Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Chương 63: Thiếu


Đọc truyện Ta Có Một Bầy Họa Thủy – Chương 63: Thiếu

Editor: Hoàng Ngọc Tử Băng.

Có chút không bỏ nổi mỹ nhân, thế nhưng ở kinh thành không gặp được người, chi bằng trở về phát triển thật tốt, có cơ hội lại đến cướp người. Tính toán như thế xong, Ô Lực Cát đi đến cáo từ Hoàng đế Lương quốc. Bùi Càn ý tứ nói vài câu từ biệt, sai Nhị Hoàng tử Bùi Diễm thay y tiễn đưa.

Bùi Diễm và Bảo Âm một đường đưa người ra khỏi thành, nhìn Nhị cữu tử* thảo nguyên ngồi trên lưng ngựa cẩn thận đi từng bước.

*anh trai thứ 2 của vợ.

“Xem ra Nhị ca rất yêu thích kinh thành chúng ta.”

Bên ngoài Bảo Âm nở nụ cười, trong lòng nói thầm hắn ta không phải không nỡ rời bỏ kinh thành Lương quốc của ngươi, hướng hắn ta nhìn chính là phía hoàng cung, lo lắng cho đại mỹ nhân trong Trường Hi cung.

Cũng may người ngốc thì ngốc, dù sao vẫn biết cái gì nên nói cái gì không nên, nàng ta không vạch mặt ca ca trước mặt vị hôn phu tương lai.


Lại nhắc đến Ô Lực Cát, lúc trước khi hắn ta đến Lương quốc có hai đội thị vệ, trong đó một đội ở lại bảo vệ Công chúa an toàn. Hắn ta chỉ đem về khoảng mười người, ngoài ra còn có mấy xe đồ vật, vài thứ được Bùi Càn thưởng cho, còn lại toàn là các loại đồ sứ, lá trà, tơ lụa mà hắn tự móc tiền túi ra mua khi ở kinh thành, đều là thứ khan hiếm trên thảo nguyên.

Trên đường trở về, đi qua những thành trì khác, hắn ta lại mua đặc sản ở nơi đây, chất đầy năm xe mang về thảo nguyên.

Vốn tưởng rằng các huynh đệ sẽ vui vẻ khi nhìn thấy những vật này, ai ngờ nghe nói hắn ta trở về, Khánh Cách Nhĩ Thái và Ân Hòa trước tiên tới đón người, ngay khi gặp mặt là hai cái ôm gấu, ôm xong mở miệng liền nói: “Ca đến Lương quốc không những không mang ngựa về mà còn đưa muội muội ra ngoài. Phụ vương cực kì tức giận, nói sẽ cầm roi ngựa quất huynh.”

Thật sự, Ô Lực Cát đã sớm quên hắn ta mang theo Phùng Nguyên ra ngoài, Ân Hòa nhắc nhở mới nhớ.

Lại nhớ đến lúc trước, khi rời khỏi thảo nguyên còn từng bảo đảm, kết quả lại thành ra như thế này.

Quên đi, hắn ta da dày chịu được.

Ô Lực Cát thở dài, nói: “Nếu mọi người thấy tận mắt thì biết, đối mặt với mỹ nhân như vậy, làm sao ta có thể nhẫn tâm từ chối? Chỉ cần nàng vui vẻ, đừng nói là một ngàn con ngựa, thêm một ngàn con nữa ta cũng tình nguyện.”

“Ca tặng nhiều ngựa như vậy, sờ được tay nàng chưa?.”

Ngày nào cũng ở trên thảo nguyên cưỡi ngựa bắn tên, làn da đen sạm, cho dù Bảo Âm là nữ nhân cũng là màu đồng khỏe mạnh, đừng nói đến Ô Lực Cát. Làn da hắn ta ngăm đen, dáng dấp cao lớn cường tráng, gọi là đầu gấu cũng không sai. Đầu gấu này nghe thấy câu hỏi của huynh đệ, mặt dày đỏ lên: “Người ta là Quý phi của Hoàng đế Lương quốc, sao có thể tùy tiện cho người khác sờ? Ca không biết Lương quốc có nhiều quy củ lớn, ta muốn gặp nàng một lần cũng không dễ gì, nói chưa đến hai câu mà nhớ nhung cả nửa tháng.”

Hai huynh đệ kia cũng tò mò mỹ nhân đệ nhất thiên hạ đến cùng có dáng dấp ra sao, nhưng chỉ nghe chứ chưa từng thấy, không như Ô Lực Cát điên khùng đến mức quá đáng như vậy.

Khánh Cách Nhĩ Thái còn chế giễu hắn ta: “Còn chưa sờ tay ca đã như vậy, nếu nàng cho ca ôm vào lòng chắc ca ném mạng vào luôn.”

Ô Lực Cát nhớ lại lúc hắn ta đưa Phùng Nguyên trở về, hình dáng đại mỹ nhân đau lòng vì muội muội mà nhìn mình.

Lúc ấy, Ô Lực Cát hận không thể giơ mặt ra cho nàng đánh. Tặng ngựa có thể làm người ta vui vẻ, tại sao không làm?

Nghĩ đến các huynh đệ vẫn luôn rất sùng bái hắn ta, có thể sẽ bắt chước học tập hắn ta, Ô Lực Cát âm thầm cảnh giác. Hắn ta cũng không nói rõ ra, chỉ đáp: “Mọi người không hiểu không hiểu.”


“Chính vì không hiểu mới muốn nghe ca kể.”

“Không phải Phụ vương đang chuẩn bị đồ cưới cho Bảo Âm sao? Chờ đến lúc đó huynh đệ chúng ta cùng đi tiễn, để đằng kia biết Bảo Âm có địa vị gì trên thảo nguyên. Muội ấy sẽ không bị người ta bắt nạt,”

Ô Lực Cát đang định từ chối, lại bị ngắt lời —

“Đúng rồi, ta còn chưa từng đến Lương quốc.”

Hồ vương càng ngăn cản, những nhi tử ngu ngơ của ông ta lại càng muốn, đều tranh thủ sắp xếp vị trí trong đội của mình, nói lúc trước thấy Nhị ca là dũng sĩ trên thảo nguyên, là tấm gương để các đệ đệ học tập, kết quả hắn ta thấy mỹ nhân liền không đi nổi nữa. Các huynh đệ đều một mặt tò mò rốt cuộc nữ nhân như thế nào mới mê hoặc hắn ta đến mức không phân biết được đông tây nam bắc, một mặt khác cũng muốn chứng minh bản thân tuyệt đối sẽ không có tiền đồ như hắn ta, nhất định có thể chịu nổi sức hấp dẫn từ nữ nhân Lương quốc.

Nói thì hay, nhưng Hồ vương không quá tin tưởng.

Ông ta lại nghĩ đến Bảo Âm.

Lúc đi thì nói không yên tâm nên đi theo dõi Ô Lực Cát, không cho hắn ta làm chuyện điên rồi, kết quả qua đó liền đưa luôn bản thân, hiện tại vui vẻ gọi nữ nhân kia là mẫu phi.

Cũng là thân mẫu của Ô Lực Cát va Bảo Âm đã bệnh chết, không thì bà cũng bị tức chết, Hồ vương dự định dự định lảm nhảm với bà, rốt cục làm sao sinh ra hai kẻ ngốc này vậy.


Trên đại thảo nguyên, hiện tại trong lòng Hồ vương rất rối bời.

Cùng lúc đó, bà bà tương lai của Bảo Âm — Mẫn phi nương nương cũng cực kì khó chịu. Từ khi Hoàng Thượng ban ý chỉ để Bùi Diễm cưới Công chúa thảo nguyên, Mẫn phi không cảm thấy vui. Bây giờ hôn sự đã định rồi, trừ phi người chết bất đắc kì tử tại chỗ, nếu không thì không thể thay đổi. Ngược lại, Mẫn phi hi vọng nàng ta chết bất đắc kì tử. Tuy Bảo Âm tập cưỡi ngựa bắn tên trên thảo nguyên từ nhỏ, nhưng bản lĩnh thì vẫn chưa thể so với các ca ca của nàng ta, so với thân thể nữ nhân Lương quốc thì nàng ta cường tráng như trâu. Ban đầu người này rất có tinh thần, ba lần bảy lượt vào cung, quấn lấy Quý phi nói muốn học múa, nhưng chưa từng tới Nhu Phúc cung thỉnh an bà ta.

Trong lòng Mẫn phi khó chịu, phàn nàn với nhi tử rằng Công chúa thảo nguyên không hiểu chuyện chút nào.

Bùi Diễm nói: “Lần trước, người còn nói nhìn thấy nàng thì trong lòng khó chịu, nàng không đến cũng khó chịu. Thế rốt cuộc người muốn nàng đến hay không đến?”

Mẫn phi tức muốn chết.

“Nàng ta tới hay không cũng chẳng sao cả. Nhưng lúc nào nàng ta cũng chạy ra chạy vào Trường Hi cung,


//
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.