Ta Không Muốn Sinh Hài Tử

Chương 40


Đọc truyện Ta Không Muốn Sinh Hài Tử – Chương 40

Ngô Tô Tô Nhi luôn hối hận việc mình đã đưa Miêu Nhi lêntrấn trên, hiện tại thiên tai nhân họa liên tiếp xảy ra, chỗ nào cũngkhông an toàn, người một nhà ở cùng một chỗ ngược lại có thểchiếu cố lẫn nhau.

“A sao, chuyện này cũng không thể trách người được, con biết người chỉ là muốn tốt cho con nên mới làm như vậy!” Miêu Nhi đang được Ngô Tô Nhi ôm vào lòng khóc lớn nói.

Được Triệu Nhị dìu tới, Lý Học Tuấn vừa thấy Ngô Tô Nhi cùngVương Nhị thì lập tức quỳ xuống đất dập đầu lạy ba cái.

“Học Tuấn ca, huynh mau đứng lên, thương trên người của huynhcòn chưa có hảo” Miêu Nhi buông Ngô Tô Nhi ra đi tới kéo Lý Học Tuấn đang quỳ dưới đất đứng lên.

“Học Tuấn, con làm cái gì vậy, A sao của con sao không đi cùng với các con?” Ngô Tô Nhi lấy tay xoa xoa mắt hỏi.

Lý Học Tuấn đôi mắt đỏ lên, nói: “A sao, A sao bị nhiễm bệnh,mấy ngày đầu người còn cố chịu đựng, đến khi con cùng Miêu Nhi phát hiện ra thì bệnh tình đã trở nên nghiêm trọng, A sao đãtự nhốt mình trong phòng, không cho con cùng Miêu Nhi vào”

Ngô Tô Nhi nghe thấy Dương Tú Nhi bị nhiễm bệnh thì liền biết Lý Học Tuấn cùng Miêu Nhi vì muốn thoả mãn tâm nguyện trướckhi chết của Dương Tú Nhi nên đã lạy thiên địa, dưới tình huốngkia, không có khả năng chuẩn bị hôn lễ cho hai người, nhìn Miêu Nhi còn tỉnh tỉnh mê mê, trong lòng không khỏi một trận lolắng, chính là việc đã đến nước này, Miêu Nhi đã hoàntoàn là bạn đời của Lý Học Tuấn, thở dài một hơi nói: “Con khôngcần phải như vậy, A sao cũng không nói là sẽ không đồng ý, chỉmong con từ nay về sau hảo hảo đối đãi Miêu Nhi, Miêu Nhi cònnhỏ, không hiểu chuyện, có làm chuyện gì không tốt thì cũng mong con tha thứ cho nó, chờ thêm mấy ngày, quan binh đều đã đihết, lên trấn trên tìm lại thử xem”.

Bởi vì sợ quan binh sẽ quay lại nên một đám người vẫn trốn ở dướihầm. Vì có nhiều thêm ba người nên hầm có vẻ nhỏ lại, Vương Nhị,Vương Đại Trụ cùng Triệu Nhị cẩn thận mở rộng hầm sang hai bên,Lý Giai Nhi nhìn số lương thực còn lại ở trong hầm, do dự một lát,lấy bánh ra chia làm ba phần cùng ba củ khoai lang đưa đến choMiêu Nhi


“Các ngươi ăn mấy thứ này trước đi, ở đây không thểnhóm lửa, trước chấp nhận chút vậy”

“Đừng lo, ở trấn trên thời điểm không có cái gì để ăn, cái gì cũngđều đã nếm qua” Miêu Nhi nhẹ giọng nói, kêu Triệu Nhị tới,đem một phần thức ăn đưa cho hắn, đồng thời giúp Lý Học Tuấn ănxong sau đó mới ăn phần của mình, đang ăn thì ở một bên nghethấy tiếng nuốt nước miếng của hai đứa sinh đôi. Miêu Nhingẩng đầu nhìn cặp sinh đôi một cái, lấy nửa củ khoai lang đangcầm trong tay đưa qua “Vương Hưng, Vương Tổ, cầm”

“Bọn đệ mới không cần, nhi mau ăn đi, hôm nay bọn đệ đã ănqua rồi” Hai đứa sinh đôi có khuôn mặt khác nhau đều không dámnhìn tới Miêu Nhi.

“Miêu Nhi, ngươi ăn đi, hai ngày nay ngươi đã không ăn cái gì hảo, Vương Hưng, Vương Tổ đều đã là nam nhân, đúng không a?”Lý Học Tuấn kéo Miêu Nhi qua, nói.

“Đúng, đúng, bọn đệ đã là nam nhân, mới không ăn đồ ăn của nhi”Nghe lời nói của Lý Học Tuấn, hai đứa nhóc hiển nhiên thật caohứng.

“Suỵt, hai đứa nhỏ giọng chút” Ngô Tô Nhi vỗ nhè nhẹ đầu của haiđứa nhỏ, nhắc nhở nói.

Bảy ngày tới, bên ngoài vẫn thực im lặng, không có tiếng vó ngựacủa quan binh truyền đến, chính là mọi người đã tận lực tiết kiệmlương thực nhưng thức ăn trong hầm vẫn rất nhanh bị hết đi, hiểnnhiên cứ trốn ở đây mãi cũng không được.

“Để ta lên trấn trên tìm hiểu thử xem, nếu quan binh đã đi hết,chúng ta sẽ tính cách khác” Triệu Nhị đề nghị nói.


“Để ta đi với ngươi” Vương Nhị, Vương Đại Trụ, Lý Học Tuấn cùngMiêu Nhi cơ hồ đều cùng nhau mở miệng hô lên, vài người nóixong liền ngươi xem xem ta, ta nhìn nhìn ngươi, mỗi người đều lộra thần sắc kiên định.

“Để cha các con đi, Học Tuấn thân thể còn hư, Miêu Nhi lại là canhi, rất nguy hiểm, Đại Trụ phải lưu lại cố thủ nơi này” Ngô Tô Nhiquyết đoán nói ra quyết định tốt nhất.

“A Nhị, trên đường cẩn thận chút” Không đợi mọi ngươi mở miệngphản bác, Ngô Tô Nhi giúp Vương Nhị đeo vào sau lưng một bìnhnước, dặn dò nói.

Miêu Nhi chạy đến, ở trong lòng lấy ra một tiểu đao, đưa choVương Nhị nói: “Cha, người mang theo, phòng ngừa vạn nhất”

Vương Nhị cầm lấy, vỗ vỗ tay Miêu Nhi, nói:“Miêu Nhi ở nhàphải nghe lời của A sao, chờ cha trở về”

Triệu Nhị cùng Vương Nhị một đường đi lên trấn trên, trước kia ởđây vô cùng náo nhiệt, hiện tại lại một mảnh tịch mịch, thôn trấnhiển nhiên cũng đã trải qua một phen đại hỏa, chỉ còn lại mấy bứctường bị cháy đen, nhưng làm người ta giật mình chính là, ở đâycư nhiên có một đội nhân mã ở lại để thu thập các thi thể bị cháyđen, nhìn quần áo trên người binh lính thì biết đây không phảicùng một đội với binh lính lần trước.

Triệu Nhị rất nhanh chú ý tới cổng thành bị cháy đen, ở trên đó códán một bố cáo, vì ở quá xa nên không thấy rõ nội dung trên đó.


“Vương đại thúc, người ở lại đây, ta đi xem trên bố cáo viết cái gì”Triệu Nhị nhỏ giọng nói.

Vương Nhị gật gật đầu, hiện tại không phải là thời điểm để tranhgiành, chính mình cho dù có đi thì cũng có khả năng xem khôngrõ trên đó viết cái gì.

Triệu Nhị nhanh chóng tới gần cửa thành, dán người sát vào tườngthành, bay nhanh tới liếc mắt một cái xem xong tờ bố cáo, lại hạthắt lưng sau đó nhanh chóng lui về, bởi vìkhông có ai canh giữ cửa thành nên Triệu Nhị hành động thựcthuận lợi.

“Sao rồi?” Vương Nhị nhẹ giọng hỏi.

“Trước rời đi nơi này rồi nói sau” Triệu Nhị lôi kéo Vương Nhị nói.

Vương Nhị đối với đường về thôn thì quen thuộc hơn nhiều so vớiMiêu Nhi, hai người trước khi trời tối đen thì đã chạy trở về.

Ở dưới hầm, Triệu Nhị liền tuyên bố một cái tin động trời “Trấntrên dán bố cáo, Vương gia nửa tháng trước đã tạo phản, chúng taở nơi này có vẻ xa xôi nên binh lính lúc trước không biết tin tứcnày, còn chấp hành mệnh lệnh kia, tân hoàng đế kia nói sẽ phái

quan viên kì cựu xuống nơi này để tiếp tục xử lý công việc”

“Vậy tình huống ở đó như thế nào?” Lý Học Tuấn có chút sốt ruộthỏi.


“Nơi đó cũng bị phóng hỏa thiêu hủy, hiện tại có một đội nhân mãở đó đang thu thập thi thể” Triệu Nhị đáp.

Mặt Lý Học Tuấn liền trở nên tái nhợt, cứ như vậy, Dương Tú Nhihoàn toàn không có khả năng sống sót.

“Cha, A sao, con muốn lên trấn trên để tìm thi thể của A sao con, Miêu Nhi liền kính nhờ các người chiếu cố” Lý Học Tuấn con mắt đãmuốn đỏ lên nói.

“Tình huống hiện tại còn chưa có rõ ràng, Lý lão đệ vẫn là khôngcần lập tức lên trấn trên, vạn nhất tân hoàng vẫn còn áp dụngphương pháp ngăn ngừa ôn dịch giống như cũ thì…” Triệu Nhịkhông nói hết câu nhưng mọi người ai cũng hiểu vế sau nói cái gì.

“Ta không thể bỏ lại thi thể của A sao ta, ta,…” Lý Học Tuấn bi phẫnliền nói năng lộn xộn cả lên.

“Không được, không thể đi chính là không thể đi, con không thểbỏ lại thi thể của A sao ngươi nhưng có thể bỏ lại Miêu Nhi, đúngkhông?” Ngô Tô Nhi quát lớn hỏi, thấy Lý Học Tuấn lộ ra bộ dángthương tâm muốn chết, lại ôn nhu nói: “Học Tuấn, A sao biết con là một đứa nhỏ hiếu thuận, nhưng con còn chưa có rõ tìnhhuống mà đã định đi chịu chết, con không sợ A sao con sẽ thất vọng về con sao? Con nói xem Miêu Nhi về sau làm sao bâygiờ”

Lý Học Tuấn chậm rãi tỉnh táo lại “A sao, con hiểu được, về sau ta sẽkhông bao giờ có ý nghĩ bỏ lại Miêu Nhi nữa”

Vương Miêu Nhi trong lòng rất là buồn bực, thầm nghĩ, đâu cóchuyện gì liên quan tới ta chứ. Bất quá, nhìn thấy Lý Học Tuấn chịuđựng thật lớn bị thống dần dần tỉnh táo lại, rốt cuộc vẫn là khôngđem những lời này nói ra.

“Kia, hiện tại chúng ta làm sao bây giờ?” Lý Giai Nhi đánh vỡ khôngkhí nặng nề hỏi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.