Đọc truyện Ta là bạch nguyệt quang của quyền thần – Chương 9:
Chu Dịch An là một thư sinh nghèo khoảng hai mươi tuổi, mặc một chiếc áo bông xám xịt, trên mặt trên người tràn đầy bụi đất, mu bàn tay còn có vết nứt.
Tống Ngọc Ly quan sát Chu Dịch An một cách kỹ lưỡng, nàng chỉ cảm thấy mặt mày hắn xác thật có vài phần quen mắt.
“Ngươi đã tới Tống gia?”
Chu Dịch An chắp tay nói: “Ánh mắt của Tống đại tiểu thư thật tốt, hai năm trước tại hạ từng gặp người một lần.”
Tống Ngọc Ly nghiêng đầu suy nghĩ, rồi sau đó hơi giật mình nói: “Hai năm trước? Ngươi là Chu gia Đăng Châu?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Dịch An vẻ mặt chua xót, nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng là tại hạ.”
Hai năm trước Đăng Châu gặp đại hạn hán.
Chu gia là nhà giàu số một Đăng Châu đã mở kho lương cứu trợ, đồng thời dựng một vài lều cháo khắp thành Đăng Châu, gần như táng hết gia sản. Vốn dĩ Đăng Châu hứa hẹn, chờ lương thực cứu tế của triều đình tới sẽ trả lại một phần cho Chu gia. Nhưng nào ngờ, lương thực cứu tế vừa đến, Chu gia chẳng những không nhận được lương thực mà còn bị vu khống ngược lại là gian thương tăng giá lương thực, trị tội bỏ tù người Chu gia.
Chu gia bị bắt, lều cháo bị cắt đứt nguồn cung, quan viên bóc lột tầng tầng lớp lớp lương thực cứu tế, cuộc sống lưu dân ngày càng tồi tệ. Không bao lâu sau, Đăng Châu đại loạn.
Việc này bởi vậy mà kinh động triều đình, Tống Tử Nguyên đích thân đến Đăng Châu kiểm tra, bình định loạn dân, trả lại sự trong sạch cho Chu gia. Nhưng tới khi Tống Tử Nguyên mở cửa nhà tù mới phát hiện, Chu lão gia đã bị cai ngục tra tấn đến chết, Chu phu nhân tự sát, tiểu thư Chu gia bị quan viên cứu tế làm nhục đến chết, một nhà bốn người Chu lão gia, chỉ còn lại một mình Chu Dịch An.
Trong lòng Tống Tử Nguyên khổ sở, chẳng những tham tấu quan viên cứu tế, mà còn thu nhận Chu Dịch An vào môn hạ, đưa về kinh thành.
Lần đầu tiên Chu Dịch An đến Tống phủ, tuổi tác Tống Ngọc Ly còn nhỏ, trộm tránh trong thư phòng đọc sách của Tống Tử Nguyên, vừa lúc đối mặt với Chu Dịch An.
Lúc đó Chu Dịch An gầy gò, thê lương đầy mặt, ánh mắt dại ra như xác chết biết đi.
Tống Ngọc Ly hoảng sợ, hỏi Tống Tử Nguyên mới biết được tiền căn hậu quả của chuyện này.
Không nghĩ tới hai năm sau vòng đi vòng lại, khi gặp lại Tống Tử Nguyên cũng biến thành tù nhân.
“Đúng là thế sự khó liệu. Lần này ân sư xuất đầu vì ta nên mới bị người tính kế hãm hại, ta…… Ta thật sự hổ thẹn với Tống gia.” Chu Dịch An nói, dần dần đỏ đôi mắt.
“Việc này cũng không thể trách ngươi.” Tống Ngọc Ly khẽ thở dài, nhớ tới lời những người bằng hữu học cùng thư viện Tống Tử Nguyên vừa nói, trong lòng nàng ngũ vị trần tạp.
“Tống đại nhân dám ở trước triều đình tham tấu quan chủ khảo gian lận khoa cử, dù cho chứng cứ không được đầy đủ, cũng không đến mức bị chụp mũ vu cáo. Chỉ là hiện giờ Thái Tử và Tam hoàng tử tranh chấp, Hoàng Thượng cho rằng động cơ Tống đại nhân tham tấu không thuần khiết, lúc này mới tức giận.”
Hiện giờ xem ra, lời này thật sự một chút cũng không sai.
Tống Ngọc Ly nghĩ, chỉ cần nàng có thể khiến Hoàng Thượng tin tưởng hành động của phụ thân không phải vì bất cứ đảng phái nào cả, có lẽ sự tình sẽ có cơ hội xoay chuyển.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghĩ đến đây, hai mắt Tống Ngọc Ly sáng ngời, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Chu Dịch An: “Chu công tử có nguyện ý vì phụ thân ta mà mạo hiểm một lần hay không?”
Chu Dịch An nghiêm mặt nói: “Đối với ta Tống đại nhân giống như phụ mẫu tái sinh, chỉ cần có thể cứu được Tống đại nhân, nếu muốn tánh mạng ta, ta cũng không tiếc.”
Tống Ngọc Ly nghe lời này, hơi hơi mỉm cười: “Nếu là như thế, vậy thỉnh Chu công tử lưu lại phương thức liên lạc, đợi ta chuẩn bị tốt, ta sẽ mời công tử tới nói chuyện.”
Chu Dịch An nao nao, nói: “Không biết Tống tiểu thư muốn làm gì?”
“Cáo ngự trạng.” Tống Ngọc Ly hơi mỉm cười, gằn từng chữ một nói “Mà còn phải là thật nhiều người đọc sách trong thiên hạ cùng nhau cáo ngự trạng!”
Ngày ấy sau khi tạm biệt Chu Dịch An, trong lòng Tống Ngọc Ly hưng phấn không thôi, nàng về đến nhà, nhốt mình trong thư phòng của phụ thân, múa bút thành văn, viết một số phong thư đưa Vân Hương gửi ra ngoài.
Chuyện này nói trắng ra là đảng phái tranh đấu chọc Hoàng Thượng không vui, chỉ cần để hoàng đế biết việc này không liên quan tới đảng phái, mà thật sự có rối loạn kỷ cương trong khoa cử. Như vậy cho dù bên ngoài Hoàng Thượng không chịu thừa nhận, thì bên trong cũng lén lút xử nhẹ Tống Tử Nguyên.
Tống Ngọc Ly viết phong thư cuối cùng cho Tô Cửu Khanh, nàng thoải mái hào phóng trình bày kế hoạch của mình cho Tô Cửu Khanh, nhờ hắn giúp mình đánh giá một phen, nếu có thể nói tốt vài câu bên tai Hoàng Thượng vậy không thể tốt hơn.
“Vân Hương, phong thư này ngươi phái người đáng tin cậy đưa đến Tô phủ.” Tống Ngọc Ly dán kín phong thư, vui vẻ rạo rực nói, không ngờ Vân Hương lại mang vẻ mặt hoảng loạn đi đến.
“Đại tiểu thư! Phu nhân mang theo nhị tiểu thư đi Văn gia.” Vân Hương nói.
Tống Ngọc Ly bất đắc dĩ mỉm cười: “Kiểu gì cũng ăn bế môn canh.”
Vân Hương chần chờ một lát, mới gật đầu: “Hiện giờ phu nhân đang quỳ gối đau khổ cầu xin tại sảnh chính Văn gia, Văn lão thái gia và Văn lão phu nhân tức giận tới mức mặt mũi trắng bệch, Lưu ma ma không khuyên được đành sai người hồi phủ thông báo.”
Trong lòng Tống Ngọc Ly thở dài một tiếng: “Đi thôi, chúng ta đi đón họ.”
Tống Ngọc Ly tới Văn gia, từ xa đã nghe được tiếng khóc cuồng loạn của Tống phu nhân.
“Cha mẹ, hai người không thể thấy chết mà không cứu như vậy! Tỷ tỷ của con là Hoàng Hậu, ca ca là đại tướng quân, nhóm chất nhi đều có bản lĩnh, hiện giờ nhà con lưu lạc đến hoàn cảnh này, các người sao có thể đối xử với con như vậy!” Tống phu nhân quỳ trên mặt đất gào khóc, Tống Vũ Đồng sợ hãi, cũng đứng ở cửa bật khóc.
Văn lão thái gia và Văn lão phu nhân sắc mặt xanh mét, ngồi hàng ghế đầu, không rên một tiếng.
Cả đời Văn lão thái gia trên lưng ngựa, lại là quốc trượng, con cái dưới gối vô luận là đích thứ đều có tiền đồ. Sáng sớm hôm nay lại bị tiểu nữ nhi không có tâm nhãn này mắng tới máu chó đầy đầu, trong lòng vô cùng bực bội.
Mấy ngày trước Tống Tử Nguyên xảy ra chuyện, sao Văn lão thái gia có thể không biết là bởi vì tranh chấp giữa đảng phái. Thời điểm đầu sóng ngọn gió, cho dù là Thái Tử hay Văn gia, nhất định không thể liên can cùng Tống Tử Nguyên. Nếu bọn họ cầu tình thay Tống Tử Nguyên, lúc đó mới chứng minh chuyện này có liên quan tới đảng phái.
Tống Tử Nguyên là hiền tế ông đắc ý nhất, sao ông lại không muốn cứu. Nhưng dù sao cũng phải có biện pháp, nhưng cố tình tiểu nữ nhi của ông lại là đứa thiếu hiểu biết, cái gì cũng nghe không lọt tai, Văn lão thái gia đau đầu không thôi.
Tống Ngọc Ly mắt thấy tình cảnh này, vội tiến lên hành lễ, nói: “Ngọc Ly thỉnh an ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu.”
Nhị lão nhìn bộ dáng tiến lui có độ của Tống Ngọc Ly, thần sắc trên mặt mới hơi hòa hoãn một chút.
“Đứng lên đi, người trong nhà không cần khách khí như vậy.” Văn lão thái gia nói.
Tống Ngọc Ly vội đứng dậy thuận tiện đỡ Tống phu nhân lên, lấy khăn giúp bà lau nước mắt.
“Mẹ, ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu đều là người thân của chúng ta, sao có thể không giúp chúng ta. Người mau ngồi xuống đi, chúng ta chậm rãi nói.” Tống Ngọc Ly vừa nói, vừa lôi kéo Tống phu nhân ngồi xuống. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Văn lão phu nhân gật đầu, không khỏi trừng mắt nhìn nữ nhi nhà mình một cái, thầm nghĩ không biết kiếp trước mình thiếu nợ ai mà kiếp này lại sinh ra nghiệp chướng vô tâm vô phổi như vậy.
Tống phu nhân vốn cũng khóc mệt mỏi, hiện giời hai mắt đẫm lệ nghẹn ngào ngồi ở chỗ đó.
Văn lão phu nhân phất tay cho bà tử hầu hạ bên người, lập tức có người dẫn Tống Vũ Đồng nhỏ tuổi đi xuống, lại đuổi tất cả bọn nha hoàn ra ngoài, chỉ chừa lại bốn người nói chuyện bên trong.
Tống Ngọc Ly khe khẽ thở dài, nói với Tống phu nhân : “Mẹ, người quá sốt ruột, hiện giờ chuyện của phụ thân, ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu sao có thể không để bụng, chỉ là muốn nhúng tay vào việc này, dù sao cũng phải có biện pháp tránh tai mắt của người khác, không thể bảo ngoại tổ phụ trắng trợn cầu tình với Hoàng Thượng đi.”
Tống phu nhân vẫn còn nức nở, cả giận nói: “Vì sao lại không được?”
Tâm tình Văn lão thái gia vốn có chút khởi sắc, vừa nghe được lời nói ngây ngốc của nữ nhi liền tức giận đến đỏ mặt, hung hăng ném ly trà xuống mặt đất: “Tại sao ta lại sinh ra một nữ nhi ngu hết phần thiên hạ như ngươi vậy !”
Nhiều năm qua Tống phu nhân chưa từng thấy phụ thân phát giận, không khỏi co rúm người lại, không dám hé miệng nói một tiếng nào nữa.
Tống Ngọc Ly ai thán một tiếng, nhẹ giọng giải thích: “Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, nếu ngoại tổ phụ đi cầu tình, Hoàng Thượng dùng một câu pháp không dung tình(*) chặn trở về, chúng ta biết làm thế nào?”
(*) Pháp không dung tình: luật pháp không nói tình người
Tống phu nhân nghe lời này, tức khắc ngây ngẩn cả người.
“Hoàng…… Hoàng Thượng…… vì sao vì sao……”
Tống Ngọc Ly cũng cảm thấy mẫu thân nhà mình thật sự không biết suy nghĩ, nàng đành phải kiên nhẫn tiếp tục nói: “Nương, gần vua như gần cọp, phàm là người muốn dâng tấu nói chuyện với Hoàng Thượng, có ai mà không phải suy nghĩ cẩn thận, hơn nữa từng câu từng chữ đều phải trau chuốt suy tính trước sau, chỉ sợ nói sai một từ, không cẩn thận chính là xét nhà diệt tộc.”
Văn lão thái gia và Văn lão phu nhân nghe lời nói của Tống Ngọc Ly, không khỏi đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều có chút kinh ngạc.
Tống phu nhân nghe vậy, trong lòng vô cùng tuyệt vọng, lau nước mắt nói: “Nhưng phụ thân con đã ở thiên lao bốn ngày rồi.”
“Nương yên tâm, ngoại tổ phụ sẽ không mặc kệ cha, chỉ là việc này phải được bàn bạc kỹ hơn, người ở chỗ này khóc lóc bọn họ sao có thể tĩnh tâm thương nghị đại sự? Không bằng chúng ta đi về trước, đợi ngoại tổ phụ nghĩ kỹ đối sách, tự nhiên sẽ nói cho chúng ta.” Tống Ngọc Ly tiếp tục nói.
“Thật sự?” Tống phu nhân ngẩng đầu nhìn Văn lão thái gia.
Văn lão thái gia hừ lạnh một tiếng, quay đầu không nói chuyện.
Văn lão phu nhân thấy vậy, an ủi Tống phu nhân nói: “Cha con đương nhiên sẽ lo liệu việc này, con về nhà trước đi, chờ có kết quả, chúng ta sẽ phái người thông báo cho con.”
Bấy giờ Tống phu nhân mới lộ ra chút vui mừng, lôi kéo Tống Ngọc Ly lui ra ngoài.
Đợi các nàng rời đi, Văn lão thái gia mới lộ ra một tia tiếc hận: “Nương đứa nhỏ ngốc nghếch, ta thấy Ngọc Ly rất có phong phạm lão đại nhà chúng ta, nếu nó có thể làm việc cho Thái Tử thì không thể tốt hơn.”
“Không phải. Đứa nhỏ này có nét ổn trọng của hiền tế, lại khéo léo đưa đẩy, thật đáng tiếc. Hiện giờ Thái Tử không có cách nào cưới nữ nhi của Tống Tử Nguyên.” Văn lão phu nhân cũng thở dài nói. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.