Ta Chỉ Là Vật Hi Sinh Nhỏ Bé Mà Thôi

Chương 2: Khóa kí ức, khóa trái tim.(Phần đầu)


Đọc truyện Ta Chỉ Là Vật Hi Sinh Nhỏ Bé Mà Thôi – Chương 2: Khóa kí ức, khóa trái tim.(Phần đầu)

Ta tên Tôn Hiểu Thiên – một con nhỏ lúc nào cũng nghĩ đến việc kiếm tiền là đầu tiên (trừ cha ta ra). Vì sao ta nghĩ đến việc kiếm tiền là đầu tiên ư? Hmm…ta cũng không biết nữa. Cái ý nghĩa này nó xuất hiện năm ta bốn tuổi, cái năm mà mẹ ta bỏ cha con ta đi theo người khác. Mẹ ta nói rằng bà hối hận khi theo cha ta. Vì sao hối hận ư? Chuyện là như thế này:
Năm đó, bà là một thiên kim có hôn ước với một người đàn ông hơn bà mười năm tuổi nên bà đã tìm cách bỏ trốn và đúng lúc gặp cha ta. Cha ta vừa gặp đã yêu bà ngày từ đầu. Ông đã theo đuổi bà suốt 3 năm và mẹ ta cuối cùng cũng cảm động trước tấm chân tình của ông (nghe có vẻ sến nhỉ? Khi ta nghe chuyện này từ cha ta, ta đã ói bữa ăn sáng lẫn bữa ăn trưa ra. Aizzz…tiếc quá). Nhưng trớ trêu thay, gia đình mẹ ta không đồng ý vì họ coi thường cha ta là thư sinh nghèo. Mẹ ta lại nhất quyết muốn kết hôn với cha ta nên bà đã rời bỏ cuộc sống xa hoa đi theo cha ta “gia nhập giang hồ” nhưng buồn thay số phận lênh đênh của ông, sau bao nhiêu năm “gia nhập giang hồ” thế nhưng ông vẫn là một thư sinh nghèo, mẹ ta cũng cảm thấy mệt mỏi với cuộc sống này, rồi bà nhớ tới cuộc sống xa hoa khi xưa. Tại sao ta lại biết ư? Bằng chứng chính là bà bỏ ta đi theo cái người đàn ông giàu có lúc trước hơn bà mười năm tuổi.

Khi đó, ta chỉ nghĩ tiền thật đáng sợ. Từ đó, tính cách ta trở lên trưởng thành hơn so với những đứa con nít cùng tuổi. Cũng từ lúc đó, trong đầu ta ấp ủ những cách kiếm tiền nhanh nhất. Đến năm ta sáu tuổi, ta bắt đầu thực hành những cách đó và người thí nghiệm đầu tiên của ta chính là cha ta. (Quên không nói, từ khi mẹ ta bỏ đi, cha ta nỗ lực làm ăn và được thăng chức từ thư sinh nghèo nên địa chủ *tung hoa*). Việc đầu tiên ta làm chính là làm hết những công việc nhà sau đó vô ý nhắc đến việc dạo này nhiều đứa con nít cùng tuổi được cha cho tiền ăn vặt, tiếp đến ta lợi dụng “mỹ nhân kế” và kết quả là… ta thất bại. Không sao, ta không bao giờ nản lòng, thua keo này ta bày keo khác. Những lần tiếp theo ta vẫn lấy cha ta làm vật thí nghiệm (Cha ta mà biết ta lấy ông làm vật thí nghiệm thì ông có tức sủi bọt mép không nhỉ? *Cười ranh mãnh*), ta thay đổi kế hoạch liên tục để lừa cha ta cho tiền. Và vào một ngày mưa to gió lớn nhưng đối với ta là một ngày đẹp trời vì ta đã kiếm tiền được món tiền đầu tiên từ cha ta – chúa keo kiệt. Ta tiếp tục sử dụng cách đó cho đến khi ta được mươi bốn tuổi, cha ta không bị mắc mưu nữa và ta muốn có tiền thì ta phải bắt buộc đi làm thêm. Thế là ta cầm số tiền tích cóp được tám năm mua một bộ đồ mới đi phỏng vấn (nói phỏng vấn cho oai chứ thật ra ta chỉ cần bước đến những cửa hàng xin việc là được). Sau bao cuộc phỏng vấn thất bại, ta cuối cùng cũng xin được một công việc phụ bếp trong một biệt thư giàu có. Cũng từ công việc đó ta đã được gặp anh – người con trai ấm áp sưởi ấm trái tim đông lạnh của ta (*Ọe* Ta cảm thấy càng ngày mình bị hoang tưởng quá độ rồi).
Hôm đó, tuyết rơi trắng xóa, ta khoác một chiếc áo bông dày, nó làm cho ta giống như một cục bông gòn mặc dù thân hình ta thực “gầy”. Ta cầm xẻng hiên ngang đi xúc tuyết tạo lối đi. Lúc đó ta đang xúc tuyết thì…
“Khoai lang nướng đây. Khoai lang vừa mới ra lò đây. Nóng hổi vừa thổi vừa ăn đây. Ba nghìn một củ ăn vô mắc cổ…ách, lộn ba nghìn một củ ăn vô vừa bổ vừa ngon đây…” Một bác già vừa đạp xe vừa rao bán khoai lang đi ngang qua cách ta ba mét. Bác già tính đạp đi luôn nhưng hình như cảm nhận được ánh mắt “trìu mến” của ta nhìn rổ khoai lang đằng sau xe thì dừng lại. Ánh mắt bác già nhìn ta như nhìn một cục tiền di động (Lần này ta chắc chắn rằng tiền thật đáng sợ. Ta phải nỗ lực kiếm tiền để khỏi sợ nó mới được)
Ta chạy như bay đến chỗ khoai lang nướng, trong mắt ta toàn bộ nghĩ đến “anh” khoai lang đang gọi mời ta đến ăn. Nhưng khi cách rổ khoai lang khoảng năm bước chân thì ta phanh lại, ảo não vỗ vỗ đầu mình, không được tự nhiên nhìn bác già. Huhu…hiện tại ta cháy túi nha, ngay cả một đồng mua kem cũng không có a
. Thế rồi có một chàng hoàng tử “cưỡi” con Ford màu đỏ xuất hiện. Chàng bước xuống, tay quàng qua vai một mỹ nữ ăn mặc thiếu vải (Thật sự ta không hiểu nổi không biết chị ta có cảm thấy lạnh hay không nữa?). Khụ…chàng hoàng tử đó chính là cậu chủ mưa nắng thất thường của ta. Aizz…ta nhìn đắm đuối vào bác già với ánh mắt gửi gắm rằng ta không mang tiền xin bác rủ lòng thương cho kẻ nghèo hèn vài củ khoai lang. Bác già cũng gửi lại cho ánh mắt ta cũng rất nghèo hèn, xin con hãy mua giúp ta vài củ khoai lang. Hai chúng ta cứ như vậy “liếc mắt đưa tình” khiến người xem – cậu chủ của ta cười sung sướng trên nỗi đau viêm màng túi trầm trọng của ta. Hắn cười đã rồi bỏ đi vào nhà mà không thèm nhìn ánh mắt ai oán như tức phụ của ta.

Aaaa…ta muốn bay vô đấm vào khuôn mặt họa thủy kia của hắn quá. Ta căm giận nhìn bóng lưng hắn khuất dần sau cánh cửa sắt cùng với mỹ nữ thiếu vải. Ta đang ở trong lòng nguyền rủa hắn ngàn ngàn vạn vạn lần thì đột nhiên bên tai truyền đến một trận cười trầm thấp. Ta quay qua định trừng mắt thì đập ngay vào mắt ta là một mỹ nữ mặc bộ vest nhãn hiệu nổi tiếng Canali. Đúng cái ta nhìn chính là bộ vest Canali nổi tiếng này. Ta thực sự rất muốn được sờ vào nó, rất rất muốn mang…bán nó đi a
. Nghĩ đến số tiền ta bán được bộ vest ta không tự chủ được nuốt nước miếng cái ực. Ánh mắt ta nóng rực nhìn chằm chằm bộ vest, đầu óc thì đang vận dụng hết các chất xám nghĩ 101 cách lừa lấy bộ vest.
“Em không muốn ăn khoai lang nướng nữa sao?” Mỹ nữ nhìn ta hỏi. Ta lúc này mới sực nhớ ra “anh” khoai lang của ta nhưng tiếc là ta bị viêm màng túi nha ==. Ánh mắt nóng rực của ta luyến tiếc nhìn bộ vest rồi di chuyển đến khuôn mặt của mỹ nữ. Ta liền ngây người luôn. Dù ta không phải đứa háo sắc nhưng khi nhìn thấy một mỹ nữ đẹp điên đảo chúng sinh này ngay cả con thỏ có thể biến hóa thành sói ngay lập tức.
Mỹ nữ sở hữu đôi mắt hẹp, dài, với hàng lông mi cong vút. Sóng mũi dọc dừa cao cùng với đôi môi dày đầy quyến rũ. Làn da ngăm đen khỏe khoắn hơn cậu chủ ta, là da trắng như tiểu bạch kiểm vậy. Ta không tự chủ được mà thốt ra:

“Chị thật xinh đẹp.”
“Ha ha ha…chị?” Mỹ nữ nghiêng người nhìn ta chăm chú. Nha, không thể trách ta nha, ta thấy anh có lấy dây màu đen buộc lại phần tóc dài đến vai lên thành một cục nhỏ nên ta tưởng anh là một cô gái tomboy.
Đó là lần đầu tiên ta gặp anh. Ta mười tám, anh hai mươi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.