Đọc truyện Sỹ Đồ Phong Lưu – Chương 603
Nói tất cả những gì cần nói, cả những cái không cần cũng nói rồi.
Dương Phàm cười cười khẽ trả lời. Trần lão gia tử nghe xong không khỏi ha ha cười, đập đập tay Dương Phàm ý bảo hắn dừng lại, chỉ chỉ cái ghế nghỉ ven đường nói:
– Ngồi xuống nói chuyện đi.
Dương Phàm vẫn giống như trước kia, cung kính ngồi trên ghế, bình tĩnh nhìn thẳng lão gia tử.
– Kỳ thật ông cảm thấy cháu rất thích hợp làm mấy việc cụ thể. Việc quản Đảng và nhân sự cũng không thích hợp với cháu.
Dương Phàm không hề xen lời, lặng lẽ móc điếu thuốc ra châm, kiên nhẫn chờ câu sau của lão gia tử.
– Vấn đề tỉnh Giang Nam do tồn tại đã lâu, luôn luôn bị người nhìn chằm chằm không tha, điều này có liên quan đến tính cách của Hác Nam! Người này, nếu nói khó nghe thì chính là ngang ngược! Nhưng mà vẫn có năng lực.
Nói tới đây, Dương Phàm há miệng cười rồi lại khép lại, lão gia tử hừ một tiếng nói:
– Có chuyện thì nói đi.
– Thực ra cháu cảm thấy công việc ở tỉnh ủy sẽ có trợ giúp rất lớn đối với sau này! Vị trí hiện giờ, cháu vẫn rất hài lòng.
Dương Phàm cười nói. Lão gia tử nghe xong không khỏi mỉm cười, giơ ngón tay như gỗ khô chỉ chỉ Dương Phàm nói:
– Trong lòng cháu nghĩ gì ông biết rõ, chẳng qua Hác Nam cũng không phải người nào cũng có thể lật ngã. Chuyện này mấy lão già chúng ta vẫn không tỏ thái độ.
Nói tới đây lão gia tử cười ngạo nghễ, thản nhiên nói tiếp:
– Trở về thôi, cùng ông đánh một ván cờ.
Trên đường trở về, từ xa đã nghe thấy có tiếng người nói chuyện, lông mày lão gia tử hơi nhíu lại, khẽ thì thào:
– Không được sống yên ổn!
Dương Phàm vừa đẩy xe, trong lòng vừa thầm nghĩ về những lời lão gia tử nói vừa rồi. Hóa ra lão gia tử vẫn đang đứng xem, mấy ông cụ này đúng là không có người nào là nhân vật đơn giản. Khó trách bố lại kêu mình đến thăm lão gia tử, xem ra một vài vấn đề thì hai người này đã xuất hiện bất đồng rồi. Trần Chính Hòa càng hy vọng lão gia tử có thể sớm bày tỏ thái độ, mà lão gia tử thì không biết xuất phát từ nguyên nhân gì lại vẫn không chính thức tỏ thái độ, lúc này mới làm cho một vài vấn đề trở nên phức tạp rồi.
– Dương Phàm, nếu có chuyện cháu muốn thấy rõ ràng, cháu phải có đủ sự kiên nhẫn.
Lão gia tử đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi như vậy, trong khi Dương Phàm còn đang sửng sốt, phía trước xuất hiện một người phá vỡ cuộc nói chuyện của hai người.
– Xin chào ngài, Trần lão!
Người tới Dương Phàm cũng biết, không phải ai khác mà chính là Điền Trọng – bí thư tỉnh ủy Giang Tô.
– Ồ, Dương Phàm cũng ở đây à!
– Cháu chào Điền thúc!
Dương Phàm chào hỏi một cách lễ phép, Trần lão gia tử thì lại thản nhiên nói:
– Tiểu Điền tới à!
– Trần lão, tôi tới Bắc Kinh họp, tiện đường đến thăm ngài.
Điền Trọng cười ha ha tiến lên, nắm thật chặt tay lão gia tử. Điền Trọng còn dẫn theo một người đến, cũng đi lên bắt tay lão gia tử một cách nhiệt liệt:
– Lão thủ trưởng, tôi là Tiểu Kim đây.
– Nghe nói anh đang làm chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tại tỉnh Giang Tô phải không?
– Lão thủ trưởng, đây không phải là nhờ có ngài đề bạt sao?
– Nói càn, đều là vì công việc của Đảng, thái độ này của anh không được.
Đoàn người vừa đi vừa nói, khi tới trước cửa biệt thự, lão gia tử đưa tay cầm lấy ba-toong trên xe lăn, nữ y tá bên cạnh vội vàng tiến lên dìu.
Đoàn người vây quanh lão gia tử vào phòng khách, sau khi ngồi xuống ghế salon dày cộm, lão gia tử mới mở miệng bắt chuyện:
– Đều ngồi xuống cả đi.
– Tiểu Kim trước kia đi ra từ Ủy ban kỷ luật Trung ương, sau này phải thân cận nhiều hơn!
Trần lão gia tử quay đầu lại cười cười giải thích cho Dương Phàm, Dương Phàm nghe xong hướng về phía “Tiểu Kim” gật đầu nói:
– Xin chào Kim thúc.
– Trần lão, có mấy ý kiến về công việc, tôi muốn nói chuyện với ngài.
Điền Trọng cười nói. Trần lão gia tử ho khan một tiếng, Dương Phàm cười nói với “Tiểu Kim”:
– Chúng ta ra bên ngoài nói chuyện đi.
– Kim Hướng Nguyên!
Vừa ra khỏi cửa, tay liền chìa ra. Kim Hướng Nguyên nhìn tầm 40 tuổi, trên thực tế đã ngoài 50 rồi, chỉ là bảo dưỡng khá tốt, nhìn trông trẻ đi không ít tuổi.
– Dương Phàm!
Khi hai bàn tay nắm vào nhau, trên mặt Kim Hướng Nguyên lộ ra nụ cười thân cận, quay đầu lại nhìn vào bên trong cửa khẽ nói:
– Tôi đã sớm biết cậu rồi, chỉ là vô duyên chưa gặp.
– Hôm nay tới là?
Dương Phàm cười cười, Kim Hướng Nguyên bước vài bước ra xa một chút mới dừng lại, quay đầu lại nhìn cửa biệt thự thản nhiên nói:
– Ba ngày trước ở Giang Tô xảy ra một vụ án, bí thư thị ủy Tân Giang bị bắt rồi, quan chức dính dáng có hơn trăm. Có vết xe đổ tỉnh Giang Nam, trong lòng bí thư Điền có vướng mắc. Hác Nam cũng bởi vì vụ án mà đi xuống, bí thư Điền cũng khó bảo toàn cuối đời.
Người nào trong đội ngũ của Điền Trọng thì trong lòng Dương Phàm đều biết, tin tức này Kim Hướng Nguyên tới có phần đột ngột, nhưng lại rất quan trọng. Dương Phàm rất muốn thấy trong phòng khách Điền Trọng và lão gia tử nói những chuyện gì.
Thái độ lão gia tử không bình tĩnh, rất nhiều người cũng không an tâm. Kể cả khi Hác Nam gọi điện cho mình, chắc chắn cũng là ý tứ này. Khó trách Hác Nam đột nhiên gọi điện đến mời ăn cơm ở Bắc Kinh.
Nghĩ tới ý đồ Điền Trọng đến đây, Dương Phàm tựa hồ đã biết con át chủ bài của lão gia tử. Đây là trận quyết đấu không tiếng động, cần phải không lo lắng.
– Số Hác Nam quá đỏ!
Dương Phàm không đầu không đuôi nói một câu như vậy. Kim Hướng Nguyên nghe xong hơi ngẩn ra, lập tức cười nói:
– Đúng vậy, không sai. Mấy năm nay Trung ương Đảng vẫn rất coi trọng vấn đề cán bộ tham nhũng hủ bại, hạ quyết tâm rất lớn muốn chỉnh sửa. Trong việc tấn công nạn tham nhũng thì tỉnh Giang Nam và Giang Tô đã đi trước toàn quốc.
Một chuyện, đổi lại một quan điểm, ý tứ đã hoàn toàn thay đổi. Dương Phàm muốn cười mà không dám cười, lén tát mồm mới nhịn được.
– Kim thúc có thời gian rảnh đến Giang Nam, cháu nhất định sẽ tiếp đãi thật tốt.
Dương Phàm chuyển đề tài, không muốn nói tiếp về vấn đề này nữa. Mặc dù Kim Hướng Nguyên đã bày tỏ lập trường cùng bên Trần lão, nhưng Dương Phàm không muốn tiết lộ quá nhiều ý nghĩ của mình.
– Khi nào rảnh nhất định đi, thật ra tôi có một đề nghị, do tỉnh ủy hai tỉnh dẫn dắt, Ủy ban kỷ luật tỉnh lo liệu, tổ chức cho cán bộ tìm hiểu lẫn nhau, để cho bọn họ thấy kết quả của những phần tử tham nhũng hủ bại, làm tiếng chuông cảnh tỉnh đi!
Khi Kim Hướng Nguyên nói ra điều này, trong lòng Dương Phàm âm thầm thở dài một tiếng, vị chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh này thật sự biết làm quan, có lẽ ở Giang Tô quan hệ của hắn với Điền Trọng khá tốt.
– Khi trở về cháu sẽ bàn bạc với bí thư Hác!
Dương Phàm cũng không trả lời rõ ràng, chẳng qua trong lòng thì rất tán thành đề nghị này, tối thiểu nhất thì cũng có thể chuyển hướng được sự chú ý của ai đó, còn có thể điệu hổ ly sơn, làm cho một ít nhân tố không yên ổn trong tỉnh tạm thời rời đi. Chắc hẳn, nếu Kim Hướng Nguyên đề cập chủ ý này trước mặt Điền Trọng, thì Điền Trọng cũng có phiền phức tương tự.
Kim Hướng Nguyên tựa hồ hiểu rõ tâm tư Dương Phàm, cũng không nói chuyện nghiêm chỉnh, hai người bắt đầu tán gẫu, nội dung vẫn như trước, chỉ giới hạn một số chuyện lý thú trong quan trường. Chủ yếu là Kim Hướng Nguyên đang nói, còn bộ dạng Dương Phàm thì rất có hứng lắng nghe.
– Bên tỉnh Nam Kinh có một chuyện rất thú vị, xe phun nước trong thành phố vốn lúc đầu phát một bài nhạc là “Đại Trường Kim”, một bài hát trong phim Hàn Quốc. Tới khi thành phố họp thì các đại biểu đề xuất hơn 100 kiến nghị, trong đó có một đề nghị chính là đổi bài hát trên xe phun nước thành ca khúc cách mạng. Thế nhưng bài hát đó đã được đặt ghi âm và phát tổng thể rồi, muốn thay đổi thì rất phiền toái, chỉ có thể làm lại từ đầu theo yêu cầu. Không có biện pháp, bên thị chính không thể làm gì khác hơn là dùng máy ghi âm thay thế. Sau khi thay đổi, có lẽ là tiếng không đủ lớn còn dân chúng không quen, rất nhiều người bị xe phun nước xối trúng. Những người dân bị xối đương nhiên không chịu yên, tìm tới ủy ban thị chính đòi bồi thường, bên thị chính đành phải bồi thường. Kết quả cậu đoán thế nào? Rất nhiều người dân sau khi biết lại sinh ra một cái nghề nghiệp tạm thời, một số người chuyên chờ xe phun nước tới đứng ở rìa đường chờ bị xối vào, sau đó nhảy ra đòi bồi thường.
Kim Hướng Nguyên nói đến đây thì vẻ mặt có phần chua chát, Dương Phàm nghe xong cũng đành cười khổ một tiếng.
– Chuyện này làm sao mà thúc biết được?
– Chủ tịch thành phố đó bị tình nghi nhận hối lộ tám trăm vạn, ngày hôm trước đã quy tôi rồi, bí thư Điền rất coi trọng chuyện này.
Kim Hướng Nguyên thản nhiên nói, ánh mắt nhìn thẳng nhưng không che dấu được sát khí trong giọng nói. – .
Dương Phàm rất tự nhiên nghĩ tới tên chủ tịch thành phố Nam Kinh này hẳn là có chỗ dựa, Điền Trọng muốn bẩy cái mặt nạ ở bên trên.
– Đều phải trải qua khó khăn cả!
Dương Phàm nói theo cảm xúc. Kim Hướng Nguyên mỉm cười nói:
– Bí thư Điền muốn mượn cơn gió này để chỉnh đốn vấn đề cán bộ trong tỉnh Giang Tô một chút. Sắp tới Ủy ban kỷ luật tỉnh lại bận rộn đây.