Đọc truyện Ta Có Thể Biến Thành Cá – Chương 379: Kho Báu (Phần 2)
Dịch: Dũng
Biên: Cẩu ca
Nhóm: Cá.
– Chính là nơi này rồi, có dấu vết sinh sống của con người, khi xưa vua hải tặc Cát Lí vì muốn trốn chạy khỏi sự truy tìm của quân dội của một số các quốc gia khác nên toàn bộ băng hải tặc đã ẩn náu tại đây, thế nhưng về sau không biết là vì nguyên do gì, các thành viên của băng hải tặc Cát Lí chết đi rất nhiều.
Hàn Sơn tướng quân vô cùng vui vẻ nở nụ cười:
– Đi thôi, kho báu chắc chắn nằm ở một trong số những ngôi nhà kia.
Hàn Sơn tướng quân hăm hở tiến về phía các ngôi nhà đó, các binh sĩ khác bao bọc xung quanh hắn, đứng trên dưới trước sau bảo vệ, vô cùng cảnh giác để ý xung quanh.
Mười mấy phút sau, đám người đã tới trước mặt những toà kiến trúc ấy.
Đây nhà những ngôi nhà được xây theo kiểu kiến trúc khá đơn sơ, xung quanh chỉ lợp mái ngói một cách đơn giản, chỉ có duy nhất một căn ở phía chính giữa, có một toà kiến trúc nom vô cùng xa xỉ nổi bần bật lên, diện tích chiếm trên dưới năm trăm mét vuông.
Có các thiết bị đèn đóm ở chung quanh đó, nhưng vì cũng đã qua mười mấy năm rồi nên những thiết bị này đều đã sớm hỏng từ lâu.
– Đi thôi, chúng ta qua chỗ kiến trúc ở phía giữa đó. Hàn Sơn tướng quân hai mắt như sáng lên nhìn lấy toà kiến trúc sang chảnh ở giữa, bước chân hắn cũng trở nên gấp rút hơn tiến về phía bên trong.
Đám người còn lại cũng đi theo sát sau lưng hắn, rảo bước đi vào trong.
– Kẹt kẹt. Tiếng cửa kim loại của căn nhà này phát ra nghe rất là nặng tai, phải mấy binh sĩ cùng đẩy ra mới được, sau cánh cửa hiện ra trước mắt họ một cái sân nhỏ.
– Đây là? Sau khi mở hoàn toàn cánh cửa ra, bọn họ liền bị quang cảnh phía trong làm cho chấn kinh:
– Dạ minh châu, bạt ngàn dạ minh châu. Hàn Sơn tướng quân cùng Võ tổng bị những vật phát sáng như đom đóm bay trong sân cuốn lấy ánh mắt.
Ở trong cái sân nhỏ này được đặt từng viên dạ minh châu ở dưới đất, phát ra một thứ ánh sáng nhàn nhạt mê hoặc.
Võ tổng là một tổng giám đốc của một công ty vàng đạc đá quý lớn, hắn ta hiểu rõ giá trị của những viên dạ minh châu trước mắt này hơn ai hết, chỉ tính riêng số dạ minh châu được đặt trong vườn này, giá trị đã lên tới mười mấy tỉ rồi ấy chứ.
– Haha. Hàn Sơn tướng quân hưng phấn tột độ hét to lên:
– Dạ minh châu, số dạ minh châu này giá trị không hề nhỏ, chỉ cần nhìn thấy nó thôi thì chuyến đi mạo hiểm lần này của chúng ta đã đáng giá lắm rồi.
– Thế nhưng tôi nghĩ những viên dạ minh châu này chỉ mới là màn dạo đầu thôi. Hàn Sơn tướng quân vuốt vuốt bộ râu dài của mình, tiếp tục đi vào phía trong.
– Đây là, cây vàng!
Thế nhưng chưa đợi bọn hắn bước sâu thêm vào trong, một vật đập ngay trước mắt khiến cho cả đám thất kinh.
Một binh sĩ nhanh tay quét đèn qua phía đó, liền ngay lúc ấy một ánh sáng chói loá làm cả hội choáng ngợp, màu vàng kim sáng loé lên cơ hồ có thể chọc mù đôi mắt của chúng.
Đây là một cái cây cao lớn hai mét liền, toàn bộ cây có màu vàng kim che phủ, ở phía bên trên điểm xuyết từng hạt, từng hạt hồng ngọc một.
– Haha. Hàn Sơn tướng quân không kiềm chế được sự sung sướng cười phá lên:
– Không hổ danh là kho báu của vua hải tặc Cát Lí.
– Đẹp quá đi mất. Võ tổng cũng vậy, hắn bước nhanh tới phía vây vàng, hai mắt trợn to như muốn bung ra khỏi con ngươi, bởi vì nơi đây không hề có một cơn gió nào thổi qua, thế nên dù cho mười mấy năm đã trôi qua thì cái cây vàng này vẫn nguyên như cũ, không hề dính tí hạt bụi nào, trong màn đêm thanh tịnh, ánh đèn pha chiếu vào làm phản chiếu thứ ánh sáng ma mị như có thể làm hỏng đôi mắt những kẻ phàm trần kia.
– Mười mấy viên hồng ngọc liền, ít nhất cũng trên năm mươi cân vàng, giá trị mấy tỉ, nếu như tính thêm giá trị lịch sử thì giá trị của chỗ tài sản này sẽ cao vô cùng. Võ tổng như thể hạn hán lâu ngày gặp nước, xờ lấy mó để vào bảo vật trước mặt.
– Haha, bây giờ không phải là lúc hưởng thụ ngắm nghía đâu, bây giờ cũng chẳng còn sớm sủa gì nữa, mau mau chuyển hết số kho báu này đi thôi. Hàn Sơn tướng quân nhìn đám binh sĩ chung quanh ra hiệu.
– Chuyền toàn bộ chỗ bảo vật này lên trên thuyền máy, cẩn thận vào, đừng có mà làm xước xát gì đấy.
– Tướng quân, chúng ta tốt nhất nên tìm vật gì đó để vận chuyển chỗ kho báu này ra ngoài. Viên sĩ quan đứng ở bên cạnh cho ý kiến.
– Thông báo với bọn họ, bảo bọn chúng mang mấy xe cút kít đến đây. Hàn Sơn tướng quân thấy hợp lí liền gật đầu.
Nói xong, bọn hắn tiếp tục bước vào sâu bên trong, ở chỗ gần phía cửa, bày rất nhiều đồ gốm sứ được chạm khắc một cách tinh xảo, ở phía bên trên vẫn còn cắm một nhành cây đã héo rụi.
Võ tổng lấy đèn pin chiếu rọi vào mấy đồ gốm sứ vẫn đang cắm nhành cây kia xem xét kĩ lưỡng, sau đó mắt liền trợn tròn lên nhìn như thể bị thôi miên.
– Đồ gốm sứ Trung Quốc? Hàn Sơn tướng quân nhìn Võ tổng hỏi.
Võ tổng liền gật đầu:
– Toàn bộ là đồ gốm sứ cổ Trung Quốc, chỗ này mỗi món giá trị không ít tiền đâu.
– Bỏ hết đất cát trong bình ra. Hàn Sơn tướng quân không kiềm chế được mà cười khà khà:
– Hồi đấy nước được liệt vào danh sách cướp bóc hàng đầu chắc là Trung Quốc các anh rồi, cho nên, ở chung quanh đây đa phần các bảo vật đều là của Trung Quốc, nếu chiếu theo giá thành của Trung Quốc hiện giờ thì số bảo vật này còn giá trị hơn vàng hay bạc kim nhiều.
Võ tổng nghe thấy hắn nói vậy liền ngây người ra không biết nói gì hơn, nếu hắn nhớ không nhầm thì trước đó không lâu, hắn nghe có người còn khẳng định chắc nịch là kho báu nơi đây của vua hải tặc Cát Lí đa số là cướp bóc từ tài sản Myanmar.
Bây giờ hắn lại trở mặt nói như vậy, thật đúng là vô liêm sỉ hết sức.
Võ tổng đương nhiên chỉ đang chửi thầm trong bụng thôi chứ thốt ra làm sao được, hắn chỉ nhìn ngắm đánh giá chỗ bảo vật này mà thầm mẩm trong lòng như vậy mà thôi.
Hai người đi tiếp vào bên trong, đến trước mặt căn phòng phía chính giữa, cánh cửa mang một màu rất cổ kính, bọn hắn nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
– A! Võ tổng lia đèn pin chiếu vào bên trong, ngay sau đó cả cơ thể hắn như bị niêm phong, chỉ kịp bật thốt lên một từ.
– Chỉ là vài bộ hài cốt đầu lâu xương sọ thôi mà, có gì mà phải sợ đâu chứ. Hàn Sơn tướng quân nhìn thấy hắn sợ hãi như vậy liền bật cười:
– Tất cả mọi người đều biết vua hải tặc Cát Lí ham mê sắc dục, lúc đó đi cướp bóc trên tàu thuyền, bao gồm cả nữ giới đều bị hắn cuỗm về hết, dạo đó có một câu chuyện nổi tiếng vô cùng. Đó là khi hắn tới Myanmar cướp bóc thì gặp một tiểu thư quý tộc ra biển dạo chơi, đương nhiên là hắn đã tiện tay bắt luôn vị tiểu thư đó về, chuyện này đã làm kinh động cả một quốc gia.
Võ tổng nghe xong liền gật gù, nhìn các bộ hài cốt chất đống ở dưới đất hắn liền thầm cảm thấy chấn kinh, những bộ sương đã hoá trắng này ít nhất phải tầm ba bốn mươi cỗ.
– Gỡ hết chỗ trang sức ở trên mấy bộ xương đó xuống đi. Hàn Sơn tướng quân chỉ vào các loại trang sức màu sắc lấp lánh vẫn đang được treo lủng lẳng trên các bộ xương, ra lệnh cho một binh sĩ phía sau.
– Dạ rõ!
– Đây chính là mộ của vua hải tặc Cát Lí phải không! Âm vực của Võ tổng đột ngột tăng lên cao vút, ánh mắt hắn nhìn chết tại phía quan tài được đặt ngay vị trí chính diện, trong ánh mắt không giấu được sự hoảng hốt.
– Đúng vậy, haha, đây chính là quan tài của vua hải tặc Cát Lí, không ngờ tới đó, thật không ngờ tới. Hàn Sơn tướng quân lại được một phen phì cười.
Cỗ quan tài ở phía trước mặt họ, là một quan tài được làm bằng loại ngọc màu xanh, được đánh bóng trơn láng không gì có thể sánh với tác phẩm tuyệt diệu này.
Võ tổng là người làm ăn kinh doanh chuyên về các loại bảo ngọc đá quý, còn Hàn Sơn tướng quân lại là một đại tướng của Miến Điện, bọn hắn hiểu rõ giá trị cũng như chất lượng của các loại ngọc hơn ai hết, vật phía trước mắt họ này danh tiếng lẫy lừng, được xưng là phỉ thuý ngọc đế vương, thế giới có hàng ngàn loại đá, và trong đó có một loại, ngay từ khi sinh ra đã mang trong mình dòng máu đế vương cao sang.
– Chỉ vỏn vẹn cỗ quan tài này thôi giá trị cũng phải vài tỉ, giá trị thực phải nói là vạn kim khó đổi. Hai con mắt Võ tổng như có ngọn lửa bùng cháy, loại vật phẩm quý giá này nếu như có thể mang về cửa hàng đá quý của hắn chắn chắn sẽ làm cho thị trường dậy sóng một phen.
– Giá trị cao ngất ngưởng không chỉ có vậy đâu, Hàn Sơn tướng quân, ông nhìn tường xung quanh đi. Võ tổng cố kiềm chế sự kích động trong lòng, hít vào một hơi nặng nề, sau đó rọi đèn pin lên trên tường.
Ở phía chính giữa vị trí đặt quan tài có treo một bức tranh, là một bức phật cực lớn, cả bức tranh toát lên sự cổ kính nhưng khí chất toả ra vô cùng phi phàm, chỉ cần nhìn sơ qua cũng nhận ra đây không phải là món đồ bình thường.
– Nhìn di tích phía dưới đi, chắc là phật của Ấn Độ, ở chung quanh cũng đều có các loại phật, giá trị mắc cắt cổ. Hàn Sơn tướng quân như thể đang bị thôi miên, sướng tê cả người quay sang vừa cười vừa nói với Võ tổng.
– Tướng quân, các gian phòng ở chung quanh đây có bày các loại vàng kim bạch ngọc cùng vô số các trang sức khác, còn có cả rất nhiều vũ khí xưa cũ nữa, xe của chúng ta đã đẩy tới nơi rồi. Lúc này, một binh sĩ chạy đến phía bọn hắn đang đứng bẩm báo.
– Ở biển có gặp tí nguy hiểm bất trắc gì không?
– Dạ bẩm không có ạ, chúng tôi không gặp bất kì một nguy hiểm nào cả.
– Xem ra con quái vật ấy đã bị chúng ta đánh sợ cho chạy té re rồi. Hàn Sơn tướng quân đắc ý cười lớn:
– Mau mở nắp quan tài của vua hải tặc Cát Lí ra cho ta.