Đọc truyện Sỹ Đồ Phong Lưu – Chương 26: Nhìn xa trông rộng
Trầm Minh trước tiên liếc Dương Phàm một cái, phát hiện Dương Phàm đang suy ngẫm, trong lòng liền cảm thấy ngưỡng mộ Trần Chính Hòa, con của mình chỉ cần chín chắn và biết suy nghĩ bằng nửa Dương Phàm cũng đã không đến nỗi phải làm hơn năm mới bò lên được vị trí phó đồn trưởng.
Thu lại ánh mắt, phát hiện Trần Chính Hòa đang nhìn mình cười, Trầm Minh sắc mặt như bình thường nhỏ giọng nói:” Mọi việc chuẩn bị gần xong rồi, hiện trạng của Uyển Lăng bây giờ nếu như có ủy ban kỷ luật tỉnh tham gia, hiệu quả sẽ tốt hơn.” Trầm Minh vẫn không trực tiếp trả lời mà để đó một nút thắt.
Trần Chính Hòa sao mà không nghe ra hàm ý trong lời của Trầm Minh, tình huống bây giờ thị trưởng Hạ Trì Siêu ỷ vào căn cơ hùng hậu, trong hội nghị của thường ủy hay phản bác lại Trầm Minh. Trầm Ninh đã sắp xếp rồi, nhất định phải lợi dụng việc khu đô thi mới để thay đổi cục thế, vấn đề khu đô thị mới liên quan tới nhiều tiền như vậy, sao có thể không liên lụy tới nhiều thứ? Thậm chí có thể liên quan tới cuộc đấu tranh quyền lợi ở tỉnh. Trầm Minh hiện tại đã ở vào thế phóng lao phải theo lao, chỉ hi vọng có thể khống chế phạm vi ảnh hưởng của sự việc. Thư ký ủy ban kỷ luật tỉnh Điền Trọng là bạn thân và học chung trường đảng với Trần Chính Hòa, Trầm Minh hi vọng Trần Chính Hòa ra mặt nói hộ một chút, tránh cho sự việc bị người ta cố ý mượn gió bẻ măng.
Trần Chính Hòa đang quan tâm tới việc của Dương Phàm, cho nên không vội đáp ứng Trầm Minh, mà thản nhiên cười nói:” Thế cái tổ công tác kia là như thế nào?”
Trầm Minh rõ ràng là đã chuẩn bị trước mới tới, mặt ngưng trọng nói:” Hai tháng gần đây, bệnh viện ta liên tục nhận được hơn hai mươi bệnh nhân bị sưng u từ cùng một địa phương, hơn nữa còn chỉ tập trung ở một vài thôn làng. Sau khi sự việc phát sinh, văn phòng điều trả tinh nhận được tài liệu, nội dung cụ thể nói những người bị bệnh là do ô nhiễm từ tập đoàn phân hóa học Tề Nhĩ Đặc tạo thành. Tập đoàn này là do một tay thị trưởng Hạ Trì Siêu đưa vào xí nghiệp của ta, là đơn vị đóng nhiều thuế nhất tính tới thời điểm này. Việc như vậy thị ủy đương nhiên vô cùng coi trọng, cho nên phải điều tra quy mô lớn, làm rõ chân tướng sự thật.”
Nói tới đây, Trần Chính Hòa không khỏi bội phục Trầm Minh nhìn xa trông rộng, không ngờ lại có thể lấy việc này làm bước đột phá, dùng để dương đông kích tây thay đổi sự chú ý của đối thủ. Việc khu đô thị mới chắc đã chuẩn bị đâu vào đấy, chì chờ thời cơ để ra tay, mà sự xuất hiện của Trần Chính Hòa vừa đúng lúc cho Trầm Minh động cơ để bắt đầu, đỡ phải trông chờ vào quan hệ trên tỉnh.
“Ha ha, theo chính sách cải cách, toàn quốc đâu đâu cũng có khu đô thị mới, khó tránh hiện tượng vàng thau lẫn lộn. Gần đây tỉnh ta đang lên kế hoạch chỉnh đốn toàn bộ khu đô thị mới, tôi có thể kiến nghị với Điền thư ký một chút, tỉnh Giang Nam cũng có thể chỉnh đốn lại cục bộ.”
Lúc này Trầm Minh mới lộ chân tướng nói:” Có được sự lãnh đạo của ủy ban kỷ luật tỉnh, việc chỉnh đốn khu đô thị mới nắm chắc 8 phần thành công.”
Nói tới đây, Trầm Minh nhìn sang Dương Phàm đang cúi đầu trầm tư rồi đứng lên nói:” Trần tỉnh trưởng khó khăn lắm mới được đoàn tụ với người nhà, tôi cũng không làm phiền anh hưởng thụ hạnh phúc nữa. Những đồng chí còn lại ở thị ủy tôi cũng không thông báo cho họ biết.”
Câu nói thăm dò của Trầm Minh đổi lấy nụ cười mặc nhận của Trần Chính Hòa, lúc này trong lòng Trầm Minh mới triệt để nắm chắc. Trần Chính Hòa nhìn Dương Phàm suy nghĩ tới xuất thần, cũng không làm phiền hắn mà đứng lên nhỏ giọng nói với Trầm Minh:” Để tôi tiễn anh Trầm.”
Vừa mới ra khỏi phòng, Trầm Minh đã quay lại nói:” Trần tỉnh trưởng, ở đây có nhiều tai mắt, không cần tiễn xa.”
Trần Chính Hòa bắt tay ông ta rồi dừng bước. Nhìn Trầm Minh đi khỏi, Trần Chính Hòa quay lại đóng cửa, thấy Dương Lệ Ảnh mang một tách trà khẽ đặt trước mặt Dương Phàm, Dương Phàm hình như không có phát hiện ra mà đang từ từ hút thuốc. Trần Chính Hòa cũng không vội, ngồi đối diện nhẫn nại chờ đợi, những gì được học buổi chiều hôm nay cũng đủ cho tiểu tử này vắt óc một phen. Đương nhiên, tất cả còn phải xem ngộ tính của nó nhưng trước mắt thì ngộ tính của thằng bé này cũng không tồi.
Nửa tiếng trôi qua, Dương Phàm vẫn không hề thay đổi tư thế đột nhiên mắt sáng lên, ngẩng đầu vừa lúc nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Trần Chính Hòa.
“Sao rồi? Sự việc kết nối lại đã nghĩ thông chưa?” Trần Chính Hòa có chút kỳ vọng cười hỏi.
Dương Phàm gật đầu nói:” Mấy ngày trước con ở Bắc Kinh kỳ thực đã gặp qua chú Trầm, lúc đó còn phát sinh một việc… .” Dương Phàm đại khái đem mọi việc nói rõ ra sau đó tiếp tục:” Từ việc này có thể thấy vị trí trong tay chú Trầm bây giờ đang lung lay, cho nên khẳng định sẽ sớm có hành động. Cái gọi là tổ công tác điều tra nghiên cứu chẳng qua cũng là để bịt mắt thiên hạ mà thôi, mục đích thực sự chính là tung hỏa mù tới khu đô thị mới đồng thời lợi dụng việc khu đô thị mới làm dao động cơ cấu thường ủy và tỉnh ủy hiện nay, mục đích để nắm chắc toàn cục. Còn về việc của con, sắp xếp của chú Trần có thể nói là đã cân nhắc nghiêm túc, theo tổ công tác nghiên cứu, cho dù không có kết quả gì thì cũng coi như có công lao. Con đoán phó thư ký chủ trì công tác của tổ lần này chắc là người của chú Trầm. Quá trình nghiên cứu đại để là khoảng hai tháng, sau khi kết thúc con cũng nhập học trường đảng luôn, đợi con học xong thì những hành động của chú Trầm cũng đã kết thúc rồi, vừa vặn cho bố với ông một món nợ ân tình, sắp xếp cho con một vị trí tốt. Bố nghĩ đi, việc khu đô thị mới có thể nhỏ được sao? Người bị liên lụy sẽ không ít, tới lúc đó con đoán chú ấy sẽ chuẩn bị cho con hai chỗ tốt để con chọn. Toàn bộ quá trình lên chức của con đều rõ ràng rành mạch, người khác muốn bới lông tìm vết cũng không biết đường nào mà lần. Đương nhiên, việc con ở tổ công tác làm cho chuyện kia xấu tới mức nào sẽ quyết định vị chí chú Trầm thu xếp cho con.”
Trần Chính Hòa ít nhiều cũng có điểm giật mình, con trai mình còn đã từng cứu Trầm Minh một vố. Khiến người ta cao hứng nhất chính là vừa mới sâu chuỗi lại mọi việc đã có thể hiểu rõ đại để như vậy. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
“Ha ha, tuy chưa trúng ý lắm nhưng cũng không sai lệch lắm. Kết quả tốt nhất với Trầm Minh là đuổi được Hạ Trì Siêu, nhưng ở trên tỉnh khẳng định sẽ không đồng ý nhìn thấy sự xuất hiện của một người nắm toàn bộ cục diện ở một thành phố, khẳng định sẽ ra tay hạn chế. Bố đoán thứ Trầm Minh muốn nhất chính là quyền nhân sự và quyền tài chính. Có hai loại quyền này trong tay, với tư cách người đứng đầu mà nói thì tuyệt đối có thể nắm được toàn cục một cách tự nhiên.
Dương Phàm gật đầu nói:” Con hiểu rồi.”
Lúc này Lý bí thư gõ cửa đi vào, đặt xuống một phong thư nói:” Đây là Trầm thư ký sai người đưa tới, nói là đưa cho Dương Phàm.”
Trần Chính Hòa cũng không xem mà đưa cho Dương Phàm bảo:” Trầm Minh cũng rất biết làm người, đây là giúp con mau chóng nhập cuộc. Nếu không có gì bất ngờ thì tối nay con anh ta nhất định sẽ hẹn con ra, công việc cũng đã an bài rồi, con chỉ cần nhận là xong. Sau này rất nhiều nơi cần tới tiền, nếu gặp khó khăn cũng đừng nên dính dánh tới cha con họ Trầm. Hai thằng anh họ của con bây giờ buôn không ra buôn mà quan chẳng ra quan, có cơ hội bố sẽ bảo ông chỉnh đốn một phen.”
Ý của Trần Chính Hòa đương nhiên là thiếu tiền cứ mở miệng nói với ông ta, tránh để người khác nắm thóp. Dương Phàm nghe rõ, gật đầu. Lúc này Trần Chính Hòa quay lại nhìn Dương Lệ Ảnh đang ngồi ở bên cạnh, Dương Lệ Ảnh mới mỉm cười ngồi sang cạnh Dương Phàm, nắm lấy tay con trai nói:” Ông ấy sáng sớm ngày mai phải về tỉnh rồi bay thẳng lên Bắc Kinh. Ý của mẹ là hi vọng có thể ở bên con, lo việc ăn ở cho con. Cho nên định nghỉ ngơi một tuần rồi quay về xin nghỉ việc luôn.”
Dương Phàm nhìn ánh mắt của mẹ như không muốn, không khỏi lộ vẻ mặt trêu chọc bảo:” Sao phải làm thế? Ngưu Lang Chức Nữ tốt lắm à? Con lớn tướng thế này rồi còn không biết tự lo cho bản thân hay sao? Ý của con lại khác ý của mẹ, mẹ nghỉ việc xong ờ lại mấy ngày là được rồi, sau khi đi làm chắc gì đã ở nhà nhiều.”
“Thằng xấu xa không lương tâm này, giống nhau như đúc.” Dương Lệ Ảnh cười mắng một câu, đồng thời trừng mắt nhìn Trần Chính Hòa. Ông ta ở bên nhún nhún vai tỏ vẻ vô tội.
Trầm Minh ra khỏi khách sạn Thiên Nam lập tức lấy di động ra gọi cho Trầm Ninh bảo:” Đang ở nhà à? Việc bố bảo mày đi làm thế nào rồi? Uhm, sau 9h tối chắc nó rỗi đấy, mày hẹn nó ra đi. Những gì cần nói bố đã nói rõ lắm rồi, chỉ xem năng lực của mày thôi.”
Cúp điện thoại xong, Trầm Minh tỏ vẻ hả lòng hả dạ, bí thư ở phía trước nhìn rất rõ, quay đầu lại cười hỏi:” Trầm thư ký, giờ có đi gặp Quý thư ký không? Vừa rồi ông ấy có gọi hỏi xem là chờ ngài ở nơi chiêu đãi của tỉnh hay là tới thẳng nhà ngài.”
Trầm Minh vừa nhớ ra lúc nãy gọi điện cho Trầm Ninh có giọng đàn bà ở bên cạnh, không khỏi buồn bực trong lòng, ít nhiều cũng có chút ủ rũ cười khổ nói:” Tới nơi chiêu đãi đi, ai mà biết ở nhà đang xảy ra chuyện gì.”
Trầm Minh liên tưởng cũng không sai, vừa rồi lúc nghe điện thoại, Trầm Ninh đang đè một em trên giường. Cô em này tuổi cũng chỉ khoảng 16 17, đầu nhuộm đỏ đang chùm chăn nhìn Trầm Ninh cười quyến rũ nói:” Anh Ninh, anh hứa tối nay đưa người ta ra biển cơ mà, không được nuốt lời đâu đó nha.”
Trầm Ninh gác máy, kéo chăn của cô bé xuống, hung hăng nắn một bên ngực rồi nói:” Mấy con bé anh dặn em lo liệu nhớ phải dẫn theo đấy, nếu không đừng hòng thoát khỏi tay anh.”
Cô gái nhịn đau tỏ vẻ nịnh nọt nói:” Mấy đứa đi theo em, đại đa số đều là gái bán hoa, hay để em kiếm mấy con ngoan ngoan hiền hiền một chút nhé?”
Trầm Ninh ngừng nắn bóp, tư lự một phen nói:” Cũng không phải là không thể, nhưng thằng bạn anh không giống anh. Anh lo chưa chắc nó đã khoái mấy con đấy. Tối nay đi chơi phải chú ý, nếu thằng bạn em không thích thì các em tự mình chơi lấy. Tiền ở trong phong bì trên bàn đấy, tự lấy đi đi”
Cô bé nghe xong hoan hô một tiếng:” Cảm ơn anh Ninh.” Nói xong nhảy dựng lên, cởi truồng nhào tới trước bàn, cầm lấy phong bì. Trầm Ninh nhìn thấy thế thằng em lại ngóc đầu giậy, tiến tới phía sau nó vỗ mông mấy cái, nó cũng biết ý chống tay lên bàn rồi chổng mông ra để phối hợp với Trầm Ninh.