Đọc truyện Ta là bạch nguyệt quang của quyền thần – Chương 16:
Rốt cuộc Trâu gia hành sự như thế nào, vốn dĩ là Tống Ngọc Ly bị hại vì sao người lọt hố lại là Trâu Thanh Nhã?
Đối với vấn đề này Tống Ngọc Ly vẫn luôn có chút nghi hoặc, nhân cơ hội này nàng muốn tra ra manh mối từ chỗ Trâu Thanh Nhã.
Trâu Thanh Nhã nghe xong lời này, trên mặt lộ ra thần sắc cổ quái, nàng ta cười nhạo một tiếng, nhìn về phía Tống Ngọc Ly: “Ngươi thật sự không biết?”
Tống Ngọc Ly lắc đầu: “Ta đúng là không biết.”
Trâu Thanh Nhã nghe vậy, thần sắc trở nên phức tạp nhìn Tống Ngọc Ly, giải thích toàn bộ mọi chuyện một cách chi tiết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ta vốn tưởng ngươi tương kế tựu kế, phái người lén lút treo dải lụa hồng kia vào trước cửa viện ta. Nhưng nếu ngươi thật sự không biết chuyện này, chắc không phải mấy nha hoàn kia giở trò quỷ.” Trâu Thanh Nhã cười nhạo một tiếng, nàng ta nhìn về phía Tống Ngọc Ly “Kế hoạch này của ta, ngươi giống như được người trợ giúp.”
Tống Ngọc Ly không đáp, trong lòng nàng mơ hồ có một suy đoán, nhưng vẫn cần phải xác minh lại.
“Được, nếu đã nói ra hết thảy, không bằng chúng ta nói chuyện hợp tác.” Tống Ngọc Ly nói.
Trâu Thanh Nhã : “Ngươi muốn như thế nào?”
Tống Ngọc Ly nhẹ giọng nói: “Ta muốn một phần khẩu cung tỷ tự tay viết, ký tên ấn vân tay, thừa nhận chuyện này là Trâu gia nhà tỷ tự biên tự diễn, hãm hại ta rồi lại khiến sự tình trở nên phức tạp hơn.”
“Không có khả năng.” Trâu Thanh Nhã lập tức từ chối, vẻ mặt ít nhiều cũng có chút hoảng loạn, nếu có bản khẩu cung kia vậy không phải tất cả mọi người đều biết chuyện mình bị làm nhục sao.
“Có được bản khẩu cung kia ta sẽ không báo quan mà cất nó đi, nếu tiểu di thật sự muốn kéo ta lên công đường thẩm vấn, lúc đó ta mới lấy ra. Đến lúc đó, việc tỷ bị làm nhục đã bị bại lộ, ta có phần khẩu cung này hay không cũng không can hệ.” Tống Ngọc Ly nói.
“Chỉ cần tỷ cung khai chuyện này, ta sẽ sắp xếp cho tỷ rời khỏi kinh thành. Tuy nói Tống gia xuống dốc, nhưng thúc thúc ta ở Giang Nam vẫn có chút thế lực, ta sẽ nhờ bọn họ chăm sóc tỷ. Chờ tới phương nam, không ai biết thân phận của tỷ, tỷ có thể tìm một người đàng hoàng mà gả đi, chẳng phải so với việc ở lại kinh thành hoặc về Đăng Châu thì càng tốt hơn sao.”
Trong khoảng thời gian ngắn Trâu Thanh Nhã có chút động tâm, tuy nhiên việc phản bội người nhà và cha mẹ, với nàng mà nói cũng là áp lực quá lớn.
Thấy thần sắc Trâu Thanh Nhã buông lỏng, Tống Ngọc Ly lại tiếp tục khuyên nhủ: “Ta còn có thể cho tỷ một số của hồi môn, nhất định so với Trâu gia còn phong phú hơn, toàn bộ đổi thành ngân phiếu, tất cả giao cho tỷ mang đi.”
“Để ta một mình ngẫm lại.” Thanh âm Trâu Thanh Nhã run rẩy nói.
Tống Ngọc Ly không tiếp tục dồn ép nàng ta, nàng đứng dậy, cảm khái nói: “Biểu tỷ, nữ tử sống ở trên đời này, tình cảnh vốn gian nan, dù cho tỷ và ta không vừa mắt lẫn nhau, nhưng ta sẽ không làm khó tỷ. Hiện giờ với cục diện này, đi con đường nào, tỷ phải suy nghĩ thật kỹ.”
Dứt lời, Tống Ngọc Ly rời đi, chỉ còn lại một mình Trâu Thanh Nhã lẳng lặng ngồi trong khuê phòng.
Ngày hôm đó, Trâu Thanh Nhã ngồi ngốc trong phòng cả ngày, sau đó nàng ta đứng dậy hỏi người trông coi ba vò rượu hoa mai, uống hết tất cả.
Người Đăng Châu thích uống rượu, tửu lượng của Trâu Thanh Nhã khá tốt, nàng ta uống hết ba vò cũng chỉ có dấu hiệu hơi say mà thôi. Nàng ta ngồi trước gương đồng nhìn gương mặt xinh đẹp của mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mười sáu tuổi vẫn là độ tuổi như hoa như ngọc, bởi vì uống rượu nên gương mặt nàng ửng hồng sáng như đào hoa.
Nàng ta nhẹ nhàng vấn cho mình mái tóc phụ nhân, một hàng lệ tự động chảy dài từ khóe mắt xuống, từng giọt rơi trên mu bàn tay.
Không bao lâu sau, nàng ta đứng dậy, lớn tiếng nói: “Người đâu? Lấy giấy và bút mực cho ta!”
Chưa đến nửa đêm, Tống Ngọc Ly đã nhận được khẩu cung của Trâu Thanh Nhã, cùng với khẩu cung còn có một phần thư nhà để lại cho Trâu gia. Trâu Thanh Nhã nói rằng, nếu có một ngày Trâu thị thật sự muốn đưa việc này lên công đường thẩm vấn, phiền Tống Ngọc Ly ở trên công đường giao phong thư này cho Trâu thị.
Tống Ngọc Ly nhanh chóng đồng ý, Lưu ma ma mang theo người đáng tin cậy đưa Trâu Thanh Nhã ra khỏi Tống phủ, thừa dịp trời tối rời khỏi kinh thành.
Hai thiếu nữ đứng ở cửa sau Tống phủ, ánh trăng nhô lên cao, Trâu Thanh Nhã trang điểm kiểu phu nhân, chính là kiểu tóc các thiếu phụ trẻ tuổi yêu thích nhất đương thời.
“Biểu tỷ, từ nay về sau trời cao biển rộng, chỉ sợ khó gặp lại nhau, bảo trọng.” Tống Ngọc Ly không hành lễ kiểu nữ tử mà chắp tay vái kiểu nam tử.
Trâu Thanh Nhã cảm thấy thú vị, không khỏi nở nụ cười, cũng học theo bộ dáng Tống Ngọc Ly nói: “Bảo trọng.”
Nhận được khẩu cung, Tống Ngọc Ly nhẹ nhàng thở ra. Hiện giờ nàng đắc tội với Tô Cửu Khanh, trong lòng bỗng cảm thấy mình không còn chỗ dựa, nghĩ từ giờ mình phải dựa vào chính mình, lập tức có chút không thở nổi. Mà khẩu cung của Trâu Thanh Nhã đối với nàng mà nói, không thể nghi ngờ là cái bùa hộ mệnh, có thứ này trong tay rốt cuộc nàng không còn bị động như trước nữa.
Mà bên kia, sau khi Tô Cửu Khanh trở lại Tô phủ, hắn mang khuôn mặt xanh mét, xách kiếm vào hậu viện. Không bao lâu sau, một trận đao quang kiếm ảnh, lá cây rơi rụng, một góc hoa viên bị hắn cạo trọc đầu.
Hôm nay hắn luyện kiếm đến quá nửa đêm, ngay cả cơm chiều cũng không ăn.
Nhóm ảnh vệ biết tính tình hắn nên tự giác rời xa, chỉ có Cố Yên là tên cộc lốc, dám ở thời điểm mấu chốt này tìm hắn.
“Đại nhân, Tống phủ lại có động tĩnh.” Cố Yên nói.
Dưới ánh trăng, kiếm trong tay Tô Cửu Khanh lộ ra ánh sáng sắc lạnh, chiếu vào trong mắt Cố Yên, Cố Yên hơi rũ mí mắt xuống, dưới ánh sáng chói mắt nhưng hắn dường như không cảm nhận được, vô cùng tự nhiên lui về phía sau nửa bước.
Tô Cửu Khanh hừ lạnh một tiếng, lại rút kiếm múa thêm một vòng.
Cây hoa quế trên đỉnh đầu Cố Yên phát ra tiếng vang không ngừng, phiến lá bay xuống, mỗi một chiếc lá đều bị cắt thành hai nửa.
“Chuyện Tống gia có quan hệ gì với ta đâu?” Tô Cửu Khanh lạnh lùng nói.
Cố Yên nghi hoặc nhìn Tô Cửu Khanh, gật đầu nói: “Thuộc hạ đã hiểu.”
Dứt lời hắn xoay người muốn rời đi, động tác dứt khoát lưu loát.
Tô Cửu Khanh nhất thời chán nản: “Ngươi quay lại!”
Cố Yên quay đầu lại.
“Tống gia làm sao?”
Lúc này Cố Yên mới thành thật nói: “Tống đại tiểu thư vừa đưa tiểu thư Trâu gia ra khỏi kinh thành.”
“Ra khỏi kinh thành? Trâu Thanh Nhã về Đăng Châu?”
Cố Yên lắc đầu: “Xem phương hướng, giống như là đi về phía nam.”
Tô Cửu Khanh nghe vậy, cười nhạo một tiếng: “Nàng vẫn là người mềm lòng.”
“Chúng ta có cần ngăn cản Trâu tiểu thư lại không?” Cố Yên hỏi.
“Không cần, mặc nàng ta đi thôi, mấy ngày tới, đẩy mạnh việc thẩm vấn tên hái hoa tặc kia cho ta.” Tô Cửu Khanh bình tĩnh nói “Tống gia có bất cứ gió thổi cỏ lay gì vẫn phải báo với ta như thường lệ, không cần can thiệp vào.”
“Thuộc hạ tuân mệnh.” Cố Yên ôm quyền, dứt lời xoay người rời đi.
Tô Cửu Khanh ôm kiếm đứng giữa tán cây xào xạc, ánh trăng bạc như sương khoác lên vai hắn.
Hậu viện im ắng, Tô Cửu Khanh nhìn sân viện hỗn loạn, không biết nghĩ tới cái gì mà lâm vào trầm tư. Hồi lâu, hắn hừ nhẹ một tiếng, lẩm bẩm nói: “Tống Ngọc Ly, chung quy nàng vẫn cần ta.”
Từ lúc bí mật tiễn Trâu Thanh Nhã rời đi, Tống Ngọc Ly được thoải mái vài ngày, chỉ chờ Tống Tử Nguyên bình an ra ngoài, nàng sẽ ngả bài với Trâu gia, nhưng mà chờ mãi chờ mãi, nàng chỉ chờ được một tin tức mới.
“Ngươi nói cái gì?” Tống Ngọc Ly nhìn thư đồng trước mắt, gần như đứng không vững.
Đó là thư tín của 1 người bằng hữu có mối quan hệ cực tốt với Tống Tử Nguyên truyền tới, thư đồng vẻ mặt đưa đám nói: “Đại nhân nhà nô tài dặn nô tài nói với ngài một tiếng, lúc trước đại nhân dâng sớ yêu cầu Hoàng Thượng nghiêm túc điều tra vụ án khoa cử, hiện tại sớ đã bị trả lại rồi.”
Tống Ngọc Ly nắm chặt nắm tay, cắn răng hỏi: “Hoàng Thượng không nói gì sao?”
“Phía trên chỉ phê tám chữ, sự tình quan trọng, để sau lại bàn.” Thư đồng thở ngắn than dài nói “Tống đại tiểu thư, đại nhân nhà nô tài nói, chỉ sợ việc này có người ở trong cung làm khó dễ, Hoàng Thượng sợ vụ án dao động đến đại cuộc, chúng ta phải tính toán phương án khác.”
Sắc mặt Tống Ngọc Ly tái nhợt, nàng chậm rãi ngồi trở lại trên ghế, thanh âm nghẹn ngào: “Đa tạ đại nhân nhà ngươi, trong lòng ta hiểu rõ, ngày sau nếu có hướng đi mới, ta sẽ phái người thông tri tới đại nhân.”
Sau khi thư đồng cáo lui, Vân Hương sợ tới mức tay chân nhũn ra, vẫn là Lưu ma ma lão luyện thành thục, rót một ly trà nói: “Đại tiểu thư đừng hoảng hốt, chúng ta chậm rãi nghĩ biện pháp.”
Tống Ngọc Ly gật đầu, trong lòng tính toán, Hoàng Thượng đột nhiên đổi giọng là bởi vì Tô Cửu Khanh trở mặt với nàng hay bị ảnh hưởng từ Hoàng Hậu?
Nàng nhanh chóng loại bỏ phương án Tô Cửu Khanh. Tính tình Tô Cửu Khanh nàng vẫn có chút hiểu biết. Người này tuy nói quạnh quẽ máu lạnh, nhưng làm người vẫn luôn nhất ngôn cửu đỉnh.
Nhất định là Hoàng Hậu ngáng chân. Tống Ngọc Ly nghĩ thầm, nàng cắn cắn môi, đột nhiên trong đầu nảy ra một ý tưởng, chỉ là kế sách này có chút bí quá hoá liều.
Nàng vẫn cần phải thương nghị với một người, vì thế nàng đứng dậy: “Lưu ma ma, giúp ta sắp xếp một chút, ta muốn đi gặp phụ thân.”
Kể từ ngày Tô Cửu Khanh đồng ý cho Tống Ngọc Ly đưa ăn đưa uống cho Tống Tử Nguyên, Tống Tử Nguyên ở trong ngục khá thảnh thơi.
Mỗi ngày rượu ngon đồ ăn cung phụng, nhàn hạ còn có thể đọc sách viết chữ, nhóm ngục tốt biết sau lưng ông có Tô Cửu Khanh chống lưng lại càng không dám gây khó dễ. Gương mặt hốc hác khi mới bị bắt giam, mấy ngày nay cũng đã được dưỡng trở lại, ngay cả tóc bạc dường như cũng giảm đi rất nhiều.
Thời điểm Tống Ngọc Ly tới thăm, Tống Tử Nguyên đang khí định thần nhàn luyện chữ, nàng ghé sát vào nhìn, chỉ thấy giấy Tuyên Thành trên bàn viết: Yên lặng trí xa, đạm mạc minh chí. (Tĩnh lặng để tiễn xa, thờ ơ và tỉnh táo)
Nhìn chữ viết của phụ thân, trái tim nàng yên ổn trở lại.
Tống Ngọc Ly cẩn thận nói lại vấn đề phát sinh một lần, Tống Tử Nguyên cau mày, càng nghe mày nhăn càng sâu.
“Mấy năm nay Văn gia chỉ trầm mê với tranh quyền đoạt lợi, nào có nửa điểm giác ngộ của trung thần lương tướng, ngoại tổ phụ con quả nhiên là tuổi lớn, không còn nhiệt huyết khi trẻ tuổi nữa.” Tống Tử Nguyên nhẹ giọng cảm thán.
“Chỉ là phụ thân, chuyện tới tình trạng này, chúng ta nên giải quyết như thế nào.” Tống Ngọc Ly nhíu mày nói, nàng cắn chặt răng, đem kế hoạch của mình nói cho Tống Tử Nguyên.
Tống Tử Nguyên nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc, rốt cuộc trong ấn tượng của ông Tống Ngọc Ly là người có tính tình vô cùng ổn thỏa, sao nàng có thể nghĩ ra kế sách bí quá hoá liều như vậy.
“Việc này nếu con muốn hành sự một mình chỉ sợ không được, tốt nhất nên phối hợp với Tô Cửu Khanh.” Tống Tử Nguyên nói.
Nhắc tới Tô Cửu Khanh, Tống Ngọc Ly có chút lúng túng nói: “Gần đây nữ nhi đắc tội với Tô đại nhân, chỉ sợ hắn không muốn giúp.”
Tống Tử Nguyên nhíu mày: “Con và Tô Cửu Khanh……”
Tống Ngọc Ly lắc đầu: “Không có việc gì, phụ thân yên tâm, nếu cần hắn phối hợp, con sẽ đến Hoàng Thành Tư thương lượng với hắn.”
“Không sao, nếu con không tiện, để cha nói với hắn cũng được.” Tống Tử Nguyên cười cười, “Chờ lát nữa con rời khỏi thiên lao, cho người đi nhắn với hắn, mời hắn qua nhà lao một chuyến.”
Tống Ngọc Ly gật đầu: “Như thế cũng tốt.”
Đương nhiên Tô Cửu Khanh cũng biết Hoàng Thượng trả lại sớ án kiện khoa cử, trong lòng hắn rõ ràng hiện giờ Tống gia đang rơi vào tình thế nguy hiểm, cho dù Tống Ngọc Ly nghĩ biện pháp lên trời xuống đất, nhất định vẫn phải tới cầu hắn.
Hắn chỉ cần ở Hoàng Thành Tư ôm cây đợi thỏ là được.
Nhưng mà chờ mãi chờ mãi, cuối cùng lại chờ được tin tức Tống Ngọc Ly chạy đến thiên lao thăm Tống Tử Nguyên.
Rồi sau đó, không bao lâu, tôi tớ Tống gia mang theo thư tín tới cửa.
Tô Cửu Khanh vội vàng mở ra, là thư của Tống Tử Nguyên mời hắn vào thiên lao gặp mặt.
“Phô trương thanh thế lớn như vậy, hiện giờ ngay cả gặp mặt ta cũng không dám.” Tô Cửu Khanh cười lạnh một tiếng.
Cố Yên chần chờ một lát: “Chúng ta có đi không?”
“Thật ra ta không muốn đi.” Tô Cửu Khanh lẩm bẩm nói, trong nháy mắt hắn đột nhiên nổi lên tâm tư, nếu như Tống Tử Nguyên xảy ra chuyện, tất cả mọi chuyện có thể diễn ra như đời trước hay không.
Tống Ngọc Ly hao tổn tâm cơ tiến vào Tô phủ, nàng hư lòng giả ý lấy lòng hắn 6 năm, sớm chiều ở chung, không giống như hiện giờ, hắn phải trơ mắt nhìn nàng làm mặt quỷ với Thái Tử ?
Tô Cửu Khanh âm u suy nghĩ, nhưng mà rốt cuộc hắn không thể làm ra chuyện bỉ ổi như vậy.
“Đi thôi, chuẩn bị ngựa.”
“Tuân lệnh.”