Bạn đang đọc Ta Bị Lừa Hôn!!! FULL – Chương 53: Cách Sinh Tồn Hoang Dã Của Yêu Tinh Tàn Bạo
Trực giác báo cho Linh Duyệt biết cha đạo diễn này có thể làm được mấy chuyện như sống sót trên đảo hoang và thám hiểm sa mạc, nhưng trong lòng Linh Duyệt vẫn chưa rõ cặn kẽ tập sau sẽ như thế nào.
“Không được, em phải đi mua chút đồ ăn dự phòng rồi lén lút mang theo.”
“Người khác không mang đồ ăn theo thì cậu cũng không được mang theo, cậu phải cạnh tranh công bằng chứ.” Ngô Cẩm Vinh cực kỳ ngay thẳng không đi hỏi thăm đạo diễn Ứng cũng như cho Linh Duyệt đi mua đồ ăn dự trữ.
“Anh Vinh ~~~” Linh Duyệt đang làm loạn thì Vương Sao từ bên ngoài bước vào, “Duyệt Duyệt, ca khúc của thầy Mặc về đến tay rồi nè~”
“Oa!” Linh Duyệt hét lên rồi nhảy sang bên cạnh Vương Sao, “Hai ca khúc miễn phí đúng không anh?”
“Đúng là hai bài.”
Linh Duyệt lấy hai bản phổ nhạc ra xem rồi vui mừng nói: “Lời rồi lời rồi, lần này mình tiết kiệm được bao nhiêu tiền vậy?”
Vương Sao dở khóc dở cười, “Trong mắt cậu đúng là chỉ có tiền.”
Ngô Cẩm Vinh cũng sáp lại gần xem, “Dạo này anh không thu âm được nên cậu cứ làm quen với bài hát xem có hát được không.
Đợi sau khi chương trình này kết thúc thì chúng ta bắt đầu thu âm, anh sẽ tìm người quay mv cho cậu.”
“Tại sao em luôn cảm thấy hai bản nhạc phổ này sai sai?” Linh Duyệt nghiêng đầu xem bản nhạc phổ rồi ngâm nga giai điệu, “Em cảm thấy hai bài này giống như hát hí khúc ấy?”
Linh Duyệt lên Wechat hỏi Tề Mặc, “Thầy Tề, hai bài hát này là hí khúc à?”
Tề Mặc nhẹ nhàng nói: “Hai bài này đều dựa trên hí khúc rồi tôi biên soạn lại thành một sự kết hợp giữa nhạc Pop hiện đại và tinh hoa Kinh kịch.
Lúc tôi sáng tác nhạc, tôi đã hỏi qua ý kiến của một nghệ sĩ Kinh kịch nên cậu cứ yên tâm, cậu sẽ hát được hai ca khúc đó.”
Linh Duyệt có chút không tự tin, “Tôi chưa từng học Kinh kịch chính quy nên mấy câu thoại Kinh kịch của hoa đán[1] tôi sợ mình sẽ hát không hay.”
[1]Hoa đán = vai nữ trong Kinh kịch.
“Cậu làm được,” Thầy Tề Mặc cười khích lệ, “Tôi đã nghe cậu hát mấy câu kia nên tôi biết cậu làm được.
Vả lại cậu rất thích hợp làm một hoa đán nên cậu hãy tin vào chính mình.”
Linh Duyệt vò đầu, “Vậy tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Tề Mặc nhắc nhở cậu: “Thầy vũ đạo của cậu chẳng phải biết hát Kinh kịch sao? Cậu có thể xin anh ta chỉ bảo.
Biển học là vô bờ bến nên cậu phải không ngừng học hỏi những phương pháp hát khác để trau dồi kiến thức cho bản thân và phát huy hết lợi thế trong giọng hát của mình.
Hơn nữa, nghệ thuật hí khúc này phải linh hoạt thì mới có thể tồn tại lâu dài nên hai bài hát này cũng xem như là tuyên dương văn hóa hí khúc của đất nước mình.
Nếu cậu có thể hát tốt hai bài này thì về sau chúng ta có thể hợp tác nhiều hơn, tôi cũng sẽ viết những bài hát hiện đại cho cậu.”
Linh Duyệt vui vẻ nói: “Tôi hiểu rồi, cám ơn thầy Tề, tôi sẽ cố gắng hết sức!”
Ngô Cẩm Vinh ngồi bên cạnh lắng nghe, “Ý Tề Mặc là sau này y vẫn có thể viết thêm cho cậu ư?”
Linh Duyệt nghiêng đầu suy nghĩ, “Hình như đúng là y có ý này, tốt quá rồi!”
Ngô Cẩm Vinh nói với Linh Duyệt: “Cậu đừng nghĩ nhiều, lần sau y sẽ đòi tiền nhưng y có thể viết cho cậu ca khúc thì cũng là cậu gặp may nên lọt vào mắt xanh của y.” Vì không để cho đầu óc Linh Duyệt lơ lửng quá lâu nên Ngô Cẩm Vinh đã chuẩn bị đả kích cậu, “Hai ca khúc này có thể cho cậu tiếng thơm và phát huy tất cả lợi thế trong giọng hát của cậu.
Nếu cậu hát hay, anh đoán hí khúc sẽ trở thành một phong trào lớn vì fan hâm mộ cậu đều là người trẻ và đông nên họ sẽ rất sung sức trong việc ủng hộ cậu.”
Linh Duyệt vừa định cười thì ngay sau đó, Ngô Cẩm Vinh lại nói: “Dĩ nhiên là nếu cậu hát dở thì cậu sẽ là người làm nhục tinh hoa Kinh kịch của đất nước mình.”
Linh Duyệt: “…”
Năng lực nói chuyện của anh Vinh có tiến bộ rồi, trước kia, rõ ràng anh ấy chỉ biết một chữ cút mà giờ lại còn biết cách đả kích người khác nữa.
Linh Duyệt đọc bản phổ nhạc vài lần.
Sau khi cậu chuẩn bị xong xuôi, Linh Duyệt thử hát vài câu, giai điệu thì đúng nhưng chỗ câu thoại Kinh kịch cậu luôn cảm thấy nó sai sai cái gì đó.
Tuy người khác bảo họ thấy rất hay nhưng cậu vẫn thấy giọng hát mình thiếu sức hấp dẫn.
Khi Linh Duyệt xem video người ta hát, từ thần thái cho đến giọng hát của họ đều có loại cảm giác đó nên dù cậu không diễn tả được nhưng cậu biết mình không có sức hấp dẫn này.
Linh Duyệt đã gửi bản thu âm cho Tề Mặc nghe và y cũng nói là thiếu thứ gì đó như cậu.
Cậu ôm đầu gối suy nghĩ một hồi thì cuối cùng Linh Duyệt quyết định tự mình đi xem tận mắt cách hát của các bậc thầy Kinh kịch.
Cậu muốn tìm ra sức hấp dẫn đó nên trước mắt thì chỉ có một người mới có thể mang cậu đi xem Kinh kịch!
Linh Duyệt nhảy lên hơn một thước rồi phóng ra ngoài làm Ngô Cẩm Vinh sợ hết hồn, “Bây giờ đến cả con gấu con này cũng không đi bộ cho đàng hoàng nữa!”
Linh Duyệt phóng vào phòng nhảy và tìm được thầy Vưu Kiến Thành, “Thầy Vưu! Cứu em với!”
Thầy Vưu vừa nghe thấy giọng điệu giả vờ đáng thương của cậu thì lập tức đứng dậy.
“Em bị làm sao?”
Linh Duyệt ngồi xổm dưới đất ôm chân thầy Vưu, “Em không biết hát hoa đán trong Kinh kịch! Em không biết đong đưa! Em cũng không được thu âm ca khúc và quay mv!”
Thầy Vưu dở khóc dở cười, “Cậu mau đứng dậy đi!”
“Thầy Vưu! Thầy mau cứu đứa trẻ này đi!” Linh Duyệt sắp bật khóc.
Thật ra tính cách thầy Vưu không tốt nhưng khi y thấy Linh Duyệt như vậy thì lại bó tay với cậu vì với nhan sắc của cậu mà bày trò đùa giỡn thì sẽ không ai chịu nổi, “Trước kia chẳng phải tôi đã dạy cậu Kinh kịch rồi sao? Cậu hát Tứ Lang Thăm Mẹ hay mà?”
“Chỉ có hai câu đó thôi, em còn thiếu cái hồn nữa.”
“Trước tiên cậu hãy đứng dậy, không phải là tôi không dạy cậu mà là tôi cũng chỉ biết sơ sơ Kinh kịch mà thôi.”
Linh Duyệt sắp khóc, “Vậy em phải làm sao đây?”
“Tôi là thầy vũ đạo của cậu!”
“Thầy ~ chíp chíp chíp…”
“Lạy trời, để tôi hỏi ba tôi xem, ba tôi sắm vai hoa đán đấy!”
“Cám ơn thầy!”
“Nhưng tôi không chắc là ông ấy sẽ rảnh rỗi đâu.”
Thầy Vưu thật sự không đành lòng làm Linh Duyệt thất vọng khi y nhìn thấy ánh mắt mong đợi của cậu nên y gọi điện hỏi ba mình.
Đối phương gấp gáp trả lời: “Ba đang bận tập diễn ở đây vì ngày mai ba phải lên sân khấu nên con đi hỏi ông nội con xem ông ấy có rảnh không?”
Phải nói là ông nội thầy Vưu thật sự rất tuyệt vời.
Ông nổi tiếng là một nghệ sĩ biểu diễn Kinh kịch, kế thừa Vưu phái và cải tiến cách hát của phái nên ông được biết đến như một trong bốn đại hoa đán của Kinh kịch.
Từ nhỏ ông đã bắt đầu học nghệ thuật, tám tuổi ông đã đứng trên sân khấu và đi hát được hơn năm mươi năm.
Hiện giờ ông đã về hưu nên thường làm vườn nuôi chim và dạy dỗ học trò của con mình ở nhà.
Tuy giờ đây ông đã ít lên sân khấu nhưng mỗi lần ông xuất hiện đều được xem là một kinh điển.
“Để tôi hỏi ông nội tôi xem sao?”
“Cám ơn thầy!”
Khóe miệng thầy Vưu giật giật, y không đành lòng cự tuyệt ánh mắt của Linh Duyệt nên y gọi cho ông lão.
Ông lão nói bằng giọng điệu lười biếng: “Con mang cậu ta tới đây đi, thả một con dê cũng là thả mà đuổi một đàn dê cũng là đuổi thôi.”
Linh Duyệt nắm mũi mình, “Be~”
Thầy Vưu: “…Phụt!”
Trên đường đi, Vưu Kiến Thành nói với Linh Duyệt, “Tính cách ông nội tôi rất xấu và kỳ lạ, nếu ông dạy ai đó hai lần mà người ta vẫn chưa học được thì sẽ bị ông mắng.
Ông thích nhất là nuôi chim nên ông nuôi rất nhiều chim, trong đó có một con vẹt ông rất thích nên cậu ngàn lần đừng đắc tội với nó.”
Linh Duyệt ngoan ngoãn gật đầu nhưng trong lòng thì thấp thỏm lo âu, ông lão hơi đáng sợ rồi đó.
Khi hai người Linh Duyệt đến nhà ông lão thì đã gần mười một giờ trưa.
Nhà ông là một căn tứ hợp viện rất lớn, nhưng từ ngoài cửa cậu đã nghe thấy tiếng ai đó đang luyện giọng, ê ê a ô.
Vưu Kiến Thành giải thích: “Đó là học trò hát hí khúc của ba tôi.
Ba tôi bận bịu nên không thể dẫn dắt bọn họ bèn chọn mấy hạt giống tốt mời ông tôi chỉ bảo vài điều.”
Linh Duyệt mới bước vào cửa đã thấy vài thanh niên đang đứng với tư thế tập luyện giữa sân.
Ngay phía trước là một ông lão tóc bạc phơ, sắc mặt hồng hào và tinh thần hăng hái ngồi trên ghế thái sư.
Trên cái bàn nhỏ bên cạnh có một ly nước, trên mu bàn tay ông đang nâng một con chim, ông lão nhàn rỗi nheo mắt nhìn học trò của con mình luyện tập.
Ông thấy Vưu Kiến Thành đi vào với Linh Duyệt bèn quan sát cậu một chút.
Ông lão chưa kịp mở miệng thì con vẹt trên tay ông đã bay lên rồi đậu trên vai Linh Duyệt, Nó gật cái đầu nhỏ của mình như muốn lấy lòng cậu.
Ông lão đột nhiên mở to mắt, “Hửm?”
Hai tay Linh Duyệt nâng chim còn trong lòng cậu thì thoáng lạnh lẽo, tiêu đời rồi, con chim mà ông lão thích nhất lại bay đến chỗ cậu, có khi nào ông sẽ ghen lên rồi tức giận đuổi cậu ra ngoài tự chối dạy cậu hay không?
Vưu Kiến Thành bước tới, “Ông nội, con về rồi.”
Linh Duyệt cũng vội vàng chào ông, “Con chào ngài Vưu!”
Ông lão kén chọn quan sát cậu, “Hừm, ca sĩ hiện đại muốn học kinh kịch, cậu muốn học cái gì?”
Linh Duyệt bị ông nhìn đến sởn cả gai óc, “Con cũng không biết nên học cái gì, chỉ là…!con muốn học chính quy mấy câu thoại trong hí kịch của hoa đán.”
“Cậu hát vài câu cho tôi nghe xem.”
“Vậy con sẽ hát mấy câu mà thầy Vưu dạy con.” Khi Linh Duyệt định hát mấy câu lúc mình đi thi thì ông lão chưa chờ cậu mở miệng đã cau mày, “Chút xíu cơ bản cậu cũng không có, cậu học như thế đó hả?”
Linh Duyệt sợ hãi rụt cổ lại, ông lão nghiêm túc thật!
“Nghe ông này, bánh xe băng trên đảo lần đầu tiên quay ~” Đoạn ông lão đang hát tên là 《 Quý Phi Say Rượu 》.
Ông lão đúng là một thanh đao không mòn, dù hát ca từ như vậy nhưng chẳng hề qua loa tí nào.
Linh Duyệt nghe xong bèn vỗ tay như hải cẩu, hay quá đi mất!
“Con học lại xem.”
Linh Duyệt lập tức nâng eo học theo cách ông lão hát thoại, “Bánh xe băng trên đảo lần đầu tiên quay ~”
Linh Duyệt vừa mở miệng thì ông lão đã bật dậy trợn to hai mắt nghe cậu hát xong rồi ông mới ngạc nhiên hỏi: “Thật sự là con được Kiến Thành dạy hát ư?”
Linh Duyệt ngoan ngoãn gật đầu, “Dạ đúng.”
Ông lão nhìn Vưu Kiến Thành, y cũng gật đầu làm chứng, “Cậu ấy thật sự chưa từng học qua Kinh kịch.
Trước đây, con dạy cậu ấy hát vài câu trong 《 Tọa Cung 》nên cậu ấy chỉ biết có hai câu đó thôi.”
Ông lão đột nhiên bật dậy chăm chú nhìn Linh Duyệt: “Chàng trai, cậu có muốn theo ông học hát hí kịch không?”
Linh Duyệt ngơ ra: Hả???
Vưu Kiến Thành vội vã nói: “Ông nội, cậu ấy chỉ học hai câu thoại Kinh kịch và xem cách hát của mọi người như thế nào thôi, người ta còn phải về đi hát nữa.” Vưu Kiến Thành nói một cách nghiêm túc: “Cậu ấy không chỉ đơn giản là một ca sĩ mà cậu ấy còn là một diễn viên đấy.”
Ông lão chậm rãi nói: “Vậy thì sao? Bộ hát hí khúc sẽ làm trễ nãi việc diễn xuất à?”
Vưu Kiến Thành á khẩu: “…”
Ông lão uống một hớp nước rồi ngoắc đầu ngón tay với Linh Duyệt, “Trả cháu trai cho ông.”
Hai tay Linh Duyệt nâng con chim lên như đang nâng một bảo vật quý giá trả lại cho ông lão.
Cậu còn muốn nâng hai tay lên đầu để tỏ lòng thành kính với ông.
Vưu Kiến Thành – người mới là cháu trai thật: “…”
Sau khi con chim kia nhảy qua chỗ ông xong, nó quay đầu quyến luyến nhìn Linh Duyệt nên chưa đậu trên người ông lão được hai giây thì đã bay qua đậu trên vai Linh Duyệt.
Cậu dở khóc dở cười nháy mắt với con chim, mày mau đi về đi, tao tới đây là để học nên không thể làm ông lão khó chịu.
Chú chim nhỏ dường như hiểu được ánh mắt của Linh Duyệt nên nó lại bay về phía ông lão, hành động này khiến tinh thần ông cực kỳ tỉnh táo, “Chàng trai, được lắm, cháu trai nhỏ của ông thường rất xấu tính vậy mà nó lại thích con.”
Linh Duyệt mỉm cười nói một cách lịch sự: “Có lẽ là con chim ngài nuôi thông minh nên nhìn con vừa mắt.”
Ông lão không có sở thích nào khác ngoài hát hí khúc ra thì chỉ thích nuôi chim nên ông càng thích người khác khen chim của mình.
Câu nói của Linh Duyệt trực tiếp chạm vào tim ông nên ông càng nhìn linh Duyệt càng thấy thuận mắt, “Ông cũng có xem phim truyền hình.
Đứa trẻ mà trước đây diễn chung với Mặc Diễm và chết thảm trong ti vi chính là con.”
Linh Duyệt: “…”
Xin ông đừng nhắc tới chuyện chết thảm mà hãy nói về cách nuôi chim không được sao?
Ông lão trở nên nghiêm túc, “Ông đã xem cảnh con hát đùa trên mạng, con chưa từng học qua Kinh kịch mà đã có thể hát như vậy, ừ, ông muốn nhận con làm học trò vì ông cảm thấy con có thể phát huy hết tinh hoa Kinh kịch của chúng ta.”
Vưu Kiến thành:!!!
Ông cứ nhận học trò đại như vậy sao? Tự nhiên chớp mắt một cái cậu từ học sinh lại trở thành chú của mình?
Linh Duyệt trực tiếp ngây người.jpg
Ông lão đi xung quanh Linh Duyệt rồi vỗ vào eo và chân cậu một cái, sau đó ông hài lòng gật đầu.
“Với dáng vẻ và khuôn mặt nhỏ nhắn của con thì nếu làm một hoa đán chắc chắn sẽ rất đẹp.
Tiếc là nếu con được luyện tập từ nhỏ thì sẽ còn tốt hơn nữa.”
Ông lão cực kỳ tiếc nuối, ánh mắt ông nhìn Linh Duyệt như đang nhìn một bảo vật rồi hận vì hai người đã gặp nhau quá muộn.
Linh Duyệt vô thức lui về sau hai bước, “Ngài à, chữ thầy con không dám nhận bừa đâu, ngài chưa nghe qua câu nói này sao, một ngày là thầy, suốt đời là cha.
Tinh hoa văn hóa và di sản của đất nước con sợ mình là một tay mơ hát không hay sẽ làm ngài và quốc gia mình mất mặt.”
Ông lão chắp tay sau lưng rồi nghiêm túc nói: “Ông sẽ hát thêm một câu, con cũng hát với ông.
Nếu con hát hay thì ông sẽ dạy con làm hoa đán, còn nếu con hát tệ thì con hãy đi ra ngoài.”
Linh Duyệt vội vàng đứng thẳng người, cậu nghe nói con người càng có bản lĩnh thì tính cách càng kỳ quái, nhất là những người như ngài ấy, cậu cũng chẳng dám chọc vào.
“Hẹn gặp lại Thỏ Ngọc ~ Thỏ Ngọc sẽ sớm thức dậy ở phương Đông ~ Bánh xe băng kia cách đảo rất xa ~ Ánh trăng sáng vừa nhô lên như Hằng Nga cách Nguyệt cung ~ Đoạn trong 《 Tứ Lang Thăm Mẹ》mà con đã học thuộc về dòng Tây Bì, giai điệu nhanh, lưu loát dễ đọc nên con học cũng nhanh.
Nhưng mấy câu này thì khác, con có thể học được bao nhiêu thì cứ hát bấy nhiêu.”
Vưu Kiến Thành liên tục nháy mắt với Linh Duyệt, cậu học một câu thôi là được rồi, trăm lần đừng học hết, ông ấy đang thử thiên bẩm của cậu đấy! Ông lão thường hay lên mạng nên chắc chắn đã sớm chấm trúng giọng hát của Linh Duyệt.
Sau khi Linh Duyệt nhận được tín hiệu, cậu nghiêm túc gật đầu, cậu nhất định sẽ hát thật hay, hát ra hết tất cả để ông lão chấp nhận dạy cậu.
“Hẹn gặp lại Thỏ Ngọc ~ Thỏ Ngọc sẽ sớm thức dậy ở phương Đông ~ Bánh xe băng…” Linh Duyệt đọc những câu mà mình đã học.
Vài đứa trẻ đứng xem bên cạnh đều vỗ tay tán thưởng cậu, hát hay quá, anh ta thật có phong độ của thầy năm đó, ngay cả cảm giác cũng giống y như ông.
Vưu Kiến Thành tuyệt vọng.
“Thêm câu nữa nào, giông tố ngoài xuân thu, Thu buồn nào phá tan nỗi cô đơn…” Đây là một câu Kinh kịch trong 《 Tỏa Lân Nang 》, ông lão hát xong bèn nghiêm túc nhìn Linh Duyệt, “Chàng trai, nếu con hát không tốt câu này thì con đi đi.”
Linh Duyệt hít sâu một hơi rồi học theo điệu bộ hồi nãy của ông lão mở miệng hát từng câu một.
Ngay cả điệu bộ của ông, cậu cũng bắt chước giống đến chín phần.
Vưu Kiến Thành đỡ trán, tiêu rồi.
Ông Vưu hớn hở túm lấy Linh Duyệt, “Ông trời thật có mắt! Tôi sống từng tuổi này rồi mà ông còn đưa tới cho tôi một thanh niên có tài như vậy! Chàng trai, ông muốn nhận con làm học trò chân truyền để dạy con những kinh nghiệm trọn đời mà ông có được!”
Linh Duyệt: “…”
Chưa đợi Linh Duyệt trả lời thì ông lão đã kích động nói: “Được rồi, hai ta cứ quyết định vậy đi.
Trước tiên con cứ ở chỗ ông học hai ngày, lễ bái thầy thì ông có thể hoãn lại.
Nhưng đến lúc đó, ông sẽ mời thêm vài người bạn thân của mình trong giới Kinh kịch để tới làm chứng cho buổi nghi lễ.”
“Con chưa nói muốn nhận thầy mà, con chỉ muốn học vài câu…”
“Chàng thanh niên, con không đáng tin thì sao chúng ta có thể dạy những bài học của mình cho con?” Ông lão chắp tay sau lưng rồi đi về ngồi lên ghế thái sư của mình với vẻ mặt nghiêm túc, trông rất có phong thái của một bậc thầy.
Linh Duyệt giật mình, đúng là bản thân đi quá gấp nên khi tới đây đã quên mua quà, cũng chưa từng nghĩ tới vấn đề thừa kế Kinh kịch nên cậu cảm thấy áy náy, “Con xin lỗi, chuyện này là lẽ đương nhiên nên con muốn bàn trước việc đó với gia đình mình.”
Ông lão mỉm cười và bình tĩnh nói: “Sao cũng được.”
Linh Duyệt nhanh chóng chạy đến một góc tường gọi cho Ngô Cẩm Vinh, “Không xong rồi anh Vinh, ông Vưu muốn giữ em lại học hát hí kịch!”
Ngô Cẩm Vinh nghe xong thì đột nhiên sững sốt, “Cái gì?”
“Là ông nội thầy Vưu, người có nghệ danh là Vưu Đình Dục gì đó.
Ông ấy cảm thấy em có thiên bẩm hơn người, ngoại hình đẹp, dáng chuẩn, chân dài một mét tám…” Linh Duyệt tự tâng bốc mình xong thì cuối cùng mới nói vào trọng điểm, “Ông ấy muốn em làm học trò thân truyền của mình, nhưng hát hí khúc đâu thể kiếm ra tiền!”
Sau khi Ngô Cẩm Vinh hết ngẩn người thì anh đột nhiên trở nên nóng nảy, “Kiếm tiền quan trọng hơn hay học kỹ thuật quan trọng hơn? Cậu có biết địa vị của ông Vưu trong giới Kinh kịch cao cỡ nào không? Cậu xòe bàn tay ra nhìn năm ngón tay mình đi, trong giới Kịch kịch thì ông ấy đứng trong top năm những bảo vật quốc gia đấy!”
Linh Duyệt vẫn là câu nói đó, “Nhưng hát Kinh kịch đâu có kiếm được tiền!”
“Cậu đừng nhảm nhí nữa, cậu nói với ông ấy, nếu ông có thể đồng ý quay mv và hát chung với cậu thì cậu đừng nói gì cả mà chỉ cần mau chóng quỳ xuống gọi ông một tiếng thầy là được rồi.”
“Cứ làm đại như vậy ư? Tập tục của chúng ta…”
Ngô Cẩm Vinh sắp tức chết, anh hận không thể tự mình lái xe qua đập Linh Duyệt, “Cậu đừng nói nhảm nữa, mau đi đi! Anh nói cho cậu biết, nếu cậu nhận người thầy này thì cậu sẽ kiếm được rất nhiều tiền! Nhiều người ước ao còn không được đấy!” Ngô Cẩm Vinh cảm khái nói: “Cậu đúng là đạp phải vận cứt chó rồi!”
Sau khi Linh Duyệt quay lại bèn thấp thỏm hỏi: “Ông ơi, con muốn cho ông biết một chuyện đó là con phải lăn lộn trong giới giải trí này và con phải kiếm tiền nuôi bản thân.
Tuy Kinh kịch nghe rất êm tai, con cũng muốn hát nó và học hỏi ông nhưng con không thể từ bỏ việc đóng phim và ca hát.
Nếu ông cho phép việc đó thì con sẽ nhận ông làm thầy.” Linh Duyệt nói nhỏ một câu, “Con không thể để mình chết đói được.”
Ngay khi Linh duyệt nói ra câu này thì những người đứng đó nghe đều thấy rất khó chịu.
Có một thanh niên khoảng mười sáu mười bảy tuổi bực bội hỏi: “Anh có biết anh đang bàn điều kiện với ai không? Thầy tôi chịu nhận anh làm học trò đã là phước ba đời của anh, người khác muốn xin mà cũng xin không được đấy.”
Ông lão phất tay để đứa nhỏ lui xuống, “Người lớn đang nói chuyện không phải là nơi cho con xen vào.”
Ông lão nhìn Linh Duyệt như thể mình rất dễ nói chuyện, “Không sao, đâu ai bảo con hát Kinh kịch thì nhất định phải hát Kinh kịch suốt đời? Nếu có một ngày nào đó đám nhóc các con học thành tài, ông hát cái gì các con biết cái đó thì các con muốn đi ra ngoài biểu diễn cái gì cũng được.
Ở chỗ ông thì con không được phản thầy, không được khi sư diệt tổ, nếu con học xong mọi thứ mà ông dạy thì những chuyện khác, ông không quan tâm.
Thật ra ông rất mong con sẽ nổi tiếng để quảng bá tinh hoa dân tộc của chúng ta ra các nước khác đấy.”
Mặt mày Linh Duyệt lập tức hởn hở cúi người thật thấp với ông, “Con cám ơn thầy!”
Cuối cùng ông lão cũng mỉm cười, “Ông thấy nói trước sẽ tốt hơn, điều kiện của ông là ông dạy cái gì thì con học cái đó, và ông sẽ giao bài tập mỗi ngày cho con.”
Linh Duyệt phấn khích gật đầu, “Ông yên tâm, chỉ cần ông dạy con sẽ học ngay!”
Ông lão khẽ bật cười, “Hăng hái là tốt, con cứ học chung với bọn họ đi.
Luyện khí không phải là chuyện mà con có thể luyện ra trong vòng một năm hay nửa năm được.
Con phải nhớ mười năm dưới sân khấu bằng một phút đứng trên sân khấu vì Kinh kịch là thứ khó học.
Nhưng thiên bẩm con cao nên năm năm, ông đoán trong vòng năm năm con có thể đứng trên sân khấu.”
Vưu Kiến Thành há hốc mồm chẳng biết nói sao nên cuối cùng chỉ có thể đỡ trán, thôi tiêu rồi, mình tìm về một ông chú nhỏ cho đám anh em rồi.
Học trò của ba y phải làm sao đây? Học trò lớn nhất cũng hơn bốn chục tuổi, còn Linh Duyệt mới khoảng hai mươi mà lại phải kêu cậu ta bằng chú.
Vả lại, ông nội y quá ngây thơ rồi, y đoán Linh Duyệt chẳng cần đến mấy tháng mà chỉ cần ở đây hai ngày thôi thì cậu sẽ học hỏi được rất nhiều điều.
Bây giờ, Vưu Kiến Thành mới thấy thương cảm cho đám người học chung với Linh Duyệt, vì với thiên bẩm của cậu ta chắc chắn sẽ nghiền nát họ thành từng mảnh.
“Những học trò mà ông thật sự nhận có chín người nên con đứng hàng thứ mười cũng xem như là hoàn hảo.
Lấy chữ Hiểu làm chữ lót, ông không cần tìm nghệ danh cho con vì Linh Hiểu Duyệt rất hợp với con.
Mấy thằng nhóc con mau ra mắt chú mình đi.”
Linh Duyệt đột nhiên lảo đảo, vai vế cậu đột nhiên tăng cao như vậy làm cậu thấy hơi sợ hãi.
Sau đó, Linh Duyệt bị giữ lại với ông còn Vưu Kiến Thành thì trở về công ty.
Ngô Cẩm Vinh sốt ruột hỏi y: “Thầy Vưu, Linh Duyệt đâu rồi? Tại sao cậu ấy không về chung với cậu? Bộ cậu ta nhận thầy rồi à?”
Vưu Kiến Thành cười khổ, “Chuyện này ván đã đóng thuyền rồi.
Hơn hai mươi năm nay, ông nội tôi chưa từng nhận học trò nào ở đột tuổi như vậy.
Ai ngờ, ông mới nghe Linh Duyệt hát hí khúc xong thì lập tức hài lòng muốn nhận cậu ấy làm học trò chân truyền của mình.”
Ngô Cẩm Vinh ngạc nhiên mừng rỡ nói: “Tôi cứ tưởng cậu ấy là một em trai ngoại môn, không ngờ cậu ấy lại là học trò chân truyền.
Ôi chao, tốt quá rồi! Tốt quá rồi!”
Ngô Cẩm Vinh nói liên tiếp mấy chữ tốt, còn Vưu Kiến Thành thì thật sự chẳng thấy tốt chỗ nào.
Sau khi về nhà từ phòng vũ đạo, Y nói cho nguyên bầy học trò của ba mình nghe: “Ông nội tao mới nhận một học trò chân truyền mới, cậu ta khai mươi tuổi, còn vai vế thì mọi người tự xem chỗ cậu ấy xếp hàng đi.”
Cả đám lập tức nháo nhào: “Ai vậy? Hai mươi tuổi ư? Chẳng đó là con nít sao?”
“Điểm mấu chốt là thầy muốn nhận cậu ta làm học trò chân truyền.
Tại sao ông lại đột nhiên tìm cho chúng ta một ông chú nhỏ vậy? Mấy ngày nay lão tổ tông đi đâu rồi?”
“Ai vậy? Là người trong giới chúng ta à?”
“Tôi cũng có một người chú ư???”
…!
Vưu Kiến Thành chẳng dám nói mình là người mang cậu ấy tới nên chỉ đáp một câu: “Cậu ta là một tay ngang và là ca sĩ.”
Bấy giờ, đám người càng tò mò hơn: “Ca sĩ nghiệp dư hay là ca sĩ chuyên nghiệp?”
“Mày mau nói tên luôn đi, có hình không? Cho tao xin liếc mắt tí đi.”
“Tay ngang hát hí kịch ư? Xem môn phái chúng ta không có ai à?”
Vưu Kiến Thành hơi do dự rồi đưa hình Linh Duyệt ra: Là cậu ta.
Sau khi cả đám im lặng mấy giây: “Linh Duyệt! Ảnh đời thường đây ư? Đẹp thật đấy! Cậu ấy làm chú tôi cũng không sao! Cậu ấy đẹp trai lắm, mà chuyện của cậu ấy và Mặc Diễm là thật sao? Cậu ấy có bạn trai chưa vậy? Tôi làm bạn trai cậu ấy được này!”
“Chẳng phải cậu ta là diễn viên ư? Tại sao cậu ta lại đi hát hí khúc?”
“Cậu ấy cũng là một tay ngang trong ngành ca sĩ đúng không? Nhưng cậu ấy hát giống người người chuyên nghiệp thật đấy.”
“Tôi biết cậu ta, lúc đó những màn biểu diễn của cậu ta trong《 Tiếng Hát Đẹp Nhất》rất hay, cậu ta tự mình sắm hai vai và còn bảo là mày dạy nữa đấy.”
“A! là Linh Duyệt có bề ngoài đẹp, hát hay, diễn giỏi đó! Anh Kiến Thành, chẳng phải anh là thầy vũ đạo của cậu ta ư? Làm cách nào mà cậu ta chạy được đến chỗ thầy vậy?”
Đám thanh niên lập tức nhận ra: “Có phải là mày đưa cậu ta đi không? Mày tìm cho chúng ta một người chú đúng không?!”
“Với em thì đó là ông chú.”
….!
Vưu Kiến Thành chẳng dám lên tiếng nên đành giả chết.
Ngoài ba y ra thì ông nội y còn có tám người học trò, người lớn nhất trên năm mươi tuổi và nhỏ nhất cũng hơn ba mươi.
Bây giờ đột nhiên họ có thêm một đàn em, hoặc có thể nói là một đàn em tay ngang thì mọi người đều thấy rất thú vị: “Ông nội mày bị đả kích à? Ông đã đến thời kỳ thiếu thốn tình cảm rồi sao? Mày cũng vậy nữa, mày nên thường xuyên qua nhà thăm ông để ông ấy khỏi đi ra ngoài tìm về một đứa con nít.”
“Dáng dấp đứa nhỏ này đẹp thật, hình như cậu ta giống một diễn viên thì phải?”
“Tôi biết cậu ta, con gái tôi mê tít cậu ta nên trong nhà toàn treo áp phích của cậu ta, vừa bước vào phòng nó là y như đi vào cung điện của các chàng đẹp trai vậy.”
“Người đẹp trai như thế mà đi hát hí kịch thì tôi thấy thật lãng phí vì công việc của chúng ta cũng không dễ dàng gì, hahaha chắc thiên bẩm của cậu ta cao nên sau bao nhiêu năm ông lão không nhận học trò thì nay lại cho cậu ta một ngoại lệ, tôi chắc chắn cậu ta rất lợi hại.”
“Đến những học trò thế hệ thứ hai đột nhiên biết được mình có thêm một người chú và một ông chú thì đều không hiểu ông ấy đang nghĩ cái quái gì.”
…!
Linh Duyệt không biết mình đã thu hút sự chú ý của của toàn môn Vưu phái.
Ngày đầu tiên Linh Duyệt gặp thầy, cậu đã dùng bữa ở nhà thầy.
Bữa cơm trong nhà thầy Vưu rất tinh tế, là một bữa mộc mạc sạch sẽ nhưng cậu vẫn phải bảo vệ giọng của mình.
Sau khi Linh Duyệt ăn no, buổi chiều cậu ở lại học hành chăm chỉ, vì ngày mai cậu phải đi quay chương trình nên hôm nay có thể học được bao nhiêu thì Linh Duyệt học bấy nhiêu.
Sau khi dùng bữa chiều xong, một nhóm thiếu niên khoảng mười sáu mười bảy tuổi tiếp tục luyện tập trong sân.
Buổi sáng họ luyện giọng còn buổi chiều thì luyện hình thể.
Ông lão không trông coi bọn họ nên sau khi chỉ bảo vài câu thì ông để một đám tự mình tập luyện.
Linh Duyệt đứng đằng sau học theo bộ dáng của mọi người.
Sau khi ông lão vừa nói dứt câu thì cậu lập tức làm động tác tiêu chuẩn làm ông Vưu vô thức gật đầu và vui mừng hơn.
Linh Duyệt đã ăn chén cơm này thì một khi cậu được dạy sẽ lập tức hiểu ngay! Tại sao lại có một người thần kỳ như vậy!?
Nếu ông gặp Linh Duyệt sớm hơn vài năm thì bây giờ cậu đã là một nhân vật nổi tiếng rồi.
Linh Duyệt đều làm được tất cả năm sáu động tác mà ông đã dạy nên ông lão dứt khoát gọi cậu sang một bên để tập trung chỉ dạy một mình cậu.
Những thiếu niên còn lại đều trố mắt nhìn nhau, chuyện này thật là gian lận, trước kia mọi người đều nói thiên bẩm bọn họ cao, cao đến lấn áp những người khác, hoặc họ thật may mắn khi được thầy chỉ dạy.
Bây giờ thì tốt rồi, đột nhiên xuất hiện một người có khả năng tiếp thu hơn cả bọn họ nên không phục cũng không được.
Linh Duyệt trở về nhà sau khi học xong một buổi chiều, cậu phấn khơi trèo lên đầu tường rồi nói với Mặc Diễm: “Anh, tôi thành ông chú rồi đấy!”
Mặc Diễm nghi ngờ hỏi: “Ai tôn cậu làm ông chú vậy?”
Con người nào mắt mù không đáng tin như vậy hả? Mặc Diễm biết câu này sẽ chọc Linh Duyệt nổi điên nên anh thông minh không nói ra.
Linh Duyệt vui vẻ nói: “Tôi đã nhận một nghệ sĩ hát hí kịch làm thầy, ông lão ấy cực kỳ lợi hại còn dạy giỏi nữa.”
Mặc Diễm nghiêm túc khen ngợi: “Là cậu thông minh nên học giỏi thôi.”
Linh Duyệt vui vẻ nhảy từ đầu tường xuống, “Thầy Mặc, anh càng ngày càng biết cách ăn nói rồi đó.”
Mặc Diễm mỉm cười nựng mặt Linh Duyệt, “Bộ trước kia tôi không biết ăn nói sao?”
Linh Duyệt á khẩu, anh thật sự không biết chuyện đó ư?
Ngày hôm sau, tập thứ ba của《 Mãi Mãi Yêu Người》bắt đầu ghi hình, Linh Duyệt xách theo hành lý đi ra ngoài với Mặc Diễm.
“Anh xem này, ” Trên đường đi, Linh duyệt vô cùng đắc ý với Mặc Diễm, “Anh thấy tôi có đẹp không? Bộ hí phục này là của cháu tôi, nhưng thầy cho tôi mặc thử để cảm nhận nên không có trang điểm.”
Trang phục của hoa đán đều rất đẹp, sang trọng và sáng sủa.
Cộng thêm Linh Duyệt môi đỏ răng trắng, đường nét cơ thể cực kỳ mảnh mai nên sau khi cậu mặc vào và làm đại một hành động nào đó thì trông cậu tràn đầy sức sống và hoạt bát.
Mặc Diễm thật lòng khen ngợi: “Cậu đẹp lắm, nếu trang điểm nữa thì chắc chắn cậu sẽ càng đẹp hơn.”
Linh Duyệt vui vẻ nói.
“Vì không đủ thời gian nên sau khi tôi quay xong chương trình này tôi sẽ quay lại đó học thật tốt.”
Mặc Diễm hỏi cậu: “Sau này cậu sẽ lên sân khấu à?”
“Không biết nữa, tôi sẽ nghe theo sự sắp xếp của thầy mình.
Vì tôi vẫn chưa chính thức nhận thầy nên tôi đoán phải rất lâu sau mình mới được lên sân khấu.
Thầy bảo tôi ít nhất phải học mất năm năm mới được.”
Mặc Diễm mỉm cười, “Khi đó cậu nhớ nói tôi biết trước một tiếng, tôi sẽ đi cổ vũ cho cậu.”
“Hahaha, biết bao lâu nữa tôi mới được như vậy chứ.
Tôi nghe bọn họ nói rất nhiều người luyện tâp hết mười năm nhưng vẫn không được lên sân khấu đấy.”
“Đó là người ta còn cậu thì tôi chắc chắc sẽ không mất nhiều thời gian như vậy đâu.”
Linh Duyệt được khen tới híp mắt cười, “Vậy đến lúc đó trên đầu anh phải cắm đèn và giơ một tấm bảng nói là fans của tôi nha.”
Mặc Diễm bật cười, cắm đèn còn ra hình dáng gì nữa? Yêu tinh châu chấu à?
Xe của đội ngũ chương trình càng đi càng xa và càng ngày càng vắng người nên Linh Duyệt đánh một giấc trên xe.
Cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại khi trời gần tối, Mặc Diễm đánh thức cậu dậy, Linh duyệt mới mở mắt ra đã thấy bến tàu và tàu thủy.
Biển khơi, xung quanh đều là nước làm Linh Duyệt nhìn đến quáng gà.
Cậu là yêu tinh thuộc tính hỏa nên không sợ nước nhưng cậu lại không thích nhiều nước đến thế.
“Lần này chúng ta đi đâu vậy?” Linh cảm xấu của Linh Duyệt đã thành sự thật, sống sót trên đảo hoang đấy!
Nhân viên chương trình cười ha hả đi tới và đưa cho mọi người một cuốn sổ tay những cách sinh tồn trong tự nhiên, “Tối nay chúng ta sẽ nghỉ ngơi trong khách sạn nên mọi người hãy đọc thật kỹ cuốn sổ này.
Sáng mai chúng ta bắt đầu lên thuyền, vì đội ngũ chương trình đã mời mọi người trải nghiệm một cuộc sống nơi hoang dã miễn phí.
Trên đảo, chúng tôi đã giấu những vật dùng cần thiết hàng ngày nên mọi người phải tự mình tìm.
Nếu không tìm được thì mọi người chỉ có thể sống bằng khả năng của chính mình.”
Trần Hoành giơ tay: “Tôi muốn hỏi đồ dùng hàng ngày có nhiều không?”
Đạo diễn nghiêm túc nói: “Không nhiều lắm nên mọi người phải tự mình tìm.
Tin tôi đi, chỉ cần mọi người chăm chỉ thì sẽ được ăn no ngủ ấm.”
Ngoại trừ nhóm Linh Duyệt, các khách mời khác đều đồng loạt kêu gào, sao tìm được những thứ đó đây? Họ đâu có bao giờ học qua cách sinh tồn trong tự nhiên!
Đạo diễn rất có trách nhiệm nói cho mọi người biết: “Trên đảo này có thể sẽ có thú dữ nên mọi người phải hết sức cẩn thận.”
“Có cả thú dữ ư?!” Mặt các khách mời biến sắc, “Chẳng phải chương trình của chúng ta là chương trình yêu đương sao? Mọi người có cần chơi lớn đến thế không?!”
Linh Duyệt ngơ ngác nhìn Mặc Diễm, tuy sống sót trên đảo hoang không thoải mái bằng sống trong nhà nhưng hai người họ đều là yêu tinh nên có thể tìm đồ và sinh tồn trong hoàn cảnh tồi tàn.
Anh có chắc là muốn đặt bọn tôi chung với mấy con người bình thường này để cướp vật dụng không?
Mặc Diễm xoa đầu Linh Duyệt rồi thì thầm: “Cậu đừng lo, sau khi lên đảo tôi sẽ cướp lấy một ngôi nhà cho cậu.”
Linh Duyệt: “….Anh, anh cho bọn họ một con đường sống đi.”
Sáng hôm sau, mọi người đều bị đội ngũ chương trình gọi dậy, đạo diễn Ứng xấu xa hét lên: “Thuyền tới rồi nên mọi người sẽ nhanh chóng bắt đầu cuộc thám hiểm! Người đâu, mau bịt mắt bọn họ lại.”.