Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 27: Lão già giảo hoạt


Đọc truyện Sỹ Đồ Phong Lưu – Chương 27: Lão già giảo hoạt

Lúc Dương Phàm mở phong bì Trầm Minh đưa tới, Trần Chính Hòa kéo Dương Lệ Ảnh cười rời đi. Trong phong thư là bản của tờ đơn kêu khiếu nại, còn có một bản giấy chứng nhận công tác đã điền đầy đủ thông tin và trực thuộc thị ủy, chắc ý muốn Dương Phàm dán ảnh vào rồi đem đi công chứng.
Dương Phàm đặt giấy chứng nhận công tác sang một bên, bắt đầu nghiên cứu tờ đơn khiếu nại. Nội dung đại khái giống như những gì Trầm Minh đã nói, chỉ là số bệnh nhân thực tế không phải vỏn vẹn chục người mà là năm mươi tư người. Tập đoàn Tề Nhĩ Đặc đầu tư vào Uyển Lăng cũng đã được ba năm, mang tới lợi ích kinh tế nhưng đồng thời cũng gây ô nhiêm nghiêm trọng, theo như tờ đơn nói thì chất lượng không khí khu vực phụ cận nhà máy rất tồi tệ, lúc có gió thì trong vòng năm dặm ngoại ô đều có thể ngửi thấy mùi cay mũi. Môi trường xung quanh nhà máy cũng đã bị tàn phá trầm trọng, phần lớn diện tích khu rừng nhân tạo cách đó khoảng mười mẫu đã khô héo hết cả, nơi chứa rác thải công nghiệp có thể nói là không có lấy một cọng cỏ.
Liên quan tới việc tập đoàn Tề Nhĩ Đặc, chính phủ địa phương cũng đã nhiều lần phản ứng, cục vệ sinh môi trường cũng đã nhiều lần kiểm tra nhưng kết quả đều không được gì.
Nhìn chung trong lịch sử phát triển công nghiệp của phương tây, những trường hợp này có thể nói là đếm không xuể. Từ lúc Trung Quốc tiến hành cải cách tới nay, việc này cũng không phải chỉ có một hai vụ. Dương Phàm không dám nói một vài quan chức thiếu kiến thức, nhưng có thể khẳng định bọn họ chỉ coi trọng thành tích cá nhân.
Ở khách sạn đọc tài liệu hết cả buổi chiều, Dương Phàm ngồi đó mà không hề nhúc nhích. Dương Lệ Ảnh nhìn thấy thế ít nhiều cũng cảm thấy đau lòng, mấy lần muốn đi qua nhưng đều bị Trần Chính Hòa kéo lại.
“Con nó ngồi đó hai tiếng rồi, ông không sợ nó ngồi lâu đau lưng sao.” Dương Lệ Ảnh nhan sắc như thiếu nữ vung nắm đấm đánh vào vai Trần Chính Hòa. 40 tuổi rồi còn có thể làm như vậy, khó trách Trần Chính Hòa vứt bỏ không đặng. Bạn đang đọc truyện được tại
“Nó bao tuổi chứ? Bà chỉ lo hão.”
Sau khi phát tiết xong, Trầm Ninh nằm trên giường châm điếu thuốc, khói thuốc bắt đầu bay lên, con bé kia thì cứ uốn éo trong lòng trong khi Trầm Ninh không hề động đậy, ánh mắt có chút đờ đẫn.

Đàn ông không thể bỏ quyền lực và tiền bạc, đây là những gì Trầm Ninh đúc kết được sau khi ra xã hội. Hơn một năm nay, Trầm Ninh dùng tên người khác liên tục mở mấy tụ điểm ăn chơi ở khu đô thị mới, tiền kiếm không ít nhưng vị trí trong lòng ông già lại thấp hơn xưa nhiều. Trầm Minh luôn chủ trương không muốn thằng con bị phân tâm, một là làm quan hai là kiếm tiền. Muốn ôm đồm cả hai việc thì IQ của thằng con còn chưa đủ.
Lần này Dương Phàm xuất hiện, tâm tư của Trầm Ninh cũng linh hoạt hơn. Bối cảnh của Dương Phàm chắc chắn là đủ mạnh, Trầm Ninh thân là bạn Dương Phàm nhất định phải hình thành mối quan hệ dựa vào nhau mà tồn tại với Dương Phàm. Vấn đề chính là cái quan hệ này nên tồn tại dưới hình thức nào thì tốt? Dương Phàm có thể chấp nhận mối quan hệ này không?
Nghĩ một lúc, Trầm Ninh không có manh mối, tử tế suy nghĩ lại ba năm cao trung, dường như mấy chuyện xấu hai thằng làm đều từ Dương Phàm mà ra. Nhớ tới việc ông già luôn chửi mình không nên thân, đối với việc của mình cũng luôn mắt nhắm mắt mở mặc nó muốn ra sao thì ra, Trầm Ninh không khỏi có chút ủ rũ. Cái khác không nói, chỉ riêng cái chức đồn trưởng đồn công an Trầm Ninh muốn tranh thủ một tí Trầm Minh cũng không có ý giúp đỡ rõ ràng.
“Hay là nghe ý của Dương Phàm trước đã.” Quyết định xong, Trầm Ninh vỗ mông con bé mấy cái bảo:” Anh có việc phải làm, em nên đi lo liệu mọi việc đi, cơm tối ăn một mình nha.”
Cô ta thành thạo đứng lên mặc quần áo rồi quay lại cười với Trầm Ninh bảo:” Tối nay có cần mặc đồng phục không anh? Cái loại váy tới gối ý.”
Trầm Ninh nghe xong trong lòng không khỏi kích động, nghĩ rồi nói:” Chủ ý cũng không tồi, nhưng tối nay trời hơi lạnh, bọn em không sở bị cảm hả?”
Cô ta đáp:” Trong phòng không lạnh, tới lúc đó bọn em vào phòng ngồi đợi trước, thay đồ trong toilet là được. Chỉ sợ anh bạn mà anh Ninh nói không thích thể loại này, làm hỏng việc của anh Ninh mất.”
Trầm Ninh nghe xong vung tay nói:” Cái này không cần em quan tâm, lo mà thu xếp cho tốt là được rồi. Nhưng gần đây có mấy nơi phàn nàn với anh, nói số em út không đủ, em lo nghĩ cách đi. Đầu tiên là phải tự nguyện, tiền nong có thể từ từ thương lượng. Nhớ đừng giở trò, xảy ra việc gì em tự mình chịu đấy.”

“Cảm ơn anh Ninh!” Con bé cong mông đi khỏi, Trầm Ninh nhìn hình bóng trẻ tuổi biến mất, lẩm bẩm nói:” Không biết nếu Dương Phàm biết địa bàn của mình dùng đám nữ sinh này để tiếp khách sẽ có cảm tưởng gì nhỉ?”
Sau khi xem tư liệu hết hai tiếng, Dương Phàm gọi Lý bí thư tới yêu cầu một máy laptop, rồi lên mạng search một số thông tin về vụ việc liên quan, thật ra thì mấy thứ này cũng chỉ để tham khảo, kết quả xử lý thế nào sau khi vụ việc phát sinh thì lại kiếm không ra. Dương Phàm cũng không xác định việc này nằm trong phương châm của nhà nước, nếu đã tham gia tổ công tác này, việc trong tay nhất định phải làm sao cho thật đẹp mắt. Những thứ search được cũng có chỗ để xử dụng, tài liệu liên quan tới tập đoàn Tề Nhĩ Đặc kiếm được không ít, đây là công ty gia đình, trong lúc các nhà máy phân hóa học khác thi nhau đóng cửa thì tập đoàn Tề Nhĩ Đặc lại phát triển một cách chóng mặt. Ba năm trước vì nhu cầu phát triển mà đã di dời nhà máy tới Uyển Lăng. Chân tướng sự thật là thế này sao? Dương Phàm tìm thấy địa chỉ cũ của tập đoàn Tề Nhĩ Đặc trong một trang web của chính phủ, tìm một số bài báo ba năm trước, quả nhiên phát hiện một bài báo nói về việc thị trưởng mới nhậm chức toàn lực chỉnh đốn những xí nghiệp ô nhiễm nghiêm trọng.
Loại xí nghiệp này, tính nguy hại mà sự ô nhiễm của nó mang lại Hạ Trì Siêu có thể không rõ hay sao? Là nguyên nhân gì khiến cho Hạ Trì Siêu quyết tâm chấp nhận loại xí nghiệp này chứ? Nghĩ tới chuyện tập đoàn Tề Nhĩ Đặc di dời tới Uyển Lăng còn được chính phủ cấp cho bao nhiêu chính sách ân huệ, Dương Phàm luôn cảm thấy việc này không thể đơn giản như vậy.
Nếu muốn làm được gì đó trong quá trình điều tra lần này, chỉ hi vọng vào cục vệ sinh môi trường khẳng định là không được rồi. Đề nghị lên tỉnh xin giúp đỡ sao? Trước mắt Trầm Minh không chú ý tới việc này, vậy thì bản thân mình phải là người bắn phát súng đầu tiên.
Rốt cục nên làm thế nào đây? Dương Phàm vắt óc suy nghĩ không ra kết quả, lúc lấy tay cầm lấy điếu thuốc trên bàn mắt bỗng sáng lên, lập tức lấy giấy trên bàn viết cái gì đó.
Lúc Dương Lệ Ảnh đi tới gọi Dương Phàm ăn cơm, Dương Phàm cũng đã viết xong bản báo cáo trước mặt, cầm trên tay tử tế chọn lọc từ ngữ. Thấy mẹ tới, Dương Phàm cười nói:” Mẹ tới đúng lúc lắm, cầm lấy đưa ông ta xem xem.”
Dương Lệ Ảnh vui mừng trong lòng, miệng lại cười mắng:” Thằng xấu xa này, coi mẹ mày là chân chạy sao.” Dương Phàm vặn lại:” Mẹ già lắm sao? Sao con nhìn không ra vậy kìa? Nếu cùng nhau ra phố, chắc người ta còn coi mẹ là em gái con đấy.”

Con trai khen mình khiến Dương Lệ Ảnh lập tức mở cờ trong bụng, cầm lấy bản báo cáo tươi cười rời đi, đến việc gọi Dương Phàm ăn cơm cũng quên luôn.
Trần Chính Hòa đang ngồi trước chiếc bàn trong phòng ngủ xem tài liệu, thấy Dương Lệ Ảnh quay lại, đặt văn kiện trong tay xuống nói:” Sao mà cười vui sướng thế?”
Dương Lệ Ảnh đương nhiên không tiện tự tâng bốc mình, đặt bản báo cáo của Dương Phàm xuống nói:” Con nó viết đấy, ông xem qua đi.”
, tên bản báo cáo như vậy lập tức làm cho mặt Trần Chính Hòa nở nụ cười đầy hàm ý.
Sau khi xem xong bản báo cáo hơn nghìn chữ, Trần Chính Hòa càng vui hơn, quay đầu lại nói với Dương Lệ Ảnh:” Con nó rất có tiền đồ, biết sử dụng giá trị thặng dư của bố nó rồi.”
Dương Lệ Ảnh nghe không hiểu, Trần Chính Hòa cũng không có ý giải thích cụ thể. Con người Dương Lệ Ảnh tốt chính là ở điểm này, việc của đàn ông trước tới nay chưa từng hỏi tới.
“Đẹp mặt chưa, không bóc lột ông chắc ông còn chưa vui đâu?” Câu này của Dương Lệ Ảnh nói trúng tâm tư của Trần Chính Hòa, khiến ông ta nhếch miệng cười sòa.
“Không sớm nữa, bảo Lý bí thư gọi cơm tới phòng đi, lát nữa chắc Dương Phàm phải đi rồi, tận dụng thời gian dặn dò mọi việc tôi mới an tâm đi.”
Dương Lệ Ảnh vội đi ra, Trần Chính Hòa cũng đi theo, ngồi đối diện Dương Phàm, cười nói:” Vì sao không trực tiếp để tỉnh hỗ trợ kỹ thuật?”

Dương Phàm nghiêm chỉnh nói:” Việc này, không cần làm to chuyện thì đừng nên làm to chuyện. Chú Trầm sẽ không đồng ý để quá nhiều người tham gia trong thời kỳ mẫn cảm này đâu.”
“Uhm, uhm, con có thể nghĩ tới việc này quả không đơn giản, bất quá bên Vu Thành con có nắm chắc không? Có cần bố gọi điện thoại không?” Trần Chính Hòa nói rồi cười, làm ra vẻ ta đây đang rất vui mừng, ta đây rất có bản lĩnh.
Không ngờ Dương Phàm cười lắc đầu đáp:” Thế thì không cần, con gái của Chúc Đông Phong là chị nuôi của tôi, tối qua còn tới nhà làm khách, kết quả bị mẹ dọa chạy mất. Con trai của thư ký thị ủy Vu Thành – Chu Tử Dương luôn muốn làm thân với tôi, tôi trái lại có thể nhờ họ giúp đỡ, nếu quả thật không được thì mới nhờ tới ông.”
Trần Chính Hòa nhìn trân trân, không ngờ thằng con mình còn có bản lĩnh này, thực tại đã nằm ngoài dự đoán, căn cứ với nhưng gì ông ta biết về Dương Phàm, nếu không nắm chắc 7 8 phần thì tuyệt đối không dễ dàng quyết định.
“Bố lại có một ý này, hay là con gọi cho lão Chu xem sao, viện trưởng viện khoa học tỉnh là học sinh của ông ta, hoàn toàn có thể làm một đề tài nghiên cứu về việc này. Trầm Minh đã tính toán hết rồi, không tận dụng không phải là lãng phí sao?”
Dương Phàm nghe xong trong lòng không khỏi cảm khái, ông già mình cũng là một người vô cùng gian xảo, cái chiêu cáo mượn oai hùm này mà cũng có thể nghĩ ra được.
“Cái đó, bên chú Trầm sẽ không có ý kiến gì chứ?” Dương Phàm ít nhiều cũng hơi lo lắng, dẫu sao sau này cũng là lính của người ta. Trần Chính Hòa ngược lại lại không thèm để ý vung tay nói:” Cái này thì không cần phải lo, anh ấy nợ nhà ta một món nợ ân tình, con tưởng ủy ban kỷ luật tỉnh dễ bàn vậy sao? Bên cạnh đó, con có thể nhắc tới lão Chu, không chế tầm ảnh hưởng lại một chút.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.