Đọc truyện Ta là bạch nguyệt quang của quyền thần – Chương 59:
Mười năm trước, hoàng cung Trần quốc.
Lý Hiện 18 tuổi mở to mắt, Thục trung mưa phùn liên miên mấy ngày không ngừng, tiếng nước mưa đập vào cửa sổ hết đợt này đến đợt khác.
Hắn đứng dậy, các cung nữ hầu hạ hắn mặc y phục chỉnh tề, trong gương là gương mặt trẻ tuổi tuấn tú.
Hắn là hoàng trưởng tử, mẫu thân tuy không phải Hoàng Hậu, nhưng cũng là Quý Phi, từ nhỏ cẩm y ngọc thực, phụ hoàng có phần xem trọng hắn hơn Thái Tử.
“Điện hạ, Hoàng Thượng tuyên ngài vào cung.” Thái giám cẩn thận đi đến bên người hắn nhẹ giọng nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lý Hiện gật đầu: “Phụ hoàng đã khá hơn chưa?”
Thái giám kia không trả lời, chỉ rũ đầu, không rên một tiếng.
Sắc mặt Lý Hiện không thay đổi.
Từ đầu xuân năm nay, hoàng đế bắt đầu triền miên trên giường bệnh, sức khỏe ngày càng trầm trọng, động tác liên tiếp của Thái Tử, Lý Hiện đều xem ở trong mắt.
Tuy nhiên trong hoàng cung Trần quốc, vị hoàng trưởng tử phảng phất như định liệu được hết thảy này lại giống như không hề để bụng, mỗi ngày vẫn hiệp trợ phụ thân xử lý chính vụ, thời gian còn lại đều ở trong vương phủ đọc sách, hoặc vào cung làm bạn với phụ thân.
Lý Hiện bước vào tẩm cung của hoàng đế, mùi vị đắng ngắt của dược liệu xông vào mũi, tiếng ho khan đứt quãng vang lên khiến hắn nhăn mày.
Hắn quỳ xuống bên cạnh long sàng.
“Hiện nhi tới rồi?” Thanh âm già nua của hoàng đế Trần quốc vang lên.
“Phụ hoàng……”
Lý Hiện ngẩng đầu nhìn phụ thân mình.
Nam tử chưa tới 40 tuổi, lại bởi vì hàng năm vất vả lo nghĩ chuyện quốc sự, mái tóc đã sớm bạc trắng, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, tuy nhiên đôi môi lại đỏ bừng.
Thái giám miễn cưỡng dìu ông ngồi dậy, ông thở hổn hển nhìn Lý Hiện.
“Chỉ sợ trẫm không còn nhiều thời gian.”
Lý Hiện nói: “Phụ hoàng đừng suy nghĩ bậy bạ…”
Trần đế giơ tay ngăn cản hắn, cười nói: “Hiện nhi, họa phúc sớm tối đều là thiên mệnh, không cần khổ sở. Mấy năm nay điều duy nhất vi phụ không yên lòng chính là giang sơn này. Lý gia ta trấn thủ Thục trung nhiều năm, chăm lo việc nước, huấn luyện binh mã mới có ngày hôm nay, trẫm nằm mơ cũng muốn đông chinh Hạ Quốc, thu phục non sông.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ nhỏ Lý Hiện đã đi theo bên người phụ thân, sao hắn có thể không biết khát vọng của ông. Đây không chỉ là dã tâm của hắn mà còn là mục đích của hắn từ nhỏ tới lớn.
“Thái Tử năng lực bình thường, nhưng Hoàng Hậu thế lớn, nếu vi phụ có thể sống nhiều hơn mấy năm có thể sẽ phế bỏ hắn, nhưng hiện giờ……” Nói đến đây, Trần đế lại tiếp tục ho khan kịch liệt.
Trong lòng Lý Hiện đã đoán được phần nào ý tứ trong lời nói của ông.
“Hiện giờ, trẫm chỉ sợ mình không còn sống được mấy ngày nữa, chiếu thư kế vị trẫm đã nghĩ xong, truyền ngôi cho Thái Tử. Nhi tử của trẫm có mấy cân mấy lượng, trẫm vô cùng rõ ràng. Sau khi trẫm đi, con liền rời khỏi Thục trung đi, đệ đệ con kiêng kị con, nếu con tiếp tục lưu lại Trần quốc, chỉ sợ sẽ có họa sát thân.”
Lý Hiện giật mình, không ngờ Trần đế lại nói với hắn chuyện này, hắn cẩn thận nhìn phụ hoàng của mình, nhẹ giọng nói: “Phụ hoàng muốn nói tới con và đệ đệ?”
Trần đế nhìn bộ dáng trưởng tử, trong lòng tiếc hận, hài tử thông tuệ như thế lại không phải con vợ cả.
Ông thở dài nói: “Quốc lực Trần quốc suy kiệt, tổ phụ con năng lực bình thường, từ ngày trẫm kế vị, thức khuya dậy sớm, rốt cuộc mới có thể vực dậy phần nào sắc thái quốc gia, trẫm không muốn lại diễn ra một cuộc tranh đấu dành vị trí trữ quân, như vậy chỉ khiến Trần quốc càng tổn thất hơn mà thôi.”
Lý Hiện nghe lời này, trong lòng hiểu rõ, hắn cung kính bái lạy phụ hoàng, nhẹ giọng nói: “Nhi thần đã hiểu, đợi đệ đệ kế vị, nhi thần sẽ dâng tấu xin đi Hạ Quốc, tận tâm tận lực phụ tá đệ đệ.”
Lúc này rốt cuộc Trần đế mới yên lòng, ông nhẹ nhàng thở ra, nằm trở lại long sàng, trong mắt ầng ậng nước mắt.
“Hiện nhi, vi phụ thực sự xin lỗi con.”
Lý Hiện khẽ cười nói: “Phụ hoàng đừng nói vậy. Giữa phụ tử, không cần phải nói những lời này.”
Phụ tử trong hoàng thất, vốn không có thân tình.
Thế nhưng Trần đế lại chính là từ phụ.
Trên gương mặt trẻ tuổi của Lý Hiện mang theo ý cười ôn nhu, hắn nói: “Mẫu thân tính tình lãnh đạm, cả ngày si mê thuật dưỡng nhan. Thời điểm nhi thần còn niên thiếu, nhũ mẫu lười biếng, xiêm y của nhi thần suýt chút nữa bị than đốt cháy, là phụ hoàng ôm nhi thần đến tẩm điện, từ đó cùng ăn cùng ở. Phụ hoàng dạy nhi thần vỡ lòng, dạy nhi thần binh pháp cưỡi ngựa bắn cung, đạo lý trị quốc. Phụ hoàng đối với nhi thần, vừa là phụ thân vừa là quân, vừa là thầy cũng vừa là bạn.”
Trần đế thần sắc phức tạp nhìn Lý Hiện: “Hiện nhi, con……”
Lý Hiện nhẹ giọng nói: “Huống chi việc thu phục núi sông, trả lại uy nghiêm cho Trần quốc ta, cũng tâm nguyện của nhi thần.”
Trần đế gật đầu, rốt cuộc cũng an tâm nhắm mắt lại.
Đây là hài tử giống ông nhất, ông đã sớm biết, hắn là người trọng tình trọng nghĩa, lại có dã tâm.
Một ngày sau, Trần đế băng hà.
Tất cả hoàng tử nhận được tin tức đều khóc lóc đầy đất.
Lý Hiện quỳ trên mặt đất, nhìn thi thể cứng đờ của phụ thân, tuy nhiên hắn lại không rớt một giọt nước mắt.
Hắn biết, nếu không phải năm đó phụ hoàng rủ lòng thương, chỉ sợ sớm muộn gì hắn cũng sẽ bị mẫu thân tra tấn đến chết.
Phụ hoàng không rõ tâm ý mẫu phi, nhưng hắn lại biết.
Nữ nhân kia không yêu hoàng đế, bà chung tình với một tên thị vệ. Bọn họ đã từng yêu đương vụng trộm, sau này không biết vì sao để lộ ra tiếng gió. Thị vệ kia vì bà mà tự vẫn, từ đó về sau, mẫu thân Lý Hiện gần như phát điên rồi.
Trong cung đều truyền tai nhau về thân thế của hắn, nhưng chỉ có phụ hoàng là không hề nghi ngờ, ông đưa hắn tới bên người chiếu cố, tận tâm tận lực truyền thụ tri thức, gần như là đem sở học suốt đời ra truyền dạy lại cho hắn.
Lý Hiện có ánh mắt và dã tâm giống phụ thân, hắn mang toàn bộ tinh lực trút xuống việc thu hồi lại đất đai đã mất của Trần quốc, sắp xếp trước khi chết của phụ thân, trong lòng hắn biết rõ ràng.
Thời điểm rời khỏi Thục trung, hắn một mình một ngựa đứng trước dãy núi, cười khẽ lẩm bẩm nói: “Phụ hoàng, đợi nhi thần điên đảo Đại Hạ, nhi thần sẽ trở lại Thục trung, đoạt lấy ngôi vị hoàng đế, đến lúc đó Hoa Hạ Cửu Châu, đều thuộc quyền sở hữu của nhi thần.”
Lý Hiện mang dã tâm bừng bừng tiến vào Đăng Châu, vừa lúc năm ấy Đăng Châu đại hạn, một nhà Chu Dịch An bỏ mạng, hắn và thuộc hạ bí mật giết chết Chu Dịch An, Lý Hiện lắc mình biến hoá, sau đó tìm được Tống Tử Nguyên, trở thành học trò của ông.
Sau khi hắn trở thành Chu Dịch An, bên trong phủ công chúa, Ngụy Kinh Hồng ngả ngớn mỉm cười hỏi hắn: “Muốn báo thù không?”
Hắn giả bộ chạy trối chết, nhưng trong lòng lại sáng tỏ, từ nay về sau, phủ công chúa chính là nơi nương náu của hắn. Mà chuẩn bị nhiều năm của hắn, rốt cuộc cũng được khởi động.
Ngụy Kinh Hồng sinh hài tử xong, thân mình vẫn còn chút suy yếu, Chu Dịch An đón nàng vào hoàng cung, lấy danh nghĩa của nàng xoay chuyển mọi quyết định trên triều đình.
Nàng vẫn thích gọi hắn là Chu Dịch An, cái tên Lý Hiện này xa lạ tới mức làm người khác bực bội. Thời điểm đó, chỉ có coi hắn là Chu Dịch An thì Ngụy Kinh Hồng mới có thể giảm chút áp lực.
Máu tươi trên sàn đã được cọ rửa sạch sẽ, từng khối đá cẩm thạch màu trắng đều lạnh băng một cách dị thường.
Cỗ kiệu của Ngụy Kinh Hồng một đường đi tới tẩm cung của hoàng đế, nơi đó trang trí tráng lệ huy hoàng, không hề nhìn ra dấu vết của trận ẩu đả trước đó.
Chu Dịch An tự mình đỡ nàng xuống xe, cười nói: “Từ nay về sau, ngài là Thái Hậu. Điện hạ ngài xem, hiện giờ ngài đã làm thực hiện được ý tưởng quyền khuynh triều dã rồi.”
Ngụy Kinh Hồng cười nhạo một tiếng, lạnh lùng nhìn hắn: “Ngươi giết phụ thân và đệ đệ của ta còn muốn ta cảm ơn ngươi hay sao ?.”
“Tình thân trong hoàng thất nào có điều gì đáng nhắc tới, điện hạ nói đùa.” Chu Dịch An không để bụng “Không phải thứ trước sau công chúa điện hạ muốn vẫn là quyền lực hay sao? Hiện giờ ta đã dâng lên cho ngài rồi đấy thôi.”
Ngụy Kinh Hồng gật đầu: “Ngươi nói rất đúng.”
Nàng cười xinh đẹp.
Chu Dịch An không biết, giờ phút này, chỉ sợ Trần Khiêm đã nhận được cấp báo của Đức Hưng Đế trước khi chết, rất nhanh thôi Tô Cửu Khanh sẽ phái người đánh trở lại kinh thành.
Mấy tháng đó, Ngụy Kinh Hồng không khóc không loạn, cũng chưa từng đối nghịch với Chu Dịch An, nàng ở lại hoàng cung tựa như đang ở trong phủ công chúa.
Chu Dịch An muốn nàng thượng triều, nàng liền thượng triều.
Chu Dịch An muốn nàng ấn dấu, nàng liền ấn dấu.
Hoàng Hậu Văn thị thắt cổ tự vẫn trong cung, ngày thứ hai Văn Phi Trác vẫn như thường lệ miệng cười vô tâm vô phế tới cầu kiến.
“Điện hạ, đại doanh ở kinh thành đều là cục xương cứng, cần phải dùng hổ phù mới có thể điều binh.”
Ngụy Kinh Hồng híp mắt nhìn hắn: “Cô cô ngươi thắt cổ tự vẫn.”
Văn Phi Trác nói: “Ta biết.”
“Bà ấy bị ngươi bức tử.” Ngụy Kinh Hồng nhẹ giọng nói.
Văn Phi Trác cười lạnh một tiếng, cười cười nhìn Ngụy Kinh Hồng: “Bà ta đã tác oai tác quái ở Văn gia lâu lắm rồi. Hạng người giống như Thái Tử, lại bắt ta phải cẩn thận hầu hạ khuyên nhủ khắp nơi, mà bà ta thì hận không thể ép khô từng giọt máu của Văn gia để lót đường cho Thái Tử.”
Ngụy Kinh Hồng gật đầu: “Đúng vậy, ngay cả chó cũng biết lựa chọn chủ nhân.”
Văn Phi Trác nghe lời này, sắc mặt không thay đổi: “Công phu mắng chửi người của điện hạ, thật sự không hề kém cạnh mấy tên đại nho hủ lậu đó.”
Ngụy Kinh Hồng cười khẽ, không đáp lời.
Nàng không khiêu khích, không vọng ngôn, cứ ở chung một cách nghiêm túc như vậy với đám người Chu Dịch An và Văn Phi Trác suốt bốn tháng, thẳng đến khi Tô Cửu Khanh dẫn theo người ngựa đánh vào trong thành.
Một ngày kia, Ngụy Kinh Hồng đã sớm gọi bảo mẫu ôm con đến bên người nàng.
Nam nhi nho nhỏ nằm trong tã lót say sưa đi vào giấc ngủ.
Ngụy Kinh Hồng vuốt ve đầu đứa trẻ, nghe được tiếng âm thanh rối loạn bên ngoài.
Không lâu sau, cửa chính tẩm cung bị đẩy ra, Chu Dịch An một thân áo giáp, trên người có chút chật vật.
Hắn bực bội nhìn về phía Ngụy Kinh Hồng, bộ dáng thập phần không kiên nhẫn.
“Đi theo ta!” Hắn gấp gáp nói.
Ngụy Kinh Hồng vui vẻ thoải mái lấy thanh kiếm ngắn ra, kề trên cổ đứa trẻ.
“Ta không đi, con cũng không đi. Nếu ngươi muốn cút thì cút nhanh một chút.”
Chu Dịch An vừa kinh ngạc vừa giận dữ, hắn gầm nhẹ: “Ngụy Kinh Hồng, đó là cốt nhục của nàng”
Ngụy Kinh Hồng không chút để ý, cười lạnh nói: “Người Ngụy gia chúng ta, làm gì có ai bận tâm đến con cái? Nhưng ta thân là công chúa Đại Hạ, quyết không thể bị bắt đi.”
Chu Dịch An nhìn Ngụy Kinh Hồng bằng ánh mắt phức tạp.
Hắn nhẹ giọng nói: “Ta cho rằng nàng sẽ đi theo ta, ta…”
Một khắc kia, hắn muốn nói lại thôi, nhưng Ngụy Kinh Hồng không muốn nghe càng không dám nghe.
Nàng ngắt lời hắn.
“Nếu ta và con đều lưu lại trong cung, ngày sau đứa nhỏ này đăng cơ đại bảo cũng chưa biết được, nhưng nếu ngươi muốn đoạt hắn đi, chắc chắn chỉ có thể đưa thi thể của hắn rời đi.”
Bởi vậy, Chu Dịch An thỏa hiệp.
Hắn và Văn Phi Trác vội vàng rời đi, để lại Ngụy Kinh Hồng chờ Tô Cửu Khanh đến.
Bốn năm sau, đêm khuya nằm mộng, có khi Ngụy Kinh Hồng sẽ mơ mơ màng màng gọi tên Chu Dịch An.
Hắn nhỏ hơn nàng tám tuổi, vẫn là nam tử trẻ tuổi, tuy nhiên lại là người vô cùng cẩn thận. Vào trời đông giá rét, đêm khuya Ngụy Kinh Hồng thường mơ thấy Chu Dịch An ôm nàng vào trong ngực sưởi ấm.
Tay nàng dán lên ngực hắn.
Hắn chưa từng gần nữ sắc, có chút ngượng ngùng, Ngụy Kinh Hồng thỉnh thoảng sẽ trêu chọc hắn, thẳng đến khi hắn thẹn quá hóa giận hung hăng ôm nàng vào trong ngực, giận dỗi nói: “Bản lĩnh trêu chọc người của điện hạ thật sự lợi hại, có lẽ không chỉ trêu chọc một hai người.”
Lời này mang theo mùi ghen tuông, Ngụy Kinh Hồng nghe thế cười ha ha.
Tuy nhiên hiện giờ, bên gối rét lạnh, cố nhân xa tít cuối chân trời đang bày mưu tính kế chiến đấu cùng binh lính Hạ Quốc.
Có đôi khi Ngụy Kinh Hồng sẽ tự hỏi mình, nàng và Chu Dịch An, đáng giá sao?
Một người vì ân oán nhiều năm trước, một người vì dã tâm trong lòng mình, cả hai đều phải đánh đổi mọi thứ.
Hiện giờ Ngụy Kinh Hồng dành chiến thắng, trong tay nắm quyền lực nhưng lại đột nhiên cảm thấy tịch mịch và tiêu điều.
Hoàng đế lớn lên từng ngày, thời điểm Ngụy Lẫm biết đọc “đệ tử quy”, Chu Dịch An lại trở về hoàng cung.
Mà khi đó, thân phận của hắn là Thành vương Lý Hiện.
Ngày xưa là phò mã nổi tiếng kinh thành, sau này là Thành vương chuyên bày mưu lập kế, hiện giờ lại trở thành tù nhân của Hạ Quốc.
Cách bốn năm, khi lần đầu tiên Ngụy Kinh Hồng gặp lại hắn, nàng cảm giác hắn đã già đi rất nhiều.
“Nghe nói người đệ đệ kia của ngươi không nói hai lời, lập tức đẩy ngươi ra làm tù binh, đáng giá sao?” Ngụy Kinh Hồng hỏi.
Hắn cười: “Không có gì đáng giá hay không đáng giá, thua chính là như thế, ta nhận.”
Ngược lại rất chí khí.
Sau đó, Ngụy Lẫm dần dần lớn lên, bé hỏi Ngụy Kinh Hồng, người bị nhốt trong hoàng cung kia là ai.
Ngụy Kinh Hồng nói cho bé, đó là Vương gia Trần quốc, hiện giờ là tù nhân của Đại Hạ.
Ngụy Lẫm lớn dần, việc học cũng càng thêm nặng nề, thỉnh thoảng còn không chịu nghe lời.
Ngụy Kinh Hồng bận rộn chuyện triều chính, đối với nhi tử nàng cũng không quản giáo quá chặt.
Có một ngày, cung nữ tới báo, Ngụy Lẫm mất tích.
Năm đó hắn mười ba tuổi, đúng là thời điểm phản nghịch nhất.
Ngụy Kinh Hồng hoảng sợ, nàng cho người đào ba thước đất hoàng cung lên, cuối cùng tìm thấy nhi tử tại chỗ của Chu Dịch An.
Chu Dịch An đang dạy Ngụy Lẫm viết chữ.
Ngụy Lẫm học tập vui vẻ, Chu Dịch An kiên nhẫn dạy bảo.
Hai người ngươi tới ta đi, mặt mày giống nhau tới bảy tám phần.
Thời điểm nhìn thấy Ngụy Kinh Hồng đến nơi, thần sắc Ngụy Lẫm có chút hoảng loạn.
Nàng không tỏ thái độ rõ ràng, chỉ thờ ơ nói: “Bệ hạ, cần phải đi rồi.”
Chu Dịch An gác bút xuống, khom mình hành lễ.
Ngụy Lẫm ngoan ngoãn rời đi, hắn có chút lưu luyến không rời, đi tới cửa lại quay đầu lại nói: “Ngày khác ta lại thỉnh giáo tiên sinh.”
Chu Dịch An hơi mỉm cười nói: “Vinh hạnh của thần.”
Đương nhiên, sau này Ngụy Lẫm không còn cơ hội tới đó nữa, từ ngày đó Ngụy Kinh Hồng bắt đầu gia tăng nhân thủ, theo dõi Chu Dịch An đến gắt gao.
Năm Ngụy Lẫm hai mươi tuổi, Ngụy Kinh Hồng giao lại chuyện triều chính cho bệ hạ.
Từ nay, tân đế độc lập tiếp quản triều đình.
Ngày đêm bận rộn, hiện tại đột nhiên rảnh rỗi, Ngụy Kinh Hồng có chút không khoẻ, nàng dẫn theo cung nữ tùy tiện đi dạo, không hiểu sao lại đi tới nơi ở của Chu Dịch An.
Hắn bị giam giữ suốt nhiều năm, sức khỏe mỗi năm một yếu, rõ ràng hắn nhỏ hơn nàng tám tuổi, nhìn qua lại thấy giống như già hơn nàng.
Khi nàng bước vào, Chu Dịch An đang sắc thuốc, một mình hắn ngồi trong tiểu viện, tay cầm cây quạt hương bồ cũ, vừa quạt vừa ho khù khụ.
Thấy Ngụy Kinh Hồng tới, hắn không giật mình, chỉ cười nói: “Hiện giờ rảnh rỗi, cuối cùng cũng nên nghỉ ngơi cho tốt.”
Ngụy Kinh Hồng cười: “Nhốt ngươi ở chỗ này, ngược lại tai mắt của ngươi vẫn linh thông như vậy.”
Chu Dịch An tâm bình khí hòa nói: “Ta có biện pháp của ta.”
Ngày đó, Ngụy Kinh Hồng ngồi ở trong sân nhìn Chu Dịch An sắc thuốc. Sắc mặt hắn không tốt, tóc trắng hơn phân nửa, bộ dáng già đi trông thấy.
Trước khi đi, Ngụy Kinh Hồng lại nhịn không được hỏi hắn: “Cả đời này, ngươi hối hận nhất là chuyện gì?”
Chu Dịch An chần chờ một lát, thản nhiên nói: “Bất hối.” (không hối hận)
Ngụy Kinh Hồng gật đầu: “Tốt. Bất hối là được rồi.”
Hắn xuất thân cao quý, cẩm y ngọc thực từ nhỏ, tuy nhiên đáy lòng lại cất giấu dã tâm bừng bừng. Hắn muốn mở mang bờ cõi, nhưng lại không cùng chí hướng với huynh đệ; muốn con kế nghiệp cha, nhưng thân lại là con vợ lẽ, danh không chính ngôn không thuận.
Nếu hắn thật sự ở Trần quốc làm một Vương gia nhàn tản, hoặc soán ngôi làm đế, chỉ sợ cả đời này sẽ không gặp được nữ tử trước mắt.
Lý Hiện híp mắt nhìn bóng dáng rời đi của Ngụy Kinh Hồng, hơi hơi mỉm cười.
Cả đời như vậy, vô cùng thú vị.
Năm nàng 52 tuổi, Chu Dịch An lặng yên không một tiếng động chết trong tiểu viện, hắn nằm yên trên ghế nằm, thích ý nhắm hai mắt lại.
Mẫu đơn nở khắp sân viện, đó là loại hoa Ngụy Kinh Hồng thích nhất.
Ngụy Lẫm thật cẩn thận nói cho Ngụy Kinh Hồng, đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy mẫu thân chảy nước mắt.
Nàng nhàn nhạt nói: “Hoàng đế đi thắp nén hương cho hắn đi.” Nàng không nói nguyên do, Ngụy Lẫm cũng không hỏi.
Năm đó, Ngụy Kinh Hồng 60 tuổi.
Sau khi tổ chức tiệc mừng thọ, nàng mơ màng đi vào giấc ngủ, trong mơ nàng nhìn thấy Chu Dịch An trẻ tuổi cười ngây ngô nhìn nàng, hắn cung kính hành lễ : “Điện hạ, ta đi trước một bước.”