Ta Không Muốn Sinh Hài Tử

Chương 41


Đọc truyện Ta Không Muốn Sinh Hài Tử – Chương 41

“Lúc này, tân hoàng chủ yếu chỉ muốn trấn an dân tâm,chúng ta tạm thời không cần đi lên trấn trên, cứ sống ở làng Lý,chờ quan phủ phái người xuống đây tìm được chúng ta, sẽ khôngkhông phân biệt tốt xấu mà giết chúng ta, trừ phi hắn muốn táidẫn đến một lần dân biến nữa” Triệu nhị bình tĩnh nói.

“Ta cũng cảm thấy như vậy, cha, A sao, Đại ca, chúng ta trước cứđi lên trên mặt đất đã, tái trốn ở đây cũng không được” Miêu Nhi đối với đề nghị của Triệu Nhị tỏ vẻ đồng ý.

“Đúng vậy, cha, A sao, lên đó chúng ta cũng không bị đói mà chết”Lý Học Tuấn cũng biểu lộ thái độ của mình.

Ngô Tô Nhi cùng Vương Nhị không hiểu tân hoàng định làm cái gì,nhưng bọn họ biết hầm cũng không thể ở được nữa. Chín người ănuống đều ở một chỗ, dù mọi người đã phi thường chú ý, mỗi lầngiải quyết xong là đem bùn đất vùi lấp lên vật bài tiết, nhưng hầmvẫn không có chỗ lưu thông, không khí vẫn trở nên không sạch sẽ,hơn nữa lương thực đã muốn thấy đáy.

Quyết định trở lại trên mặt đất sống, Lý Học Tuấn, Vương Đại Trụmang theo Miêu Nhi cùng hai đứa sinh đôi đến thôn bên cạnhtìm thức ăn, Vương Nhị, Triệu Nhị mang theo Ngô Tô Nhi cùng Lý Giai Nhi sửa sang lại phòng ốc đã bị thiêu hủy.

Đang lúc không thể thấy rõ năm ngón tay nên đoàn người Lý HọcTuấn chỉ mang theo một ít cây cỏ tới mảnh sân đã bị thiêu hủy,cũng may là còn có thể nhóm lửa. Ngô Tô Nhi dùng một cái bìnhgốm bị vỡ nấu khoảng nửa bình canh bằng rễ cây, hơn nửa thángchưa được uống qua nước ấm nên mọi người đều uống đến vuisướng.

Buổi tối ngủ trên mặt đất đã được vệ sinh sơ qua, bốn phía đượcbọn người Vương Nhị dùng gạch vây quanh một vòng thành mộttường đất không cao. Được sự đồng ý ngầm của Ngô Tô Nhi nên Lý Học Tuấn đã ngủ bên cạnh Miêu Nhi, tháng tám ban đêm nằm ở trên mặt đất, hàn khí vẫn tương đối nặng, cho nên nhiềuđêm liên tiếp Miêu Nhi tỉnh lại đều phát hiện chính mình giốngnhư một con gấu nhỏ ôm Lý Học Tuấn lại.

Ban đầu, Miêu Nhicòn có phần ngượng ngùng, sau lại có thể là do thói quen đáng sợnên ôm đến ôm đi đều thật tự nhiên. Miêu Nhi thậm chí khi đingủ đều tiến vào trong lòng của Lý Học Tuấn.

Tìm không thấy lương thực trở thành vấn đề lớn nhất, tại tràng hỏathiêu kia không chỉ có một nhà Miêu Nhi sống sót, làng Lýcũng có hai ba nhà do trốn xuống hầm nên cũng tránh được mộtkiếp kia. Sau lại có thêm người đến lánh nạn ở Hoàng Hà thôn nêncây cỏ gì đều bị mấy người đó nhổ đi hết.

Vạn hạnh là tân hoàng đã nghĩ ra biện pháp cứu tế rốt cuộc bắtđầu thấy hiệu quả, rất nhiệu binh lính bị phái ra đi tìm kiếm cùngan bài số nạn dân may mắn còn sống sót.


Năm ngày sau, một tiểuđội quan binh đã đi tới Hoàng Hà thôn, quân y đi theo xác nhậnngười dân chạy nạn dừng lại trong thôn không có bị ôn dịch lâybệnh. Lương thực, quần áo cùng vật tư được vận chuyển lại đây,bởi vì Vương Nhị là thôn dân nguyên bản ở đây lại biết ít chữ nênbị mọi người đề cử ra hiệp trợ quan phủ phát thức ăn cùng phânbố mọi người đi xây dựng lại nhà ở trong thôn.

Quan phủ từngtháng cấp cho Vương Nhị một bao lương thực thật to cùng bánquán tiền. Tân hoàng sau khi lên ngôi thì cho đúc đồng tiền cùngngân phiếu mới, tiền của triều đại cũ cùng ngân lượng đều phải điđến quan phủ đổi lại cái mới, lúc này mới có thể sử dụng được.

Lý Học Tuấn vừa ở trong sân quan phủ mở ra khế đất chứng minh,người dân trong Hoàng Hà thôn may mắn còn sống sót thì đượcxây dựng lại nhà ở của chính họ. Lưu dân chạy nạn nguyện ý lưulại thì từ quan phủ thống nhất phân chia đất, ruộng cũng chiếutheo chỗ ở mà quy định, công tác trùng kiến thôn thế nhưng lạiđâu vào đấy mà triển khai.

Từ chỗ của quan binh được biết thì công tác cứu trợ ở trấn trêncũng không kém nhiều lắm, hơn nữa quan phủ sau khi thu thậpđem thi thể hỏa táng xong thì tro cốt đều được đựng trong mộtchiếc hũ nhỏ dùng vải đậy lên rồi cột lại, nếu có người đến nhậnthì cũng chỉ có thể mang về một hũ tro cốt.

Ngô Tô Nhi quyết địnhđể cho Lý Học Tuấn cùng Miêu Nhi đi lên trấn trên.

Lý Học Tuấn cẩn thận ôm hũ tro cốt vào lòng ngực, trong mắt trànngập bi thương, nhưng khi nhìn thấy Miêu Nhi ở bên cạnhmình rơi lệ, Lý Học Tuấn liền dùng sức nháy mắt mấy cái, nói: “Miêu Nhi, đừng khóc, chúng ta trước đem nhà cùng cửa hàng lĩnh về”

“Hức, Học Tuấn ca, huynh nếu thương tâm thì khóc đi, không cầncố gắng chống cự” Miêu Nhi nghẹn ngào nói.

“Được rồi, đi nhanh đi” Lý Học Tuấn nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Miêu Nhi.

Giấy tờ đất, giấy tờ của cửa hàng, ngân phiếu, mấy thứ này luônluôn được Dương Tú Nhi thu vào. Lúc đuổi Lý Học Tuấn cùngMiêu Nhi đi cũng là lúc Dương Tú Nhi trao lại mấy thứ này choLý Học Tuấn.

Dựa vào khế ước, Lý Học Tuấn thực dễ dàng nhận lạimấy mảnh phế tích, quan phủ còn sửa chữa lại thành tân khế ước,đổi ngân phiếu.


“Học Tuấn ca, ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, ăn chút gì đi” Miêu Nhi đang đứng ở trên nóc nhà bị đổ xuống đối Lý Học Tuấn hô lên.

Từ lúc lĩnh lại nơi ở đã muốn sáu ngày, quan phủ mở ra một cái lònung thật lớn, ai cần cũng có thể tới lãnh gạch về miễn phí. Miêu Nhi cùng Lý Học Tuấn mỗi buổi sáng đều phân công nhauhành động, một người đi đến cổng thôn nhận vật liệu xây dựng,một người đi vào trong trấn nhận thức ăn. Trải qua vài ngày cốgắng, Miêu Nhi cùng Lý Học Tuấn đã hoàn thành xong mộtphòng nhỏ đơn giản, dự tính đêm nay sẽ không cần ngủ ngoài trờinữa.

“Đại ca, sao ngươi lại tới đây? Trong nhà có an bài tốt lắm không?”Miêu Nhi hôm nay vừa mới lãnh lương thực trở về liền kinh hỉkhi nhìn thấy Vương Đại Trụ đang ở trong viện thu dọn.

“A sao lo lắng cho hai ngươi, kêu ta lên đây nhìn một cái” VươngĐại Trụ ngẩng đầu cười ngây ngô nói.

“Không có gì, cũng không phải mới một hai ngày thôi sao, mọingười ai cũng như thế cả” Miêu Nhi buông lương thực xuống,nói: “Đại ca, ngươi chờ một chút, ta lập tức nhóm lửa nấu cơm”

“Không vội, chờ Học Tuấn trở về rồi cùng nhau làm, ta đến trấntrên chủ yếu là muốn nhanh nhìn thấy hắn”Vương Đại Trụ cẩn thậnở giữa một mảnh cháy đen tìm kiếm.

Vương Đại Trụ giúp Miêu Nhi cùng Lý Học Tuấn làm mấy gianphòng đơn giản xong liền ly khai, làng Lý cũng là một mảnh rốiren.

Đến tháng chín, ông trời rốt cuộc mở mắt, từng trận mưa đượctrút xuống, sau khi mưa bắt đầu rơi xuống bình thường thì tìnhhình hạn hán cũng được cải thiện. Binh lính tiền triều sau mấytrận giết hại cùng phóng hỏa kỳ thật hữu hiệu ngăn chặn nạn ôndịch, lúc này tân hoàng thỉnh đại phu dân gian có kinh nghiệm tìmra biện pháp phòng chống. Một hồi khô hạn đến từ phương Bắcgây nên đại nạn cuối cùng cũng kết thúc.

Nửa năm sau, hết thảy mọi việc ở trấn trên đều khôi phục lại bìnhthường không sai biệt lắm so với lúc trước. Lý Học Tuấn mướnngười hỗ trợ xây dựng lại nhà ở cùng cửa hàng, cửa hàng vẫn tínhlàm lại công việc trước kia.


Triệu Nhị sau khi đợi tình huống ổn định xong liền ly khai, hắn nóiphải về phương Bắc tìm lại người nhà của mình.

“A sao, con nghĩ đi ra ngoài tìm một ít hàng hóa, Miêu Nhi là canhi ở một mình trên trấn trên sợ là không an toàn, con muốn đưahắn trở về trụ một thời gian” Lý Học Tuấn đứng trước cửa, đối NgôTô Nhi nói.

Vương Nhị đã chính thức bị lựa chọn làm thôn trưởng, mỗingày trừ bỏ khai khẩn đất hoang cho nhà mình, còn phải giúpgiảng hòa các loại tranh cãi của người dân trong thôn, bận đếnkhông thấy bóng người. Lúc Lý Học Tuấn đưa Miêu Nhi hồithôn thì chỉ có mỗi Ngô Tô Nhi là ở nhà.

“Tiến vào rồi nói sau” Ngô Tô Nhi đem Lý Học Tuấn cùng Miêu Nhi đi vào nhà

“Miêu Nhi, phòng bên kia là để cho con ở, đitrước thu dọn một chút này nọ đi”

Ngô Tô Nhi kêu Miêu Nhi đi xong, đối Lý Học Tuấn nói: “HọcTuấn, vài năm nay nếu con muốn đi ra bên ngoài, A sao sẽ khôngcản con, nhưng có một điều con lúc nào phải nhớ kỹ, con làngười đã có vợ, không cần làm việc xằng bậy, chờ Miêu Nhi lớnthêm một chút nữa, liền đem tâm trở lại, không cần lại chạy đinữa, A sao cũng không hy vọng con có thể cho Miêu Nhicuộc sống đại phú đại quý, chỉ cần yên ổn qua ngày là được, con cũng không còn nhỏ, qua hai năm Miêu Nhi cũng đã mười hai tuổi,liền có thể viên phòng, các con bắt đầu tính chuyện sinh đứanhỏ là vừa”

“A sao, con biết, đợi đến khi tìm được hàng hóa, ổn định mọi việc, con sẽ không xa nhà nữa” Lý Học Tuấn giải thích nói.

“Ha ha, Học Tuấn đã là người lớn, không cần A sao dong dài, chính con tự biết có chừng mực” Ngô Tô Nhi cười nói.

Quan phủ phân phát miễn phí gạch để xây nhà, lúc trước mấy nhàbị cháy trong làng Lý đa số đều là nhà tranh, mà hiện tại được xâydựng lại đều là nhà ngói. Miêu Nhi nhìn một chút, bố trí trongnhà mình cùng trước kia không sai biệt lắm, chính là nhiều thêmmột gian đại phòng, cũng là nơi bây giờ mình sẽ trụ nhưng trongphòng đồ dùng gì cũng không có, chỉ có duy nhất một cái giườnglớn.

Sau khi nghe đề nghị của Ngô Tô Nhi, thời gian mọi người đều vộivàng lo cho căn phòng của chính mình thì Vương Đại Trụ lại báimột lão thợ mộc làm sư phó để đi học tay nghề, lão thợ mộc kia làtừ vùng khác tới, cùng người thân đều bị tách rời, nếu bình thườngmuốn học nghề thợ mộc, phải có phí để bái sư không nói, còn họckhông được công phu thực sự của sư phó, tuyệt kỹ của đại đa sốthợ mộc đều là đại đại tương truyền.

Có một thân kỹ thuật của thợmộc, chỉ cần không đụng tới thiên tai, bình thường thì trông trọt,nhàn hạ thì làm gia cụ, cuộc sống khá giả hơn nhiều so với giađình làm nông bình thường. Lão thợ mộc kia lưu lạc đến Đại Hàthôn, Vương Nhị không giống tân kiến lại thôn xóm, đem mẹ góacon côi cùng người già thu lưu cũng chỉ là gánh nặng, nhưng phàmlà những ai nguyện ý ở lại Hoàng Hà thôn, Vương Nhị đều an bài,bởi vậy Hoàng Hà thôn xuất hiện một nơi cùng loại mà đời sau gọilà cô nhi viện. Người không có nhà, người già, trẻ em đều an trí ởbên trong, dựa vào người trong viện làm một ít việc để sinh sốngcùng cứu tế ở trong thôn để duy trì.

Lão thợ mộc đi đứng đã muốnbất tiện, Lý Giai Nhi cùng Vương Đại Trụ đi đến bái sư, lão thợ mộcthấy Vương Đại Trụ là một người kiên định chịu khó, căn bảnkhông có ý làm khó dễ liền đồng ý.


Vốn Ngô Tô Nhi lo lắng việc Vương Đại Trụ học tay nghề, VươngNhị còn muốn vội vàng chuyện thôn làng, mà trong nhà vẫn cònnhiều việc nên Lý Giai Nhi, một ca nhi tuổi trẻ đang còn thể lựccùng đôi song bào thai đã muốn bốn tuổi thành trợ thủ, hạ xuống

vụ thu.

Nếm qua cơm trưa, Lý Học Tuấn trên lưng mang một cái bọc nhỏ lykhai, còn mọi người ở trong sân nghỉ tạm.

“A Tô, mấy ngày trước làng Lý có một lão thư sinh họ Cống tới,học thức thực không sai, ta nghĩ muốn xây một học đường, đượckhông?” Vương Nhị một bên nhanh tay chà xát dây thừng, một bêncùng Ngô Tô Nhi nói.

“Tốt, tốt, cha, đây chính là chuyện tốt” Miêu Nhi nghe xong,không đợi Ngô Tô Nhi phản ứng, hoan hô nói.

“Động cái liền gào to, không có một tí ổn trọng” Ngô Tô Nhi buôngkim trong tay xuống, gõ gõ đầu Miêu Nhi “Ngươi cân nhắc thửđi, việc này còn cần thời gian dài, cứ tận tâm hết sức là được”

Ngô Tô Nhi nhìn thoáng qua góc sân nơi hai đứa sinh đôi đang đừagiỡn, mấy tháng nay, bởi vì ăn cơm không đủ no nên hai má đềugầy xuống, có ăn, mỗi ngày lại xuống ruộng hỗ trợ, trên mặt gần như không còn nét của tiểu hài tử phấn nộn, trong lòng một trậnco rút “Học đường nếu xây dựng nhanh, Vương Hưng cùng VươngTổ cũng đúng độ tuổi để đi học, về sau có thể cho bọn chúng đếntrường”

“A sao, A sao, buổi tối con giúp Vương Hưng, Vương Tổ nhận thứcmặt chữ trước, được không?” Miêu Nhi lôi kéo tay áo Ngô Tô Nhi, đong đưa nói, dư quang nhìn thấy Lý Giai Nhi ngừng động tác,trên mặt lộ ra thần sắc khát vọng, lại nói tiếp “Giai Nhi cũng theohọc nữa, biết không?”

Lý Giai Nhi cuống quýt xua xua hai tay, nói: “Ta học làm chi, đầu ócta ngốc, học không đến đâu”

“Như thế nào lại không học được, nhận thức chữ rất đơn giản”

“Được rồi, được rồi, buổi tối cho Vương Hưng cùng Vương Tổ theocon học nửa canh giờ, Giai Nhi cũng theo học cùng đi, nhận thứcmột ít còn hơn là bị mù chữ”Ngô Tô Nhi vỗ vỗ tay Lý Giai Nhi nói.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.