Minue ở đây, chuyện của công chúa, làm gì tới phiên ông xuất đầu a.
Hitari cũng cả kinh. Họ tra ra nhanh như vậy? Nhưng bà ta cũng bình tĩnh lại. Dám dùng loại độc này, bà ta đương nhiên có cách đối phó.
Bà ta nhanh chóng chuyển sang khuôn mặt lo lắng, nhìn Nefenmat hỏi:
– Cái gì? Asisu trúng độc? Có nặng không? Nàng thế nào rồi? Bệ hạ. _ Thần thái vô cùng chân thành, lại thêm một chút điềm đạm đáng yêu.
Chỉ tiếc, việc này liên quan đến Asisu. Chiêu trò bình thường bà ta hay dùng đều mất tác dụng. Nefenmat vẫn trầm mặt nhìn bà ta. Ánh mắt thăm dò, hoài nghi, hoàn toàn không ôn nhu, sủng nịch như bình thường.
Hitari thấy ánh mắt ông thì run người. Nhưng bà ta vẫn tự tin về sắp xếp của mình. Hẳn sẽ không có người nào tra ra. Mà có tra ra đi nữa, không có bằng chứng, ai dám công khai buộc tội bà ta? Tìm một kẻ chết thay là được rồi. Sau đó, bà ta chỉ việc mê hoặc Menfuisu rồi độc chết Nefenmat. Lúc đó, bà ta sẽ có được cả tình lẫn tiền lẫn quyền thế. Rất tin tưởng vào kế hoạch của mình, Hitari vẫn giữ vững nét ngụy trang lo lắng