Đọc truyện Sỹ Đồ Phong Lưu – Chương 604
Trong lòng Dương Phàm kinh ngạc một trận, nhìn Kim Hướng Nguyên một chút, phát hiện ánh mắt của hắn có phần không bình thường, phản ứng mãnh liệt chính là đang làm nền cho sự phản kích của Điền Trọng. Đây chẳng lẽ là một trong những nội dung của cuộc nói chuyện giữa Điền Trọng và lão gia tử ngày hôm nay sao? Xét theo điều này, Dương Phàm không khỏi liên tưởng đến vấn đề tỉnh Giang Nam, Hác Nam cũng sẽ làm như vậy hay không?
Rất rõ ràng đây là tất yếu, một khi Hác Nam qua được cái hố này, mày không lăn qua lăn lại được cấp trên chẳng lẽ không chơi được thằng bên dưới?
Điền Trọng cuối cùng cũng đi ra, vẻ mặt nghiêm túc, nhìn thấy Dương Phàm và Kim Hướng Nguyên mới tươi cười nói:
– Hai người nói chuyện thế nào?
– Khá tốt!
Dương Phàm thản nhiên gật đầu đáp lại một câu. Điền Trọng trao đổi ánh mắt với Kim Hướng Nguyên, cười nói:
– Hướng Nguyên, chúng ta phải về thôi.
– Điền thúc, tối nay cùng nhau ăn một bữa cơm nhé, địa phương thì đến lúc đó sẽ báo cho thúc.
Dương Phàm cười nói. Điền Trọng hơi dừng bước lại, nhìn Dương Phàm lộ ra bộ dạng suy tư, lập tức ha ha cười nói:
– Được! Không thành vấn đề!
Tiễn hai người xong, Dương Phàm trở lại phòng khách, bàn cờ trước mặt lão gia tử đã dọn xong:
– Đến đây nào, đi tiếp đi.
Dương Phàm cười ngồi xuống đối diện, cầm lấy một quân đen, không ngờ lại nhẹ nhàng đặt lên điểm tam tam của bên mình.
– Tam tam, một phương pháp rất kiên cố.
Lão gia tử thản nhiên cười nói, tay phải đặt một con cờ ở vị trí Biên tinh.
Hai người cứ ngươi tới ta đi, hạ cờ rất nhanh. Dương Phàm cũng không có ý khơi mào chiến đấu kịch liệt, lão gia tử đã nhiều tuổi rồi, hiển nhiên lại càng phải tránh chiến đấu, giữ thế cờ vững vàng, chơi đến khi thu quan kết thúc cũng đã hơn một tiếng, kết quả là Dương Phàm không nhiều không ít vừa vặn thắng nửa mục!
– Thằng ranh, sau này không được lôi kéo ông như vậy!
Lão gia tử không có ý tức giận, lão cũng hiểu rõ thực lực của mình chênh lệch với Dương Phàm. Đồng thời, tựa hồ cũng thông qua thủ pháp của Dương Phàm qua ván cờ này đã nhìn ra điều gì đó.
– Có thể chiến thắng một cách vững vàng, cần gì phải mạo hiểm kịch chiến chứ?
Dương Phàm vừa thu dọn quân cờ vừa cười nói. Lão gia tử híp mắt nhìn Dương Phàm chằm chằm, ánh mắt đột nhiên sắc bén:
– Cháu nói không sai, nhưng có đôi khi người khác muốn tìm cháu chiến đấu, vậy cháu làm sao?
– Vậy còn phải nói ư? Đánh lại! Muốn chiến thì bồi hắn tới cùng!
Dương Phàm dừng động tác thu dọn cờ, thanh âm leng keng!
Ba người Lý Thắng Lợi đi theo lại đang ngồi im lặng ở chỗ người gác cổng. Lâm Chí Quốc đã quá quen với cảnh này, Lý Thắng Lợi cũng khá tốt, còn Trần Minh Dương bình thường rất bình tĩnh mà giờ phút này sắc mặt có phần trắng bệch. Ai ở trong biệt thự này, sau khi Trần Minh Dương biết được thì trong lòng cực kỳ chấn động, từ trước tới nay Trần Minh Dương vẫn luôn nghĩ tới bối cảnh của Dương Phàm, bây giờ cuối cùng cũng coi như biết được đáp án. Vị lão nhân ở trong ngôi biệt thự này, đối với người trong thể chế mà nói, không thể nghi ngờ đó là một người gần như khủng bố. – .
…….
Cơm trưa rất đơn giản, đây là tác phong trước sau như một của Trần lão gia tử. Ba món rau xào, một món canh, không có rượu.
– Hôm nay tăng thêm thức ăn, nếm thử món thịt kho tàu này.
Trần lão gia tử cầm chiếc đũa gắp lấy một miếng. Thế hệ trước hình như đều như vậy, nhu cầu về vật chất cũng không cao.
Sức ăn của lão gia tử cũng rất bình thường, sau khi ăn một bát nhỏ liền buông đũa. Dương Phàm thì lại từ từ ăn hai bát cơm, sau đó trước ánh mắt sâu như biển của lão gia tử mới thong dong buông đũa. Dương Phàm làm như vậy không thể nghi ngờ là xuất phát từ sự hiểu biết đối với lão gia tử, phương diện này đã được Chu Minh Đạo quá cố chỉ điểm khá nhiều rồi.
– Định ở lại mấy ngày?
Trần lão gia tử chờ Dương Phàm buông đũa mới mở miệng ôn hòa hỏi. Trong trí nhớ của Dương Phàm, tựa hồ đây là lần đầu tiên lão gia tử dùng kiểu ngữ khí ôn nhu như này nói chuyện với mình.
– Ngày mai cháu đi, trong tình có rất nhiều chuyện, cháu phải trở về gấp. Xế chiều cháu đi thăm mộ thầy một chút, sáng mai bay rồi.
Dương Phàm thấp giọng trả lời. Khi nhắc tới Chu Minh Đạo thì giọng nói đột nhiên mang theo sự đau thương.
Trần lão gia tử tựa như cũng bị giọng điệu thương cảm của Dương Phàm lây nhiễm, thở dài một tiếng nói:
– Tranh thủ đi thăm lão Trương một chút.
Dương Phàm từ từ đứng lên, hơi cúi chào lão gia tử nói:
– Cháu phải đi đây.
Lão gia tử chợt sửng sốt, đột nhiên cười cười nói:
– Đi đi.
Đối với tâm tư của Dương Phàm thì lão gia tử rõ như lòng bàn tay, cũng giống như Dương Phàm cũng biết lão gia tử tiếp theo sẽ làm như thế nào. Cái kiểu hiểu ngầm ăn ý lẫn nhau như này làm cho trên mặt lão gia tử lộ ra vẻ vui mừng.
……
Đặt một vòng hoa, hoa quả, rượu, thuốc lá, còn cả vân vụ trà của Vĩ Huyền trước mộ Chu Minh Đạo. Không phải tiết thanh minh, ông trời già tựa hồ cũng không nể mặt, mặt trời rất chói chang. Dương Phàm thoạt nhìn cũng chẳng phải bi thương, chỉ lẳng lặng đứng trước hình ảnh Chu Minh Đạo đang mỉm cười hút thuốc.
Không ai biết Dương Phàm đang suy nghĩ gì, chỉ có Dương Phàm hiểu rõ mình đang giao lưu với Chu Minh Đạo, nói với thầy rằng, sau khi thầy ra đi rất nhiều chuyện không biết trao đổi với ai, nói với thầy, di cảo đã sửa sang lại xong, cũng nói chuyện với một nhà xuất bản chuẩn bị in ấn.
Đứng trước mộ gần một tiếng Dương Phàm mới chịu rời đi, sau khi lên xe Dương Phàm có hơi buồn bực, đã lâu rồi không có tin tức gì của Chu Dĩnh rồi, đêm qua Trương Tư Tề cũng không nói, Chu Dĩnh tựa như bốc hơi biến mất khỏi cuộc sống của Dương Phàm.
….
Nơi Hác Nam mời khách hiển nhiên là ở Bắc Kinh (Trú kinh biện), bởi vì nhà ở Bắc Kinh, Dương Phàm còn chưa từng đi qua Kiều Đầu Bảo của tỉnh Giang Nam. Đứng chờ ở cửa chính là giám đốc Trú kinh biện Tiết Phong, một người mập mạp hơn 40 tuổi, nhìn thấy Dương Phàm thì có vẻ vô cùng cung kính, so với nhìn thấy thân nhân giải phóng quân còn hoan nghênh hơn.
Ngoài ý muốn của Dương Phàm chính là Hác Nam không có chờ ở bên trong mà đứng ở cửa phòng. Từ trong ánh mắt vội vàng của Hác Nam, Dương Phàm thấy được sự bối rối gần đây của hắn. Chẳng bao lâu sau Hác Nam ở trước mặt Dương Phàm thể hiện sự uy nghiêm cỡ nào.
– Dương Phàm khổ cực rồi! Mau vào mau vào!
Hác Nam chủ động xông về phía trước từng bước mới rụt rè đứng lại, Dương Phàm bước nhanh tới chìa tay ra, cuối cùng cũng coi như cho Hác Nam chút mặt mũi:
– Xin chào bí thư Hác!
Ý tứ của Hác Nam là để cho Dương Phàm đi vào trước, Dương Phàm làm sao chịu, hiển nhiên là liên tục khách khí.
– Ha ha, chúng ta cũng đừng khách khí nữa, đi vào ngồi xuống nói đi.
Sau một phen đùn đẩy, Hác Nam vẫn tiến vào phòng trước. Đám người liên can bên dưới rất tự giác đứng chờ không tiến theo vào, trong phòng chỉ còn lại hai người.
– Thân thể Trần lão tốt chứ?
Hác Nam cười chủ động hỏi. Dương Phàm gật đầu nói:
– Tinh thần cũng không tệ lắm.
Dương Phàm cũng không lập tức nhắc tới đề tài mà Hác Nam quan tâm nhất, hơi dừng lại một lát.
Hác Nam lộ ra vẻ thất vọng, khi đang chuẩn bị tiếp tục khách khí, Dương Phàm cười nói:
– Ở chỗ lão gia tử tôi gặp một người.
Lỗ tai Hác Nam trong nháy mắt dựng thẳng lên, trong ánh mắt hiện lên vẻ lo âu. Câu tiếp theo của Dương Phàm liên quan đến sự nghiệp chính trị của hắn, như vậy làm sao hắn không khẩn trương chứ. Trong khoảng thời gian tới Bắc Kinh này, tình hình vẫn rất mơ hồ, mọi nỗ lực của Hác Nam với bên trên vẫn không có được một tin tức chuẩn xác, ngược lại lại không ngừng nhận được tin tức bất lợi.
– Ai?
Hác Nam cơ hồ dùng hết sức lực toàn thân mới nói được một từ này, giọng nói hết sức nặng nề.
– Bí thư tỉnh ủy Giang Tô, Điền Trọng! Đồng hành còn có Kim Hướng Nguyên chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh Giang Tô.
Dương Phàm cũng không kéo dài, nói hết hoàn toàn sau đó nhìn Hác Nam cười tủm tỉm.
Hác Nam sửng sốt một hồi, cầm lấy điện thoại nói:
– Tôi đi gọi điện thoại.
Dương Phàm xua tay chặn lại nói:
– Không cần, gặp Điền Trọng không giống như lo lắng của ngài.
Dương Phàm dứt lời mà ý cười trên mặt càng đậm. Hác Nam thở ra một hơi thật dài, nhắm mắt lại thở dốc một hồi, đột nhiên quay ra cửa hô:
– Tiết Phong, cầm hai bình rượu đến đây, hôm nay phải uống với Dương Phàm cho đã.
Dương Phàm xua tay nói:
– Không vội, tôi còn mời một vị khách tới.
Đúng lúc ngoài cửa vang lên tiếng nói chuyện, liền đó Tiết Phong dẫn Điền Trọng với vẻ mặt tươi cười tiến vào.
Nhìn thấy Điền Trọng, Hác Nam tựa hồ đã hiểu, vội vàng đứng lên bắt tay nhiệt liệt.
Đây là một cuộc gặp gỡ long trọng, đây là một cuộc gặp gỡ thành công, đây là một cuộc nói chuyện….là những gì đang xoay quanh trong đầu đám người tùy tùng. Ba vị lãnh đạo đều có nguồn gốc, xuất phát từ lợi ích chính trị của mình mà ngồi xuống với nhau. Đám thuộc hạ liên quan thì ngồi quanh một cái bàn ở phòng bên cạnh, so với các lãnh đạo thì cuộc nói chuyện giữa các thuộc hạ có vẻ thoải mái hơn nhiều.
Trong đó Lý Thắng Lợi có thể coi là trẻ tuổi nhất, hắn chỉ lớn hơn Dương Phàm một tuổi. Na Mẫn và Trần Minh Dương thì khỏi nói, đều xấp xỉ 50 rồi. Mạc Trì – thư ký của Điền Trọng cũng đã ngoài 40 tuổi. Dương Phàm mặc dù chỉ là phó bí thư tỉnh ủy nhưng trong lòng mọi người rất rõ ràng, tiền đồ sau này của Dương Phàm tuyệt đối không có dưới hai vị bí thư tỉnh ủy ở đây, bởi vậy có thể thấy được tiền đồ của Lý Thắng Lợi cũng không kém so với mấy vị kia. Có thể coi ngoài Lý Thắng Lợi thì ba vị ở đây đều là cấp sở, cấp bậc Lý Thắng Lợi bây giờ là trưởng phòng, đương nhiên sau khi trở lại tỉnh Giang Nam, chuyện nâng lên một cấp đã được quyết định rồi.