Đọc truyện Ta Đi Qua Thiên Sơn Vạn Thủy, Cũng Chỉ Để Dừng Lại Bên Cạnh Chàng – Chương 22
Thời gian sau đó, mãi cho tận đến năm sáu ngày sau ta mới có thể xuống giường đi lại được. Đã có thể đi lại được, cũng chẳng phải là một chuyển biến tốt đẹp gì cho cam, tạm thời vấn đề về chất độc trong cơ thể, ta cũng có thể yên tâm được phần nào, chỉ có điều, đã được giải hết độc thì sao, có thể đi lại được thì sao, bản thân vẫn chưa hoàn toàn khôi phục được tiên nguyên, linh lực bị phong bế vẫn chưa thể sử dụng lại được. Ta e rằng, mình còn phải ở lại Tuyệt Âm cốc này dài dài.
Sau khi rơi xống từ trên vách núi, ta đắm mình trong lòng sông Tang Hà, nước Tang Hà chảy xiết, cuốn ta lạc tới cốc Tuyệt Âm, từ dưới cốc nhìn lên không thể thấy ánh mắt trời, leo lên không được, gọi mây cũng chẳng xong, chứ đừng nói tới sử dụng thuật độn thổ, cưỡi gió mà rời khỏi nơi này. Cả một ngày trời ta đi lang thang khắp nơi, cốt là để tìm đường ra nhưng chẳng thu hoạch được gì. Xung quanh vách núi dựng đứng. Điều ta nhận được, cũng chỉ là mở mang thêm một phần hiếm hoi hiểu biết, nơi này, cái gì cũng vô cùng kỳ lạ, vạn vật sinh linh, đều có dáng vẻ rất quái đản. À, không, nói như vậy thì thật không đúng, ta thấy ở nơi này, mơ hồ bao chùm xung quanh bầu không khí là một luồng khí trạch không lành.
Vạn vật dưới cốc Tuyệt âm này, nói là bị biến dị thì đúng hơn nhiều. Về hai vị ân nhân cứu mạng của ta, nói thần bí cũng chẳng phải là thần bí gì cho cam, chính bản thân họ cũng không biết làm cách nào mà bản thân mình lại hiện hữu ở nơi này, quy ẩn nơi đây bao lâu cũng chẳng còn nhớ rõ, dáng vẻ bên ngoài có đôi ba phần khác lạ cũng là do bị luồng khí trạch không lành nơi đây làm cho ảnh hưởng.
Ta thấy hai con người đó cũng không có ác ý gì, ngược lại đối xử với ta cũng không tệ, thế nên cũng không mấy bận tâm, nếu đã muốn giết ta, thì đã sớm giết rồi, nếu muốn lợi dụng ta, bản thân lão nương đây cũng chẳng có gì để cho họ lợi dụng. Hàng ngày họ vốc nước Tang Hà, ăn dị hoa dị thú nơi đây để mà sống, ta không ăn được, cũng chẳng cần ăn. Quanh đây không có loài hung thú nào đáng sợ, chỉ có vài con ngọc thố, chim muông,.. toàn là những động vật hiền lành, cũng bị luồng khí không lành nơi đây làm cho biến dị.
Lão bà bà ấy, nói ta bị mất đi một hồn ba phách, hiện tại đã tìm được hai hồn một phách, tái nhập với cơ thể, ngẫm ra thì thấy, cũng thật đúng. Đây có lẽ chính là lí do khiến ta quên đi những việc xảy ra trong quá khứ, lúc này đây, cảm thấy đầu óc trở nên minh mẫn và thông tuệ hơn nhiều. Mấy ngày gần đây, ta nhớ lại được không ít chuyện, hóa ra ta còn có quá khứ, không những có quá khứ, mà lại là một chuỗi những miền đau thương vô cùng cực. Không phải ta bị lãng quên quá khứ, mà chính bản thân ta ép mình cố quên đi những mảnh ghép quá khứ đau thương nhói buốt đó, lúc này đây lại cùng một lúc ùa về cắn xé tâm can ta, rã rời ra thương liệt.
Chuyện bắt đầu từ.. cái hôm mà ta nhìn thấy con Huyết xà toàn thân bị thương nằm phủ phục dưới đám cỏ xanh, dưới ánh tà dương hiu hắt thê lương ấy.
Ta là một con Bạch Hổ, từ khi còn nhỏ, cho tới khi có thể ý thức được vạn vật xung quanh, đã vốn là đệ tử của sư phụ ta. Sư phụ, hóa ra ta cũng có sư phụ. Ta không có cha, không có mẹ, có lần ta hỏi sư phụ, người không biết, nói ta là do người nhặt được về từ bờ sông Ngân Thạch Quan. Sư phụ của ta đã nói vậy, ta một mực tin tưởng, ta cho rằng mình, vốn không có mẹ, cũng chẳng có cha, giống như Tôn Ngộ Không, chui ra từ trong một tảng đá?
Vì không có người thân bạn bè, ta ngày ngày quấn quýt bên sư phụ, ta kính trọng người, tôn sùng người. Sư phụ dạy ta rất nhiều thứ, ta vốn dĩ là một con hổ bán tiên, sau này học đạo tu tiên từ sư phụ, cuối cùng cũng có thể phi thăng thành thần. Sư phụ rất lợi hại, ừm, ta chỉ có thể nói rằng người rất lợi hại. Người thường được Thiên Đế trên Cửu Trùng Thiên gửi thiệp làm khách, mỗi lần đến dự yến tiệc trên thiên giới, người đều sẽ đem theo ta đi cùng. Thần tiên vô dục vô cầu, thanh nhã thoát tục, tiên giới không nhiễm bụi trần, hảo nhân diệu cảnh. Đa phần trong số đó, khi nhìn thấy sư phụ của ta, đều khách sáo chào hỏi, tôn kính có nể nang có, quả thật khiến ta vô cùng hãnh diện. Đến cả Thiên Đế cao cao tại thượng không kiêng dè và không dám mạo phạm. Điều này, còn phải bẻ ngoặt thời gian trở về thời điểm hơn bảy ngàn bảy trăm chín mươi chín năm về trước.
Thời điểm đó, ta vẫn chưa được sinh ra trên cõi đời, chỉ nghe cố nhân kể rằng, năm đó khi ma tộc xâm phạm thượng giới, thần tiên yêu ma giao tranh với nhau, toàn bộ lục giới đều bị ảnh hưởng nặng nề. Mặt trời bị thần khí Huệ Đàn bắn nứt một mảng, rơi xuống trần gian đốt cháy hết cả nhà cửa làng mạc. Xác chất thành đống, máu chảy thành sông, tang tóc thê lương, nơi nơi âm u tàn khốc, tử khí nặng nề, máu tanh nồng nặc, mùi xác thịt thối rữa,…
Tình hình khi đó vô cùng hỗn loạn, mà kẻ gây nên tai ương nghiệp chướng này, chính là Tử Khốc Ma Quân, yêu lực vô cùng thâm hậu, đã vậy lòng dạ lại vô cùng độc ác máu lạnh, tham vọng không đáy. Năm đó, khắp bốn biển tám cõi, không ai là đối thù của hắn, đến tiên giới cũng e sợ. Cuối cùng, vẫn là do sư phụ dùng một nửa tu vi của mình để phong ấn Tử Khốc Ma Quân tại đỉnh núi Diêu Hòa ở Đông Hoang.
Bấy giờ, vạn sự mới trở về với yên bình. Câu chuyện kể ra rất dài, qua lời kể của mấy tiểu tiên tì rảnh rỗi trên Cửu Trùng Thiên, ta biết sự việc đã được bóp méo đi vài ba phần, thế nhưng, hình ảnh sư phụ hiên ngang cầm kiếm Diệc Phong, gió thổi trường bào bay phật phật, oai phong lẫm liệt, phong thái bất phàm, không những là thật mà qua những lời kể đó, còn không thể gột tả hết được phong thái trác tuyệt của người. Vì vậy, trong mắt mọi người, sư phụ chính là anh hùng, chính là hiện thân của cái thiện, chính là một chỗ dựa vững chắc. Nói đến việc dùng một nửa tu vi của mình để phong ấn hung quân, dĩ nhiên trong lúc giao đấu đôi bên cũng bị tổn thương không hề nhỏ. Sau trận đánh kinh thiên động địa đó, sư phụ bị trọng thương, phải mất hơn một nghìn tám trăm năm mới có thể hoàn toàn thanh tẩy được những chướng khí kình độc trong cơ thể sau dư trấn của cuộc chiến tàn khốc ấy. Sau đó, người quy ẩn, lui về một thôn sơn hẻo lánh để tĩnh tu, sau cùng nhặt được ta đem về nuôi, dạy dỗ ta, chắc là vì, có dự cảm không lành đến một ngày không xa.
Tử Khốc Ma Quân, không thể bị phong ấn mãi mãi, rồi cũng có một ngày, hắn phá ấn tái xuất, dã tâm dục vọng không những không giảm mà hận thù còn gia tăng. Bấy giờ, nếu như có thể tôi luyện thêm được một người có thể có bản lĩnh câm kiếm múa đao, sức mạnh hiên ngang có thể hàn phục nghiệp chướng, lâu dài về sau, không phải là âu lo thừa thãi, mà là dự tính chuẩn định. Sư phụ dạy dỗ ta nghiêm khắc như vậy, có lẽ muốn ta trở thành người có thể trấn hưng thiên hạ, đem lại thái bình cho chúng sinh lục giới.
Ta không phụ lòng người, ngày ngày học tập vô cùng chăm chỉ. Nhưng, vạn sự không thể do bản thân ta tự quyết định, luôn có những bước ngoặt, những sai lầm, người ta nói, sai một ly đi một dặm, câu nói được tương truyền phổ biến như vậy, âu cũng có cái lý của nó.
Ta không đi nhầm đường, chỉ là đặt nhầm niềm tin, tình cảm, tâm can cho nhầm người mà thôi.