Đọc truyện Sườn xám cùng quân trang – Chương 5:
Chương 5: Người phụ nữ mạnh mẽ (tục gọi người đàn bà lực điền:v)
Edit: Thiên Hi
“Nhưng mà…… cơ sở vật chất trong trại của chúng ta vẫn chưa hoàn thiện, mấy buồng hơi ngạt gần doanh trại quá, căn bản là tiếng động cơ xe cũng không thể át hết tiếng của bọn họ.” Brod nói.
“Vậy thì hãy nghĩ ra cách cải thiện càng nhanh càng tốt.” Molders dùng ngón trỏ gõ lên mặt bàn, “Tôi chỉ cần kết quả.”
Brod do dự nói: “Thời gian có chút gấp gáp nên tạm thời không có nào cách tốt hơn cả.”
“Nghiêm trọng hơn cả là vấn đề tâm lý.” Fritz tiếp tục, “Kế hoạch thanh toán chủng tộc sắp tới bao gồm cả phụ nữ và trẻ em. Vào tháng mười năm ngoái, Sư đoàn 3 do tướng Lyle chỉ huy đã bị phục kích ở Krakow, sau đó Keitel đã trực tiếp hạ lệnh phản kích nên hơn 400 đàn ông và hơn 100 trẻ em bị xử quyết ngay tại chỗ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ban đầu không có vấn đề gì, nhưng vì bắn chết hơn 100 trẻ em kia ở khoảng cách quá gần khiến hơn mười binh lính của chúng ta mắc phải bệnh rối loạn căng thẳng sau chấn thương* cực kỳ nghiêm trọng. Lo âu, sợ hãi, bối rối và các yếu tố khác khiến họ không thể cầm súng chiến đấu được nữa.”
* Hậu chấn tâm lý hay rối loạn căng thẳng sau sang chấn/chấn thương (tiếng Anh: Post traumatic Stress Disorder- PTSD) là một rối loạn tâm thần có thể phát triển sau khi một người tiếp xúc với một sự kiện đau buồn, chẳng hạn như tấn công tình dục, chiến tranh, va chạm giao thông, lạm dụng trẻ em hoặc các mối đe dọa khác đối với cuộc sống. (Nguồn: Wikipedia)
“Đây mới là vấn đề cấp bách nhất.”
Molders trầm ngâm trong chốc lát, nói: “Xét cho cùng vẫn là buồng khí ngạt chưa đủ hoàn hảo, cải tạo buồng khí ngạt một chút, tìm ra cách tốt hơn, sau đó đến vấn đề xử lý thi thể, chọn mấy người Do Thái dọn dẹp, đương nhiên phải nhốt chúng lại, không thể để tiếp xúc với người khác.”
“Vâng!”
“Fritz, cậu phụ trách chọn lựa 100 hầu gái khỏe mạnh, sau đó tôi sẽ là người lựa chọn cuối cùng.”
“Vâng!”
“Như vậy đi, không còn vấn đề khác thì tan họp!”
Đám sĩ quan SS này họp hơn một tiếng đồng hồ, vì thế những người Do Thái cũng phải đứng ngây ngốc ở trong gió lạnh hơn một tiếng. Trong khoảng thời gian đó đã có mấy người ngã xuống, rất mau họ bị bọn lính lôi đi, sau đó không rõ tung tích nhưng chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.
Thẩm Vân Cương thấy tên bác sĩ thần kinh kia đã trở lại, cô cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, sợ gã nghĩ tới chuyện vừa rồi lại tìm cô gây phiền toái.
Fritz tùy tiện nhìn qua người trong đội, sau đó chọn một số người thân hình nhỏ yếu, gương mặt bơ phờ ra, số người còn lại thì đi đến phòng y tế ở phía nam.
Thẩm Vân Cương đã bị loại……
Cô có chút lo lắng nhìn Gerta, nhưng cô còn không biết chuyện gì sẽ xảy đến với chính mình, chẳng lẽ vì họ không có giá trị lợi dụng nên trực tiếp bị đưa tới buồng khí ngạt sao?
Vốn dĩ nhóm người Do Thái đầu tiên được gửi tới nơi này rất đông, nhưng trên đường đến đây đã mất mấy người, rồi một đám sinh bệnh nên đã bị tiêu hủy, phần lớn còn lại ở trong khu cách ly một thời gian nên trạng thái không tốt. Bây giờ muốn tìm 100 người “chất lượng tốt” thật không dễ dàng gì.
Fritz chú ý tới cô gái người Châu Á kia, gã đã cố kìm lại nhưng con mắt cứ nhìn sang, “Sao hả? Cô cũng muốn đi à?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Vân Cương cảm thấy chắc chắn gã không có ý tốt, nhưng cô thật sự không yên lòng về Gerta, chỉ sợ nếu cô ấy xảy ra chuyện, giây tiếp theo cô cũng “lên đường” theo cô ấy luôn.
“Vâng, thưa ngài!” Cô ưỡn ngực lớn tiếng đáp.
“Nhưng tôi không muốn đấy.”
“……”
“Làm việc đi!” Fritz ra lệnh cho binh lính đưa những người còn lại đi làm việc. Thẩm Vân Cương mặc dù lo lắng nhưng cô không có lựa chọn nào khác, chỉ đành đi theo tên lính dẫn đầu.
Bữa sáng của họ vẫn là thứ nước bốc mùi ấy, khoai tây và mẩu bánh mì đã lên mốc. Thẩm Vân Cương không tranh đoạt với họ, nhưng vì để người khác không cảm thấy kì quái, cô vẫn nhận lấy một mẩu bánh mì, chuẩn bị về đưa cho Gerta để bồi bổ.
Bây giờ cô cảm thấy mình thật may mắn vì không cần ăn cơm, cơ thể không có sự trao đổi chất.
Những người đã vào trại tập trung đều thật sự không còn tôn nghiêm. Cơm nước xong xuôi họ sẽ bị đưa đến phòng tắm, mỗi ngày được tắm hai lần, còn một lần vào buổi tối nữa. Thậm chí lúc tắm họ còn bị đánh mà không rõ lí do, mặt khác họ không được phép đi vệ sinh. Người khỏe mạnh còn tốt, có thể nhịn được, nhưng có nhiều người bị tiêu chảy do điều kiện sinh hoạt tồi tệ, dưới tình huống như vậy rất khó chịu.
Số người còn lại phải đi dựng trại, tuy rằng phòng ở dựng bằng tấm ván gỗ, nhưng vẫn cần rất nhiều sức lực.
Nhưng họ không có lựa chọn khác, chỉ vì khiêng tấm ván gỗ đến chậm một chút mà có người đã bị một tên lính canh dùng báng súng nện chảy máu đầu, vì vậy họ không dám lơ là nữa, chỉ có thể liều mạng cúi đầu làm việc.
Nhưng họ có thể làm việc nhanh đến mức nào khi mà bụng đói cồn cáo? Căn bản sau nửa ngày trời, mỗi người đều bị đánh mấy roi. Thẩm Vân Cương cũng không ngoại lệ, cô làm công việc nặng nhọc nhất là vác xi măng, mà dưới chân thật sự rất lầy lội nên cô vô tình bị vấp ngã và làm đổ một ít xi măng.
Khi tên lính canh xông đến vừa chửi vừa quật roi, cô thật sự rất muốn đoạt lấy khẩu súng ở thắt lưng của hắn, nã đạn vào người tên này, nhưng cô chỉ nghĩ vậy thôi. Nếu bắn chết hắn, không ai trong số họ có thể sống sót.
Nhưng mà Thẩm Vân Cương phát hiện thêm lợi thế của cơ thể mình, đó là không biết mệt nên nên sức cô lớn vô cùng. Cô vác hai bao xi măng vẫn thấy nhẹ nhàng, nhưng cô không ngốc, đương nhiên là cô chỉ vác một bao mỗi lần, còn ra vẻ như đã cố gắng hết sức.
Molders ăn xong bữa sáng thì đi thị sát như thường lệ, hắn liếc mắt một cái đã phát hiện Thẩm Vân Cương đang hì hục vác xi măng ở trong đám người.
Cô vô cùng nổi bật giữa đám người Do Thái chỉ còn da bọc xương, hơn nữa cô gái này thoạt nhìn có vẻ rất chăm chỉ, nhưng hắn cảm thấy có gì đó sai sai.
Bởi vì tin tức Thống chế Himmler sắp đến đây khiến hắn tạm thời quên mất cô, lúc này mới nhớ tới. Hắn vẫy tay gọi phụ tá của mình vào hỏi: “Đã tra ra thân phận của cô ta chưa?”
“Báo cáo chỉ huy, tạm thời vẫn chưa có tin tức.”
“Được rồi, cứ coi như cô ta là gián điệp. Đừng để cô ta có cơ hội sống, nếu không sẽ trở thành một uy hiếp đối với chúng ta.”
“Vâng!”
Thẩm Vân Cương đang cần cù chăm chỉ làm việc để hạ thấp cảm giác tồn tại thì đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt khó chịu, cô giả vờ lau mồ hôi rồi lơ đãng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, tức khắc lông tơ đều dựng lên.
Đó là người đàn ông mà cô gặp khi vừa xuyên qua đây.
Hắn vẫn mặc bộ quân phục chỉnh tề, ngồi trên con ngựa trắng cao lớn, từ trên cao nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng.
Không biết tại sao mỗi lần cô nhìn thấy hắn đều có một loại sợ hãi phát ra từ nội tâm.
Vì vậy Thẩm Vân Cương lập tức cúi đầu làm bộ không nhìn thấy hắn, vác một bao xi măng lên rồi chạy như bay về phía trước.
Molders nhướng mày, thật không thể nhìn ra cô ả người Châu Á nhỏ nhắn này còn có sức lực rất lớn đấy.