Ta là bạch nguyệt quang của quyền thần

Chương 58


Đọc truyện Ta là bạch nguyệt quang của quyền thần – Chương 58:

Mưa bụi dày đặc ngoài cửa sổ, mới tờ mờ sáng, Tĩnh cô cô đã đi tới ngoài màn, nhẹ giọng nói: “Nương nương, nên dậy thôi.”
Ngụy Kinh Hồng mở to mắt trên long sàng, có chút mệt mỏi đỡ trán. Sau đó chậm rãi ngồi dậy.
Bên ngoài tẩm cung, các cung nữ bưng nước rửa mặt chải đầu son phấn dầu bôi tóc hương cao, đồng thanh nói:” Nô tỳ hầu hạ Thái Hậu rửa mặt chải đầu.”
Ngụy Kinh Hồng ngồi trước gương đồng mơ màng nhắm mắt lại.
Tuổi tác lớn dần, nàng không thể tinh lực dư thừa như trước kia, đặc biệt là vào sáng sớm luôn vô cùng mỏi mệt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nương nương có một sợi tóc bạc, nô tỳ giúp ngài nhổ đi nhé.” Tĩnh cô cô nói nhỏ.
Ngụy Kinh Hồng gật đầu.
Rồi sau đó nàng cảm thấy hơi nhói đau.
Hiện tại là năm thứ năm sau trận binh biến tại kinh thành, Ngụy Kinh Hồng 39 tuổi, ước chừng là bởi vì ngày đêm làm lụng vất vả nên thân thể đã sớm không bằng xưa.
Nàng lười biếng đứng dậy, đi về phía trước điện.
Nhóm cô cô phụ trách chăm sóc tiểu hoàng đế nắm tay tiểu hoàng đế đi theo phía sau.
Tiểu hoàng đế Ngụy Lẫm 6 tuổi, đúng là thời điểm bướng bỉnh, nghịch ngợm nhất, chạy sau lưng Ngụy Kinh Hồng gọi “Mẫu hậu, mẫu hậu……” Hắn chạy hai bước, thiếu chút nữa vướng vào vạt áo ngã xuống đất.
Ngụy Kinh Hồng dừng bước chân, kéo tay hắn, cười nói: “Hoàng Thượng, đi đường phải chậm rãi, đi như vậy mới có dáng vẻ khí phái của đế vương.”
Ngụy Lẫm nhỏ bé ngây thơ mờ mịt nhìn nàng, nhẹ nhàng gật đầu.
Hiện giờ, đế vương Đại Hạ Quốc, tuy rằng trên danh nghĩa là Ngụy Lẫm, nhưng long ấn , quyền lực và quyết sách đều nằm trong tay Ngụy Kinh Hồng.
Nàng đã hoàn thành được dã tâm của mình, trở thành người thống trị tối cao của quốc gia này.
Ngụy Kinh Hồng hạ triều, Ngụy Lẫm tuổi còn nhỏ, ngồi yên trên long ỷ lâu như vậy đã là chuyện không dễ dàng, thật vất vả mới bãi triều liền theo dưỡng mẫu đi ngủ bù.
Mà Ngụy Kinh Hồng còn phải phê duyệt tấu chương, thương nghị với các đại thần về toàn bộ công việc trên dưới Đại Hạ Quốc.
Hôm nay so với ngày trước thì có nhiều hơn một vài vấn đề.
“Lợi Châu tới báo, Trấn Bắc vương phi sinh một nữ nhi, Vương gia và Vương phi dâng tấu xin phong hào cho trưởng nữ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngụy Kinh Hồng nở nụ cười: “Động tác của hai người bọn họ đúng là nhanh.”
Nàng suy nghĩ một lát, sau đó mới chậm rãi nói: “Gọi là Vĩnh An quận chúa đi, hy vọng tiểu nha đầu bình an lớn lên, cũng chúc Trấn Bắc vương của chúng ta luôn sừng sững như núi sông.”
Các đại thần nghe xong đều gật gù khen ngợi ngụ ý tốt đẹp này.
Chỉ có Tĩnh cô cô đứng một bên lại bất ngờ ngẩng đầu nhìn Ngụy Kinh Hồng một cái, rồi sau đó lại cúi đầu, an tĩnh không một tiếng động.
Đó từng là phong hào của Ngụy Kinh Hồng, sau này Đức Hưng Đế đăng cơ, nàng từ quận chúa thành công chúa, phong hào cũng được sửa lại.
Vấn đề cần nghị sự tiếp theo là quốc thư của Trần quốc.
Sau khi Trần quốc lui về Thục trung, hoàn toàn bị tổn thương nguyên khí, những năm gần đây nội đấu liên tiếp, ngôi vị hoàng đế bị đổi chủ ba lần, quốc quân hiện giờ là cháu trai của vị hoàng đế ba năm trước.
Tiểu hoàng đế tuổi còn nhỏ, không lớn hơn Ngụy Lẫm bao nhiêu, hai nước đều đang ở thời buổi rối loạn, không có sức lực chiến đấu, nội bộ yên ổn hơn không ít.
Vị quốc quân này vừa mới đăng cơ, hành động đầu tiên là nói lời xin lỗi vì ba năm trước đã gây ra chiến tranh giữa hai nước, rồi sau đó đưa ra một cái giá trên trời, nguyện ý lấy hoàng kim vạn lượng, gấm vóc vạn thất, một ngàn chiến mã, cầu xin Đại Hạ tha thứ, phóng thích Thành vương điện hạ Lý Hiện.
Cũng chính là Chu Dịch An.
Nghe được tên Lý Hiện, Ngụy Kinh Hồng phát ra một tiếng cười lạnh, tay nàng ấn lên bàn, lạnh lùng nói: “Chư vị ái khanh có cao kiến gì?”

Sau một lúc lâu mới có người chần chờ nói: “Căn cứ vào mật thám của ta ở Thục trung, vị hoàng đế mới đăng cơ này từ nhỏ đã quen biết Thành vương, tình cảm khá tốt.”
Ngụy Kinh Hồng nói: “Chỉ sợ không đơn giản như vậy. Lúc trước Lý Hiện rất có uy vọng trong nội bộ Trần quốc, nếu không phải năm đó quốc quân hồ đồ, nhất định sẽ không dễ dàng đưa hắn đến trong tay chúng ta. Hiện giờ Trần quốc như rắn mất đầu, ném chuột sợ vỡ đồ, mới có thể khiến Đại Hạ yên gối vô lo.”
Sau đó Ngụy Kinh Hồng truyền lệnh, từ chối quốc thư của Trần quốc.
Một phen thương thảo này kéo dài tới buổi trưa.
Các đại thần cáo từ, Ngụy Kinh Hồng tùy tiện dùng chút đồ ăn, có lẽ là bởi vì vấn đề tuổi tác nên nàng ăn uống không ngon lắm, rất nhanh liền xong bữa.
Có lẽ là bị quốc thư của Trần quốc gợi lại một số hồi ức, chung quy Ngụy Kinh Hồng vẫn  nhịn không được nói với Tĩnh cô cô: “Đi, chúng ta đi một chuyến U Lan Cư.”
U Lan Cư hiện giờ là chỗ ở của Lý Hiện, hay có thể nói là nơi giam cầm.
Ba năm trước, Tô Cửu Khanh trói Chu Dịch An về Đại Hạ, hắn vẫn luôn bị nhốt ở nơi này.
Ngụy Kinh Hồng tự mình hạ chỉ chế tạo một bộ xích sắt bằng huyền thiết để khóa chặt tay chân của hắn. Loại khóa này không có cách nào hóa giải, trừ phi hắn chặt đứt tay chân.
U Lan Cư nằm ở vị trí hẻo lánh, các cung nhân nịnh cao đạp thấp, đối với vị Thành vương Trần quốc ở lãnh cung này cũng không hề hòa nhã.
Thời tiết như vậy, mỗi ngày đều không đốt quá non nửa chậu than, buổi tối dùng để sưởi ấm còn không đủ, bởi vậy ban ngày Chu Dịch An không dám đốt than.
Thời điểm Ngụy Kinh Hồng đến nơi, Chu Dịch An đang đi qua đi lại, thời tiết quá lạnh, nếu chỉ ngồi yên sẽ cảm thấy dường như xương cốt toàn thân đều bị đông lạnh. Như vậy đứng lên đi lại, trên người cũng có thể ấm hơn một chút.
Ba năm sống trong kiếp giam cầm khiến Chu Dịch An gầy yếu đi rất nhiều, sắc mặt cũng tái nhợt, từ xa vọng lại tiếng bước chân, hắn hơi cong khóe miệng.
Quả nhiên, không lâu sau thân ảnh Ngụy Kinh Hồng liền xuất hiện.
Chu Dịch An không hành lễ, chỉ cười tủm tỉm nhìn nàng.
“Điện hạ, đã lâu không gặp.” Hắn cười nói.
Thời tiết như vậy, nhưng trên người Chu Dịch An chỉ mặc một chiếc áo đơn rách rưới, màu sắc u ám tới mức khó phân biệt được màu sắc vốn có. Hắn nhỏ hơn Ngụy Kinh Hồng tám tuổi, tuy nhiên trong mái tóc hơi rối kia đã mơ hồ nhìn thấy mấy sợi tóc trắng.
Ngụy Kinh Hồng nhìn bộ dáng chật vật của hắn, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ nhàn nhạt nói: “Cháu trai ngươi nguyện ý lấy hoàng kim gấm vóc và chiến mã tới đổi một mạng của ngươi, ta đã cự tuyệt rồi.”
Sắc mặt Chu Dịch An hơi đổi, rồi sau đó lại lập tức khôi phục như bình thường.
“Có lẽ điện hạ luyến tiếc ta.”
Ngụy Kinh Hồng ngồi lệch người trên kiệu, trên người mặc cẩm y hoa phục dày dặn, trong tay ôm bình nước nóng, vô cùng ấm áp, bộ dáng lười biếng giống như khi còn ở trong phủ công chúa.
Từ niên thiếu nàng đã là công chúa, tất nhiên rất biết cách hưởng thụ cuộc sống, lúc này cũng không ngoại lệ.
“Ta đã suy nghĩ thật lâu vẫn không nghĩ ra được, ý đồ của ngươi là gì?” Ngụy Kinh Hồng đột nhiên mở miệng hỏi.
Nàng nhớ tới thời điểm vừa mới biết thân phận thật sự của Chu Dịch An, những nội dung được viết trên mặt giấy, nhìn thì có vẻ nhẹ nhàng bâng quơ nhưng lại cực kỳ kinh tâm động phách.
Thành vương Lý Hiện của Trần quốc chính là trưởng tử của hoàng đế, tuy là con vợ lẽ nhưng lại có dũng có mưu.
Năm ấy, quốc quân băng hà, Thái Tử kế vị, tên tuổi của Lý Hiện trong dân chúng và triều đình quá cao, thế nên hắn bị Thái Tử kiêng kị. Bởi vậy, hắn tự dâng tấu xin thâm nhập vào Đại Hạ tra xét tình hình.
Năm thứ hai, Lý Hiện tìm được Chu Dịch An, thay thế thân phận của Chu Dịch An, trở thành một cây đinh tại Đại Hạ Quốc.
Sau đó, Lý Hiện không tiếng động tiếp cận Tống Tử Nguyên, lại không tiếng động thăm dò triều cục Đại Hạ.
Có thể là cảm thấy có cơ hội thừa nước đục thả câu, hoặc phát hiện ra vấn đề trí mạng ở trong đó. Hắn bắt đầu tiếp cận tới gần trung tâm quyền lực của Đại Hạ, thuận lý thành chương trở thành phò mã.
Hắn chính là nét bút sắc bén của kẻ mất trí.
Sau khi Ngụy Kinh Hồng phát hiện ra toàn bộ kế hoạch của Lý Hiện, nàng thật sự có chút mê mang.
Hắn làm tất cả mọi thứ, thoạt nhìn vừa không phải vì vinh hoa phú quý, cũng không phải vì quyền lợi địa vị, mà chỉ toàn tâm toàn ý muốn khôi phục Trần quốc.
Chỉ vì vậy mà thôi.

Thời điểm con cháu Ngụy gia đang điên cuồng tranh quyền đoạt lợi, thì trong một góc của Trần quốc lại có một vị vương tử khát vọng như thế, nhưng hắn lại không được kế thừa ngôi vị hoàng đế và quyền lực.
Ngụy Kinh Hồng cảm thấy chuyện này có chút buồn cười.
Chu Dịch An trầm mặc trong chốc lát, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Ngụy Kinh Hồng, nhàn nhạt nói: “Đúng như suy đoán của nàng.”
Ngụy Kinh Hồng bật cười: “Ngươi thật sự điên rồi.”
Chu Dịch An nói: “Tâm trí của điện hạ cũng không phải người bình thường, nàng và ta là cùng một loại người.”
Ngụy Kinh Hồng nhìn Chu Dịch An, trong đầu nghĩ có lẽ hắn đã trộm quan sát nàng từ sớm.
Ngụy Kinh Hồng đối với chuyện quá khứ đã có chút mơ hồ.
Nàng nhớ rõ năm nàng mười hai tuổi, đúng là thời điểm Đức Hưng Đế gian nan nhất.
Đức Hưng Đế không phải đích cũng không phải trưởng, muốn đột phá vòng vây từ bên trong triều cục hỗn loạn, đương nhiên là phải dùng bất cứ thủ đoạn nào.
Lúc ấy mẫu thân Ngụy Kinh Hồng chỉ là tỳ nữ bên người Đức Hưng Đế, sau đó trở thành thông phòng, sau khi sinh hạ nữ nhi thì được nâng lên làm thiếp.
Tỳ nữ kia trời sinh mỹ mạo, cuối cùng bị quan viên trong triều nhìn trúng, vì muốn được  người nọ ủng hộ, Đức Hưng Đế liền tặng nàng cho người ta.
Năm ấy, Ngụy Kinh Hồng mười hai tuổi chỉ biết ngơ ngẩn nhìn mẫu thân mình bị người trói lại, bịt miệng, đẩy lên một chiếc xe ngựa, từ đó chưa từng quay lại.
Nữ nhân xinh đẹp lại mềm yếu so với bất cứ kẻ nào đều dễ dàng bị vứt bỏ hơn.
Mẹ nàng nhanh chóng bỏ mạng, tuy nhiên Đức Hưng Đế lại nếm được ngon ngọt từ trong đó. Bời vì được vị quan nọ ủng hộ, cuối cùng ông cũng được lập làm Thái Tử, chỉ cần chờ hoàng đế băng hà, ông chính là hoàng đế danh chính ngôn thuận.
Năm Ngụy Kinh Hồng mười bốn tuổi, Đức Hưng Đế lại động tâm tư liên hôn, ông muốn mượn sức Văn gia nên cưới nữ nhi Văn gia làm thê tử, sau đó nảy ra ý định hứa hôn cho Ngụy Kinh Hồng với người Văn gia.
Khi đó, lão hoàng đế đã bệnh nặng, chỉ chờ băng hà, thế cục trong kinh thay đổi thất thường, đúng lúc này vị Hoàng Hậu Văn thị ra chủ ý: “Hiện giờ, Văn gia đương nhiên là đi theo Vương gia, nhưng thủ lĩnh cấm quân Trịnh gia lại không phải người của Vương gia, không bằng đem quận chúa hứa gả cho người Trịnh gia, Vương gia tự nhiên sẽ không còn phải suy nghĩ nhiều nữa.”
Vào thời điểm đó nàng là nữ nhi đầu tiên của Đức Hưng Đế, thông minh hiểu chuyện, đồng thời kế thừa vẻ đẹp mỹ mạo của mẫu thân, nhưng mà ngôi vị hoàng đế ở trước mặt thì có gì là không thể từ bỏ?
Không lâu sau người Trịnh gia đáp lời, gia chủ bọn họ không có hứng thú với việc cưới quận chúa, nhưng hắn đã nhìn thấy dung nhan của quận chúa, chỉ muốn phong lưu một lần.
Con người tóm lại là dễ dàng bị mệt mỏi, điều kiện như vậy, nếu trong thời kỳ đầu đoạt đích có lẽ Đức Hưng Đế sẽ không chút do dự mà cự tuyệt. Tuy nhiên lúc này, khoảng cách với ngôi vị hoàng đế chỉ còn lại một bước ngắn, điều kiện như vậy chung quy ông vẫn gật đầu đáp ứng.
Ngụy Kinh Hồng bị ép lên kiệu nhỏ đưa đến Trịnh gia. Sáng sớm hôm sau mới được đưa trở về.
Không ai trói nàng, nàng cũng không bị bịt miệng, thậm chí nàng còn biết mình sắp phải đối mặt với chuyện gì.
Tuy nhiên Ngụy Kinh Hồng không khóc cũng không nháo, nàng chỉ yên lặng thừa nhận mà thôi.
Không ai biết, trưởng công chúa vinh sủng ngất trời đã dùng thứ gì để đổi lấy lòng thương của hoàng đế.
Năm ấy Ngụy Kinh Hồng 18 tuổi, Đức Hưng Đế chính thức nghị thân cho nàng, đối tượng là Thám Hoa Sài Ninh.
Đức Hưng Đế tính toán cực tốt, Sài Ninh xuất thân bần hàn, cho dù phát hiện ra Ngụy Kinh Hồng không phải là nữ tử hoàn bích thì nhất định hắn cũng không dám để lộ ra.
Mà Ngụy Kinh Hồng lại tìm gặp Sài Ninh trước một bước, nàng nói hết mọi chuyện, chủ động yêu cầu hắn từ hôn.
Thế nhưng Sài Ninh lại cự tuyệt.
Rõ ràng là thư sinh văn nhược, tuy nhiên đáy mắt lại kiên định hơn bất kỳ ai, hắn nhìn Ngụy Kinh Hồng, gằn từng chữ một nói: “Tâm tính của công chúa, Sài mỗ bội phục, nguyện ý cùng công chúa nắm tay đi hết cuộc đời này.”
Ngụy Kinh Hồng 18 tuổi lần đầu tiên phát hiện thì ra trên đời này cũng có nam tử thật lòng thích mình.
Sau đó, nàng thành thân cùng Sài Ninh, có hài tử của chính mình.
Sài Ninh thập phần nhạy bén, hắn ở trên triều đình cũng có chút bản lĩnh, dần dần trở thành thần tử đắc lực của hoàng đế. Mà Hoàng Hậu và Trịnh Quý Phi cũng dần dần để lộ ra ý tứ tranh sủng.

Hai người tranh chấp càng ngày càng ác liệt, Sài Ninh ở trên triều có địa vị cực cao, đồng thời được hoàng đế trọng dụng. Hai người đều muốn mượn sức hắn, nhưng cuối cùng Sài Ninh vẫn nhất nhất cự tuyệt.
Sau này, không biết là ai ra tay trước, mua chuộc được tôi tớ trong phủ công chúa, hạ độc vào thức ăn của Sài Ninh.
Độc dược mãn tính, người bị độc phát đầu tiên là đứa trẻ, không bao lâu Sài Ninh cũng bỏ mạng khỏi nhân thế.
Ngụy Kinh Hồng quỳ gối trước mặt Đức Hưng Đế đau khổ cầu xin, yêu cầu tra rõ việc này, báo thù cho Sài Ninh, tuy nhiên Đức Hưng Đế lại gạt đi một cách nhẹ nhàng bâng quơ.
“Kinh Hồng, chuyện đã như vậy, trẫm cũng cảm thấy vô cùng tiếc hận.”
Chỉ là tiếc hận mà thôi.
Ngụy Kinh Hồng quỳ gối trên đại điện, nhìn bộ dáng của phụ thân, nàng khẽ bật cười.
Là nàng si tâm vọng tưởng, cho rằng trong hoàng tộc tóm lại vẫn có chút tình thân.
Thời điểm kết thúc lễ an táng Sài Ninh, Ngụy Kinh Hồng tránh ở trong phủ công chúa, đóng cửa không ra ngoài, nàng nuôi dưỡng rất nhiều nam sủng, nhưng lại không cho bọn họ đến gần.
Đêm đến, nàng luôn nhớ về Sài Ninh, nhớ tới hắn mỉm cười dịu dàng gọi nàng là điện hạ.
Thế nhưng trên thế gian này đã không còn người thật lòng với nàng như hắn nữa.
Sau này, Tống Tử Nguyên bị bắt giam, thư sinh tên Chu Dịch An kia liền khiến cho nàng chú ý, đơn giản bởi vì mặt mày của hắn có vài phần tương tự Sài Ninh.
Nhưng nàng nhìn ra được, hắn và Sài Ninh không phải cùng một loại người, Chu Dịch An ngoài mặt khiêm tốn ôn hòa lễ độ, tuy nhiên bên trong lại dã tâm bừng bừng.
Trong lòng người này có một ngọn lửa, tùy thời có thể đốt cháy hết tất cả.
“Có muốn báo thù không?” Ngụy Kinh Hồng hỏi “Báo thù cho người nhà ngươi.”
Chu Dịch An chần chờ nhìn nàng, hồi lâu sau mới cẩn thận hỏi: “Công chúa cũng có thù oán với bọn họ?”
Bộ dáng lịch sự văn nhã cẩn thận kia cực kỳ giống Sài Ninh, trong phút chốc Ngụy Kinh Hồng động tâm tư.
“Đúng vậy, thù oán rất sâu.” Ngụy Kinh Hồng cười nói “Ngươi làm phò mã của ta, chúng ta liên thủ báo thù, ngươi cảm thấy thế nào?”
Ngày đó Chu Dịch An chạy trối chết, nhưng Ngụy Kinh Hồng biết, hắn sẽ trở lại tìm nàng. Cho dù nàng từng thành thân, từng sinh hài tử, cho dù nàng lớn hơn hắn tám tuổi.
Bởi vì thế gian này không ai có thể vượt qua dục vọng.
Đêm ngày đại hôn, Ngụy Kinh Hồng uống không ít rượu.
Thời điểm Chu Dịch An xốc khăn voan lên, chỉ thấy nàng mặt đầy nước mắt, lớp trang điểm đã nhòe một nửa.
Hắn ngẩn người: “Điện hạ?”
Ngụy Kinh Hồng mơ màng nhìn người thư sinh trước mắt, nàng duỗi tay sờ lên gương mặt hắn, nhỏ giọng khóc nức nở nói: “Sài Ninh…… Ta nhớ chàng……”
Chu Dịch An cứng ngắc giữ nguyên tư thế.
Ngụy Kinh Hồng nhào vào trong ngực hắn, rồi sau đó bắt đầu cởi xiêm y trên người Chu Dịch An.
Ngày đó, nàng vừa khóc vừa gọi tên Sài Ninh, tựa như áp lực nhớ nhung mấy năm nay đều chết hết trong một đêm này.
Kể từ ngày thứ hai, Ngụy Kinh Hồng chưa từng gọi sai tên Chu Dịch An.
Sau khi Ngụy Kinh Hồng thành thân với Chu Dịch An, nàng bắt đầu vận dụng tất cả mọi lực lượng trong tay mình giúp đỡ Chu Dịch An.
Nàng nói cho hắn biết những thứ Đức Hưng Đế yêu thích, tính tình và tâm bệnh của ông, nói cho hắn nên đón ý nói hùa như thế nào, nên biểu đạt lòng trung thành như thế nào sao cho thích hợp.
So sánh với Sài Ninh thì Chu Dịch An càng thích hợp với quan trường hơn, hắn nhanh chóng biết rõ mình nên làm thế nào. Trong lòng Đức Hưng Đế, hắn càng ngày càng có trọng lượng.
Rồi sau đó, Tất Lặc Cách vào kinh, mà Ngụy Kinh Hồng nhận được một tin tức khó lường.
“Huynh nói gì, Tô Cửu Khanh là huyết mạch của phụ thân ta?” Ngụy Kinh Hồng nhìn Chu Dịch An.
“Phải, tin tức này cực kỳ bí mật, hiện giờ là bí mật lớn nhất trên triều đình.” Chu Dịch An lạnh lùng nói “Điện hạ, mặc dù trên người Tô Cửu Khanh có huyết thống người Nhung, nhưng đồng thời hắn vẫn còn cơ hội kế thừa ngôi vị hoàng đế.”
Thần sắc Ngụy Kinh Hồng lạnh dần, nàng suy nghĩ hồi lâu, mới nói: “Như vậy, chỉ sợ chúng ta phải hợp tác với Thái Tử rồi.”
Nghĩ tới đây, nàng cười rộ lên: “Tam hoàng tử phải nhanh chóng thất thế, đại thù của huynh chuẩn bị được báo rồi.”
Chu Dịch An cười: “Không phải điện hạ cũng thế sao?”
Ngụy Kinh Hồng thích hắn gọi nàng là điện hạ, có đôi khi nàng còn nhắm mắt lại, muốn hắn gọi nàng là điện hạ vài lần, rồi sau đó nàng nắm chặt tay hắn, ở trong lòng yên lặng gọi tên Sài Ninh.

Bọn họ hợp tác với Thái Tử, thành công giảm bớt thế lực của Tam hoàng tử.
Trịnh Quý Phi thắt cổ tự vẫn, Tam hoàng tử bị cuốn vào vòng tròn thông đồng với địch bán nước.
Trịnh gia giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, Ngụy Kinh Hồng phái một đội nhân mã phục kích Trịnh gia trên đường cáo lão hồi hương. Nàng cũng không muốn gì, chỉ muốn mệnh căn của Trịnh đại nhân mà thôi.
Tin tức truyền về kinh thành, Ngụy Kinh Hồng vô cùng cao hứng uống một bát rượu lớn.
Tiếp theo, hai người lại thành công đối phó với Tô Cửu Khanh.
Hiển nhiên Tô Cửu Khanh là tâm bệnh trong lòng Đức Hưng Đế, nàng chỉ cần hơi châm ngòi một chút đã khiến ông hạ quyết tâm.
Một nhi tử mang hai dòng máu, tuy rằng hắn không biết thân thế của chính mình nhưng so sánh với Thái Tử mang dòng máu Đại Hạ chính thống, Đức Hưng Đế gần như không cần lựa chọn.
Sau đó, Tống Ngọc Ly bắt cóc Ngụy Kinh Hồng, cứu Tô Cửu Khanh.
Chu Dịch An bất chấp tất cả, chỉ một lòng để ý đứa trẻ trong bụng nàng.
“Huynh đã phái người đuổi theo giết Tô Cửu Khanh chưa?” Ngụy Kinh Hồng có nỗi khổ riêng, không ngừng nghỉ thở phì phì hỏi.
Chu Dịch An dỗ dành nàng nói: “Có thể phái ta đều phái đi rồi, hiện tại điện hạ chỉ cần tĩnh dưỡng thật tốt, đừng suy nghĩ nhiều như vậy.”
Hắn vừa nói, vừa vô cùng tự nhiên hôn lên mặt Ngụy Kinh Hồng.
Ngụy Kinh Hồng hơi sửng sốt, nhìn về phía hắn.
“Điện hạ, lúc này ta chỉ mong nàng và con bình an mà thôi.” Hắn cười nói.
“Được.” Một khắc kia, Ngụy Kinh Hồng đáp ứng như bị ma xui quỷ khiến.
Tuy nhiên mấy tháng sau, thời điểm Ngụy Kinh Hồng chuẩn bị lâm bồn, trong một đêm, đột nhiên ánh lửa tận trời, ngoài cửa dày đặc tiếng chém giết.
Ngụy Kinh Hồng muốn ra ngoài xem, lại phát hiện bên trong phủ công chúa đều là những gương mặt xa lạ.
Nàng hỏi, bọn họ liền nói là phò mã lệnh cho bọn họ tới bảo về sự an toàn cho công chúa.
Ngụy Kinh Hồng không có cách nào, chỉ đành phải chờ Chu Dịch An trở về.
Ba ngày sau, Chu Dịch An trở về phủ công chúa, trên người hắn mặc khôi giáp, khắp người toàn bụi đất hòa cùng máu, bộ dáng vô cùng chật vật.
Tuy nhiên khí chất của hắn lại thay đổi một cách kỳ lạ, không hề khiêm tốn có lễ, cũng không hề ôn nhuận hòa nhã như trước kia.
“Điện hạ.” Chu Dịch An nhẹ giọng nói “Ta đã giúp ngài báo thù.”
Ngụy Kinh Hồng nói: “Huynh làm thế nào?”
“Đức Hưng Đế và Thái Tử đều bị ta giết, Hoàng Hậu thắt cổ tự vẫn, Văn gia đã bị ta lợi dụng.”
Ngụy Kinh Hồng gật đầu, ba ngày này nàng không phải hoàn toàn vô tri vô giác.
Chu Dịch An nhìn bộ dáng bình tĩnh của Ngụy Kinh Hồng, chần chờ một lát mới chậm rãi mở miệng: “Ta là người Trần quốc.”
Ngụy Kinh Hồng lại gật đầu: “Đoán được.” Nàng nói.
Ngay sau đó, nàng chỉ cảm thấy trong bụng quặn đau, dưới thân đột nhiên chảy ra máu loãng.
Trên mặt Chu Dịch An xẹt qua một tia kinh ngạc, hắn đỡ lấy Ngụy Kinh Hồng, lần đầu tiên gương mặt không còn một chút huyết sắc.
“Ta muốn sinh.” Ngụy Kinh Hồng bình tĩnh nói “Đỡ ta trở về nằm.”
Chu Dịch An cúi đầu, lên tiếng đáp ứng.
Nàng sinh rất nhanh, mới chỉ qua một canh giờ mà tiếng trẻ con khóc nỉ non đã vang lên khắp phủ công chúa.
“Chúc mừng điện hạ, là nam tử.” Bà đỡ cười nói.
Ngụy Kinh Hồng không tiếng động cong cong khóe miệng, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Ngủ một giấc thật ngon, nàng nghĩ, dù sao cũng phải nghỉ ngơi dưỡng sức mới có thể tiếp tục chiến đấu.
Cả đời này của nàng, đoán chừng đã bị chú định là phải chiến đấu.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.