Ta là bạch nguyệt quang của quyền thần

Chương 10


Đọc truyện Ta là bạch nguyệt quang của quyền thần – Chương 10:

Tin tức Tống phu nhân vừa nháo ra trận này, không bao lâu sau liền truyền vào trong cung.
Hoàng Hậu vừa mới ngủ trưa tỉnh lại, đã nhận được tin từ người trong nhà, nói muội muội tới Văn gia náo loạn một hồi, không khỏi mày liễu dựng ngược, cả giận nói: “Văn Dĩnh nha đầu kia thật sự là được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều!”
Văn Dĩnh đúng là nhũ danh của Tống phu nhân.
Hoàng Hậu đã qua tuổi bốn mươi, dung nhan già đi, mấy năm nay, Hoàng Thượng rất hiếm khi tới cung của bà.  Bà nhìn dung nhan của mình trong gương đồng, chỉ thấy tóc mai đã điểm hoa râm, nếp nhăn khóe mắt cũng khó mà dùng son phấn che đi được.
Nghĩ đến muội muội, Hoàng Hậu đau đầu cả giận nói : “Trần cô cô, ngươi tới xoa thái dương cho bổn cung, hôm nay bổn cung đau đầu đến lợi hại.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cung nữ hầu hạ bên cạnh lên tiếng, tiến lên một bước, giúp bà nhẹ nhàng xoa thái dương.
“Hai ngày nay nương nương ưu tư quá mức, vẫn nên bảo trọng phụng thể mới phải, hiện giờ Thái Tử chỉ có thể trông cậy vào ngài và Văn gia.” Trần cô cô thấp giọng khuyên.
Nhắc tới Thái Tử, Văn Hoàng Hậu phát ra một tiếng cười nhạo: “Hừ, Thái Tử hiện giờ vây cánh cứng cáp, đâu còn cần bổn cung nữa?”
Hoàng Hậu còn chưa dứt lời đã có cung nữ vội vàng đi vào, quỳ trên mặt đất.
“Khởi bẩm Hoàng Hậu nương nương, Thái Tử…… Thái Tử điện hạ……”
Thần sắc Hoàng Hậu lạnh lùng, ánh mắt như kiếm nhìn về phía cung nữ kia: “Thái Tử lại làm sao?”
“Điện hạ muốn nô tỳ truyền tin, nếu…… Nếu nương nương không chịu đáp ứng cho ngài ấy nạp Tống đại tiểu thư làm trắc phi, thì ngài ấy sẽ từ chối việc hôn sự với Văn gia!” Cung nữ kia cả người run rẩy như cầy sấy.
Hoàng Hậu nghe lời này, nhất thời trong cơn giận dữ cầm hộp phấn trên bàn trang điểm hung hăng ném vào gương đồng.
Hộp phấn lập tức bị dập nát, màu đỏ của phấn lưu lại từng vết đỏ như máu trên gương đồng.
“Nghiệp chướng! Bổn cung khổ tâm mưu tính, thế nhưng hắn còn không biết tốt xấu! Chi bằng khởi tấu Hoàng Thượng, phế hắn đi cho rồi!”
Trong khoảng thời gian ngắn, bên trong tẩm cung, cung nữ thái giám quỳ đầy đất, đồng thanh nói: “Hoàng Hậu nương nương bớt giận.”
Hoàng Hậu đứng dậy, tức giận tới mức cả người phát run, sắc mặt tái nhợt, hồi lâu mới phục hồi tinh thần. Trần cô cô vội đưa chung trà cho Hoàng Hậu, lại đánh ánh mắt ý bảo tiểu cung nữ kia lui ra ngoài.

“Nương nương xin bớt giận, điện hạ trẻ tuổi lại nặng nhi nữ tình trường. Hiện giờ Tống gia rơi vào hoàn cảnh kia, đương nhiên đau lòng nhất chính là tiểu thư Tống gia.” Trần cô cô khuyên nhủ.
Hoàng Hậu Văn thị và Tống phu nhân là tỷ muội ruột thịt, từ nhỏ Tống Ngọc Ly cũng hay vào cung chơi. Nàng và Thái Tử Ngụy Tư Nguyên có thể nói là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên.
So với đích nữ Văn gia Văn Ấu Vi được cung phụng như chúng tinh củng nguyệt tới mức tùy hứng kiêu căng mà nói, Ngụy Tư Nguyên càng nghiêng về phía Tống Ngọc Ly dịu dàng nhu thuận hơn, hắn một lòng muốn nạp Tống Ngọc Ly làm Thái Tử Phi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tuy nhiên, để củng cố địa vị của mình, Văn gia đương nhiên sẽ không nhường vị trí này cho người khác.
Ngụy Tư Nguyên bởi vì thế mà gây gổ với mẫu thân vài lần, nhưng chung quy vẫn không lay chuyển được, chỉ đành phải hạ thấp yêu cầu nạp Tống Ngọc Ly làm trắc phi.
Nhưng hôm nay Tống gia xảy ra chuyện, chuyện này coi như không cần nhắc nữa, Ngụy Tư Nguyên không buồn ăn uống, đã náo loạn với Hoàng Hậu mấy ngày nay.
“Không được, bổn cung nhất định phải chặt đứt si tâm vọng tưởng của Thái Tử.” Văn Hoàng Hậu trầm mặc trong chốc lát, vẻ mặt dần dần sắc bén  “Hiện giờ Thái Tử quyết không thể đi sai một bước!”
Trần cô cô thật cẩn thận nói: “Nếu nương nương muốn thật sự chặt đứt tâm ý của Thái Tử điện hạ, thật ra nô tỳ có một biện pháp.”
Văn Hoàng Hậu giương mắt nhìn Trần cô cô nói: “Nói nghe một chút.”
“Điện hạ có suy tính này không phải là bởi vì Tống đại tiểu thư còn chưa xuất giá hay sao, nếu nương nương tìm một mối hôn nhân cho nàng, gả nàng cho người khác, tất nhiên Thái Tử điện hạ sẽ không náo loạn nữa.”
“Ý kiến hay, nhưng mà tình huống Tống gia như vậy, chỉ sợ tìm không được người trong sạch. Muội muội kia của bổn cung tuy rằng hồ đồ, nhưng vẫn rất để ý tới nữ nhi, nếu muốn nàng đáp ứng là chuyện không dễ dàng.”
Trần cô cô cẩn thận nói: “Nương nương có thể chọn mấy nhà có quan hệ thông gia với Văn gia, hiểu tận gốc rễ, lại có Văn gia chiếu ứng, chắc hẳn sẽ khiến Tống phu nhân vừa lòng.”
Hoàng Hậu nghe lời này hơi mỉm cười, giương mắt nhìn Trần cô cô: “Nghe ngươi nói như vậy, ngươi có người đề cử rồi sao?”
Trần cô cô là nha hoàn Hoàng Hậu mang từ nhà mẹ đẻ vào cung, từ nhỏ đã lớn lên cùng Hoàng Hậu, đối với chuyện Văn gia bà ta vô cùng quen thuộc, đồng thời cũng là người Hoàng Hậu tín nhiệm nhất.
“Nô tỳ thấy Trâu gia không tồi, trưởng tử nhà đó cũng 18 tuổi rồi.”
“Trâu gia Đăng Châu?” Hoàng Hậu nhướng mày “Ý ngươi là thứ muội kia của ta?”

“Đúng vậy, đều là người Văn gia, nghĩ đến sẽ không bạc đãi Tống đại tiểu thư.”
Hoàng Hậu suy nghĩ một lát, cười khẽ lên: “Như thế cũng tốt, giải quyết cho ta một chuyện phiền toái.”
***
Hoàng Thành Tư.
Tô Cửu Khanh ngồi ở ghế chủ tọa, chống cằm nghe ảnh vệ phía dưới báo cáo.
“Vừa rồi Tống phu nhân và Tống Ngọc Ly đã cùng trở lại Tống gia, nghe nói Tống phu nhân ăn bế môn canh ở Văn gia, Văn đại nhân không ở trong phủ, Văn lão thái gia cũng không cho bọn họ sắc mặt tốt.”
Tô Cửu Khanh cười nhạo một tiếng: “ Ngay từ lúc bắt đầu Tống Ngọc Ly đã không định cầu Văn gia, đây nhất định là tác phong của mẫu thân ngu ngốc nhà nàng.”
Hắn vừa nói, vừa mở phong thư mới nhận được ra, gia đinh Tống gia vừa đưa tới đây.
Trong thư nói, Tống Ngọc Ly đã liên lạc được mấy người quen cũ Tống Tử Nguyên, hai ngày sau khi lâm triều sẽ thượng tấu thỉnh Hoàng Thượng điều tra án gian lận khoa cử một một lần nữa. Hơn mười người đa phần là ngự sử hoặc nhậm chức trong Hàn Lâm Viện, chức quan của bọn họ không tính là quá cao, nhưng đều là người có chút danh vọng trong lòng người đọc sách.
Trong tay Tống Ngọc Ly còn có một nhân chứng, chính là thí sinh tham gia khoa cử, người này có tài văn chương, tài cao bát đẩu (*), học trò một tay Tống Tử Nguyên bồi dưỡng nên, tên là Chu Dịch An. Nhưng mà học trò như vậy lại sa sút trong kỳ thi khoa cử, bởi vì bài thi của Chu Dịch An đã bị người đánh tráo.
(*):Mọi người đều biết, Tào Thực 曹植,  thi nhân thời Kiến An 建安 có thể trong 7 bước làm xong bài thơ, “tài cao bát đẩu” 才高八斗 (tài cao 8 đấu) cũng chính là hình dung Tào Thực, ý nói tài hoa rất cao, học thức uyên bác.
Chu Dịch An đã viết lại bài thi của mình một lần, chỉ cần Hoàng Thượng mở bài thi đang được niêm phong ra, so sánh chữ viết, ai thị ai phi, tự nhiên chân tướng sẽ rõ ràng.
Cuối thư, Tống Ngọc Ly viết: Phụ thân ta làm quan thanh liêm, dốc hết tâm huyết vì giang sơn xã tắc, giãi bày tâm can, đáng lẽ không nên nhận kết quả như thế. Thành bại trong chuyện này phụ thuộc cả vào lần hành động tới, mong Tô đại nhân sẽ giúp đỡ chúng ta đôi điều, trên dưới Tống gia nhất định sẽ mang ơn đội nghĩa. Ngọc Ly nguyện kiếp này kiếp sau kết cỏ ngậm vành, báo đáp ân đức của ngài. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tô Cửu Khanh híp mắt, nhìn hồi lâu vào mấy chữ “Kiếp này kiếp sau”, sau đó mới chậm rãi gấp thư lại.
Trong lòng hắn nghĩ, nếu thêm một đời nữa, bọn họ sẽ dây dưa đủ ba đời.
Nhìn biểu hiện của Tống Ngọc Ly, Tô Cửu Khanh gần như xác định nàng cũng trọng sinh. Sự gan dạ sáng suốt của người này, tuyệt đối không phải thứ mà thiếu nữ mười bốn tuổi nên có. Nếu đời trước Tống Ngọc Ly có phần năng lực này, căn bản sẽ không để Tống gia lưu lạc đến kết cục kia. 

“Thông minh hơn rất nhiều.” Tô Cửu Khanh cười nhẹ nói.
Cố Yên ngồi trên xà nhà nhàm chán cúi đầu nhìn Tô Cửu Khanh, hỏi: “Đại nhân đang khen ai?”
Tô Cửu Khanh trừng hắn một cái: “Không phải khen ngươi.”
Dứt lời, hắn đứng dậy, lấy áo khoác ở phía sau ghế dựa khoác lên người: “Đi thôi, chúng ta tiến cung một chuyến.”
Đại Hạ Quốc truyền tới đời Đức Hưng Đế đã là đời thứ năm, Đức Hưng Đế đăng cơ năm 18 tuổi, chấp chưởng chuyện triều chính ba mươi năm, chính là loại cáo già mười phần.
Hiện giờ Thái Tử trưởng thành, thế lực nhà ngoại lớn mạnh, Đức Hưng Đế có chút kiêng kị, hơn nữa mẹ đẻ của Tam hoàng tử là Trịnh Quý Phi được sủng ái, việc tranh đấu giữa hai hoàng tử càng ngày càng rõ.
Cho đến hôm nay, tuy Đức Hưng Đế tạm thời không có tính toán phế Thái Tử, nhưng cũng cố ý cân bằng quan hệ song phương.
Lần này quan chủ khảo khoa cử chính là đệ đệ của Trịnh Quý Phi, mà Tống Tử Nguyên thân là hiền tế Văn gia, vì vậy cho dù người nói vô tình thì người nghe cũng cố ý.
Tuy nói Tống Tử Nguyên tham tấu quan chủ khảo không mang theo mục đích riêng, nhưng người của Tam hoàng tử đã đặt sẵn bẫy, lại có chứng nhân phản bác ngay tại chỗ, lúc này mới khiến hoàng đế hiểu lầm Tống Tử Nguyên đang đấu đá bè cánh, hãm hại trung lương, mà nhốt ông vào thiên lao.
Nhưng ba bốn ngày nay, biểu hiện của mọi người cũng khiến Đức Hưng Đế hiểu rõ phần nào , chỉ là việc đã đến nước này, ông hoàn toàn không có ý định khoan thứ cho Tống Tử Nguyên, ngược lại muốn mượn việc này chỉnh Thái Tử và Văn gia một phen.
Lúc này, trong Ngự Thư Phòng, Đức Hưng Đế nhìn Tô Cửu Khanh đứng một bên, sau khi đi qua đi lại một lúc lâu, ông chậm rãi mở miệng nói: “Ý của ngươi là bởi vì Văn gia thấy chết không cứu nên Tống gia đã xé rách mặt cùng Văn gia?”
“Đúng là như thế.” Tô Cửu Khanh nói “Theo điều tra mấy ngày gần đây, lần khoa cử này, Trịnh đại nhân xác thật có chút tư tâm.”
“Ngươi không cần phải nói uyển chuyển như vậy, Trịnh Hoàng An cả gan làm loạn như thế, trẫm sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn, chỉ là gần đây……” Đức Hưng Đế cười lạnh một tiếng “Trẫm vẫn hy vọng Thái Tử nghỉ ngơi một chút.”
“Nhưng mà chỉ sợ chuyện này không dễ dàng hiểu rõ như vậy.” Tô Cửu Khanh nói đến đây, tạm dừng một lát, mới từ trong tay áo lấy ra một phần bài thi: “Đây là bài thi của tân khoa Thám Hoa Viên thị lang.”
Đức Hưng Đế bán tín bán nghi tiếp nhận bài thi trong tay Tô Cửu Khanh, liếc mắt nhìn một cái.
“Bài thi này trẫm đã xem qua, viết không tồi, làm sao vậy?”
Tô Cửu Khanh lại lấy một bài thi khác từ trong tay áo ra: “Đây là bài thi của Chu Dịch An, người học trò thi rớt của Tống đại nhân, thần đã đối chiếu, so sánh với bài thi của Viên thị lang thì không hơn không kém một chữ, ngay cả bút tích cũng giống nhau như đúc.”
Đức Hưng Đế hơi sửng sốt, không thể tưởng tượng được mà nhận lấy bài thi trong tay Tô Cửu Khanh, đặt cùng một chỗ để so sánh, sắc mặt ông dần dần thay đổi.
Từ xưa đến nay, rối loạn kỷ cương trong khoa cử đã từng xảy ra nhiều lần, hầu hết đều là quan chủ khảo tiết lộ đề thi ra ngoài, thí sinh gian lận sẽ chuẩn bị văn chương từ trước thật tốt hoặc dứt khoát tìm người thi hộ. Nhưng Thám Hoa lang này lại mua chuộc được giám khảo, trực tiếp đánh tráo bài thi của người khác thành của mình.
Đây là kiêu ngạo tới mức nào mới dám hành động vô phép tắc như thế.

“Hiện giờ Chu Dịch An đang ở kinh thành, hắn ta đã liên lạc với một số người đọc sách, chỉ sợ qua vài ngày nữa sẽ có động thái.” Tô Cửu Khanh nói.
Sắc mặt Đức Hưng Đế dần khó coi.
Rối loạn khoa cử từ  trước đến nay đã đủ để người đọc sách trong thiên hạ ghé mắt nhìn, thế nhưng hoàng đế lại mơ màng hồ đồ nhốt đại thần vô tội vào ngục, đúng là khiến người ta thất vọng.
Nếu chuyện này tuồn ra ngoài, đây chắc chắn sẽ là sự xấu hổ nhục nhã nhất đối với hoàng gia.
“Buồn cười, buồn cười!” Đức Hưng Đế nghĩ đến đây, nhất thời lửa giận công tâm, xé nát bài thi trong tay làm mấy mảnh, hung hăng ném xuống đất.
Ông đi qua đi lại, ngực phập phồng không ngừng, bên trong ánh mắt dần dần có sát khí.
Tô Cửu Khanh nhìn thấy hỏa đã được châm tương đối, mới tiến lên một bước chắp tay nói: “Bệ hạ, việc này xác thực có chút khó giải quyết, nhưng thần lại cảm thấy nói không chừng đây cũng là một bước ngoặt lớn.”
Đức Hưng Đế lạnh lùng nhìn hắn nói: “Là sao?”
“Hiện giờ Tống đại nhân gặp nạn, Văn gia thấy chết không cứu, hai nhà đã hoàn toàn xé rách mặt, nghĩ tới sau khi Tống đại nhân phục chức cũng khó mà hòa hảo trở lại. Trong triều hai vị hoàng tử tranh chấp, các đại thần không phải đầu nhập vào phe này thì cũng đầu nhập vào phe kia, nhưng Tống đại nhân trải qua một phen lên xuống, hiện tại đã biến thành đơn độc.”
Lời này vừa nói ra, Đức Hưng Đế lập tức minh bạch ý tứ của Tô Cửu Khanh, Tống Tử Nguyên làm việc đơn độc, hai bên không thể dựa vào nên chỉ có thể một lòng một dạ nguyện trung thành với hoàng đế, trở thành người thân tín bên cạnh Đức Hưng Đế.
Đức Hưng Đế hơi mỉm cười: “Ngươi cũng thật nhanh trí.”
Tô Cửu Khanh cũng cười nói: “Chỉ là tìm thêm người giúp đỡ cho mình mà thôi, rốt cuộc ở bên người Hoàng Thượng chính là khổ sai.”
Đức Hưng Đế hừ lạnh một tiếng: “Làm việc cho trẫm, ngươi còn dám kêu khổ kêu mệt.”
“Vi thần không dám.” Tô Cửu Khanh cười nói.
Lời cần nói đã nói xong, trong lòng Đức Hưng Đế biết rõ ràng, sau một lúc trầm ngâm, ông mới chậm rãi mở miệng: “Chuyện này, trong lòng trẫm hiểu rõ, ngươi mau ổn định Chu Dịch An trước đi, không có ý chỉ của trẫm không được cho hắn xuất đầu lộ diện.”
“Tuân chỉ.” Tô Cửu Khanh dứt lời, xoay người rời đi.
Từ trong cung ra ngoài, Tô Cửu Khanh chần chờ một lát, rốt cuộc vẫn cưỡi ngựa, tự mình đi một chuyến đến Tống gia, nói việc này cho Tống Ngọc Ly. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.