Đọc truyện Ta Có Thể Biến Thành Cá – Chương 62: Cá Sấu
Bởi vì kết cấu của cá sấu cùng các loại cá khác hoàn toàn khác biệt, cho nên Sở Tiên cũng không nghĩ đến việc có thể cải tạo trăm phần trăm, có thể đạt tới năm mươi phần trăm vậy là tốt rồi.
Chừng hai tiếng, Sở Tiên vẫn đang thí nghiệm, hắn cũng không muốn thành quả mình cải tạo xong không bao lâu lại chết đi.
Cũng may mắn mấy ngày nay hắn vô cùng chăm chút cho công việc này, về cơ bản đã có chút hiểu biết về sinh vật đó.
– Xác định cải tạo!
Cuối cùng sau ba tiếng, Sở Tiên có chút kích động khi thấy hình vẽ hiện ra trong đầu.
Trong nháy mắt, cá nhỏ trong chiếc chậu xuất hiện sự biến hóa, từ một chú cá có hình thù kỳ lạ biến thành cá sấu đích thực.
Cải tạo hoàn thành, Sở Tiên trong lòng rất phấn khích, chú cá nhỏ được cải tạo xuất hiện trong đầu hắn.
Cá sấu cấp: 14
Công lực: 200.
Khả năng: gây tê.
– Cái này!
Sở Tiên đột nhiên trừng mắt, mặt mũi đầy kinh ngạc khi thấy thông tin hiện ra trong đầu.
– Tên thay đổi, tên thay đổi thật rồi!
Trên mặt Sở Tiên lộ ra thần sắc mừng rỡ, hệ thống có thể kiểm tra khả năng của từng loại sinh vật, nhưng trong các tình huống bình thường, cải tạo chỉ thay đổi kích thước bên ngoài, mà không gây ảnh hưởng đến bản chất của vật thể. Ấy vậy mà lần này hắn lại có thể cải tạo biến thành một loài hoàn toàn khác.
– Quả nhiên, ý nghĩ của ta là đúng.
Sắc mặt Sở Tiên không ngừng biến ảo, hắn thí nghiệm thành công, thành công cải tạo vượt giống loài.
– Cái này đúng là cải tạo từ bên trong, có thể đem một loại sinh vật cải biến thành một loại sinh vật khác, có thể nói là cưỡng ép cải tạo, loại được cải tạo có tính chất duy nhất, nhưng nếu như ta có thể cải tạo gien của sinh vật đó, vậy liệu có thể tạo ra một sinh vật hoàn toàn mới chăng, liệu trong quá trình cải tạo ta có thể thêm những thứ như trái tim nhân tạo chẳng hạn, tăng cường tuổi thọ và công lực của sinh vật đó!
Sở Tiên càng nghĩ càng hưng phấn, đây như thể là thần kỹ vậy, nếu quả như thật có một ngày như vậy, mình chính là người sáng thế, thánh sống trong thế giới này.
– Ơ! Nhưng mà hiện tại nghĩ đến những việc đó có chút xa vời, tối thiểu nhất phải nâng cao đẳng cấp của mình trước đã.
Một lát sau, sự hưng phấn trong lòng của Sở Tiên từ từ biến mất, mỉm cười lắc đầu.
Ánh mắt nhìn về phía cá sấu tầm hơn một mét, nguyên nhân khiến Sở Tiên thu nhỏ nó lại, khiến các cơ trong của cá sấu co lại để nó có được năng lực lớn hơn, thân thể trở nên khá thô.
Răng nanh so với cá sấu thật nhỏ hơn, nhưng cắn xé con mồi cũng không thành vấn đề gì.
Công lực đạt tới hai trăm, so với trước khi cải tạo tăng lên đôi chút, nhưng so với bình quân vẫn thấp hơn một cấp.
Có được khả năng gây tê khiến cá sấu có thể giết con mồi trong chớp mắt, có thể bù cho việc cắn xé con mồi.
Sở Tiên sờ lên miệng của nó, cảm giác vô cùng cứng rắn, lấy một đầu gỗ của chén trà thử độ sắc của răng thì đúng quả là tuyệt vời, chỉ cần một cú ngoạm đã khiến cho vật thể biến dạng.
– Quá ổn, sức chiến đấu của cá sấu có thể giết được một tên thanh niên không vũ trang, một khi bị cá sấu cắn, bị gây tê, chỉ có đường chết, hiện tại khu FT đã có bảo vệ rồi.
Sở Tiên mỉm cười, nhìn hệ thống trong đầu đang lớn mạnh.
Hệ thống trở nên vượt trội, có thể thống trị sinh vật mà không có hạn chế nào, đồng thời hắn có thể xem xét khu vực xung quanh của những loài bị thống trị, kiểm soát phạm vi là một điều tất yếu đối với kẻ thống trị.
Lấy thị trường ngư nghiệp làm căn cứ, hắn cần dùng toàn bộ năng lực của mình đi bảo hộ, hiện tại cho cá sấu mới này làm việc đó là lựa chọn tốt nhất.
Trong lòng có chút dao động, trước mắt chỉ có một lần thống trị dùng trên con cá sấu mới, mà lúc này trong đầu Sở Tiên lại hiện ra một sinh vật khác, nhìn tư liệu của cá sấu mà im lặng mỉm cười.
Tình cảm đúng là một trò chơi mà!
Trong phòng, Sở Tiên lại khảo nghiệm tốc độ cá sấu, phản ứng sau đó hài lòng gật đầu.
Cũng tới giờ ăn nên Sở Tiên kiếm một quán ăn để ăn tối, sau đó lái xe đi về tiệm.
Dù sao Phong Phổ Phổ vẫn còn là thiếu nữ, lại còn là ngày đầu tiên đi làm của cô bé, hắn vẫn có chút không yên lòng.
Đến nơi, Sở Tiên nhìn thấy Phong Phổ Phổ đang đứng trước hồ cá cẩn thận quan sát cá vàng, hắn mỉm cười qua chỗ cô bé hỏi:
– Phổ Phổ, buổi chiều bán được mấy con cá?
– Hai mươi ba con ạ!
Phong Phổ Phổ nghe thấy tiếng Sở Tiên lập tức xoay người lại, cười tươi nhìn hắn, kế đó chạy tới trước bàn ở phía cửa.
– Ca ca, có một người trả bằng tiền mặt.
– Ừm!
Sở Tiên cầm tiền khẽ gật đầu, xong lại nhìn thấy ba mươi lăm đồng tiền tiền lẻ lắc đầu.
– Không cần đưa anh, đây là tiền cơm của em, nếu ăn cơm xong còn dư thì mua chút đồ ăn vặt, à phải rồi, tiền ăn tháng này anh đưa trước cho em nhé.
Sở Tiên lấy ra một ngàn năm trăm tệ đưa cho cô bé, nhìn dáng vẻ ngẩn người của Phong Phổ Phổ hắn lại thấy đáng yêu, khẽ xoa xoa đầu:
– Cầm lấy đi, đây là tiền cơm của em, ăn nhiều một chút.
– Cảm ơn anh!
Phong Phổ Phổ cúi đầu xuống, giọng có chút nghẹn ngào.
– Ầy, Phong Phổ Phổ đừng khóc, làm việc ở đây với anh, anh sẽ không bạc đãi em đâu.
Sở Tiên vỗ lưng chấn an cô bé.
– Cảm ơn anh, anh tốt với em quá!
Phong Phổ Phổ ngẩng đầu, đôi má ửng đỏ tràn đầy cảm kích nhìn hắn.
– Ố, anh là ông chủ tốt mà, đừng khóc nữa.
Sở Tiên nghe vậy, xuất phát từ việc thấy cô bé dễ thương mà muốn chăm sóc hay là xuất phát từ lòng tốt của ông chủ với nhân viên thì chỉ có quỷ mới biết.
Đến hơn chín giờ, Sở Tiên đóng cửa tiệm, hắn hỏi Phong Phổ Phổ
– Phổ Phổ, em ở đâu anh đưa em về?
Phong Phổ Phổ vội vàng từ chối
– Không cần ạ, em cũng ở gần đây, ngồi xe một lúc là đến nơi thôi!
– Không sao, không xa thì để anh lái xe đưa em về cũng được, nhanh thôi mà.
Sở Tiên thấy để cô bé đi về tối thế này cũng không an toàn, nên dẫn cô bé đi ra nhà xe luôn.
– Phải rồi, Phổ Phổ, ông em làm nghề gì vậy?
Lên xe, Sở Tiên đi theo sự chỉ dẫn của cô bé, có chút hiếu kỳ hỏi.
– Ông em là một ngư dân, đi theo một ông chủ ra biển bắt cá bán.
Phong Phổ Phổ không quen trong xe lắm, nhìn ngó một lượt.
– Ồ! Hóa ra là ngư phu à?
Sở Tiên hơi bất ngờ khẽ gật đầu.
– Em ở một khu khá cũ cạnh chợ cá, trong khu đó, đại đa số đều là công nhân đánh bắt cá, kể ra hoàn cảnh cũng không hẳn khá khẩm gì.