Ta Không Thành Tiên

Chương 43: Vết thương cũ


Bạn đang đọc Ta Không Thành Tiên – Chương 43: Vết thương cũ

Kiến Sầu sư tỷ?

Nhất thời Kiến Sầu hơi kinh ngạc.

Theo nàng, Côn Ngô nổi danh ngang với Nhai Sơn, thậm chí từ một góc độ nào đó thì còn là một môn phái đáng sợ hơn Nhai Sơn. Bây giờ một đệ tử Nguyên Anh kì tu vi rất cao không ngờ lại gọi mình là sư tỷ?

Danh hiệu Nhai Sơn oách như vậy sao?

Trong mắt Kiến Sầu lộ vẻ bỡ ngỡ, nàng nhìn đối phương một cái, lại phát hiện ngoài mặt đối phương tuy có vẻ kiêu căng nhưng thần sắc kì thực không hề ngạo mạn, hơn nữa…

Ánh mắt hắn vẫn không ngừng đánh giá nàng.

Kiến Sầu cũng nói không rõ này rốt cuộc là ánh mắt thân thiện hay là thù địch.

Đối phương đã chào hỏi thì nàng cũng không thể không đáp lễ, đứng trên Quỷ Phủ chắp tay lại: “Kiến Sầu Nhai Sơn, ngưỡng mộ Ngô Đoan đạo hữu đã lâu”.

Vừa nhìn đã biết kì thực đây là lần đầu tiên Kiến Sầu nghe thấy tên hắn.

Trong giới tu hành, cái gọi là “ngưỡng mộ đã lâu” đều là những lời nhảm nhí sáo rỗng.

Chính Ngô Đoan cũng biết nhưng không để bụng, có điều nghe thấy cách xưng hô “Ngô Đoan đạo hữu” lại cảm thấy rất mới lạ.

Hắn nhìn quanh một vòng, lại nhìn dưới chân một chút, cười hỏi: “Vừa rồi ở trên mặt biển xa xa phát hiện bên này có dị trạng, ta liền bay thẳng tới đây, không ngờ lại được thấy sư tỷ ra tay, đúng là choáng ngợp. Mấy năm nay Nhai Sơn quả thật nhân tài xuất hiện lớp lớp, có điều không biết nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Đạo hữu quá khen, ta và hai vị đồng môn phụng sư mệnh đến tra chuyện đệ tử Vọng Giang lâu mất tích, không ngờ dưới đá ngầm có chuyện lạ nên mới xảy ra chuyện vừa rồi, nhưng mà cũng không phải việc lớn gì”.

Kiến Sầu chỉ nói sơ qua tình hình, không hề tiết lộ quá nhiều thông tin.

Ngô Đoan nghe xong nhướng mày, nhìn quanh không thấy có đệ tử Nhai Sơn thứ ba, không khỏi kì quái: “Hai vị đồng môn? Không biết một vị nữa là…”

“Chính là sư đệ Khúc Chính Phong của Nhai Sơn ta”.

Kiến Sầu đáp mơ hồ.

Khúc Chính Phong.

Cái tên này quả thực giống như một lời nguyền ma quỷ đối với tu sĩ Nguyên Anh kì.

Gã đó vẫn chiếm giữ vị trí đệ nhất tu sĩ Nguyên Anh kì, hơn một trăm năm không đột phá cảnh giới. Ngô Đoan chính là nguyên anh hậu kì nhưng vừa mới thăng cấp không được bao lâu, khó mà sánh được với Khúc Chính Phong.

Ai cũng có lòng tranh cường háo thắng, bây giờ nghe nói Khúc Chính Phong cũng ở đây, Ngô Đoan không khỏi thấy hứng thú, có điều lại không nhìn thấy Khúc Chính Phong đâu.

Tiểu mập mạp Khương Hạ bên cạnh nghe thấy cũng ghé tới gần, quan sát Ngô Đoan từ đầu đến chân.

Danh tiếng của Ngô Đoan Côn Ngô, một “nguyên lão” đã lăn lộn rất nhiều ănm ở Nhai Sơn như Khương Hạ đương nhiên đã từng nghe nói. Hắn đi tới giải thích: “Nhị sư huynh còn ở bên dưới, cùng xuống đó với một người nữa. Đại danh của Ngô sư huynh ta cũng từng nghe nói, chính là tam đệ tử của Hoành Hư chân nhân, theo lí thuyết hiện giờ nên trấn thủ Nhai Sơn, tại sao Ngô sư huynh lại xuất hiện ở Tây Hải?”

Vừa rồi Ngô Đoan hỏi thẳng đám người Kiến Sầu xuất hiện ở đây làm gì, có tình hình gì, bây giờ Khương Hạ hỏi như vậy cũng không thể trách được.

Ngô Đoan nhớ tới chuyện sư tôn dặn dò, không khỏi khẽ nhíu mày.

Hắn nói: “Sư tôn tính toán thiên cơ, phát hiện trên đại địa Thập Cửu Châu đã xảy ra một số chuyện lạ cho nên phái ta đến Tây Hải xem xét một phen”.

Chuyện lạ?

Lời này đúng là mơ hồ không rõ, hiển nhiên là Ngô Đoan không muốn mọi người biết rốt cuộc vì sao hắn đến đây.

Còn Ngô Đoan thì cho rằng những chuyện dễ làm người khác hoảng sợ như “chí yêu chí tà” xuất hiện, trước khi có thể xác định rõ ràng thì tốt nhất không nên nói ra vội.

Đám người Kiến Sầu nghe thấy hai chữ “chuyện lạ” đều không nhịn được dồng loạt nhìn xuống dưới chân mình.

Hiển nhiên mọi người đều hoài nghi chuyện mình gặp phải hôm nay chính là “chuyện lạ” trong lời Ngô Đoan.

Bầu trời đầy mây đen sà thấp, âm u như muốn mưa.

Cả vòm trời như muốn úp xuống mặt biển mênh mông, bãi đá ngầm màu đen chỉ còn một bóng dáng nhạt nhòa dưới lớp băng trắng xóa.

Chỉ vì một đòn lỗ mãng của Mạc Viễn Hành khiến cửa đá phản kích, dẫn đến tình trạng như bây giờ.

Giờ thì phiền phức to rồi.

Lớp băng này rất dày, lại không biết tình hình bên ngoài cửa đá như thế nào. Khúc Chính Phong và Đào Chương đã vào trong cánh cửa đá bí hiểm, bây giờ đi ra kiểu gì?

Kiến Sầu nhìn mặt băng liền không khỏi nghĩ tới chuyện này, lông mày nhíu chặt.

Ngô Đoan cũng đang quan sát phía dưới. Hắn đã tra xét một số tình hình liên quan trên đảo Đăng Thiên nhưng không thấy ai nói có chuyện gì khác thường. Bây giờ chuyện khác thường duy nhất hắn phát hiện chính là chuyện đang xảy ra trước mắt.


Nói không chừng đúng là chuyện này thật.

Ngô Đoan suy nghĩ một lát rồi chắp tay nói với Kiến Sầu: “Bây giờ có người bị nhốt trong cửa đá, sức mạnh của Khúc sư huynh Nhai Sơn, Ngô mỗ kính trọng đã lâu, nếu Khúc sư huynh đang ở trong đó thì chắc là sẽ không có vấn đề gì. Có điều người tên là Đào Chương của Ngũ Di tông này, tu vi dù yếu nhưng tiếng xấu thì ta cũng đã được nghe, không dễ đối phó, cũng không phải là người lương thiện gì. Để đề phòng vạn nhất, không bằng ta sẽ xuống biển dò xét một phen, mời Kiến Sầu sư tỷ và mọi người ở trên mặt băng này chờ một lát”.

Kiến Sầu tu vi của đám Kiến Sầu đều không cao, Mạc Viễn Hành lại có hành động cổ quái, dù đám Kiến Sầu không biết ý đồ đến đây của Ngô Đoan nhưng nhìn thái độ của Ngô Đoan lúc này quả thực đáng tin hơn Mạc Viễn Hành nhiều.

Tiểu mập mạp Khương Hạ truyền âm với Kiến Sầu: “Mặc dù không biết vì sao nhị sư huynh không thích người Côn Ngô, có điều nhìn gã này hình như cũng có thể tin được. Hắn có tu vi nguyên anh hậu kì, là người mạnh nhất trong số mấy người chúng ta, lại là người Côn Ngô, chắc là có cách giải quyết cánh cửa đá đó”.

Thực ra đây cũng là suy nghĩ của Kiến Sầu.

Nàng thoáng nhìn tiểu mập mạp Khương Hạ, đột nhiên cảm thấy suy nghĩ của vị bát sư đệ này luôn trùng hợp với suy nghĩ của mình.

Khương Hạ bị nàng nhìn nổi da gà, đưa tay ôm chặt người mình, nơm nớp lo sợ: “Đại… Đại sư tỷ đừng nhìn ta như vậy, đáng sợ lắm, rất giống nhị sư huynh”.

Thật à?

Kì thực Kiến Sầu cho rằng Khúc Chính Phong mặc dù có lúc làm người khác thấy khó tiếp xúc, nhưng đa số thời gian hắn lại tỏ ra rất dễ tính.

Xem ra thời gian mình quen biết hắn chưa được bao lâu nên vẫn không hiểu bản tính hắn.

Nhìn tiểu mập mạp xem hắn đang sợ đến mức nào là biết ấy mà.

Kiến Sầu cảm thán trong lòng.

Ngô Đoan nghe thấy hai người nói chuyện, chắc đoán được họ đang truyền âm với nhau nên cũng không lên tiếng, chỉ đứng bên cạnh nhìn.

Khương Hạ sợ hãi rúm ró, Kiến Sầu cũng không giải thích thêm, chỉ lạnh lùng thu ánh mắt lại.

Nàng nhìn về phía Ngô Đoan: “Ngô sư đệ chịu ra tay tương trợ, bọn ta đương nhiên vô cùng cảm kích. Vậy cứ làm như Ngô sư đệ nói đi, bọn ta sẽ chờ tin lành của Ngô sư đệ”.

Từ “Ngô Đoan đạo hữu” chuyển sang “Ngô sư đệ”, sự thay đổi thái độ này ai cũng có thể nhận thấy.

Cảm giác khó tả trong lòng Ngô Đoan lại càng trở nên rõ ràng.

Thiên tài trong thiên hạ luôn có vài phần khí thế cao ngạo, cùng người bình thường bất đồng mới có thể xưng là thiên tài. Thậm chí có rất nhiều người hoàn toàn chính là người điên.

Các thiên tài hắn từng tiếp xúc trong môn phái, bao gồm chính hắn, không ai không có vài phần lập dị. Như cái tên Tạ Bất Thần làm người ta chén ghét đó lại càng không thèm để ý đến ai, ngày ngày nếu không ngồi giữa sông thể ngộ kiếm ý thì cũng tu luyện dưới địa hỏa đàn.

Nhưng vị “Kiến Sầu đại sư tỷ” Nhai Sơn trước mặt này lại làm mọi người có cảm thấy không giống như vậy.

Ngô Đoan nhìn Kiến Sầu hơi lâu một chút.

Kiến Sầu khẽ nhíu mày, ho một tiếng nhắc nhở: “Ngô sư đệ, có chuyện gì thế?”

“Không”.

Cuối cùng hắn cũng lấy lại tinh thần.

Ngô Đoan không ngờ mình lại có lúc mất tập trung như vậy. Hắn cũng không che giấu, cười nói: “Để Kiến Sầu sư tỷ chê cười rồi, chẳng qua Ngô mỗ ít tiếp xúc với đồng đạo Nhai Sơn, bây giờ được thấy, trong lòng kinh ngạc, cảm thấy Nhai Sơn quả thật không giống người thường”.

Lời này khá là kì quái.

Kiến Sầu không hiểu cho lắm.

Ngô Đoan thản nhiên giải thích: “Kiến Sầu sư tỷ văn nhã lễ độ, bình dị gần gũi, không hề kiêu ngạo, không giống những kẻ bình thường được gọi là thiên tài. Ngô Đoan nhất thời trong lòng cảm khái cho nên hơi thiếu tập trung. Như Tạ sư đệ của Côn Ngô ta tuyệt đối không dễ tiếp xúc, dễ chung sống như Kiến Sầu sư tỷ”.

Ánh mắt Kiến Sầu nhìn Ngô Đoan lập tức lạnh đi vài phần.

Tạ sư đệ…

Không thể nghi ngờ, chính là Tạ Bất Thần.

Ngô Đoan nói xong lại chắp tay nói tiếp: “Không nói thừa nữa, Ngô mỗ xuống biển xem xét luôn đây”.

Kiến Sầu cũng chắp tay, ánh mắt dừng lại trên thân kiếm xương trắng của Ngô Đoan, thấy lưu quang trên thân Bạch Cốt kiếm lóe lên rồi biến mất, Ngô Đoan đã lao thẳng xuống biển ngay cạnh mép băng rồi biến mất.

Tiểu mập mạp Khương Hạ chậm rãi sáp tới, vuốt cằm lẩm bẩm: “Tại sao người này không giống ta nghĩ cho lắm nhỉ?”

“Ý là sao?”

Kiến Sầu nhìn Mạc Viễn Hành với sắc mặt kì quái bên cạnh, hỏi.

Khương Hạ nói: “Hoành Hư chân nhân của Côn Ngô có mười hai đệ tử thân truyền, Ngô Đoan xem như một trong những người tu hành tương đối sớm trong đó, nghe nói xử sự luôn luôn bá đạo, không hợp tình hợp lí, ngạo mạn đúng kiểu Côn Ngô. Tại sao hôm nay ta thấy hắn như biến thành người khác rồi, lẽ nào là uống nhầm thuốc, hay là mới bị người khác tẩn cho?”

“…”


Không nói được gì.

Kiến Sầu trước kia chưa hề tiếp xúc với người Côn Ngô, không biết các đệ tử chân truyền của Hoành Hư lão quái Côn Ngô tính tình ra sao, có điều bây giờ nàng phát hiện thái độ của Ngô Đoan đối với mình rất kì quái.

Không có địch ý, nhưng cũng không giống như là thân thiện.

Lúc nhắc tới nàng và “Tạ sư đệ” của hắn, thái độ lại càng trở nên phức tạp.

Tạ sư đệ, Tạ Bất Thần.

Thiên tài, khó mà chung sống?

Người này lại không giống Tạ Bất Thần trong trí nhớ của Kiến Sầu trước kia.

Hắn từng là một thiếu gia được nuông chiều, lại quen học tứ thư ngũ kinh, sau khi gặp đại nạn dù đã trầm lặng hơn rất nhiều nưhng cũng tuyệt đối không thể gọi là “khó mà chung sống”.

Ngược lại, Tạ Bất Thần lễ độ, đối nhân xử thế tao nhã lịch sự, vừa chu toàn vừa thoả đáng…

Bất giác, hình bóng Tạ Bất Thần ngày xưa từ từ được chắp vá lại từ những mãnh vỡ trong kí ức của nàng.

Nàng lại nghĩ đến câu nói mang theo tâm tình phức tạp của Ngô Đoan vừa rồi…

Kiến Sầu không khỏi ngẩng đầu nhìn về nơi xa.

Người đứng giữa trời và biển, giống như một cánh chim biển cô độc, chuẩn bị vượt qua cơn cuồng phong bão táp sắp ập tới.

Nàng lại không biết Tạ Bất Thần đã thay đổi thành một người khác.

Đây là lần đầu tiên có người nhắc tới hắn như một con người chứ không phải chỉ nhắc tới danh tiếng bên ngoài của hắn.

Cảm giác này rất giống màn trời sắp lật úp xuống hiện giờ.

Mọi người thấy Kiến Sầu rơi vào trầm tư lại không dám quấy rầy.

Nàng đứng trên Quỷ Phủ, lơ lửng trên mặt biển, dáng vẻ trầm tư này lại lộ ra một sự nặng nề khó tả.

Cách đó không xa, Vệ Tương đứng sau lưng Mạc Viễn Hành nhìn Kiến Sầu, hai mắt quả thực sắp phát ra ánh sáng rồi.

Dáng vẻ suy tư cũng thật là đẹp!

Cô bé khẽ cắn ngón tay, con ngươi đảo quanh, không dám quấy rầy Kiến Sầu mà bay thẳng đến bên cạnh Khương Hạ.

“Khương sư huynh”.

Vệ Tương gọi một tiếng.

Khương Hạ liếc nhìn Vệ Tương: “Ngươi muốn gì?”

Nói xong hắn nhớ ngay đến Khúc Chính Phong, lập tức cười rất xảo quyệt gian trá: “Muốn hỏi chuyện của Khúc sư huynh đúng không? Ta biết mà, có điều Khúc sư huynh của bọn ta thực ra…”

“Kiến Sầu sư tỷ thích ăn gì, Khương sư huynh biết không?”

Vệ Tương chớp chớp mắt hỏi.

“Sư tỷ thích…”

Thích cái quái gì chứ?

Khương Hạ đâu biết Kiến Sầu thích cái gì?

Còn nữa, hắn đột nhiên bừng tỉnh ngộ, đưa tay ngoáy tai, quay sang nhìn Vệ Tương: “Vừa rồi ngươi hỏi ai?”

“Kiến Sầu sư tỷ”.

Vệ Tương vừa nói vừa lặng lẽ, rất xấu hổ,hai tai còn đỏ lên.

Trong nháy mắt, Khương Hạ cảm thấy toàn thân lạnh toát…

Ta chết đây! Tại sao mình lại không thể hiểu nổi gu thẩm mỹ của nữ tu sĩ Thập Cửu Châu chứ?

Chuyện này rốt cuộc là thế nào?


Hắn thấp thỏm chỉ Kiến Sầu: “Ngươi khẳng định là Kiến Sầu sư tỷ?”

“Đúng vậy”. Vệ Tương hơi hưng phấn: “Nữ tu sĩ Nhai Sơn các ngươi đều oai hùng như vậy sao? Đều hiên ngang như vậy sao? Đại sư tỷ Kiến Sầu quả thực là mẫu người ta ngưỡng mộ nhất, pháp khí còn là búa lớn nữa, đúng là bát ngờ, đúng là ngầu thật!”

“Nhai Sơn bọn ta chỉ có một nữ tu sĩ là đại sư tỷ thôi”.

Khương Hạ thừa nhận, lúc nói câu này vẻ mặt hắn rất lạnh nhạt.

Vệ Tương đúng là hưng phấn phát khóc: “Thế Nhai Sơn các ngươi có nhận nữ tu sĩ nữa không? Có thể cũng dùng búa không?”

“…”

Khương Hạ không ngờ hạnh phúc lại nhanh như vậy, đột ngột như vậy, khó đoán trước như vậy!

Lúc đại sư tỷ vừa vào Nhai Sơn, vô số người cho rằng cuối cùng Nhai Sơn đã có một nữ tu sĩ là nhất định sẽ có nữ tu sĩ thứ hai, từ nay về sau có thể thoát khỏi tiếng xấu “Nhai Sơn không có nữ tu sĩ”.

Không ngờ…

Bây giờ bây giờ đã có nữ tu sĩ thấy hứng thú với Nhai Sơn…

Hơn nữa còn muốn đi theo con đường của Kiến Sầu sư tỷ…

Có điều có điều…

Ngực Khương Hạ rất đau.

Thực ra hắn cảm thấy đại sư tỷ đành là rất đẹp, đành là rất dễ coi, nhưng lại không hề dịu dàng bẽn lẽn chút nào.

Người ta đang muốn tìm đạo lữ cơ mà!

Toi rồi, cứ thế này thì nếu sau này Nhai Sơn có nữ tu sĩ nhập môn, chẳng lẽ đều sẽ bị đại sư tỷ ảnh hưởng, chuyển sang dùng búa hết sao?

Trong đầu Khương Hạ lập tức xuất hiện một hình ảnh.

Kiến Sầu sư tỷ vung búa uy phong lẫm liệt đánh một đồng môn Nhai Sơn bay xuống Bạt Kiếm đài, rất giống lúc một lời không hợp giơ chân đạp lần trước, rất dứt khoát quyết đoán, rất hung tàn bạo lực!

Đồng môn nọ xoay tròn vài vòng trên không, cuối cùng rơi xuống dưới đất.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn, trên mặt đất có không ít người đang đứng nhìn mình.

Một cây búa, hai cây búa…

Một nữ tu sĩ, hai nữ tu sĩ…

Tất cả mọi nữ tu sĩ đều cầm búa, mỉm cười nhìn hắn…

Mẹ ơi!

Thật là đáng sợ!

Ánh mắt tiểu mập mạp Khương Hạ cuối cùng trở nên hoảng sợ, không nhịn được nuốt nước miếng.

“Nói mau, Nhai Sơn các ngươi còn nhận nữ tu sĩ không?”

Mặc dù biết tiêu chuẩn thu đồ đệ của Nhai Sơn rất cao, nghe nói không có một nữ tu sĩ nào có thể vượt qua ngưỡng cửa này, cho nên mới có tin đồn Nhai Sơn không thu nữ tu sĩ.

Nhưng…

Biết đâu được…

Kiến Sầu sư tỷ đã là nữ tu sĩ Nhai Sơn, điều này chứng tỏ Nhai Sơn có thu nữ tu sĩ, chưa chắc mình đã không có cơ hội.

Thấy đồ đệ của mình lại chạy đi hỏi người ta Nhai Sơn có thu nữ tu sĩ hay không, Mạc Viễn Hành trưởng lão Vọng Giang lâu bên cạnh cuối cùng không thể chịu nổi nữa, trầm giọng ho hai tiếng: “Khụ khụ!”

Nghe thấy tiếng ho này, Vệ Tương lập tức thấy lông măng dựng đứng.

Cô bé lúng túng quay đầu lại, cuối cùng nhìn thấy sư phụ đứng sau lưng.

Như bị tóm bím tóc kéo lại, Vệ Tương tội nghiệp gục đầu xuống, ngoan ngoãn quay về bên cạnh Mạc Viễn Hành, không dám nói nữa.

Bên này, cuối cùng Khương Hạ cũng thở phào một hơi.

Hắn vội vàng dịch lại gần Kiến Sầu.

Chứ sao nữa, mặc dù phong cách đại sư tỷ Kiến Sầu khi đánh nhau với người khác quá dũng mãnh, nhưng lúc như thế này lại làm mọi người có cảm giác cực kì an toàn.

Hu hu hu, không hổ là đại sư tỷ Nhai Sơn ta, không hổ là ô dù của đệ tử Nhai Sơn ta!

Đại sư tỷ, ta ủng hộ ngươi!

Vừa rồi Kiến Sầu cũng nghe thấy nội dung đối thoại hơi thái quá đó, thầm thở dài một tiếng trong lòng, làm bộ mình vẫn còn đang trầm tư, không buồn để ý.

Bây giờ thấy Khương Hạ đến gần, nàng quay đầu sang nhìn, vừa mấp máy môi định nói chuyện đột nhiên lại cau mày, tay giơ lên, Lý Ngoại Kính đã nắm trong tay!

Rầm!


Một tiếng băng vỡ cực lớn vang lên.

Trên mặt băng rộng chừng trăm trượng, một lỗ thủng cực lớn đột nhiên xuất hiện, vụn băng bay tán loạn!

Vệt kiếm màu lam đậm lấp loáng kinh người dưới màn trời âm u.

Đá ngầm dưới mặt băng đồng loạt vỡ vụn, bắn lên tung tóe.

Một vệt sáng từ đáy biển bay lên.

Áo bào đen tuyền dính máu, gió thổi bay phần phật làm bắn ra một màn máu đỏ chói mắt, từ giữa không trung rơi xuống dưới mặt băng.

Khúc Chính Phong!

Hắn xông thẳng từ dưới mặt băng lên, phía sau không ngờ còn có ba bóng người bay lên theo.

Kiến Sầu nhìn kĩ, phát hiện trong tay Khúc Chính Phong lại nắm một sợi dây tỏa ra ánh sáng xanh, trói ba người này vào nhau như buộc bánh chưng.

Bây giờ đã lên khỏi mặt băng, hắn vung tay một cái, sợi dây tỏa ra ánh sáng xanh đó lập tức biến mất.

Ba người trói cùng nhau đồng loạt bị hắn ném từ giữa không trung rơi xuống mặt băng.

Uỵch uỵch uỵch…

Lăn tiếp mấy vòng.

Hành động của hắn quá mức tùy tiện, dường như không hề đẻ ý đến sống chết của ba người này.

Kiến Sầu nhận ra vừa người trong đó, rõ ràng là Đào Chương, không biết tại sao lúc này toàn thân đầy máu, đã bất tỉnh nhân sự.

Hai người còn lại mặc quần áo Vọng Giang lâu, có lẽlaf hai đệ tử mất tích trước đó của Mạc Viễn Hành.

Mạc Viễn Hành nhìn thấy lập tức gọi to một tiếng: “Lão Ngũ, lão Lục!”

Hắn lao xuống xem xét tình hình của hai đệ tử.

Khúc Chính Phong đứng trên không, không hề cúi xuống nhìn lấy một cái.

Hắn chỉ nhìn thẳng về phía trước, nhìn đệ tử Côn Ngô vừa từ dưới mặt băng lao lên, Ngô Đoan!

Ngô Đoan chân đạp trên Bạch Cốt trường kiếm, vẻ mặt rất ngưng trọng, vừa lao lên đã lập tức dừng lại, đứng lơ lửng trên mặt băng, nói với Khúc Chính Phong: “Khúc sư huynh, vừa rồi là hiểu lầm, ta…”

“Hiểu lầm?”

Âm thanh của Khúc Chính Phong nghiêm nghị mà lạnh giá.

Mặt không biểu cảm, hắn nhìn Ngô Đoan đối diện.

Trên vai có một vết máu, dường như là bị người nào đó làm bị thương, áo bào cũng có một lỗ thủng lớn.

Ầm ầm…

Chân trời có tiếng sấm vọng đến.

Cuồng phong ập tới, mưa to sắp trút xuống.

Khúc Chính Phong đưa tay ra giật chiếc áo bào đen tuyền khỏi người mình.

Chiếc áo bào rộng thùng thình bị cuồng phong trên mặt biển thổi vào, lập tức căng phồng, bị gió thổi đi xa, chậm rãi bay xuống mặt biển.

Rào rào!

Mưa đã trút xuống.

Hạt mưa dày to như hạt đậu đập xuống lưng Khúc Chính Phong.

Ngoàiv ết thương mới trên vai, không ngờ hắn còn có một vết sẹo dữ tợn kéo dài từ trước ngực đến sau lưng.

Vết sẹo đáng sợ dường như đã trải qua rất nhiều năm tháng nhưng vẫn không mờ đi.

Vị nguyên đại đệ tử Nhai Sơn, đương kim nhị sư huynh Nhai Sơn này chín chắn, chu đáo, có thể nói là tao nhã lịch sự.

Chỉ có lúc cởi áo ra…

Dường như mới để lộ một bí mật nào đó.

Lúc này Kiến Sầu cũng không rõ cảm giác trong lòng mình rốt cuộc là gì.

Nàng chỉ nhìn thấy tóc Khúc Chính Phong bị trận mưa làm ướt sũng, nước mưa chạy xuống trên lưng hắn, máu tươi từ vết thương mới trên vai hòa vào nước mưa chảy xuống nhuộm đỏ vết sẹo cũ dữ tợn.

Trong gió có một tiếng cười lạnh.

Khúc Chính Phong chậm rãi đưa tay ra, Hải Quang kiếm nắm trong lòng bàn tay.

Hắn nhìn Ngô Đoan như gặp đại địch, chỉ chậm rãi bật ra hai chữ.

“Rút kiếm!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.