Bạn đang đọc Ta Bị Lừa Hôn!!! FULL – Chương 54: Xin Chào Tôi Là Bug!
Các khách mời lo lắng, “Sống sót trên đảo hoang đã đủ đáng sợ rồi giờ còn bịt mắt để làm gì nữa?”
“Đừng để tụi tôi đoán mò nữa! Chẳng phải đạo diễn đã bảo đây là show yêu đương sao? Rốt cuộc tập này mấy người tính làm trò gì vậy?”
“Chồng ơi! Dương Hiệt ơi?”
“Vợ đừng sợ, anh ở đây này!”
…!
Bến tàu lập tức trở nên hỗn loạn, Linh Duyệt nắm lấy tay Mặc Diễm, “Tụi mình có nên giả bộ sợ không? Thầy Mặc, anh nhanh chíp chíp chíp đi.”
Giây tiếp theo, Linh Duyệt được Mặc Diễm ôm vào lòng chặt đến mức cậu không thở nổi, xém chút nữa là cậu kêu cha gọi mẹ rồi.
Mọi người đều bị bịt mắt, từng cặp được đưa lên thuyền.
Linh Duyệt luôn giữ lấy Mặc Diễm, cậu cảm nhận được ngoài bọn họ ra thì trên thuyền còn có một cặp nữa, mùi hương giống như là hai người thầy Khương.
Khứu giác Linh Duyệt luôn luôn đúng, lần này lên đảo, khách mời được chia thành bốn thuyền.
Nhờ có sức chiến đấu mạnh mẽ của Mặc Diễm, đạo diễn xếp hai người Khương Cầu Bình và Quách Mạn chung một nhóm với bọn họ.
Vì đạo diễn sợ hai người đó không kiếm được gì ăn sẽ bị đói bụng.
Hai người Linh Duyệt và bọn họ đều vui vẻ chào hỏi nhau.
Sau khi lên thuyền được vài phút thì chiếc thuyền phía sau đột nhiên chuyển hướng.
“Mọi người bị tách ra ư?” Linh Duyệt chạy đến mạn thuyền vẫy tay với khách mời khác, “Chương trình naỳ độc ác đến thế sao?”
Đạo diễn quay phim nói cho cậu biết: “Nếu tìm được nhau thì mọi người có thể tạo thành một nhóm.”
Ý anh ta là tỷ lệ bọn họ gặp nhau rất thấp nên điều đó đồng nghĩa với chuyện hòn đảo này cực kỳ rộng lớn.
Linh Duyệt nhún vai, vậy câu sẽ cho đội ngũ chương trình chút mặt mũi, cậu không đi tìm mọi người.
“Không đúng, cậu thấy đường sao??”
Linh Duyệt: “…Ơ! Tôi đâu có thấy đường!”
Linh duyệt nói dối rất tệ nên đội ngũ chương trình lập tức kiểm tra mảnh vải của cậu, “Cậu may thật đấy, nhiều mảnh vải đều có hai lớp mà mỗi cậu là có một lớp thôi.”
Linh Duyệt cười ha hả, “Ông trời ưu ái tôi ấy mà.”
Nhân viên vẫn đổi mảnh vải khác cho cậu một cách không thương tiếc nên Linh Duyệt lập tức yên phận ngồi trên thuyền.
Thuyền chạy vòng vèo trên mặt nước vài vòng, hơn mười phút sau họ mới được gỡ mảnh vải xuống nên mọi người đều không biết mình đang ở đâu vì quá choáng váng.
Linh Duyệt đâm chọc: “Đạo diễn Ứng càng ngày càng độc ác.”
Thầy Khương nói linh tinh, “Cậu ta đúng là xấu xa, khi nào cậu ta đến đây chúng ta hãy đào một cái hố rồi chôn cậu ta xuống đó đi.”
Linh Duyệt bái phục, quả không hổ danh là một đạo diễn, thầy Khương còn ác hơn cả đạo diễn Ứng nữa.
Thuyền còn chưa chạy tới đảo thì mọi người đã thấy cô Quách chạy đến mạn thuyền bắt đầu nôn mửa.
Linh Duyệt nghe thấy tiếng động bèn chạy tới, “Cô Quách, bác có sao không?”
Quách Mạn xua tay cười nói: “Bác không sao, bị say sóng ấy mà.”
Linh Duyệt thấy sắc mặt của bà trắng bệch bèn lén lút nhét vào tay bà một viên kẹo bạc hà.
“Đây là?”
“Đồ con lén mang theo đấy.
Ở quê, ông nội con là một bác sĩ, ông ấy tự làm kẹo này để ăn vào không cảm thấy chóng mặt dù ngồi trên bất kỳ phương tiện giao thông nào.”
Cô Quách Mạn lén lút ăn kẹo rồi ngạc nhiên nói: “Nhanh vậy mà bác đã thấy hết choáng váng.
Kẹo này thần kỳ thật đấy!”
Linh Duyệt thì thầm: “Bác đừng để bị đạo diễn phát hiện nha.”
Lúc này, một flycam bay ngang qua đầu hai người, một cái loa được gắn bên trên vang lên giọng nói của đạo diễn: “Có người mang đồ ăn tới đúng không? Tất cả hãy chủ động giao đồ ăn ra.
Nhân viên mau tới kiểm tra từng hành lý vì mọi người không được phép mang bất cứ thứ gì lên đảo.
Nhất là trên người Linh Duyệt, nhân viên hãy tập trung kiểm tra cậu ấy vì có thể cậu ấy sẽ mang theo quà vặt.”
Linh Duyệt nổi điên: “Tại sao?!”
“Vì cậu ham ăn.”
Linh Duyệt: “…”
Cậu cạn lời.
Nhân viên yêu cầu Linh Duyệt lấy hết mọi thứ trong túi ra.
Sau khi họ kiểm tra túi cậu xong xuôi thì phất tay với máy quay ý bảo không có gì cả.
Đạo diễn vẫn chưa tin, “Cậu ta thật sự không có à, sao mà không có được chứ?”
Linh Duyệt giậm chân, “Không có! Tôi thật sự không có mang theo đồ ăn!”
Đạo diên Ứng: “Cậu cởi giày ra đi.”
Linh Duyệt cởi giày ra định đập flycam, “Anh có tin là tôi phóng viên đạn đại bác này làm anh táng thân dưới đáy biển không?”
Đạo diễn Ứng: “Thôi được, chúng tôi đã làm phiền cậu rồi, người kế tiếp.”
“Mọi người kiểm tra thầy Mặc đi, Duyệt Duyệt giấu quà vặt trên người anh ấy đó!”
“Dễ thương ghê, hahahaha cậu ấy nổi điên cũng thật đáng yêu! Lấy giày đập flycam, Duyệt Duyệt cố lên, mẹ sẽ giúp con!”
Cuối cùng đội ngũ chương trình cũng lên được trên đảo.
Hòn đảo này nhìn đúng là giống một đảo hoang.
Ngoài cỏ ra thì có đá, xa xa còn có nhiều hàng cây nhỏ tạo thành một khu rừng rậm, ngay cả chút nhân khí trên đảo cũng không có.
Dù sao bây giờ cũng là mùa hè nên trên đảo khá ấm áp nhưng lại có hàng ngàn con muỗi nhỏ! Cậu mới lên đảo đã bị đốt hết mấy nơi.
Cậu không biết đạo diễn Ứng đang trốn ở đâu mà phải nói chuyện với mọi người bằng một chiếc loa treo trên thứ đang quay đó: “Có muỗi ư? Mọi người đừng sợ, tụi tôi đã ném lên đảo rất nhiều vật liệu nào là lều, đồ ăn, ngay cả những đồ dùng hàng ngày như kem chống muỗi cũng có.
Mọi người hãy mang theo người yêu của mình và dũng cảm sống trong môi trường khắc nghiệt này, mọi người mau nhanh tay tìm kiếm đi!”
Linh Duyệt đề nghĩ: “Thầy Khương, chúng ta thành lập một nhóm đi, hai người đi nơi khác dọn sạch sẽ đán còn tụi con đi tìm vật tư để về dựng lều.”
Thầy Khương thì dễ nói, mặc dù ông đã hơn năm mươi tuổi nhưng thường hay chú ý tập thể dục nên thể chất khá tốt.
Năm ngoái Quách Mạn bị bệnh nặng phải làm một cuộc phẫu thuật nhỏ nên nếu bảo bà chạy trên đảo hoang thì chắc chắn bà sẽ không làm được.
Đây cũng là lý do tại sao đội ngũ chương trình sắp xếp cho hai nhóm bọn họ vào chung một chỗ.
Quách Mạn cũng hiểu chuyện đó bèn cười nói: “Vậy các bác dựa vào hai đứa.”
Linh duyệt lôi kéo Mặc Diễm, “Tụi mình đi thôi.”
“Hai đứa nhớ chú ý an toàn nha.”
Sau khi đi được khoảng mười mấy mét thì Linh Duyệt đột nhiên quan sát xung quanh, “Anh nói xem có khi nào khủng long sẽ chui ra từ trong rùng hay không?”
Mặc Diễm trầm ngâm hai phút để sắp xếp lại lời nói, “Cục cưng à, cậu nên phân biệt rõ giữa điện ảnh và thực tế.”
“Bây giờ ngay cả đông, tây, nam, bắc tôi còn không thể phân biệt rõ nữa rồi.” Linh Duyệt ôm tay ngẩng đầu nhìn trời, “Anh nhìn vị trí của mặt trời này, đây là đông, đây là tây, đây là nam và đây là bắc.”
Mặc Diễm bật cười, “Tụi mình nhận ra phương hướng có ích gì không?”
Linh Duyệt á khẩu, với yêu tinh mà nói thì hình như chuyện này khá vô ích vì họ chỉ có nhiệm vụ sống sót thôi mà.
“Tụi mình vẫn nên đi tìm vật dụng, anh nói xem bọn họ sẽ giấu những vật dụng đó ở đâu?
“Chắc chắn là họ sẽ giấu chúng ở những nơi khó tìm.” Mặc Diễm đã thăm dò hết mọi thứ trên đảo nhưng anh không thể nói thẳng ra được.
Linh Duyệt cũng cảm nhận được những thứ đó.
Mặc dù phạm vi dò xét của cậu không rộng bằng Mặc Diễm nhưng vẫn phát hiện được khá nhiều thứ.
Làm sao để người khác cảm thấy cậu là người bình thường nhưng vẫn có thể tìm được nhiều đồ đây? Linh Duyệt nhặt một cục đá lên rồi chắp hai tay lại hét lớn: “Ông trời ơi, xin hãy cho con một chỉ dẫn, con muốn lấy được lều.”
Linh Duyệt thảy đá lên trời, dưới đất có rất nhiều viên đá khác nên khi rớt xuống rất khó phân biệt được đó là viên nào.
Linh Duyệt chỉ tay về một hướng, “Ông trời bảo lều nằm ở hướng đó.”
Mặc Diễm kéo cậu đi về hướng đó, chỉ cần là điều Linh Duyệt nói thì anh đều tin.
Chuyên viên quay phim cầm máy quay vừa đuổi theo vừa thầm nhủ, hai người có nói đùa không đấy?
Hai người cứ đi mãi về hướng đó vào đến rừng cây.
Một lúc sau họ phát hiện trên cây có một cái túi dán một dòng chữ bên trên: Tôi là lều.
“Oa! Thật sự có lều kìa!” Linh Duyệt nâng tay lên trán để che ánh nắng rồi mỉm cười, “Cây cao thật đấy, chắc phải cao cỡ bốn năm mét lận đó.
Đội ngũ chương trình chắc phải cực khổ lắm mới có thể tìm thấy một cái cây cao như vậy.”
Mặc Diễm ôm tay đứng bên cạnh nói đùa: “Bọn họ leo được lên đó cũng không dễ dàng gì.”
Đạo diễn Ứng châm điếu thuốc xem cuộc phiêu lưu của họ trong suốt một hành trình rồi nói một cách chân thành: “Quả thật khó khăn lắm chúng ta mới leo lên được đến đó nên để tôi xem mấy người làm sao lấy nó xuống.
Cậu nhanh kêu người quay hai người họ, cho hai người dám nhạo báng tổ đạo diễn này.”
Linh Duyệt vỗ tay, “Để tôi leo lên lấy nó xuống.”
Theo tính cách bá đạo của thầy Mặc thì cậu đoán có thể anh sẽ nhổ cái cây này lên, nhưng cây cỏ rất khó mọc lên nên Linh Duyệt chủ động xin đi, vì để cả nhà có lều ngủ, cậu quyết định leo cây.
Mặc Diễm lùi về sau vài bước, anh nhìn Linh Duyệt chạy lấy đà đạp lên thân cây đi hai bước.
Sau đó cậu dùng một tay bắt lấy thân cây, dưới chân cậu dùng sức lập tức leo lên được hơn một mét.
Tiếp theo, hai tay cậu ôm lấy thân cây leo cao thêm chút nữa, Linh Duyệt túm lấy cái lều được đặt cao hơn năm mét bằng một tay rồi nhân tiện ném nó xuống dưới.
Mặc Diễm ung dung bắt lấy nó và đặt bên cạnh anh, chuyện này đã được giải quyết xong xuôi.
Sau đó Linh Duyệt trượt xuống đất.
Tổ đạo diễn đều trơn tròn mắt vì trước sau cậu leo lên cây và trượt xuống đất chưa đến mười giây! Bọn họ đã mất hơn mười phút để leo lên đến tận đó đấy!
“Tình huống bây giờ của hai người đó là sao? Đang chơi chúng ta ư?”
“Cách hai người tìm được lều đã khó hiểu nhưng cách lấy xuống lại càng khó hiểu hơn, Linh Duyệt thật sự là một ca sĩ ư?”
“Nếu nói chung chung thì cậu ấy cũng là một diễn viên.”
Toàn bộ đạo diễn đều thấy bối rối nên đạo diễn Ứng cố gắng cổ vũ bọn họ, “Mọi người đừng nản chí.
Cậu ta mới tìm được một cái lều vải thôi mà, mọi người giấu kỹ như vậy thì hai người họ chắc chắn sẽ tốn rất nhiều công sức để tìm kiếm.
Mọi người đừng tự hủy những thành quả lao động trong hai ngày của mình.”
Linh duyệt khiêng lều chạy ngược về chỗ cũ, “Thầy Khương! Cô Quách ~ Tụi con mang lều về rồi đây!”
“Nhanh vậy mà hai người đã tìm được lều rồi sao?” Bọn họ ngạc nhiên nói: “Hai bác còn chưa dọn xong đá nữa đấy.”
Sau khi Linh Duyệt đặt lều xuống bèn híp mắt cười: “Tụi con mới tìm được có một cái, việc đó cũng không gấp gáp nên hai bác cứ từ từ làm, tụi con đi tìm cái khác đây.”
Người xem bị độ ngầu của cậu làm cho bật khóc: “Linh Duyệt quá may mắn, trong khi ba nhóm còn lại đều đang lang thang tìm đồ thì cậu ấy đã kiếm được một cái lều rồi.”
“Động tác của cậu ấy nhanh nhẹn quá, quả không hổ danh là người từng luyện võ!”
“Duyệt Duyệt đẹp trai thật đấy!”
“Cậu ấy lợi hại quá! Tôi thấy nụ cười nhẹ nhõm của cha ánh lên trong mắt thầy Khương! Con trai tôi thật tài giỏi!”
“Con trai à, con cừ quá đi mất! Mẹ yêu con!”
“Anh cũng yêu cậu!”
“Lầu trên mau xóa bình luận đi, kẻo đội quân anh Mặc đánh chết cậu đấy!”
Những nhóm khác đều lần lượt lên đảo.
Bây giờ ba nhóm đều ở khác nơi nên mỗi gia đình cầm trong tay quyển sổ cách sinh tồn trong tự nhiên như đang cầm một miếng vàng quý.
Lý Mạt Mạt hỏi Dương Hiệt, “Anh từng đọc qua cuốn này chưa?”
“Tối qua anh có đọc qua một chút nhưng chưa đọc hết hoàn toàn.
Không sao đâu vợ, anh sẽ bảo vệ em.”
Lý Mạt Mạt thở dài ghét bỏ cách lấy lòng của chồng mình, “Miễn hai ta không chết đói là được rồi, nhu cầu của em thấp lắm.”
“Vợ cứ yên tâm, nếu có nguy hiểm gì thì anh sẽ dùng máu thịt của mình để cản bước chân của thú dữ.”
Lý Mạt Mạt đỡ trán, “Anh im lặng một chút đi.”
Dương Hiệt chưa im lặng được đến năm giây thì đã hét lên: “Vợ à, chỗ này có dấu chân kìa! To lắm đấy!”
Lý Mạt Mạt nghe vậy bèn đi qua đó.
Hai người đều ngạc nhiên vì bên bìa rừng lại có hàng loạt dấu chân người to đùng.
Mặc dù bề ngoài giống con người nhưng kích thước của bàn lại quá to.
Hai người im lặng khá lâu thì Dương Hiệt đột nhiên nói một câu: “Đây là một đôi giày size sáu mươi tám.”
Lý Mạt Mạt: “Ừ.”
Tuy hai người biết đội ngũ chương trình sẽ không làm ra những chuyện thật sự gây nguy hiểm, nhiều nhất là họ dựng lên bầu không khí để dù dọa hai người.
Nhưng họ vẫn luôn làm ra vẻ bí hiểm, ví dụ như vừa tới nơi thì hai người đã bị bịt mắt nên bây giờ hai người chỉ có thể nhờ mặt trời để nhận biết phương hướng.
Sau lưng họ là biển cả, phía trước họ lại không biết là sinh vật gì, giờ ngay cả nước cũng chẳng có khiến các khách mời cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Lý Mạt Mạt hoảng sợ, “Chồng ơi, em thấy hơi sợ rồi đó.”
Dương Hiệt nuốt nước miếng rồi an ủi: “Không sao đâu vợ, em đã nhớ mật khẩu thẻ ngân hàng của anh chưa? Nếu lát nữa hai ta gặp nguy hiểm thì anh…”
“Được rồi! Đi thôi!” Lý Mạt Mạt đánh tan nỗi sợ hãi trong vòng một giây rồi khôi phục lại hình tượng phụ nữ mạnh mẽ, sau đó cô đi tới khu rừng rậm, “Tổ đạo diễn vẫn chưa bị ăn thịt nên em không tin bọn chúng sẽ ăn thịt em.”
Dương Hiệt: “…!Vợ à, em đợi anh với.”
Về phía Linh Duyệt, cậu nhặt thêm một viên đá lên rồi chắp hai tay lên trán, “Bây giờ tụi con vẫn cần một cái lều, cơm trưa và bộ dụng cụ y tế.
Ông trời ơi, hãy ban cho con một hướng đi!”
Mặc Diễm nghiêm túc phối hợp với cậu: “Ông trời bảo sao?”
Linh duyệt chỉ khu rừng nhỏ, “Ông trời bảo chúng ta phải đi vào khu rừng nhỏ.”
Sau khi hai người đi vào rừng chưa được mấy bước thì Linh Duyệt đã chỉ vào một nơi xa và hỏi: “Đó là gì vậy?”
Mặc Diễm bước tới lấy ra một cái hộp nhỏ, anh mở ra xem thì đó là một hòm thuốc.
Người chôn hòm thuốc trong tổ đạo diễn ngạc nhiên, “Tôi giấu nó kỹ vậy mà vẫn bị cậu ấy phát hiện ra ư?”
Linh Duyệt chắp hai tay thành kính cám ơn ông trời rồi sau đó cậu tiếp tục đi tìm đồ.
Lều, võng, bánh mì, mì gói, sữa bò, nưới suối và bánh quy,…!Dù đội ngũ chương trình giấu ở đâu thì vẫn bị Linh Duyệt tìm ra.
Tâm lý của nhân viên chương trình sụp đổ, “Những gì chúng ta làm hai ngày nay là vô ích sao?”
Biểu hiện của Linh Duyệt khác hoàn toàn với dáng vẻ trong tưởng tượng của bọn họ! Họ đã tưởng tượng ra cảnh khách mời phải ăn trăm cay nghìn đắng mới tìm được một thứ gì đó nên họ sẽ ngạc nhiên mừng rỡ và xem nó như một bảo vật.
Nhưng với Linh Duyệt thì chuyện đó lại như dễ như chơi.
Cầu ông trời con mẹ nó!
Linh Duyệt tìm đồ còn Mặc Diễm thì ôm đồ.
Cuối cậu cậu leo lên cây tìm thấy một gói Oreos trong một tổ chim.
Mặc Diễm nhắc nhở: “Cục cưng, anh cậu cầm hết nổi rồi.”
Bấy giờ Linh Duyệt mới chịu dừng tay, nhưng cậu vẫn chưa thỏa mãn bèn nhìn về phía ống kính một cách giễu cợt: “Ha hả, biện pháp che giấu đồ của mấy người quá dễ nên tôi đã phát hiện ra những đặc điểm về nơi che giấu của mấy người.
Một là những chỗ cao nơi người bình thường không thể leo tới nên họ chỉ có thể tìm thứ gì đó để đâm nó rớt xuống.
Hai là bên trong bụi cỏ, chỗ nào cỏ càng cao thì càng có đồ trong đó.
Ba là những nơi bị mấy người đào qua nên không có cỏ mà thay vào đó là đất xốp hơi nhô lên so với nơi khác.
Vả lại những nơi như thế này thì mấy người sẽ để lại một góc nho nhỏ của giấy bọc có màu sắc trông như mặt đất.
Nếu người khác không nhìn kỹ thì sẽ không phát hiện ra nhưng mấy người không lừa được tôi đâu.”
Đội ngũ chương trình:!!!
Linh Duyệt nhảy từ trên cây xuống rồi phủi tay mình, “Anh cầm hết nổi thì hai ta đi về đưa cho bác Khương rồi quay lại tiếp tục tìm đồ.”
Tổ đạo diễn thấy tuyệt vọng, Linh duyệt chắc chắn là một bug to trong chương trình này!
“Chúng ta định quay biểu hiện của họ trong tình cảnh khốn khó, nhưng sao họ có thể chơi như vậy chứ?”
Khóe miệng đạo diễn Ứng co rút, “Vậy thì mình cho gấu dữ hành động hù dọa cậu ấy một chút.”
Trên đường về, hai người Linh Duyệt thật sự nhìn thấy dấu chân gấu.
Trong quyển sổ sinh tồn trong tự nhiên thật sự có vẽ hình dáng cụ thể của chân gấu, Linh Duyệt đi đến gần đó rồi ngồi xổm xuống, “Đây là gì vậy?”
Mặc Diễm nói cho cậu biết: “Dấu chân của đồ ăn.”
Linh Duyệt giơ ngón cái lên với Mặc Diễm, “Anh nói đúng lắm.”
Đội ngũ chương trình: “…”
Lúc này, hai người nghe thấy bụi cỏ sau lưng mình vang lên tiếng sột soạt nên Linh Duyệt bình tĩnh xoay đầu lại xem.
Cậu thấy một cái bóng đen từ trong khu rừng rậm lao ra, thật bất ngờ vì đó là —- một con gấu!
Đôi mắt Linh Duyệt phát sáng rồi cậu phấn khích nhảy lên, “Đồ ăn ra rồi kìa!”
Rõ ràng con gấu đen đó đột nhiên ngây người.
Đạp diễn quay phim và chuyên viên quay phim cuống cuồng nói: “Chúng ta mau chạy đi, đừng đứng nhìn nữa!”
“Chúng ta chạy cái gì, người nên chạy phải là nó mới đúng!” Linh Duyệt tống hết đồ ăn trên tay mình sang cho Mặc Diễm rồi cậu vui vẻ đuổi theo, “Gấu lớn kia! Mày đừng có chạy!”
Phản ứng của Linh Duyệt khiến đạo diễn Ứng thấy bối rối, “Thần kinh người này thô thật! Bộ cậu ta không biết sợ sao?!”
Do Linh Duyệt đuổi theo con gấu nên người quay phim phía sau cũng phải đuổi theo cậu.
Linh Duyệt chạy rất nhanh, có lẽ con “Gấu chó” chưa từng thấy người nào mạnh mẽ như vậy nên nó chẳng những không chào đón mà còn co giò lên chạy.
“Mày đứng lại đó! Chơi với tao đi!” Linh Duyệt vừa chạy vừa hét: “Tao không có ăn mày đâu! Tao không có ăn động vật hoang dã nên mày quay lại đi!”
“Gấu chó” sợ quá nên dứt khoát đứng thẳng dậy rồi chạy thật nhanh!
Linh Duyệt buồn cười đến chịu hết nổi nên vừa đuổi theo vừa hét: “Hahaha chân mày ngắn ngủn vậy mà lại chạy nhanh thật đấy!”
Đạo diễn cũng chịu hết nổi nên dùng máy bay điều khiển từ xa hét lên đầu hàng, “Linh Duyệt, tôi cấm cậu đuổi theo nó, cậu mau quay về đi.”
Linh Duyệt đành nhú vai, “Tiếc thật, con gấu này rất dễ thương mà còn giống con người nữa chứ.”
Đội ngũ chương trình: “…”
Toàn bộ đội ngũ chương trình đều bị ám ảnh bởi Linh Duyệt.
Vì sự thật đã chứng minh, đến một đạo diễn cũng không thể chơi lại nổi một Linh Duyệt.
Cậu nói một cách tiếc nuối: “Đạo diễn cấm tôi đuổi theo con gấu kia.”
Khóe miệng Mặc Diễm cong lên, “Vì bọn họ sợ đó.”
Đạo diễn Ứng đỡ trán, khách mời này thật sự có độc!
Linh Duyệt ôm đồ chạy về chỗ cũ và hét lên từ đằng xa: “Thầy Khương, Cô Quách ~ Hai tụi con về rồi đây!”
Bọn họ thấy hai người ôm về rất nhiều đồ bèn mau chóng chạy lại ôm phụ rồi mừng rỡ hỏi: “Hai con giỏi thật đấy! Sao hai con tìm được nhiều đồ vậy?”
Linh Duyệt ngiêm túc nói: “Ông trời chỉ đường cho tụi con tìm.”
Thầy Khương kiểm tra lại đồ ăn rồi vui mừng nói: “Nhiêu đây đã đủ cho chúng ta ăn trong hai ngày, còn có cả mì sợi nữa chứ.”
Quách Mạn lập tức hiểu ra kịch bản của đội ngũ chương trình, “Nếu có mì sợi thì bác chắc chắn trên đảo sẽ có nồi.”
Linh Duyệt hăng hái nói: “Vậy hai con sẽ đi tìm nồi.”
“Được, lát nữa bác sẽ nấu mì cho mọi người ăn.”
Linh Duyệt vẫn cầm đá ném lên trời, “Ông trời ơi, tụi con đang cần một cái nồi, củi và lửa.”
Cậu nói xong thì hai ngươi đi mất.
Giờ đây, ba nhóm còn lại cũng đang cố gắng tìm vật dụng hàng ngày nhưng tìm đồ trong thiên nhiên trên một hòn đảo như vậy thật sự rất khó nhằn.
Trong rừng rậm thì muỗi sâu gì cũng có nên đây là một thử thách cho mỗi một cặp đôi, nhất là Kinh tử Tuyền và Trần Hoành, cặp người yêu đã phải chịu đủ mọi sự chỉ trích.
Bọn họ gặp được đôi mới cưới là Lưu Thiến Thiến và Lưu Thúc nên cả hai nghiễm nhiên tụ thành một nhóm.
Bốn người đã bị muỗi đốt đầy tay nên Lưu Thúc nhắc nhở: “Nếu chúng ta đã không tìm được gì trên biển thì tôi chắc chắn chúng bị giấu trong rừng.
Chúng ta đi vào rừng tìm được không?”
Sắc mặt Kinh Tử Tuyền hơi mất tự nhiên, “Khu rừng đó trông rất đáng sợ, có khi nào bên trong sẽ có rắn không?”
Lưu Thúc cũng rất quan tâm đến bọn họ, “Vậy mấy người tìm trên biển còn tụi tôi đi tìm trong rừng.”
Rõ ràng họ không tìm được đồ trên biển nên một người mạnh mẽ như Trần Hoàng thấy ngại khi phải há miệng chờ cơm nên hắn an ủi bạn gái mình: “Anh đi vào rừng xem với họ, em ở đây chờ anh đi.”
“Anh đừng đi, em sợ ở đây một mình lắm.” Trần Hoành an ủi: “Có gì đâu mà em phải sợ, người quay phim cũng ở đây mà.”
“Em thấy biển là đã thấy sợ rồi.”
Hai người Lưu Thúc đã đi khá xa nên Trần Hoành lập tức dỗ dành cô: “Em đừng sợ, lát nữa anh sẽ về nên nghe lời đi.”
“Anh đừng đi, trong đó dơ lắm, lỡ anh bị rắn độc cắn thì sao?”
“Trong đó không có rắn độc đâu.
Người ta cũng không sợ đi vào đó nên nếu anh không đi tìm thì buổi trưa hai ta sẽ ăn cái gì? Buổi tối hai ta sẽ ngủ ở đâu?”
Kinh Tử Tuyền không muốn bạn trai mình đi nhưng Trần Hoành cố chấp muốn đi nên cô nói một cách tủi thân: “Lẽ ra em không nên tới chương trình này, em thật sự chịu hết nổi hoàn cảnh này rồi.”
Trần Hoành biết cô được nuông chiều từ bé và hoàn cảnh gia đình cô nên hắn thấy cô mềm lòng bèn dỗ dành nói: “Không sao, em đừng sợ, anh bảo vệ em.”
Hai người ôm nhau một cái rồi Trần Hoành chạy về phía cánh rừng.
Kinh Tử Tuyền cắn môi đứng đó nhìn bạn trai mình đang càng chạy càng xa.
Cuối cùng cô lấy hết can đảm đuổi theo hắn.
Trần Hoành cảm thấy bất ngờ, “Tại sao em cũng tới đây?”
Kinh Tử Tuyền bật khóc, “Mặc dù cái gì em cũng dở, em không biết nấu cơm, không hiểu cách cư xử, cũng không biết cách ăn nói nên trên mạng đều bảo em không xứng với anh.
Em là người kén chọn, sợ sâu, sợ rắn, cái gì em cũng sợ.
Từ nhỏ em được bảo bọc trong nhà nên em mắc bệnh công chúa! Nhưng em yêu anh! Em muốn đi chung với anh!”
Tuy cô kén chọn, sợ dơ, mắc bệnh công chúa và hết thảy biểu hiện của cô đều khiến người khác chán ghét nhưng những lời này đều xuất phát từ tận đáy lòng cô.
Vì bạn trai, cô sẽ thay đổi.
Đạo diễn Ứng gật đầu, “Ừ.”
Ở nhà cô là người như thế nào thì người xem không quan tâm, bạn trại cô thích cô như vậy thì người xem cũng không quan tâm.
Chẳng những vậy, nếu cô là người bình thường thì người xem càng không xen vào chuyện của cô.
Mỗi người một tính cách nên có chuyện riêng tư cũng không sao, nhưng chỉ sợ nếu cô là nghệ sĩ mà cô vẫn không thể phơi bày ra điểm mạnh của mình thì cô sẽ có chuyện.
Hai ngày quay của chương trình được chia thành ba tiếng nhưng đã có một tiếng hai người bị người xem mắng như chó.
Nếu bây giờ cô thay đổi thì người xem vẫn chấp nhận được.
Họ thích xem quá trình của sự thay đổi nên mức độ chấp nhận của người xem đều phụ thuộc vào biểu hiện của những khách mời.
Sau khi tập này phát sóng, người xem thấy sự thay đổi của Kinh Tử Tuyền nên thái độ của họ đã đỡ hơn rất nhiều, “Thật tốt khi hai người họ đồng cam cộng khổ với nhau, vì tình cảm không thể duy trì bằng sự cố gắng của một người được.”
“Trần Hoành thật nam tính khi định gánh vác tất cả một mình.”
“Thay đổi của Kinh Tử Tuyền khiến tôi thấy cực kỳ kinh ngạc.
Cô ấy là một hình mẫu tiêu biểu cho những người ngực to không não, ngu ngốc đến hết hồn, nhưng ít nhất cô ấy vẫn thật lòng yêu Trần Hoàn.
Chẳng trách tại sao cậu ta lại nuông chiều cô ấy như vậy.”
“Những người trẻ tuổi chưa kết hôn đều như thế, em có thể thay đổi vì anh thì anh có thể vì em mà chống đỡ cả thế giới.
Nhưng sau khi những người đó kết hôn được ba năm thì đều chia tay ~”
Tóm lại, chuyện đó đã dấy lên vô số cuộc thảo luận về tình yêu giữa những người xem chương trình.
Các phân đoạn bị cắt, đôi vợ chồng tân hôn chia ngọt sẻ bùi, giúp đỡ lẫn nhau.
Họ yêu nhau một cách đằm thắm và ngọt ngào nên luôn rải đường mỗi khi có thể.
Đôi vợ chồng kết hôn được bảy năm giận dỗi khá nhiều trong tập đầu.
Mặc dù bây giờ đàng gái vẫn chê bai ngoài miệng nhưng hai người đã phối hợp với nhau cực kỳ ăn ý.
Tuy họ không tìm được nhiều đồ nhưng luôn dính với nhau như sam.
Cặp đôi hai mươi năm thì càng khỏi nói tới, chỉ một ánh mắt thôi cũng biết người kia muốn cái gì.
Hai người nương tựa lẫn nhau như vậy khiến người khác cảm thấy điều tốt nhất của tình yêu cũng chỉ có thế mà thôi.
Lại nhìn nhóm của Linh Duyệt, đạo diễn đỡ trán không muốn xem bọn họ tí nào.
Linh Duyệt đứng bên bờ biển hét “Thần linh ơi! Con muốn một cái nồi!” Sau đó, cậu đang đi bộ thì xém chút nữa bị trật chân té nên tìm ra được một cái nồi dưới đáy một tảng đá.
Linh Duyệt úp nồi lên đầu mình rồi vui vẻ chạy nhảy trên biển.
Không chỉ vậy, cậu còn ngâm nga hát trên biển, “Bạn hãy xem cái nồi này, nó vừa lớn lại vừa tròn, nồi to ơi nồi to, bạn là cái nồi của ai thế?”
Tổ đạo diễn lắng nghe giọng hát ngọt ngào và tràn đầy nội lực của cậu nhưng không hề có chút giai điệu nào trong ca khúc mà cậu tự sáng tác ra.
Tất cả mọi người đều thấy nhức đầu, đây là bug trong chương trình của họ!
Đạo diễn Ứng gọi trợ lý của mình lại: “Cậu mau lấy thêm một bao thuốc lá cho tôi.”.