Bạn đang đọc Ta Không Thành Tiên – Chương 42: Người Côn Ngô đến
Côn Ngô, đại điện Chư Thiên.
Vô số bậc thềm hình trăng khuyết không ngừng kéo dài lên trên, hai hàng cột to lớn cao vút nâng một mái vòm như bầu trời sao. Đứng trong đại điện ngước mắt nhìn lên chỉ thấy sao trời lấp lánh như đứng dưới bầu trời đêm.
Nhưng lúc này lại là sáng sớm, mặt trời vừa lên, sương giăng khắp núi.
Tam đệ tử Ngô Đoan của Hoành Hư chân nhân đứng trước bậc thềm dưới cùng, thanh trường kiếm Bạch Cốt nắm trong tay, ngước mắt nhìn lên trên. Một chiếc đĩa tròn có hình các ngôi sao trên bầu trời cao đến ba mươi trượng dựng đứng trên đài cao.
Một bóng người đứng lặng rất lâu trước tinh bàn.
“Khụ khụ khụ”.
Ngô Đoan cau mày, sắc mặt tái nhợt không có màu máu, ho mấy tiếng.
Hắn nhớ lại trận chiến giữa sông Cửu Đầu nửa tháng trước, vẻ mặt đầy đắng chát.
Cuối cùng vẫn chỉ may áo cưới cho người khác…
Bình tâm tĩnh khí lại, Ngô Đoan cố gắng làm cho chính mình thoạt nhìn không có gì khác thường.
Hắn cất bước đi lên từng bậc từng bậc.
Càng đi lên cao, thân hình lại càng trở nên nhỏ bé.
Trong đại điện yên tĩnh chỉ có bóng dáng một mình hắn.
Hoành Hư chân nhân không quay lại, ánh mắt rơi vào chu thiên tinh bàn đang vận hành.
Cho dù là Hoành Hư chân nhân khi đứng trước tinh bàn này cũng trở nên nhỏ bé như cát bụi.
Vô số những điểm sáng di động trên tinh bàn theo quỹ tích từ muôn đời nay. Từ tinh bàn này dường như có thể nhìn thấy diễn biến của vũ trụ ngàn vạn năm qua, nhìn thấy tương lai không lâu sau này.
Ánh mắt Hoành Hư chân nhân cũng như hư vô.
“Đồ nhi bái kiến sư tôn, không biết sư tôn cho gọi có chuyện gì?”
Đi lên đến trên cùng, Ngô Đoan dừng bước nhìn bóng lưng Hoành Hư chân nhân, khom mình hành lễ.
Hoành Hư chân nhân không cần quay lại, chỉ nghe giọng nói đã có thể phát hiện hơi thở của Ngô Đoan hơi hỗn loạn: “Khí mạch trên người yếu ớt, linh khí chạy đến tâm phế bị tắc nghẽn, cánh tay phải có ba luồng kiếm khí còn sót lại. Gần đây ngươi từng giao thủ với người khác, lại còn bị thương, tại sao bất cẩn như thế?”
Hoành Hư chân nhân luôn luôn thấy rõ mọi chuyện lớn nhỏ trên núi Côn Ngô này, dường như chuyện nhỏ đến mấy cũng không thể thoát được đối mắt lão.
Ngô Đoan yên lặng một hồi lâu, cúi đầu khom người nói: “Đồ nhi hổ thẹn”.
“Là hắn à?”
Hoành Hư chân nhân suy nghĩ một lát rồi trực tiếp hỏi một tiếng.
Còn “hắn” ở đây…
Ngô Đoan nghe vào tai lại có cảm giác ý tứ sâu xa.
“Đồ nhi chính mình học nghệ không tinh, ngay cả người cảnh giới không bằng mình cũng đánh không lại, chính là đồ nhi vô năng, xin sư phụ trách phạt”.
“Trách phạt?”
Hoành Hư chân nhân cười một tiếng, ánh mắt cuối cùng dời khỏi tinh bàn.
Trong nháy mắt lão quay người lại, cả tinh bàn cao ba mươi trượng không ngờ lại hóa thành chất lỏng như thủy ngân, điên cuồng lưu chuyển rồi trút vào sau lưng Hoành Hư chân nhân như trăm sông đổ về biển.
Ầm!
Trong không khí dường như có tiếng nổ.
Nhưng trên thực tế lại không có bất cứ âm thanh nào.
Chất lỏng giống như thủy ngân thoáng cái đã biến mất sau lưng Hoành Hư chân nhân, tinh bàn to lớn dường như chưa từng tồn tại, biến mất vô tung.
Hoành Hư chân nhân cất bước đi xuống dưới bậc thềm một bước.
“Chỉ là đồng môn so đấu với nhau, nếu đệ tử thua ta liền trách phạt thì Côn Ngô còn có ý nghĩa gì nữa? Ngươi có lòng hiếu thắng không hề có gì sai, tìm hắn khiêu chiến cũng không có gì sai. Ngươi sai ở chỗ thực lực quá yếu, lại không biết lượng sức”.
Đoạn đầu rất nhẹ nhàng thoải mái, đoạn sau lại như một lưỡi dao.
Hoành Hư chân nhân vẫn lạnh nhạt, ánh mắt thấu hiểu không buồn nhìn Ngô Đoan thêm nữa.
Ngô Đoan như bị Hoành Hư chân nhân cho một cái tát thẳng vào mặt, thảm hại hết sức.
Hoành Hư chân nhân lại như không hề phát hiện sự chật vật của hắn, hoặc là…
Hoàn toàn không thèm để ý.
Lão đi xuống dưới, nói: “Hôm nay ta xem tinh tượng, phù du trên Thập Cửu Châu sáng sinh sáng chết, sự tình kì lạ, chỉ sợ thiên hạ sáp xuất hiện vật chí yêu chí tà. Chuyện ở Tây Hải, ngươi lập tức xuất phát đến Tây Hải dò xét tình hình, mau chóng báo cáo”.
“Tây Hải?”
Ngô Đoan hơi kinh ngạc, lại nghe thấy có chí yêu chí tà sắp xuất hiện, lập tức cau mày.
Liên quan đến công việc, thân là đệ tử Côn Ngô, hắn cũng không dám hàm hồ, hai tay ôm quyền gọn gàng thi lễ: “Đồ nhi tuân lệnh!”
Hoành Hư chân nhân khẽ gật đầu.
Ngô Đoan lui lại vài bước rồi mới xoay người chậm rãi đi ra khỏi đại điện.
Phát triển ra ngoài đại điện, bên ngoài là quảng trường Vân Hải cao cao, cũng có vai trò tương tự như Linh Chiếu đỉnh Nhai Sơn, có điều tiên khí ở đây mờ mịt hơn, lơ lửng ba trăm thước trên đỉnh núi Côn Ngô, đêm có thể đưa tay hái sao.
Ngô Đoan đi ra, dừng bước nhìn lại cả tòa đại điện Chư Thiên Côn Ngô, thấy mây trôi lững lờ dần dần khép lại, che đại điện Chư Thiên ở nơi người đời khó mà chạm đến.
Côn Ngô…
Côn Ngô…
Tự dưng thấy trong lòng chua chát.
Trong đầu Ngô Đoan đột nhiên hiện lên từng câu từng lời của Tạ Bất Thần hôm trước, ban tay cần Bạch Cốt kiếm chợt nắm chặt.
Hắn cắn chặt khớp hàm, trong nháy mắt đã hóa thân thành một ánh đỏ sắc bén bay lên trời cao, bay thẳng về phía Tây Hải.
***
Tây Hải, đá ngầm Đại Mộng.
Trong hang động, Kiến Sầu cầm búa mà đứng, vẻ mặt lạnh lùng.
Ai cũng không ngờ được ở đây lại xảy ra một biến cố lớn như vậy. Đào Chương đột nhiên biến mất, Khúc Chính Phong lại kịp thời đuổi theo như sớm đã đoán trước, để lại mấy người bọn họ ở bên ngoài bị những tảng đá lớn uy hiếp.
May mà ở đây toàn là tu sĩ, mặc dù lúc đầu không phản ứng kịp nhưng sau đó những tảng đá lớn này đều không phải vấn đề gì.
Một tảng đá lớn cuối cùng mang theo ánh vàng đập tới.
Kiến Sầu mặt không biểu cảm, trực tiếp chém một búa ra ngoài, mang theo một vệt tàn ảnh.
Phách Không Trảm!
Tàn ảnh thứ nhất còn ở bên người Kiến Sầu, tàn ảnh thứ hai lại quỷ dị xuất hiện phía trước cách Kiến Sầu ba thước, tàn ảnh thứ ba thì đụng thẳng vào tảng đá to lớn đó.
Ầm!
Trong nháy mắt, đá vụn bắn tung tóe.
HÌnh ảnh lưỡi búa đó cũng biến mất khi va đập vào tảng đá.
Mọi người quay đầu nhìn lại, cây búa khổng lồ vẫn nằm trong tay Kiến Sầu, chưa từng bay ra ngoài, trừ lúc cứu Vệ Tương vừa rồi.
Cả hàng động cuối cùng trở lại yên tĩnh, chỉ còn mấy cục đá vụn đang lăn. Dòng nước quay cuồng do cũng tảng đá lớn này tạo nên cũng biến thành hiền hòa.
Biển cả vẫn bao bọc tất cả mọi người giống như lúc đầu.
Phương hướng lưu động của nước biển không hề cố định, dường như đang hô hấp.
Kiến Sầu cầm búa mà đứng, lưỡi búa quay xuống dưới.
Hình vẽ vạn quỷ trong nước biển nhìn giống như địa ngục chân thực.
Nàng nhìn về phía hai cánh cửa đá đóng chặt, không khỏi nhíu mày.
Từ đầu đến cuối, Vệ Tương vẫn nhìn Kiến Sầu bằng ánh mắt thán phục.
Vừa thấy nguy cơ tạm thời được giải trừ, cô bé đã dè dặt nhìn thanh búa lớn Kiến Sầu cầm trong tay. Không biết thanh búa này Kiến Sầu lấy từ đâu ra, thoạt nhìn han gỉ loang lổ, cực kì đáng sợ.
Kiến Sầu tiền bối bình dị gần gũi nhưng khi cầm thanh búa lớn trong tay lại dường như trở nên lạnh lùng cứng rắn hơn rất nhiều, vẻ mặt cũng trở nên lạnh nhạt làm mọi người có cảm giác khó mà tiếp cận.
“Thì… thì ra Kiến Sầu tiền bối dùng búa…”
Vệ Tương nói lắp bắp, từng bước một đi tới.
Khương Hạ bên cạnh dè chứng nhìn sắc mặt Kiến Sầu, phát hiện nàng không có bất cứ dấu hiệu nổi bão nào mới vỗ vỗ ngực thở phào một hơi.
Kiến Sầu quay lại nhìn Vệ Tương một cái, không để ý, cũng không nói gì.
Cái nhìn này làm Vệ Tương kinh hãi, lập tức dừng bước chân tiến về phía Kiến Sầu, tội nghiệp đứng yên tại chỗ.
Cầm búa!
Rất đẹp trai!
Còn là búa lớn!
Thật uy mãnh!
Đạo lữ trong ước mơ của Vệ Tương chính là một anh hùng cầm búa như vậy!
Toàn thân cơ bắp cuồn cuộn, cánh tay giơ lên liền có thể nâng được một ngọn núi nhỏ, búa lớn vung lên thì có sức mạnh dời núi lấp biển, bước chân đạp xuống làm đất rung núi chuyển…
Hoàn mỹ!
Kiến Sầu dù không có toàn thân cơ bắp cuồn cuộn, nhưng những điểm còn lại thì quả thực hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn lựa chọn đạo lữ của mình.
Đặc biệt là khi Kiến Sầu liếc nhìn mình như vừa rồi…
Đúng là cảm giác bá đạo như vậy!
Vệ Tương cắn môi, mặc dù trong lòng đã bắt đầu dời sông lấp biển nhưng lại không dám đến gần Kiến Sầu. Cô bé ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Mạc Viễn Hành, chỉ nhìn Kiến Sầu bằng ánh mắt sáng rực làm người ta nổi da gà.
Kiến Sầu thấy sau gáy lạnh toát như có người không ngừng thổi hơi lạnh vào gáy mình.
Khương Hạ truyền âm nói: “Đại sư tỷ, ta cho rằng đại sư tỷ có phiền phức rồi”.
Còn phải nhờ ngươi nhắc nhỏ hay sao?
Kiến Sầu vừa thấy ánh mắt đó đã cảm thấy mình gặp phiền phức lớn rồi.
Thì ra con bé Vệ Tương này lại không phân nam nữ, hết thảy đều ăn tất sao?
Nàng thật sự kích động muốn ném Quỷ Phủ xoay người bỏ đi.
Chỉ tiếc là không thể làm thế.
Cố nén sự bất an dưới đáy lòng, Kiến Sầu đi về phía trước mấy bước, đưa tay đặt lên cửa đá, cửa đá không hề nhúc nhích.
Vệ Tương cuối cùng có cơ hội nói chuyện, vội vàng nói: “Cánh cửa này không thể mở bằng biện pháp bình thường được. Khi phát hiện cánh cửa dưới bãi đá ngầm này ta đã thử mở nhưng không thành công nên sau đó mới tìm hai vị sư huynh đến cùng. Không ngờ lúc đến lại gặp phải cái tên gian tà đó!”
Vừa nói đến Đào Chương, Vệ Tương lại nghiến răng nghiến lợi.
Nghe Vệ Tương nói như vậy, Kiến Sầu đột nhiên phát hiện phán đoán của mình lúc trước có một chút sai lầm.
Xem ra chỉ là một sự trùng hợp.
Có điều đệ tử Vọng Giang lâu phát hiện nơi này là tình cờ, ba ngày sau đụng phải Đào Chương cũng là tình cờ, nhưng Đào Chương xuất hiện ở đây lại tuyệt đối không phải tình cờ.
Phía sau cánh cửa đá này chắc chắn phải có bí mật.
Kiến Sầu nghĩ vậy, lại tiếp tục quan sát tỉ mỉ.
Cảnh cửa đá này hết sức đơn giản, Kiến Sầu chỉ phát hiện một số hình vẽ kì quái ở bốn góc cửa đá.
Hai góc phía dưới vẽ những hình gợn sóng, hình như muốn nhắc đến nước. Hai góc phía trên vẽ từng đám mây, hình như ám chỉ không trung.
Thế là có ý gì?
“Đá ngầm Đai Mộng có tên từ viễn cổ, nghe nói có thần thú thượng cổ nằm ở đây ngủ một giấc, một giấc mộng dài không tỉnh lại.
Đây là âm thanh của Mạc Viễn Hành.
Kiến Sầu quay đầu nhìn lại, Mạc Viễn Hành cũng cau mày đi tới, hiển nhiên cũng cảm thấy nghi hoặc như nàng: “Có điều đều chỉ là truyền thuyết, nếu không có đứa đồ nhi này của ta phát hiện thì sợ là ai cũng không biết dưới bãi đá ngầm này lại có một hang động như vậy. Có điều bây giờ lối đi đã bị phong bế, chúng ta không thể mở cửa mà vào, chỉ có Khúc tiền bối đi vào theo, chúng ta nên làm thế nào cho phải?”
Trong đầu thoáng hiện lên nụ cười hiện ra trên mặt Khúc Chính Phong khi hắn nói “Ngươi mở cửa, bọn ta lui lại”.
Dù vẫn cảm thấy việc này có chỗ nào đó không phù hợp, nhưng Kiến Sầu lại tin tưởng Khúc Chính Phong.
Một là nguyên anh thượng đỉnh, một là vừa mới Kết Đan, Đào Chương lại dương dương tự đắc, tự cho là kế đã thành, có lẽ sẽ không xảy ra vấn đề lớn gì.
Kiến Sầu muốn dùng đạo ấn “Phiên Thiên” mà mình lấy được từ ẩn giới Thanh Phong am, nhưng vì ở đây có rất nhiều người nên không tiện thi triển.
Còn đang trầm ngâm lại có người truyền âm tới.
Chính là tên tiểu mập mạp Khương Hạ.
“Những chuyện như thế này nhị sư huynh đã xử lí rất nhiều, đại sư tỷ, ta thấy lão già họ Mạc của Vọng Giang lâu này không giống như là người tốt gì, nhị sư huynh không thương lượng trước với chúng ta thì nhất định đã nắm chắc và có kế hoạch rõ ràng. Không bằng chúng ta ra bên ngoài đợi nhị sư huynh”.
Kiến Sầu nhíu mày, nhớ tới biểu hiện của Mạc Viễn Hành trên đường đến đây, cuối cùng mỉm cười.
Nàng không nhìn Khương Hạ mà quay lại nói: “Khúc sư đệ dù một mình vào trong đó nhưng lại có tu vi nguyên anh thượng đỉnh. Nơi này quỷ dị, chúng ta đã không thể vào trong thì không bằng lên bãi đá ngầm xem xét tình hình nơi đây cái dã. Có câu biết mình biết người, trăm trận trăm thắng chính là như vậy. Không biết Mạc trưởng lão nghĩ như thế nào?”
Mạc Viễn Hành không ngờ Kiến Sầu lại nói ra những lời như vậy.
Hắn sững sờ một lát, không cam lòng nhìn cánh cửa đá này một cái nữa, nói: “Lão phu còn có hai đồ đệ ở bên trong, sống chết chưa biết, sao có thể yên tâm? Cứ thế này rời khỏi đây, lão phu tuyệt đối không đồng ý”.
Nói xong ánh mắt hắn trở nên lạnh lẽo, không ngờ lại lập tức ngự kiếm bay lên.
Kiếm của Mạc Viễn Hành rộng bằng ba ngón tay, dài ba thước một tấc, toàn thân trong suốt như được đúc bằng băng.
Kiếm bay lên, đấu bàn dưới chân mở ra.
Kiến Sầu nhìn, hai trượng có thừa.
Một vệt linh quang từ mi tâm Mạc Viễn Hành tràn ra, một đạo ấn phức tạp chợt lóe lên trên đấu bàn rồi biến mất.
Một kiếm chém tới, một mũi băng từ mũi kiếm ngưng kết bay ra.
Băng mượn thế nước, lại đang ở dưới biển, đám người Kiến Sầu như thấy một vùng băng tuyết từ mũi kiếm của Mạc Viễn Hành tàn ra, theo phương hướng dòng nước nhanh chóng đông cứng lại, ầm ầm đánh tới hai cánh cửa đá phía trước.
VÙ vù…
Chỉ thấy hình vẽ sóng nước áng mây ở bốn góc cửa đá như sống lại, đồng loạt tụ tập vào giữa.
Sóng nước, áng mây chụm lại thành hình tứ giác.
Đòn tấn công kinh khủng từ mũi kiếm của Mạc Viễn Hành không hiểu sao lại đánh đúng vào hình tứ giác do sóng nước áng mây hợp lại đó.
Vô số băng tuyết như đao nhọn kiếm sắc, có tiếng va chạm leng keng phát ra.
Tuy nhiên lúc đánh vào tứ giác đó lại như ra đi không trở lại, chỉ tạo thành một gợn nước lờ mờ rồi bị nuốt sạch.
Đao kiếm băng tuyết đi nhanh thế nào cũng biến mất nhanh thế ấy.
Kiến Sầu nhìn cảnh này, đồng tử co lại.
Hình vẽ sóng nước và đám mây này không ngờ lại kì lạ như thế!
Sau khi nuốt hết tấn công của Mạc Viễn Hành, không ngờ từ tứ giác lại có gợn nước tràn ra, như vừa ăn no nên ợ một cái.
Nước biển xung quanh có sóng gợn mơ hồ.
Kiến Sầu lập tức cảm thấy kinh hãi, một cảm giác cực độ nguy hiểm hiện lên trong lòng.
Nàng không chút do dự vung búa lên, quát lớn một tiếng!
“Đi!”
Bốn người trong hang đều không phải kẻ ngốc, chỉ một thoáng đã chạy trối chết, hóa thành bốn vệt sáng như sao băng đồng loạt lao ra ngoài hang.
Kiến Sầu đứng trên Quỷ Phủ, từng tàn ánh thấp thoáng giữa không trung, không giống vệt sáng của những người khác.
Trong nháy mắt lao ra khỏi hang, nàng quay lại nhìn.
Sau khi tứ giác trên cửa đá ợ một cái lại tách thành bốn hình vẽ chạy về bốn góc.
Sau đó một luồng ánh sáng làm người ta run sợ từ cửa đá điên cuồng bắn ra.
Vô số đao kiếm băng tuyết bị cửa đá nuốt vào lúc trước không ngờ đều bị phun ra!
Uy thế cực lớn, không chỉ gấp mười lần!
“Oa! Bà nội nó! Sợ chết mất!”
Tiểu mập mạp cũng tò mò quay đầu lại nhìn, thấy cảnh này quả thực sợ mất hồn mất vía, kinh ngạc kêu lên oa oa, ánh đỏ dưới chân đã nhanh hết sức có thể rồi, vậy mà không ngờ lại nhanh thêm một chút nữa.
Vù!
Như một mũi tên màu đỏ rời dây cung bắn ra trong nước biển màu lam đậm.
Kiến Sầu đương nhiên nghe thấy tiếng chửi thề của tiểu mập mạp, lại cảm thấy đối phương đã nói hộ tiếng lòng mình.
Ánh sáng ngập trời sau lưng dường như muốn làm người ta mù mắt, điên cuồng lao ra.
Kiến Sầu khẽ động tâm niệm, ánh sáng từ tổ khiếu mi tâm lóe lên, đấu bàn hơn một trượng lập tức hiện ra, phát ra ánh sáng chói mắt dưới biển sâu.
Hình vẽ trên Quỷ Phủ lập tức vặn vẹo, thoáng cái quanh người Kiến Sầu lại dường như có tiếng vạn quỷ gào thét.
Vừa được đấu bàn hỗ trợ, Quỷ Phủ liền gào thét bay đi, không ngờ chỉ một thoáng sau đã đuổi kịp tiểu mập mạp chạy phía trước.
Trên đỉnh đầu, từng tầng nước biển màu nhạt dần hiện ra, đã có thể nhìn thấy ánh sáng trên mặt biển.
Kiến Sầu không do dự nữa, lao thẳng lên phía trên.
Ào ào!
Sóng biển tóe lên khắp nơi!
Kiến Sầu cưỡi búa bay ra, phá tan mặt biển mênh mông.
Tiểu mập mạp bay lên theo, hét lớn: “Sao sư tỷ có thể bay nhanh như vậy được? Không giống như ta nghĩ chút nào”.
Ào!
Phía sau lại có một âm thanh vang lên.
Lần này là Mạc Viễn Hành kéo Vệ Tương còn chưa hết kinh hoàng lao lên.
Kiến Sầu đứng lơ lửng trên mặt biển, quanh người bóng quỷ chập chờn, nhìn đáng sợ đến cực điểm.
Gương mặt trắng muốt của nàng càng trở nên lạnh lẽo giữa những bóng quỷ gào thét.
Quay đầu lại nhìn, không ngờ trên bãi đá ngầm vẫn còn có người đứng.
Nàng trực tiếp giơ Lý Ngoại Kính đập tới.
“Còn không mau tránh ra!”
Đám đệ tử Vọng Giang lâu trên bãi đá ngầm đã vượt qua cơn kinh hãi ban đầu, nghe vậy mới tới tấp ngự khí chạy trối chết.
Dưới mặt biển màu lam đậm, ánh sáng rợp trời ngập đất đã đến gần ngay trước mắt, chuẩn bị phá tan mặt biển.
Có mấy đệ tử Vọng Giang lâu chậm chân cảm thấy đá ngầm dưới chân run rẩy, một luồng khí lạnh mãnh liệt dường như từ chỗ bọn chúng đứng chân tràn lên, muốn đóng băng bọn chúng ở đó.
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh.
Một luồng kim quang trong suốt từ không trung đánh tới, uy thế kinh người.
Mấy người bất ngờ không phòng bị kịp, bị quầng sáng hình đĩa tròn này đánh bay ra khỏi bãi đá ngầm.
Rắc rắc rắc!
Đúng lúc mọi người bị đánh bay ra, luồng sáng cũng lao lên khỏi mặt biển.
Bãi đá ngầm màu đen nổi bật trên mặt biển lập tức bị đóng băng, biến thành một vùng trắng xóa.
Ánh sáng từ cửa đá bắn ra vẫn còn chưa chấm dứt.
Lấy bãi đá ngầm làm trung tâm, phạm vi đóng băng không ngừng mở rộng. Kiến Sầu thấy vùng trắng xóa này giống như một giọt mực rơi vào bát nước sạch, thoáng cái đã lan rộng ra xung quanh.
Trên Tây Hải, một vùng băng giá xuất hiện.
Nước biển không ngừng bị đóng băng, lan rộng ra ngoài trăm trượng mới chậm dần rồi dừng lại.
Rầm rầm rầm!
Liên tiếp mấy tiếng rơi xuống đất vang lên.
Mấy tên đệ tử Vọng Giang lâu bị Kiến Sầu dùng Lý Ngoại Kính đánh bay ra ngoài bây giờ mới ầm ầm rơi xuống mặt băng, lăn ra ngoài mấy vòng mới dừng lại được.
Nhặt lại được tính mạng, mấy người chưa hết kinh hồn, vừa lăn vừa bò từ mặt băng đứng dậy, vội vã ngự kiếm bay lên, lúc này mới có cảm giác mình còn sống.
Kim quang trong suốt sau khi bay ra ngoài liền thu nhỏ lại, hóa thành một chiếc gương tròn, cuối cùng bay về tay Kiến Sầu.
Nàng đưa tay bắt lấy, cuối cùng mới thở phào một hơi.
Vô số người lập tức nhìn nàng với ánh mắt vừa cảm kích vừa chưa hết kinh hãi.
Nếu trong thời khắc nguy cấp vừa rồi, Kiến Sầu không đập Lý Ngoại Kính tới, chỉ sợ bây giờ mấy tên đệ tử Vọng Giang lâu này đã bị đóng băng dưới mặt băng.
Dưa mắt nhnf quanh, trong tầm mắt chỉ có một vùng trắng như tuyết.
Chỉ có trên mặt biển xa hơn mới có màu lam đậm của biển cả.
Chỉ có một đòn mà lại kinh khủng thế này!
Rất rõ ràng, đây là sau khi nuốt vào một kiếm của Mạc Viễn Hành, cửa đá hoàn trả gấp chục gấp trăm lần.
Một vệt hào quang màu đỏ từ phía nam bay đến, thoáng cái đã đến trên mặt băng gần đó.
Đấu bàn dưới chân Kiến Sầu đã bắt đầu chậm rãi biến mất, bóng ma bay múa và tiếng kêu khóc từ Quỷ Phủ cũng chậm rãi nhỏ đi, dần dần như một màn sương khói rút vào trong vô số hình vẽ trên Quỷ Phủ.
Khi vệt hào quang màu đỏ đậm dừng lại trước mặt mọi người, những bóng quỷ trên Quỷ Phủ của Kiến Sầu cuối cùng cũng rút hết vào trong.
Bây giờ chỉ thấy Kiến Sầu đứng trên một cây búa lớn khắc hoa văn kì lạ mà thôi.
Sau khi trải qua biến cố vừa rồi, tất cả mọi người đều nhìn nàng với ánh mắt bàng hoàng, cho dù nàng đứng trên Quỷ Phủ không hợp với thân phận nữ tu sĩ cho lắm nhưng tất cả mọi người vẫn cảm nhận được vẻ lạnh nhạt cao ngạo của nàng.
Gió thổi động góc áo, cảnh tượng nguy hiểm vừa rồi vẫn in sâu trong lòng.
Toàn thân Kiến Sầu còn chưa thả lỏng, mắt thấy phía trước có hào quang hạ xuống, nàng không khỏi lạnh lùng ngước mắt nhìn lên.
Một người đàn ông mặc đạo bào màu tím đứng trên thân kiếm bằng xương trắng nanh ác tỏa ra ánh sáng đỏ đậm, đứng bắt tay sau lưng, sắc mặt có vẻ trắng xanh kì dị, có điều trên ămtj lại có vài phần cao ngạo.
Ngô Đoan đang xem xét trên Tây Hải đột nhiên phát hiện có dị động nên nhanh chóng bau tới.
Không nghĩ tới lại nhìn thấy cảnh tượng kinh người như thế.
Không ngờ bây giờ ở Thập Cửu Châu còn có người sử dụng pháp khí dày đặc quỷ khí như vậy.
Là một nữ tu sĩ.
Từ trên người nam tu sĩ này và trên thân kiếm xương trắng, Kiến Sầu cảm nhận được một hơi thở đáng sợ.
Hơi giống như Khúc Chính Phong.
Nàng đang cau mày, không ngờ Mạc Viễn Hành bên cạnh lại nhận ra người này, vội vàng bay tới bái chào: “Mạc Viễn Hành Vọng Giang lâu bái kiến tiền bối Ngô Đoan Côn Ngô!”
“Mạc Viễn Hành?”
Ngô Đoan nghe thấy âm thanh, cuối cùng quay đầu lại nhìn.
Lúc này hắn mới phát hiện bên này còn có mấy người, chướng mắt nhất là tên tiểu mập mạp bên cạnh chân cũng đạp trên ánh đỏ như mình.
Hắn nhận ra người này.
Trong nháy mắt, Ngô Đoan lại quên béng Mạc Viễn Hành, chỉ nhìn Khương Hạ, cau mày.
Như kinh ngạc, như kiêng kị.
“Nhai Sơn?”
Còn Kiến Sầu đạp trên Quỷ Phủ bên cạnh, hết nhìn Mạc Viễn Hành cung kính lại nhìn Ngô Đoan hiên ngang đứng thẳng người trên trường kiếm xương trắng, đột nhiên có cảm giác hoảng hốt.
Côn Ngô?
Ánh mắt Ngô Đoan nhìn Khương Hạ cuối cùng lại chuyển tới, dừng lại trên người Kiến Sầu.
Hắn quan sát Kiến Sầu rất lâu, nhớ tới hình ảnh mình nhìn thấy từ xa xa lúc trước.
Với tu vi của Ngô Đoan đương nhiên có thể nhìn ra Kiến Sầu bây giờ chỉ là trúc cơ trung kì, nhưng vừa rồi sau khi lao lên khỏi mặt biển không ngờ lại còn có sức ném gương ra cứu mấy tên ăn hại, có thể thấy được trong gang tấc và thủ đoạn của nàng.
Và cả…
Thanh Quỷ Phủ này nữa.
Người bên ngoài không biết tin tức không có nghĩa Côn Ngô cũng không biết.
Lúc trước là không nhìn thấy Khương Hạ, bây giờ đối chiếu các loại thông tin, Ngô Đoan lập tức nheo mắt lại.
Hắn uốn lưỡi, đột nhiên lại duỗi ra, ánh mắt nhìn Kiến Sầu đột nhiên trở nên kì dị.
“Dù mười ba ngày trúc cơ nhưng lại có thiên bàn, không kém Tạ sư đệ Côn Ngô ta. Nếu Ngô mỗ không đoán sai, các hạ hẳn là môn hạ Nhai Sơn, Kiến Sầu sư tỷ?”