Ta là bạch nguyệt quang của quyền thần

Chương 19


Đọc truyện Ta là bạch nguyệt quang của quyền thần – Chương 19:

Thời điểm Tô Cửu Khanh đến thiên lao, Tống Tử Nguyên đang vuốt ve khối ngọc bội hình con bướm kia, trong thần sắc mang theo một chút thẫn thờ cùng phiền muộn.
Ngọc bội con bướm chỉ có một nửa, bề mặt trơn bóng mịn màng, hiển nhiên là được người thường xuyên vuốt ve thưởng thức.
“Ngọc bội tinh xảo này, được Lỗ đại sư nổi tiếng kinh thành đích thân chạm khắc tạo hình, năm đó khi mẫu thân ngài còn ở trên đời, bà ấy cũng từng cảm thán về sự tuyệt diệu của nó.” Tống Tử Nguyên mỉm cười, duỗi tay về phía nửa khối ngọc còn lại của Tô Cửu Khanh.
Hai miếng ngọc bội đặt cạnh nhau, tạo thành một con bướm hoàn chỉnh treo lơ lửng trên mặt dây, đong đưa qua lại, phảng phất như đang nhảy múa.
Thần sắc Tô Cửu Khanh không thay đổi: “Ngài và mẫu thân ta quen thuộc như vậy?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Tử Nguyên bật cười: “Năm đó mẫu thân ngài nổi tiếng kinh thành, sau khi Tô đại nhân nạp bà ấy vào phủ, trong kinh không ít nam tử ôm đầu khóc rống, nuốt không trôi. Chỉ tiếc, nàng thân phận thấp kém, tiến vào hào môn, chỉ có thể làm thiếp, từ đây buồn bực mà chết.”
Tô Cửu Khanh nhìn Tống Tử Nguyên, suy nghĩ trong lòng khá phức tạp.
Khi Liên Cơ qua đời, Tô Cửu Khanh mới chỉ ba tuổi, là một đứa bé, căn bản không nhớ rõ chuyện liên quan tới mẫu thân mình, hiện giờ ngay cả bộ dạng của Liên Cơ, hắn cũng không nhớ rõ.
Ở trong trí nhớ của Tô Cửu Khanh, mẫu thân của hắn trước sau vẫn là bộ dáng của Tô phu nhân, chính thê của phụ thân Tô Chiêu.
Bà là một nữ tử xuất thân danh môn quý nữ, cách hành sự một giọt nước cũng không để lọt, từ lúc sinh ra vốn đã yếu ớt, dưới gối không con, vì vậy đối xử với Tô Cửu Khanh cũng tính là yêu thương.
Đáng tiếc, Tô Cửu Khanh càng lớn, dấu vết huyết thống người Nhung trên mặt hắn lại càng rõ ràng. Đừng nói là Tô phu nhân, cho dù phụ thân Tô Chiêu của hắn cũng không thân cận với hắn.
Thời niên thiếu, Tô Cửu Khanh cũng từng suy nghĩ, nếu mẫu thân của hắn còn trên đời, đại khái cũng sẽ gần gũi ân cần với hắn như những gia đình khác?
“Làm cha mẹ, phần lớn đều cẩn thận suy xét cho con cái, giống như lúc trước mẫu thân ngài cố ý kết thân với Tống gia chúng ta, ước chừng là sợ xuất thân của bà ấy sẽ liên lụy tới hôn sự ngày sau của ngài.” Tống Tử Nguyên nói xong chuyện của Liên Cơ, đột nhiên đổi chủ đề “Mà hôn sự của ngài và Ngọc Ly, lúc trước cũng chỉ là một câu nói đùa, trừ bỏ ngọc bội này cũng không có chứng cứ gì. Nếu Tô đại nhân bất mãn với tiểu nữ, không muốn thành hôn cũng không sao.”
Tô Cửu Khanh nhướng mày: “Ý tứ Tống đại nhân là?”
“Hôm qua tiểu nữ tới đây, tuy nói là cùng ta thương nghị án tử, nhưng ta nhìn ra được, tâm tình của nàng thập phần không thoải mái, ta truy hỏi ra mới biết được nàng có xích mích với Tô đại nhân.” Tống Tử Nguyên nhìn thì có vẻ tùy ý, nhưng kỳ thật thần sắc lại lạnh đi một nửa.
Tô Cửu Khanh âm lãnh nói: “Vậy ngài không muốn biết, vì sao chúng ta lại trong không vui sao?”

Tống Tử Nguyên lắc đầu, nói: “Ngọc Ly từ nhỏ đã thông tuệ văn tĩnh, mọi chuyện cẩn thận, không hề đi nhầm một bước, ta tin nàng sẽ không làm ra việc điêu ngoa tùy hứng.”
Sắc mặt Tô Cửu Khanh dần dần lạnh xuống: “Chẳng lẽ hôm nay Tống đại nhân muốn gọi ta tới là để so đo việc này?”
Tống Tử Nguyên bật cười: “Hiện giờ ta nào có thế lớn như vậy, chỉ là mối hôn sự này nói đến cùng cũng là Tống gia ta trèo cao, mấy ngày nay ta suy nghĩ thật lâu, cảm thấy lúc trước làm việc có chút đường đột, nếu Tô đại nhân vô tình, coi như chúng ta chưa từng đề cập tới chuyện này.”
Lúc này Tô Cửu Khanh mới dần dần ngộ ra, Tống Tử Nguyên căn bản không phải muốn cầu hắn hỗ trợ, mà là bất bình thay nữ nhi của mình. Khẩu khí chính là nữ nhi nhà ta mọi chuyện đều hoàn mỹ, hai người các ngươi cãi nhau nhất định là do ngươi ỷ thế hiếp người, một khi đã như vậy, chúng ta một phách hai tán. (hoàn toàn cắt đứt chuyện nào đó, coi như không có chuyện gì xảy ra)
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hiện giờ đại nhân một thân khó bảo toàn, nhưng vẫn có tâm lực lo lắng chuyện này.” Tô Cửu Khanh lạnh mặt nói.
Tống Tử Nguyên lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Ngày bị bắt vào thiên lao, ta vốn không nghĩ tới chuyện ra ngoài. Chỉ là mấy ngày nay suy nghĩ thật lâu, ta không muốn nữ nhi vì ta mà xuất đầu lộ diện, càng không muốn dùng hôn sự của nàng để trao đổi lấy tự do của ta.”
Tô Cửu Khanh lạnh lùng nói: “Cho nên ý tứ của ngài là.”
“Hôm nay ta sẽ nói thẳng kế hoạch của chúng ta ra, thỉnh Tô đại nhân có thể chiếu cố một chút. Nếu ngài không chịu, ta cũng không thể nói gì hơn.” Tống Tử Nguyên trịnh trọng hành lễ với Cửu Khanh.
Ngày ấy nghe xong lời Tống Ngọc Ly nói, Tống Tử Nguyên đau lòng nữ nhi, nghĩ tới chuyện nàng lẻ loi một mình, dính líu tới nhiều nam tử quyền cao chức trọng như vậy, chắc chắn phải nén giận. Tống Tử Nguyên nghĩ đến điều này, ông thập phần hối hận, lúc trước ông không nên kéo nữ nhi vào chuyện này, vì vậy ông phải suy nghĩ thật kỹ rồi mới nói cho Tô Cửu Khanh.
“Tống đại nhân đúng là người không kiêu ngạo không siểm nịnh.” Trong lòng Tô Cửu Khanh bùng lên ngọn lửa, nghiến răng nghiến lợi nói.
Người Tống gia bọn họ thật sự tương thân tương ái.
Nữ nhi vì phụ thân hạ mình cầu toàn, phụ thân vì nữ nhi mà muốn bỏ cả mạng sống.
Chỉ có Tô Cửu Khanh hắn phải làm ác nhân không công.
Tống Tử Nguyên nhoẻn miệng cười: “Người đọc sách, ít nhiều cũng có chút cổ hủ, mong Tô đại nhân thứ lỗi.”
Rồi sau đó, Tống Tử Nguyên liền nói ra kế hoạch mà ông và Tống Ngọc Ly đã thống nhất.
Tống Ngọc Ly dự định sẽ thả Trâu thị ra trước, cố ý dẫn dụ bà ta đi tố cáo Tống gia coi thường mạng người. Chờ tới khi sự tình nháo lớn, lên công đường, nàng sẽ công bố khẩu cung của Trâu Thanh Nhã với toàn thiên hạ.

Việc này truyền ra, tự nhiên sẽ có người đồng tình ủng hộ Tống gia.
Rồi sau đó, lại kêu Chu Dịch An liên lạc với đông đảo người đọc sách, yêu cầu tra rõ vụ án rối loạn khoa cử, đồng thời trả lại sự trong sạch cho Tống gia. Chuyện nháo càng lớn càng tốt, lúc này Hoàng Thượng không muốn điều tra thì cũng chỉ có thể thuận theo.
“Nhưng nếu thật sự như thế, chỉ sợ Tống đại nhân khó tránh khỏi sẽ bị giận chó đánh mèo, đến lúc đó có không minh bạch chết ở trong ngục hay không cũng không biết được.” Tô Cửu Khanh lạnh lùng nói.
“Nếu ta chết ở trong ngục, Hoàng Thượng phải đối mặt với áp lực, cũng sẽ trả trong sạch cho ta. Đến lúc đó, cửa lớn Tống gia vẫn vẻ vang, thê nữ vẫn tốt, hà cớ gì ta phải sợ.” Tống Tử Nguyên thản nhiên nói.
Tô Cửu Khanh nhíu mày, ý thức được, xét đến cùng Tống Tử Nguyên vẫn toàn tâm toàn ý muốn vạch trần vụ án gian lận khoa cử.
“Đại nhân nhìn trúng chuyện này, rốt cuộc là vì sao?”
Tống Tử Nguyên thần sắc ôn hòa nhìn Tô Cửu Khanh, nhẹ giọng hỏi: “Tô đại nhân đã chứng kiến đại hạn Đăng Châu chưa? Bá tánh đổi con cho nhau ăn, hoặc ăn đất Quan Âm trướng bụng mà chết, thương nhân địa phương táng hết gia tài, dựng lều phát cháo, nhưng cuối cùng lại bị quan viên cứu tế bắt nhốt.”
Ông nói, trong mắt mơ hồ đã ngấn lệ.
Tô Cửu Khanh biết, ông đang nói tới Chu gia.
Một năm kia, Tống Tử Nguyên đến Đăng Châu cứu trợ thiên tai, sau khi hồi kinh lại bóc trần vụ án ở Đăng Châu khiến cả triều đình khiếp sợ. Quan viên cứu tế chẳng những cắt xén lương thực, còn khiến phú thương cứu tế thê ly tử tán, cửa nát nhà tan.
Hiện giờ Chu gia chỉ còn lại duy nhất một mình Chu Dịch An.
Ngày sau, Chu Dịch An gian khổ học tập, cuối cùng lại bị người tráo đổi bài thi.
“Tống mỗ làm chuyện này, không vì công danh lợi lộc, tranh quyền đoạt lợi, chỉ vì một chữ lý trong thiên hạ.” Thanh âm Tống Tử Nguyên khẽ run, cắn răng nói.
Tô Cửu Khanh sống hai đời, thấy nhiều cảnh ngươi lừa ta gạt, ích kỷ, người như Tống Tử Nguyên thật ra hắn lần đầu tiên gặp được, không khỏi bật cười.
“Tống Ngọc Ly biết không?”
“Đương nhiên không biết.” Tống Tử Nguyên nói.

“Nàng cực cực khổ khổ cứu phụ thân mình như vậy, nhưng lại không biết rằng phụ thân nàng lại chỉ muốn đi vào đường chết.” Tô Cửu Khanh nhàn nhạt nói.
Tống Tử Nguyên chần chờ một lát, bình tĩnh nói: “Nếu ta chết, nàng cũng có thể giải thoát.”
“Giải thoát?” Tô Cửu Khanh nhấm nuốt hai chữ này “Tống đại nhân cho rằng, với tính tình của nàng, nàng sẽ cảm thấy mình được giải thoát sao?”
Tống Tử Nguyên hơi sửng sốt, ông ngẩng đầu nhìn Tô Cửu Khanh, nhưng Tô Cửu Khanh đã đứng dậy, xoay người rời khỏi nhà giam.
“Ý tứ của Tống đại nhân, ta hiểu được, ta sẽ phối hợp hành động với Tống Ngọc Ly, nhưng xin đại nhân hãy quý trọng tính mạng của mình.”
***
Tống Ngọc Ly ở nhà thấp thỏm mấy ngày, rốt cuộc nhận được lời nhắn của Tống Tử Nguyên, muốn nàng hành sự theo kế hoạch. Tống Ngọc Ly yên lòng, dẫn người đi phòng chứa củi.
Trâu phu nhân đã bị nhốt trong phòng chứa củi mấy ngày, vết máu trên mặt đất đều đã khô cạn, biến thành từng vết màu đen.
Mấy ngày nay bà chưa từng tắm gội, ăn uống tiêu tiểu đều ở trong phòng chứa củi, đã sớm bị tra tấn tới xanh xao vàng vọt, đầu tóc rối như cỏ dại.
Tống Ngọc Ly gọi người mở cửa phòng chứa củi, dọn ghế ngồi ngoài cửa, cười nói: “Tiểu di sống ở đây có quen không?”
Trâu thị tức giận tới mức cả người phát run, thanh âm nghẹn ngào nói: “Ngươi đúng là kẻ vong ân phụ nghĩa, Trâu gia ta hảo tâm muốn giúp ngươi, cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy.”
Tống Ngọc Ly nở nụ cười: “Ngài nói chuyện vẫn mặt dày vô sỉ như vậy, tuy nhiên hiện giờ ta cũng không thèm để ý, mấy ngày trước ta vào cung gặp Thái Tử, điện hạ đau lòng ta, hứa cho ta thân phận trắc phi. Tháng sau Thái Tử Phi qua cửa, việc hôn nhân của ta cũng được ấn định, may mà có tiểu di ngài hỗ trợ.”
Trâu thị nghe lời này, hơi thay đổi sắc mặt: “Ngươi nói bậy!” Bà ta hùng hùng hổ hổ, “Hoàng Hậu nương nương tuyệt đối sẽ không đồng ý.”
Tống Ngọc Ly cười nhạo một tiếng: “Hoàng Hậu nương nương trách tội Trâu gia các người làm việc không xong, đã sớm không thèm quản. Tiểu di vẫn nên tự cầu phúc cho mình đi. Mấy ngày này nếu ngài chịu nghe lời, đợi ta xuất giá xong có lẽ còn có thể tìm cho biểu tỷ một mối hôn nhân, nếu không……”
Dứt lời, Tống Ngọc Ly đứng dậy, xoay người rời đi.
“Ta không tin! Hoàng Hậu nương nương sẽ không đồng ý”
Trong lòng Trâu thị biết chắc chắn Tống Ngọc Ly đang lừa mình, nhưng bà ta nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ không ra Tống Ngọc Ly muốn làm gì. Bà ta biết rõ Hoàng Hậu tàn nhẫn tới mức nào, nếu Thái Tử thật sự quyết tâm muốn cưới Tống Ngọc Ly, vậy chỉ sợ Hoàng Hậu nương nương càng không dám để cho ai biết bà từng có ý định hủy hoại trong sạch của Tống Ngọc Ly.
Một đêm này, Trâu thị trằn trọc không yên, nghĩ tới một đôi nhi nữ của mình đều đang ở trong tay Tống Ngọc Ly, bà ta không khỏi chảy nước mắt.
Thẳng đến khi trời tảng sáng, bà ta mới mơ mơ màng màng nhắm mắt lại, nhưng không đợi bà ta chìm vào giấc ngủ, ngoài cửa liền vang lên tiếng động sột sột soạt soạt.

Một lát sau, cánh cửa được đẩy ra, chỉ thấy một nam nhân hơn ba mươi tuổi đầu bù tóc rối đi vào.
Trâu thị hoảng sợ: “Ngươi…… Ngươi là…… quản gia Tống gia?”
Tống Phúc lạnh lùng liếc nhìn bà ta một cái, móc ra một thanh đao, giúp Trâu thị cởi bỏ dây thừng, hạ giọng nói: “Đi theo ta.”
Thời điểm Tống Tử Nguyên và Tống phu nhân thành thân, Trâu thị cũng từng tới chúc mừng, cho nên bà ta nhận ra Tống Phúc. Lần này trở về, bà ta không nhìn thấy người này, còn từng hỏi thăm Tống phu nhân một câu.
Tống phu nhân chỉ qua loa Tống Phúc phạm sai, bị sa thải, lại không ngờ đến, người này vẫn luôn bị trói trong phòng chứa củi. Sau đó vì nhường chỗ cho Trâu phu nhân, ông ta bị chuyển sang phòng kho.
Cạnh đó là chuồng ngựa, mùi hôi bao trùm lên không khí, mấy ngày nay Tống Phúc chịu không ít khổ, nhưng lại mượn được cơ hội nghe lén không ít chuyện, biết hành động của Trâu thị trong hai ngày nay.
Tối nay, ông ta nhân lúc sơ hở trốn ra ngoài, cũng tiện tay kéo Trâu thị theo.
Tống Phúc nặng nề nói “Ta biết chuyện Hoàng Hậu nương nương sai người làm, hiện giờ ta chỉ cho người một con đường sống, ngươi thấy sao?”
Nhìn bộ dáng Tống Phúc một thân chật vật, đối với tình trạng của ông ta trong lòng Trâu thị cũng hiểu rõ.
Bà ta cười lạnh nói: “Một nô tài phản bội chủ thì có thể vạch ra con đường gì?” Nhìn bộ dáng này của ông ta, Trâu thị cũng đoán được Tống Phúc đã phạm phải chuyện gì đó đắc tội triệt để với Tống gia.
“Ta chỉ đi theo một chủ nhân mới mà thôi.” Tống Phúc tức muốn hộc máu nói “Chủ nhân của ta so với tên thư sinh nghèo kiết hủ lậu Tống Tử Nguyên kia thì mạnh hơn nhiều.”
“Đó là người nào?”
Chung quanh im ắng, bên trong bóng đêm, Tống Phúc lặng lẽ nhìn quanh, thấy không có ai mới hạ giọng nói: “Chủ nhân của ta chính là Tam hoàng tử đương triều!”
Trâu thị trừng lớn đôi mắt nhìn ông ta.
Tống Phúc đắc ý dào dạt nói: “Thế nào? Đây có phải một đường lui an toàn hay không?”
Trâu thị nghe lời này, trong lòng xoay chuyển mấy lần, rốt cuộc cắn chặt răng nói: “Được, ta đi theo ngươi!”
Hai người kết bạn rời khỏi Tống phủ, đi về phủ ngoại tổ phụ của Tam hoàng tử, Trịnh phủ.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.