Ta Có Thể Biến Thành Cá

Chương 377: Tấn Công


Đọc truyện Ta Có Thể Biến Thành Cá – Chương 377: Tấn Công

Dịch: Dũng

Biên: Cẩu ca

Nhóm: Cá.

Hàn Sơn tướng quân đang bực dọc vô cùng, ba hôm trước, hắn bán cái mạch khoáng bảo thạch đã bị bỏ phế từ lâu ở bên cạnh chợ Cát Lí cho một đối tác làm ăn người Trung Quốc.

Cái mạch khoáng bảo thạch này là một mạch khoáng bảo thạch được khai phá từ hơn mười năm về trước, thế nhưng hồi đó các kĩ thuật vẫn còn tương đối lạc hậu, thế nên mạch khoáng bảo thạch này vẫn chưa được mở rộng hết mức, thế nên mới phát sinh ra lần khai phá thứ hai.

Vậy mà khiến hắn không ngờ tới, trong khi tiến hàng khai phá lại vô tình đào xới phát hiện được một cái hang động.

Cũng may ở nơi đó có thuộc hạ của mình, tên đó liên tưởng tới ngay chuyện kho báu của vua hải tặc Cát Lí bèn quay về mau chóng bẩm báo lại cho hắn tin tức tốt lành này.

Hắn ta sau khi biết được sự việc trọng đại đó liền tiến hành phong toả, đồng thời hắn muốn đòi lại mạch khoáng bảo thạch này về.

Nhưng mà tay hợp tác cùng hắn cũng chẳng phải loại vừa, nhanh chí đoán ra được sự việc chẳng đơn giản như thế, chắc hẳn phải ẩn giấu điều gì đó nên bán xong lại đòi về như vậy, hắn điều tra một hồi xong trả lời không đồng ý.

Không đồng ý là chuyện của không đồng ý, kể cả bản thân hắn đã hợp tác làm ăn với bọn họ được bảy, tám năm đi chăng nữa, mà đối phương gốc rễ ở Trung Quốc cũng không hề đơn giản, thì đứng trước kho báu của vua hải tặc Cát Lí đáng giá trên trăm tỉ nhân dân tệ hấp dẫn như vậy hắn sao có thể nhường cho đối phương dễ đang như thế được, bát canh béo bở dinh dưỡng như vậy thì Hàn Sơn tướng quân ngay cả tới một cọng hành cũng không nghĩ sẽ gẩy ra cho hắn ăn cùng chứ đừng nói là nhường.

Nhưng cách làm của hắn khiến cho bạn hợp tác làm ăn người Trung Quốc cảm thấy khó chịu, bọn người Võ tổng ai nấy cũng không phục, nói lại ngay rằng phải cưa đôi bình đẳng số kho báu ấy ra mới phải đạo, đừng có hòng mà định độc chiếm nuốt một mình.

Hắn sợ đối phương tuyên bố chuyện này ra ngoài, nhiều người biết sẽ gây bất lợi không nhỏ, thế nên bắt đầu tiến hành một số biện pháp uy hiếp.

Ở bên cạnh Võ tổng, đi bên cạn hắn có một thiếu nữ tuổi còn khá nhỏ, từ thái độ đối đãi với cô gái nhỏ này, hắn có thể đoán ra được địa vị của thiếu nữ kia chắc không phải loại tầm thường.

Thế nhưng hắn cũng không thèm quan tâm tới điều đó, cử thuộc hạ của mình cải trang thành sát thủ tới phục kích cô bé ấy, đồng thời cũng là để cảnh cáo Võ tổng cùng đám người của hắn biết rằng đừng có mà đụng vào mảnh đất béo bở đó nữa.

Vậy mà hắn không ngờ tới sự việc chẳng như hắn suy tính, bỗng nhiên từ đâu mọc ra một đám người, không chỉ cứu lấy thiếu nữ kia đi, mà còn dùng súng bắt chết năm tên thuộc hạ của hắn ngay tại chỗ.


Khi tin tức về tai khiến hắn ta vô cùng phẫn nộ, mà cũng bởi vì hội Võ tổng nên hắn đành lặng thinh giả vờ như không có chuyện gì xảy ra cả, việc này khiến hắn không thể cam tâm nổi, không chỉ không thể trả thù cho thuộc hạ của mình bị bỏ mạng một cách oan uổng, hắn còn phải câm nín vì chuyện này nếu hắn manh động thì chẳng hoá ra lạy ông tôi ở bụi này.

Thế nên hắn quyết định phái binh lính chuẩn bị diệt sạch cả đám hung thủ kia đi.

Mà trong khoảng thời gian đó, hắn lại nhận được một tin tức chẳng tốt lành gì, đó chính là cô bé kia chính là cháu gái yêu quý của Hoa lão.

Hoa lão là một nhân vật lớn của Liên Xô cũ, chuyện bản thân cử người đi hành thích thiếu nữ kia bọn chúng ai cũng đều tự mình biết rõ mười mươi trong bụng, vậy nên, mặc dù cô bé kia không hề xảy ra bất kì một vấn đề nào thì bọn hắn vẫn cứ muốn lấy một ít lợi nhuận ra để bày tỏ lòng thành cũng như sự hối lỗi của mình.

Một phần mười trong tổng số kho báu, cũng tương đương với mấy mươi tỉ chứ không hề bèo bọt gì.

Mặc dù rất xót ruột, nhưng vẫn trong giới hạn chịu đựng của hắn, chỉ cần cái kho báu kia về tay hắn là được, đấy là điều quan trọng nhất, còn chấp nhận bỏ ra một ít tiền nhỏ ra để làm bước đệm lấy món hời lớn âu cũng là lẽ thường tình.

Thế nhưng vào tối nay, một tin tức báo về khiến hắn tức đến phát điên, chính là hắn vừa mới sai hơn ba mươi binh sĩ đi tiêu diệt sạch đám người hồi chiều.

Thế nhưng đám thuộc hạ của hắn lại một đi không trở lại, tin tức này khiến hắn rất shock, hơn ba mươi mạng người đã bị giết sạch.

Thế nên hắn thực sự phát điên lên, ngay lập tức điều động hơn một ngàn binh sĩ đến bao vây diệt trừ cái đám người chết tiệt kia, hắn còn cho dùng chiến hạm bao xung quanh ấy để tập kích.

Kết quả chính là cái tin khi nãy hắn được nhận, tất cả binh sĩ trên chiến hạm đó bỗng nhiên mất liên lạc hoàn toàn, không có bất kì một tin tức nào báo về, mất liên lạc một cách kị dị và bí hiểm, đoán chừng rằng đã tử trận, đồng thời trong lúc vây quét đó, trong tổng một ngàn năm trăm binh sĩ đột nhiên chết mất hơn năm trăm người, đây là con số cực kì kinh hoàng.

– Trên một chiến hạm, hơn năm trăm binh sĩ, khốn kiếp, đúng là khốn kiếp mà. Hàn Sơn tướng quân phẫn nộ đỏ cả mặt, đập tay rầm rầm lên bàn quát lớn, sau đó hít vào một hơi thật sâu:

– Chỉ cần tối mai có thể có được kho báu của vua hải tặc Cát Lí thì tất cả tổn thất ngày hôm nay có thể bù trở lại rồi, vả lại với số kho báu khổng lồ ấy thì có thể tiến hành trang bị vũ trang mạnh mẽ hơn trước nhiều, tới lúc đó binh đoàn của ta từ nay về sau sẽ trở nên lớn mạnh nhất.

Sở Tiên không hề biết được sự cáu tiết của Hàn Sơn tướng quân, vào lúc này đây hắn đang đứng ở trên tàu của hắn nghe Alvin cùng hội Nhất Hổ và Nhị Hổ kể lại sự việc xảy ra.

– Xem ra, đây chính là do quân đội của cái tay Hàn Sơn tướng quân đó rồi. Hai mắt Sở Tiên vụt qua một tia sáng.

Lần này bị quân đội tập kích, gây tổn thất tám mạng người cá, ba người cá khác bị thương, trước mắt còn có thể chiến đấu được chỉ còn lại hai mươi tư người cá mà thôi, tổn thất như vậy thì cũng không quá thê thảm.


Nhưng người cá đối với hắn là thứ quý giá vô cùng, cùng lúc giết chết tám người cá liền, thế này làm sao hắn cam tâm bỏ qua được.

– Ông chủ, đối phương chính là đội quân phòng của Myanmar, chúng ta nên cẩn thận một chút, chuyện về kho báu hay thôi đi. Alvin do dự một hồi rồi khuyên hắn một câu.

– Vị trí của kho báu ta đã tìm ra rồi. Sở Tiên nhìn hắn một lượt:

– Đội quân phòng của Myanmar thì đã làm sao, dám gây sự với đoàn hải tặc người cá chúng ta, ta sẽ bắt chúng phải trả giá đắt gấp nhiều lần như thế.

– Chúng ta chọn một nơi nào đó nấp đi đã, tối ngày mai ta sẽ đem toàn bộ người đi cướp kho báu.

Sở Tiên ra lệnh, bây giờ đã là hơn ba giờ rồi, hiện giờ nếu mà quay lại nơi đó để cướp kho báu về là điều không thể, thế nên hắn quyết định để luôn tối mai đi cho được việc.

Hắn cũng rất rõ rằng tối ngày mai Hàn Sơn tướng quân kiểu gì cũng sẽ dẫn quân tới, vừa hay tới lúc ấy nợ mới thù cũ tính luôn một thể cho đẹp.

Alvin nghe thấy hắn nhắc đến kho báu, sắc mặt hoan hỉ rõ rệt, thế nhưng nhìn thấy Sở Tiên lạnh lùng như vậy cũng không tiện hỏi nhiều thêm nữa.

Mặt trời mọc lên rồi lại hạ xuống, một ngày lại sắp trôi qua.

Vào lúc hơn mười một giờ, một đám người kéo tới cái mạch khoáng bảo thạch đã bị bỏ hoang từ lâu này.

Một đội quân hùng hậu ước chừng ba trăm người, trong tay mỗi người đem theo các loại đồ, có vác theo thuyền máy, có đem theo dây thừng, trong đó hơn môt trăm người trong tay cầm sẵn vũ khí.

Tối nay sắc trời u tối, cứ cách mười mét là không nhìn thấy bóng người, đám người nhanh chóng thâm nhập vào trong hang động.

– Hàn Sơn tướng quân, trong cơ quan mật ở kho báu của vua cướp biển Cát Lí liệu có cài bẫy không?

Đi ở giữa bọn là người râu ria xồm xoàm Hàn Sơn tướng quân, còn đi bên cạnh hắn là Võ tổng.


Bọn họ đi tìm kho báu của vua hải tặc Cát Lí giống như là tìm kiếm các ngôi mộ cổ của Trung Quốc vậy, ở Trung Quốc, các ngôi mộ thời cổ đại cũng đều có tồn tại các cơ quan mật.

– Chắc cũng sẽ có đấy. Hàn Sơn tướng quân cũng không chắn chắn, thế nhưng kể cả có bẫy đi chăng nữa hắn cũng chẳng sợ, bên cạnh mình có một trăm thuộc hạ được trang bị các vũ khí tân tiến như vậy, hắn có gì phải lo lắng chứ.

Võ tổng gật nhẹ đầu tán đồng, không bao lâu sau cả người đó đã tới phía bên trong hầm.

– Tiếp tục phá nó ra, mở rộng cái lỗ hổng ấy lớn hơn một chút. Vì phải ném mấy cái thuyền máy xuống phía dưới nên phải điều chỉnh lại diện tích cái lỗ hổng ấy cho phù hợp với số lượng và trang bị mang theo.

Rất nhanh sau đó, từng tiếng động nổ vang ùm ùm truyền tới, đám người đem những chiếc thuyền máy dùng dây thừng buộc chắc vào, cẩn thận đưa xuống bên dưới.

Thế nhưng, bọn họ không hề hay biết rằng mấy cái tiếng động không mấy nhã nhặn ấy đã đánh động những sinh vật phía dưới biển trong lòng đất, nhất là tám con cá quỷ đen biến hình kia, lúc này tám con cá quỷ đen biến hình đó vẫn ở nguyên trong trạng thái hợp thể, cơ thể to cực đại cùng với những chiếc gim sắc nhọn trên mình trông vô cùng dỡ tợn.

Tám con cá quỷ đen biến hình này vẫn luôn bơi lại xung quanh đấy, không hề đi đâu xa cả, tiếng bom nổ cùng với tiếng vỡ của đất đá rơi xuống dưới đáy biển đã hấp dẫn sự chú ý của bọn chúng.

– Hạ chiếc thuyền máy xuống từ từ thôi. Hơn trăm quân nhân cầm chắc dây thừng, chầm chậm nhẹ nhàng đưa chiếc thuyền máy đó xuống.

Mất tầm hai mươi phút, từng binh sĩ một theo lệnh của Hàn Sơn tướng quân ôm dây thừng trượt xuống dưới phía biển bên dưới.

– Bật đèn lên đi. Sở Tiên nói với đám binh sĩ đã hạ cánh an toàn xuống bên dưới chiếc thuyền máy.

– Bụp bụp. Âm thanh nhỏ vang lên đấy là những tiếng đèn trang bị trên thuyền máy được bật lên, trong nháy mắt hơn trăm mét chung quanh như bừng sáng, được chiếu rọi tới từng ngóc ngách, khiến cho cả khu biển dưới lòng đất này sáng rực hẳn lên.

– Đi, chúng ta đi xuống thôi. Hàn Sơn tướng quân nhìn một cái Võ tổng bên cạnh mình, sau đó nắm lấy dây thừng chuẩn bị trườn xuống phía dưới.

Vào chính lúc đó, ánh sáng chói loá trên chiếc thuyền máy ở gần đó như đom đóm sáng trưng giữa màn đêm đen kịt, mấy con cá quỷ đen biến hình cùng bầy cá hố đen lũ lượt bơi nhanh đến chỗ hấp dẫn ấy.

Một số cá hố đen đụng phải phía dưới chiếc thuyền máy liền phát ra vài tiếp cộp cộp.

Hơn mười quân nhân đứng ở trên thuyền máy cảm thấy kinh ngạc vô cùng nhìn nhau một cái, sau đó tản ra xung quanh xem xét tình hình.

– Có quái vật. Một quân nhân phát hiện ra một con cá hố đen đang tách cái đầu của mình ra, để lộ bộ răng sắc nhọn cùng cái mồm rộng lớn, trông kinh dị và hung dữ vô cùng, hắn ta liền hoảng hốt hét to lên một tiếng.

– Cái gì? Hàn Sơn tướng quân đang ôm chặt lấy dây thừng tính đu xuống thì nghe thấy vậy vội vàng nhìn chăm chăm xuống phía dưới.


– Đừng có mà thần hồn nát thần tính, không phải sợ, đấy không phải là quái vật, chỉ là những sinh vật sinh sống ở biển trong lòng đất mà thôi. Một người sĩ quan bật cái đèn ở trên mũ của mình ra trấn an cậu binh sĩ đứng ở trên thuyền máy kia.

– Đó là con gì thế? Hàn Sơn tướng quân ở phía trên nghe thấy thuộc hạ của mình nói chuyện thì liền hỏi lại, sắc mặt hắt trở nên rất khó coi.

– Thưa tướng quân, chắc là một loại cá sống ở đây, chỉ là hình thù xấu xí trông hơi đáng sợ và quái dị chút thôi, chúng tôi sẽ thanh lí chúng ngay lập tức. Người sĩ quan đó lớn tiếng đáp lại, sau đó quay sang nhìn binh sĩ trên thuyền máy ra hiệu.

– Pằng pằng pằng! Hơn mười binh sĩ đứng trên chiếc thuyền máy lập tức nhấc súng tiểu liên đeo trên cổ mình lên hướng về phía mấy con cá hố đen dưới biển bắn lấy bắn để.

Dù cá hố đen có trong mình hơn hai ngàn lực chiến đấu, nhưng bọn chúng cũng chỉ là những con cá mà thôi, với da thịt bình thường như vậy chắn đỡ sao nổi với lực tấn công của súng đạn.

Không bao lâu sau đó một mùi máu tanh nồng bốc lên, máu lan ra nổi lềnh phềnh trên khắp mặt nước, những con cá hố đen vẫn còn tập trung ở bên cạnh đó ban nãy hoảng sợ bơi tản ra tứ phía chạy trốn.

– Quái vật đã bị chúng tôi tiêu diệt một phần, số còn lại sợ quá mà lặn mất tăm rồi. Người sĩ quan đó nhìn thấy đám cá hố đen đã chạy mất, liền mỉm cười hài lòng ngước đầu lên báo cáo lại với Hàn Sơn tướng quân.

– Chỉ huy nhìn kìa. Đột nhiên, bên cạnh hắn ta binh sĩ đứng giọng nói hoảng hốt run rẩy gọi to lên hai tiếng.

Vào lúc đó, hắn nhìn thấy Hàn Sơn tướng quân ở phía bên trên đã xuống được một nửa, ông ta cũng bị giật mình mà run bắn lên xém tí nữa tuột tay rơi luôn xuống dưới.

Người binh sĩ đó kinh ngạc hết cỡ quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một con hay vật gì đó toàn thân đem ngòm, ở trên mình nó có găm từng tầng từng lớp gai sắc nhọn như kiếm, con cá quỷ đen biến hình ấy mới nhô một nửa cơ thể to lớn của nó lên trên mặt nước.

Dài bảy mét, rộng hơn hai mét, ở trên thân nó còn có cắm rất nhiều vũ khí sắc bén, đây là cái thể loại gì vậy, chẳng khác tí nào so với mấy con quái vật hay gặp trong phim cả, sinh vật ngoài hành tinh chăng.

– Tấn công. Người sĩ quan đó vội vàng hạ lệnh khi nhìn thấy con quái vật to bự chảng ấy đang lặn xuống phía dưới thuyền máy của họ, gầm lớn lên một tiếng.

Đám binh sĩ đứng trên thuyền máy đó mặc dù đang sợ tới nỗi chân tay run bắn lên cảm tưởng như không đứng vững, thế nhưng khi lệnh được hạ xuống bọn họ liền lập tức làm theo, cầm ngay vũ khí lên tấn công con quái vật, tiếng súng đạn được xả xuống dưới biển như sao xa, như thể đạn không cần mất tiền đi mua vậy, cứ thế mà trút xuống bắn thẳng vào cơ thể nó.

– Pằng pằng pằng! Súng đạn dội lên trên cơ thể to lớn của con cá quỷ đen biến hình liên tục, không hề “dịu dàng” như lúc tàn sát tấn công mấy con cá hố đen khi nãy.

Lượng đạn bắn ra dày đặc cùng tốc độ kinh hoàng của súng tiểu liên cứ thế liên tùng tục bắn vào cơ thể con cá quỷ đen biến hình như trút nước khiến cho từng tầng phòng ngự trên da của nó bị bợt dần đi, bắt đầu rỉ ra những giọt máu tươi.

– Ùm! Con cá quỷ đen biến hình đó cảm nhận được sự đau đớn đang lan ra trên khắp cơ thể nó, liền nhẹ nhàng chuyển động cơ thể một cái, dồn sức lao tới chiếc thuyền máy giã cho một đòn.

– Ầm! Có trong mình lực tấn công một vạn năm ngàn, con cá quỷ đen biến hình cứ như sinh vật từ thời tiền sử, đem theo từng chiếc vũ khí sắc lẹm trên mình nó lao vút tới đâm đánh sầm vào ba mươi binh sĩ đang đứng chiếc thuyền máy ở vị trí trung tâm đó, ngay lúc ấy, chỉ với một cú húc của con cá quỷ đen biến hình đã khiến cho chiếc thuyền đó chìm nghỉm xuống đáy biển.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.