Ta Chỉ Là Vật Hi Sinh Nhỏ Bé Mà Thôi

Chương 1: Trở thành sinh vật hi


Đọc truyện Ta Chỉ Là Vật Hi Sinh Nhỏ Bé Mà Thôi – Chương 1: Trở thành sinh vật hi


Tại bệnh viện XX, phòng V.I.P
Một cô gái có đôi mắt nhỏ một mí, sóng mũi thấp, môi hơi trề, vừa lùn vừa mập nhưng được cái làn da trắng nõn nà. Cô mặc bộ đồ y tá màu hồng phấn, trên tay còn cầm cái khay đựng một bình dinh dưỡng. Đối diện với cô là một thiên sứ xinh đẹp. Thiên sứ có một làn da trắng như tuyết, mái tóc đen dài được tùy ý xõa trên vai, đôi môi nhỏ nhỏ xinh xinh nhưng giờ đây lại khô nứt vì thiếu nước khiến cho ai nhìn vào đều đau lòng. Sóng mũi cao, đôi mắt to ngập nước như một chú cún con đi lạc khiến người ta chỉ muốn bảo vệ. Nhưng có cái gì đó không đúng nha…thiên sứ xinh đẹp thế nhưng nhìn cô bằng ánh mắt “trìu mến” nha. Không biết tại sao cô lại thấy rùng mình, cô cứng ngắc cầm khay đi đến gần cái bàn được đặt cạnh chiếc giường. Sau khi đặt cái khay xuống, cô gái mập nào đó nghiêm trang nhìn thiên sứ đang ngồi trên giường, cúi đầu một góc 90 độ tỏ lòng thành kính. Rồi không đến 1 giây sau, cái thân hình vừa mập vừa lùn biến mất trước mặt thiên sứ.
———– Ta là mỗ thiên sứ xinh đẹp———————–
“Ây da…quên hỏi cô y tá nằm ở đây một ngày mất bao nhiêu tiền nha?” Mỗ thiên sứ nào đó than vãn mà chưa nhận ra điều gì đó đặc biệt.

“Haizz…không biết ai đã đưa mình vào bệnh viện đây. Lại phải tốn tiền trả ơn người ta rồi” Mỗ thiên sứ lại tiếp tục than vãn.
A đau quá, đầu đau quá. Một loạt kí ức nào đó truyền vào đại não. Mỗ thiên sứ ôm đầu lăn quay ra giường, bình tĩnh tiếp thu kí ức.
“A…” Từ trong phòng V.I.P truyền ra một tiếng thét dài như heo bị cắt tiết. Ai nghe cũng thấy rùng rợn.
Mỗ thiên sứ à không phải gọi là Tôn Hiểu Thiên không giữ bình tĩnh nổi nữa rồi. Cái quái gì đây, Tôn Hiểu Thiên cô chỉ là trong một phút nông nổi chạy ra tắm mưa dẫn đến sốt cao 38 độ thế mà cũng chết. Cô không chịu nha, tiền tiết kiệm của cô, em “Lexus” cô chỉ mới đi cùng ẻm vài ngày a
. Không sao, giờ cô được sống lại nha nhưng…lão thiên gia à tôi đã làm gì sai sao thế nhưng lão cho tôi trở thành vật hi sinh bi thảm “Tôn Hiểu Thiên” chỉ xuất hiện đúng mười dòng. (Lão thiên gia: Con không làm gì sai cả. Sai ở đây là ta nợ bạc của nguyệt lão nên đành phải lấy con làm vật thế chấp thôi.). Tại sao cô lại biết mình trở thành vật hi sinh ư? Vì cô vừa mới đọc xong một nửa truyện “Trùng sinh, mỹ nam là của ta”. Trong truyện,”Tôn Hiểu Thiên” là một thiên sứ xinh đẹp, trong trắng, thuần khiết nhưng lại là tiểu bạch hoa, ngu ngốc nên bị nữ chính và nữ phụ lừa đến nỗi trở thành người thực vật, vừa đúng lúc Tôn Hiểu Thiên cô xuyên vào cơ thể này.
“Aizzz…hay là mình lại tắm mưa lần nữa, rồi sốt lần nữa là có thể trở về nhà” Tôn Hiểu Thiên lẩm bẩm rồi đưa tay vỗ cái bốp một cái vô đầu “Trời, sao mình giỏi vậy trời? Ý tưởng hay vậy chỉ có thể người thông minh như mình mới có thể nghĩ ra. Hahaha…” Cô tự kỉ nói.
Tôn Hiểu Thiên đang yy chính mình thì bỗng từ ngoài cửa xuất hiện một quý bà xinh đẹp chạy ào vào, ôm chặt lấy cô, khóc như mưa, miệng thì không ngừng lẩm bẩm: “Thiên Thiên, con của mẹ. Con ngoan của mẹ, ô ô ô…con yêu của mẹ, cục cưng của mẹ. Ô ô ô…Thiên Thiên cuối cùng con cũng tỉnh rồi. Mẹ nhớ con lắm.” Quý bà không ngừng khóc, cứ ôm chặt lấy cô không buông.
Cô ngơ ngác nhìn quý bà đang ôm lấy mình, nghĩ nghĩ đây có phải là mẹ của “Tôn Hiểu Thiên” không? Trong nguyên tác, mẹ của “Tôn Hiểu Thiên” rất yêu thương cô ấy hơn cả Tôn Hiểu Nguyệt và Tôn Hiểu Hiển. Đó cũng một trong những lí do “Tôn Hiểu Thiên” này bị out nhanh như vậy. Cô nhìn người phụ nữ này tự nhiên lại muốn khóc, khóc vì nhớ cha già ở thế giới bên kia, không biết ông có ăn uống đầy đủ không? Có bỏ bữa không? Mỗi buổi tối, không có cô chúc ngủ ngon, ông có ngủ được không?
Mẹ cô bỏ rơi cô khi cô vừa tròn sinh nhật bốn tuổi. Chỉ có cha cô chăm sóc cô, nuôi nấng cô trở thành người cho nên trong cuộc sống không hề có một người mẹ nào cả.

Không biết tại sao lòng cô thắt lại, đau buốt. Cô không biết có phải là do cô thiếu tình thương của mẹ hay là do tình cảm của chính “Tôn Hiểu Thiên” kia hay không? Cô ôm lấy người phụ nữ, vỗ vỗ lưng bà, đỡ bà ngồi xuống giường, giọng cô khàn khàn:
“Mẹ à, đừng khóc nữa. Con không sao mà. Mẹ nhìn xem con đã tỉnh rồi nè.”
“Thiên Thiên à, bác sĩ nói rằng nếu trong vòng ba ngày con không tỉnh thì con suốt đời chỉ có thể sống như người thực vật được thôi. Lúc đó, mẹ rất sợ hãi, sợ phải mất con. Mất con rồi mẹ sống trên đời này làm gì nữa.”
“Mẹ, mẹ đừng nói như vậy. Không phải con đã tỉnh rồi sao? Cho nên mới nói là mẹ không nên tin bác sĩ rồi mà” Cô hài hước nói.
“Cái con bé này…” Bà bậc cười rồi giọng bà nghiêm lại nói: “Nói cho mẹ biết ai đã khiến con suýt nữa trở thành người thực vật? Là ai?”
Cô giật mình nhìn bà, không biết phải trả lời làm sao. Cô không muốn đắc tội với nữ chính đâu nha cũng không muốn làm cho bà phải khó xử vì cô. Cô ấp úng trả lời: “Con…con cũng không biết nữa. Chỉ là lúc đó con cảm thấy có người đẩy con xuống lề đường, cũng không biết từ đâu ra có một chiếc xe ô tô tung thẳng vào con.”

Cô ủy khuất nhìn bà, đôi mắt ánh lên những tia khó hiểu nhưng trong lòng thì xin lỗi bà hàng trăm lần. Bà nhìn xoáy vào đôi mắt cô thật lâu khiến cô có ảo tưởng rằng bà có thể thấy được lời nói dối của cô. Bà bỗng chốc nở nụ hiền dịu nhìn cô rồi nhẹ gật đầu. Cô thở dài nhẹ nhõm rồi pha trò lãng sang chuyện khác.
Hai mẹ con ngồi nói chuyện rất lâu đến khi có một đoàn bác sĩ bước vào kiểm tra tình trạng hiện tại của cô mới thôi. Kiểm tra xong, mẹ cô mỉm cười dặn dò cô đủ điều, rồi bắt cô ở lại bệnh viện khoảng một tháng để theo dõi xem sau tai nạn có để lại di chứng gì không? Bất đắc dĩ cô đành gật đầu nhưng trong lòng lại ấm áp làm sao. Nhìn bóng lưng bà khuất dần sau cánh cửa, lòng cô bỗng hạnh phúc. Đây có phải là tình thương của mẹ không? Thật kì diệu. Bỗng nhiên cô nghĩ đến trong nguyên tác khi biết “Tôn Hiểu Thiên” trở thành người thực vật, mẹ cô bỗng nhiên phát điên rồi nhảy lầu tự tử. Tác giả cũng không nói chính xác tại sao bà lại phát điên nhưng cô nghi rằng khả năng một nửa là do có người bày mưu hãm hại mẹ cô. Còn tại sao phải hãm hại mẹ cô thì cô không biết. Cô siết chặt tay lại với nhau tự hứa với mình là sẽ cố gắng chăm sóc người mẹ mới này cũng như chăm sóc cha già của cô vậy.
{{,{P4{T&{{,{P4{T5{{,{P4{T{{,{P4{T({{,{P4{Ty({a@{K{,{L({Q){,{P){{K{,{P)*{{00|{({,{P*{{,{P+{({$m+{({$(a@{~T


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.