Đọc truyện Sườn xám cùng quân trang – Chương 7:
Chương 7: Hệ thống bị “úng nước”
Edit: Thiên Hi
Auschwitz không cần đôi mắt như vậy, nhưng hắn muốn nhìn xem trạng thái này của cô có thể duy trì bao lâu.
Molders xuống ngựa và tiến về phía các cô gái, tiếng ủng chạm đất khiến người ta cảm thấy hoảng hốt.
Hắn thờ ơ quét mắt một lượt, vừa đi vừa chọn ra một số người nhìn không quá thuận mắt.
Mấy người được hắn chọn sợ hãi đến sắp khóc vì không biết điều gì đang xảy ra. Họ nhanh chóng bị lính đưa đi, cũng không biết là đi đâu nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Vân Cương im lặng nhìn thẳng về phía trước, cô không dám chớp mắt, chỉ sợ hắn không vừa mắt sẽ kéo cô đến góc tường bắn chết. Rốt cuộc trên người cô vẫn còn có nghi ngờ chưa được làm sáng tỏ.
Nhưng ông trời không chiều lòng người, quả nhiên hắn vẫn dừng lại trước mặt cô, áp lực mãnh liệt lập tức tràn tới. Hắn rất cao, ước chừng cũng phải 1m87, một người cao 1m65 như Thẩm Vân Cương chỉ có thể miễn cưỡng đứng ngang vai của hắn.
Cô biết hắn đang nhìn mình, nhưng cô không dám ngẩng đầu lên đối mặt, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào huân chương Thập tự Sắt trước ngực hắn.
Molders đột nhiên nâng tay lên, cô sợ tới mức rụt cổ lại theo phản xạ, nhưng hắn chỉ kẹp đuôi tóc của cô vào giữa ngón cái và ngón trỏ, xoắn một chút.
Thẩm Vân Cương không hiểu, chẳng lẽ người này thích tóc của cô? Chắc là không đâu, hắn ta bị “tẩy não” bởi quan điểm cho rằng người Arya thuần chủng mới là chủng tộc ưu tú nhất, nên tóc vàng mới phù hợp với thẩm mỹ của hắn.
Không rõ hắn đang nghĩ gì, thân thể của cô cứng đờ như một cục đá, không dám nhúc nhích chút nào.
Nhưng người này nhanh chóng buông tóc cô ra, sau đó ra hiệu với phụ tá, nói ngắn gọn: “Mang hết đi!”
“Vâng! Chỉ huy!”
Trải qua vòng tuyển chọn nữa, ước chừng chỉ còn sáu mươi người. Tất cả được đưa tới một căn biệt thự rất lớn và sang trọng, phụ tá giao người cho một phụ nữ khoảng ba mươi tuổi rồi rời đi.
Người phụ nữ này cầm gậy trong tay, trông có vẻ rất hung hãn, trừng mắt nhìn họ.
“Ta tên là Leone, ngày mốt sẽ có một bữa tiệc quan trọng, các người may mắn được chọn đến phục vụ ở nơi này, nhanh chóng lấy lại tinh thần cho ta, nếu xảy ra vấn đề gì các ngươi sẽ bị xử bắn hết, nghe chưa?”
“Dạ……”
“Hai mươi người hàng thứ nhất vào trợ giúp ở phòng bếp, hàng hai dọn dẹp đại sảnh, hàng ba thu dọn lại phòng ngủ ở trên lầu.”
Thẩm Vân Cương đứng ở hàng thứ nhất, cô bị phân đến phòng bếp. Căn bếp này rất rộng, có đày đủ các loại thức ăn và rượu.
Chân giò hun khói, bánh mì, rượu vang đỏ của Pháp, rượu Cognac*, đối với những tù nhân thường xuyên bị đói thì nơi này chính là thiên đường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
*Rượu Cognac không phải là rượu vang mà là rượu mạnh. Tất cả rượu Cognac đều là rượu mạnh, nhưng tất cả rượu mạnh đều không phải là Cognac. (Nguồn: Sưu tầm)
Tiếng nuốt nước miếng bắt đầu phát ra từ những người khác trong nhóm.
Leone cầm gậy gõ lên mặt bàn bằng đá cẩm thạch, lớn tiếng nói: “Nếu để ta phát hiện ra ai ăn vụng, ta sẽ khâu miệng người đó lại!”
Mọi người sợ đến mức không dám nhìn chằm chằm đồ ăn nữa, Leone giao việc xong liền đi ra ngoài, có lẽ là đi giám sát đám người ở đại sảnh và phòng ngủ.
Trong phòng bếp chỉ còn hai cô gái trẻ trông có vẻ nhanh nhẹn, khí sắc cũng tốt hơn các cô rất nhiều. “Tôi là Hannah, mọi người chia làm ba nhóm đi rửa chén, rửa thức ăn, và bày biện thức ăn đi.”
Thẩm Vân Cương được phân đi gọt khoai tây, công việc này không tồi, ít ra có thể ngồi làm. Từ bốn giờ sáng đến tận tối cô chưa được ngồi lúc nào. Tất nhiên không phải chỉ mỗi mình cô, mọi người đều như vậy.
Cô để khoai tây đã gọt vào chậu, khi chậu thứ năm đầy, Leone bước vào.
“Các người có thể về rồi, năm giờ sáng mai tập chung ở đây!”
Thẩm Vân Cương đứng dậy xoa xoa cổ tay cứng ngắc của mình, đi theo đoàn người ra ngoài. Lúc này trời đã tối đen, đoàn người không về trại nữa mà ngủ ở tầng hầm của biệt thự.
Tầng hầm rất tối, chỉ có một bóng đèn rất nhỏ, còn lúc sáng lúc tối, ở đây không có giường, chỉ có mấy tấm ván mỏng và vài cái khăn trải giường rách nát.
Cuối cùng cũng không còn ai giám sát nữa, các cô thở phào nhẹ nhõm một hơi, bắt đầu “buôn” đủ mọi chuyện:
“Các cô thấy sao? Chúa ơi, lúc thái chân giò hun khói tôi thực sự rất muốn lấy một miếng.”
“May là cô không lấy, bị bắt là tiêu rồi.”
“Lâu lắm rồi tôi không được ăn no, thật là biết hành hạ người mà.”
“Đúng vậy, lúc tôi sửa sang lại phòng ngủ cho cấp trên, tôi thật sự rất muốn nằm trên chiếc giường mềm mại ấy ngủ một giấc, cho dù chỉ trong chốc lát cũng được.”
“Haiz……”
Đang nói chuyện, bỗng một người buồn bã hỏi, “Rốt cuộc chúng ta đã làm gì sai chứ?”
“Bởi vì chúng ta là người Do Thái.”
“Nhưng gia đình tôi chỉ là một gia đình nông dân bình thường, chúng tôi chưa bao giờ làm điều gì sai trái cả.”
“Này, đừng nói nữa, nếu bị nghe thấy thì không hay đâu.”
Thẩm Vân Cương chưa nói gì cả, mặc dù cô không hiểu nhưng vẫn có thể nghe ra nỗi buồn trong giọng nói của họ.
“Còn cô thì sao?” Cô gái lúc trước phiên dịch giúp cô hỏi, “Cô không phải người Do Thái, chắc hẳn cũng không phải là tội phạm chính trị, nhưng tại sao cô bị bắt tới nơi này?”
“Ai biết được?” Thẩm Vân Cương thở dài.
Thấy tâm trạng cô có chút không tốt, cô gái kia không hỏi nữa.
Sau một ngày mệt mỏi, họ dần chìm vào giấc ngủ. Tuy bây giờ đang là mùa đông giá rét, tầng hầm tối om, nhưng so với trại bốn phía gió lùa thì tốt rất nhiều. Mọi người nằm sát nhau cũng thấy ấm áp hơn một chút.
Thẩm Vân Cương lại không ngủ được, cô rất lo lắng cho Gerta. Mặc dù hiện tại cô không có vấn đề gì, điều này cũng chứng minh Gerta vẫn còn sống. Nhưng vì cô ấy không ở trong tầm mắt nên cô có chút không yên tâm.
Nhưng nếu cô ấy ở trong tầm mắt cô thì cũng có được gì đâu? Nếu thật sự xui xẻo bị bắt, cô cũng không thể làm gì. Cô nên làm thế nào để cô ấy có thể thuận lợi sinh đứa trẻ trong trại tập trung ăn không no, ngủ không yên này đây?
Con đường phía trước rất mù mịt, chỉ có thể đi một bước xem một bước. Chắc sau khi bữa tiệc kết thúc các cô sẽ bị đưa về trại, đến lúc đó tính sau đi.
Nghĩ về chuyện của Gerta xong, Thẩm Vân Cương lại không thể không nhớ đến người đàn ông kia. Tên phụ tá gọi hắn là chỉ huy, nếu vậy hắn chính là người đứng đầu ở trại tập trung này. Chẳng trách lại làm người ta sợ hãi, người có thể ngồi vào vị trí này, chỉ sợ trong tay đã dính đầy máu rồi.
Nhưng động tác hôm nay của hắn là có ý gì? Cô vốn nghĩ có thể là do lai lịch của cô không rõ ràng nên không bị cạo tóc, hiện tại hẳn là có nguyên nhân khác. Nhưng là nguyên nhân gì, cô không nghĩ ra được.
Còn bữa tiệc ngày mốt được tổ chức cho ai? Tiệc to như vậy, hẳn là dành cho một nhân vật lớn. Rốt cuộc đó là ai?
Đầu óc Thẩm Vân Cương rối bời, cô gọi hệ thống, muốn nó gợi ý chút, nhưng bị chặn họng bởi bốn chữ “Không thể trả lời”.
Hôm nay bộ máy của nó bị úng nước à?