Đọc truyện Sườn xám cùng quân trang – Chương 32:
Chương 32:
Edit: Thiên Hi
Cả căn phòng im lặng trong nháy mắt.
Thẩm Vân Cương cảm giác cổ họng có chút khô khốc, nàng nuốt nước miếng, há miệng, cuối cùng vẫn không nói gì.
Trong lòng cô điên cuồng gọi hệ thống, muốn cầu cứu nó, nhưng hệ thống như đã chết rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hệ thống này quả nhiên không đáng tin cậy, luôn mất tích vào thời điểm quan trọng!
“Nếu cô không đưa ra một lời giải thích hợp lý, tôi nghĩ phải ném cô lên bàn giải phẫu để nghiên cứu.” Molders đè thấp mặt mày nhìn nàng nói.
“Đừng……” Thẩm Vân Cương nửa nói đùa nửa thật nói, “Chủ yếu là…… Tôi sợ nói ra ngài không tin, thật ra tôi là người chết.”
“Hừ.” Rõ ràng Molders không tin, hắn nhéo cằm cô: “Tôi thấy cô rất muốn chết đấy.”
“Được rồi, được rồi, thật ra là tôi có bệnh tim bẩm sinh, cho nên nhịp tim rất yếu, nếu không chịu nổi kích thích, tôi sẽ ngất.”
“Hừ.” Molders buông tay, mặt đầy ghét bỏ, “Nhưng trông cô không giống một người có bệnh tim.”
Thẩm Vân Cương ưỡn ngực đáp: “Không tin ngài sờ thử xem, tim tôi có đập, chẳng qua không rõ thôi!” Tuy rằng ngoài mặt trông có vẻ hợp tình hợp lí, nhưng trong lòng cô bối rối. Cô đang đánh cược hắn sẽ không động vào mình, dù sao thì hiện tại toàn thân cô đều là vết thương.
Molders di chuyển bàn tay đến bên tai cô, vén sợi tóc rũ xuống ra sau tai, khóe miệng treo lên nụ cười nhạt, “Cho nên, cô đang mời gọi tôi sao?”
“…… Cũng không phải.” Tuy rằng không biết tại sao hắn nghĩ như thế, nhưng có thể chuyển chủ đề cũng coi như là chuyện tốt.
“Đương nhiên, tôi không có hứng thú với xác ướp hình người.”
Thẩm Vân Cương nhếch nhếch khóe miệng, “Vậy thì tôi phải cảm ơn ngài rồi.”
Đang nói chuyện, điện thoại đột nhiên reo lên. Molders bước tới nhấc máy, hỏi: “Chuyện gì?”
Không biết đầu bên kia báo cáo gì, Molders trả lời “Đã biết” rồi cúp máy, sau đó quay người đi thẳng ra cửa.
Một nhóm người khác mới được vận chuyển đến, hắn muốn đi sắp xếp một chút, doanh trại đã hết chỗ ở, việc xây dựng phải được đẩy mạnh.
Đám người Do Thái không ngừng được đưa đến giống như lũ gián đạp mãi không chết khiến hắn ghê tởm, nhưng vẫn phải đối mặt với bọn họ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tuy nhiên, trước khi đi sắp xếp, hắn còn có một việc cần phải hoàn thành.
Molders đến nơi Thẩm Vân Cương làm việc lúc trước, hắn cần tìm một người chăm sóc cho cái cô người Châu Á nhu nhược đó.
Để cô ta chết như vậy thật là không thú vị. Hắn tự nhủ.
Mọi người trong phân xưởng nín thở vì sự xuất hiện của Molders, cũng không ai dám ngẩng đầu nhìn hắn. May là hôm nay nhóm người Do Thái vừa được chuyển đến có rất nhiều hành lý cần các cô phân loại, vì thế cả đám cúi đầu liều mạng làm việc.
Molders đi một vòng quanh xưởng và dừng lại cạnh bàn điều khiển. Hắn lấy một vật nho nhỏ từ trong rương, hỏi một công nhân đang làm việc: “Đây là có phải là đồ mới không?”
Người đó sợ hãi, vội vàng đứng lên đáp: “Đúng vậy, thưa ngài.”
Molders gật đầu, sau đó chỉ vào một người bên cạnh cô ấy: “Cô! Ra ngoài!”
Cuối cùng chỉ huy đã đi, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm một hơi, đồng thời trong lòng thầm cầu nguyện cho người vừa bị chọn.
Còn bên này, Thẩm Vân Cương chậm rãi vuốt mép giường và nằm xuống, cô không dám động mạnh vì sợ miệng vết thương lại bắt đầu đổ máu. Bây giờ máu là sinh mệnh cùa cô a, dù một chút cũng không thể lãng phí được.
Không biết Helena thế nào, khi cô sắp bị ba tên hỗn đản kia đánh chết thì nghe thấy bọn họ nói rằng vị sĩ quan theo đuổi Helena đã cứu cô. Cô không có bất kì quan hệ gì với anh ta, chắc là Helena đã đi cầu cứu.
Xuyên đến đây đã lâu nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô được người khác cứu, trong lòng cô vừa cảm động vừa lo lắng.
Cảm động vì ở nơi xa xứ này có được một người bạn tốt, lo lắng vì cô ấy có thể phải chịu ấm ức, phải biết rằng, Helena vô cùng chán ghét viên sĩ quan đó.
Cô nằm như vậy cả buổi sáng, bởi vì mất máu quá nhiều nên hơi choáng váng, cứ ngủ rồi lại tỉnh. Đến buổi chiều cô nghe thấy tiếng mở cửa.
Nhưng không phải là Molders.
Tiếng bước chân của hắn trầm ổn và có tiết tấu, mang đặc điểm cá nhân riêng biệt, mà tiếng bước chân hiện tại rất nhẹ.
Kẻ trộm chắc chắc không thể vào biệt thự của chỉ huy, vậy ai đã đến đây?
Thẩm Vân Cương không dám tùy tiện đi ra ngoài, cô lắng tai nghe động tĩnh.
Người nọ hình như là vào phòng bếp, một lúc sau cô nghe thấy tiếng va chạm của xoong nồi.
Lại ước chừng nửa tiếng nữa, tiếng gõ cửa truyền vào, ngoài cửa vang lên một giọng nói: “Tôi vào được không?”
Âm thanh này nghe có chút quen thuộc, Thẩm Vân Cương khó khăn ngồi dậy: “Vào đi.”
Khoảnh khắc Helena mở cửa, hai người đều sững sờ, mắt to trừng mắt nhỏ. Thẩm Vân Cương hoàn hồn trước, cô tươi cười: “Helena, hóa ra là cô.”
Helena nhanh chóng đặt chiếc khay trong tay xuống, ngồi xuống giường, nắm tay cô hỏi: “Cương, sao cô lại ở chỗ này?”
Thẩm Vân Cương nhất thời xấu hổ không biết nói thế nào, Helena nhìn cả người cô đều quấn vải trắng, nước mắt thi nhau rơi xuống, “Đau lắm có phải không?.”
“Không sao, tôi không đau.”
“Sao có thể không đau chứ, nhiều vết thương như vậy.” Helena cẩn thận vuốt ve cánh tay cô.
“Thật sự không sao.” Thẩm Vân Cương giúp cô ấy lau nước mắt, chuyển đề tài, “Sao cô đến đây?”
Helena nghe vậy liền nói, “À, cô xem, tôi đãng trí quá, tôi tới đây để nấu cơm cho cô, chắc cô cũng đói rồi.”
“……” Thẩm Vân Cương thật sự muốn từ chối, nhưng cô ấy bảo nếu không ăn không thể nói chuyện được. May là Helena đã làm một ít thức ăn dễ tiêu hóa nên lát nữa ói ra cũng sẽ dễ chịu hơn.
Helena nghiêm túc đút cơm cho Thẩm Vân Cương, sau đó còn muốn giúp cô lau miệng.
“Helena, vết thương của tôi không nghiêm trọng đến vậy.” Cô bất lực nói.
“Cô đừng gạt tôi, hôm ấy tôi thấy hết rồi, bọn họ xuống tay rất tàn nhẫn, cô nằm ở đó, ô……” Cô ấy không kìm được nước mắt.
“Cảm ơn cô, cảm ơn cô đã cứu tôi.” Thẩm Vân Cương vỗ vỗ mu bàn tay cô ấy, “Người đàn ông kia có gây khó dễ cho cô không?”
“Sao cô biết?” Helena ngượng ngùng.
“Tôi đoán thôi, tôi không quen vị ấy, sao anh ta có thể đến cứu tôi, chắc chắn là cô đã cầu xin anh ta.”
“Anh ta không gây khó dễ cho tôi, khi tôi đến cầu xin, anh ta chưa biết tình huống đã đi cùng tôi ngay.” Helena nói, “Lúc trở về không thấy cô nên tôi lo lắng gần chết, tìm tất cả những nơi có thể tìm cũng không thấy cô. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Cương, đây không phải là nhà của vị chỉ huy đứng đầu à? Tại sao cô ở chỗ này?”
“À…… trước đây tôi làm hầu gái của hắn, ngày đó sau khi bị đánh đã…… đụng phải hắn, có lẽ…… đột nhiên nổi lòng tốt cứu tôi về.”
Helena không nói, đôi đồng tử màu nâu nhìn thẳng vào mắt cô, thẳng đến mức khiến cô hơi chột dạ.
“Sao…… Làm sao vậy Helena?”
“Cương, cô không nói thật với tôi.” Helena tiếp tục, “Tất cả chúng tôi đều biết vị chỉ huy đứng đầu ở cái trại tập trung này là một người tàn bạo và lãnh khốc như thế nào. Lòng tốt ư? Hắn không có thứ đấy.”
Đương nhiên Thẩm Vân Cương biết.
Helena nói tiếp: “Cứ cho là hắn đột nhiên nổi lòng tốt đi, nhiều nhất cũng chỉ là phái người đưa cô đến phòng y tế thôi, sao có thể mang người về nhà chứ, lại còn đặc biệt mời tôi đến chăm sóc cô.”
Lúc trước Thẩm Vân Cương còn cảm thấy Helena hơi ngốc nghếch, không ngờ cô ấy thông minh và cẩn trọng như thế.
“Còn có ngày đó nữa, hắn đón được cô khi cô nhảy lầu, tuy rằng giây tiếp theo đã ném người xuống, nhưng……”
“Được rồi, được rồi, đừng nói nữa Helena.” Thẩm Vân Cương bĩu môi, “Hình như hắn có chút hứng thú với tôi thôi, không có gì khác.”
“Vậy cô nghĩ thế nào? Cương?”
“Ta không có ý kiến.” Thẩm Vân Cương tựa đầu vào vai Helena, “Thật ra suy nghĩ của tôi giống cô.”
Helena cười: “Tôi còn tưởng rằng cô không giống người Do Thái chúng tôi, cô không có hận thù với bọn họ nên sẽ chấp nhận hắn, dù sao nếu theo hắn, sự an toàn của cô sẽ được bảo đảm.”
“Sao có thể chứ.” Thẩm Vân Cương nhìn lên ngọn đèn pha lê treo trên trần nhà, “Chuyện này không liên quan đến thù hận, tam quan bất đồng thì yêu đương thế nào.”
Helena gật đầu: “Một cô gái tốt bụng như cô đương nhiên phải sánh với người đàn ông cực tốt.”
Thẩm Vân Cương ngồi thẳng, trêu ghẹo cô ấy: “Helena vừa xinh đẹp vừa tốt bụng của chúng ta đương nhiên cũng phải tìm một người đàn ông ưu tú nhất.”
Hai cô gái vừa khóc vừa cười làm náo nhiệt cả phòng mà không để ý tới tiếng bước chân ở ngoài cửa.
Molders đứng ngoài cửa, nghe thấy lời của cô, hắn cười lạnh một tiếng, ném thẳng vật trong tay vào thùng rác.
Mấy ngày kế tiếp Thẩm Vân Cương không được gặp Helena, nhưng cũng may miệng vết thương của cô khép lại khá nhanh, đã bắt đầu kết vảy.
Khi thân thể cô tốt lên, Molders liền bắt đầu sai khiến cô. Cô cũng không biết đã đắc tội hắn ở đâu, rõ ràng lúc trước vẫn bình thường, trong nháy mắt lại bắt đầu mặt sưng mày xỉa, hơn nữa mỗi ngày hắn đều về nhà ăn cơm.
Khẩu vị của Molders khác hoàn toàn List, hắn chưa bao giờ nói muốn ăn cái gì, cũng không kén ăn, chỉ cần đồ cô làm ra là hắn ăn hết sạch.
Một ngày nọ, cô không nhịn được tò mò nên hỏi hắn.
Hắn cũng không trưng ra vẻ mặt chết chóc như lúc trước nữa mà nhàn nhạt nói: “Ấn tượng sâu sắc nhất về thời thơ ấu của tôi chính là đói khát, điều đó đã dạy cho tôi một bài học về sự quý giá của đồ ăn. Nông dân không thể tự mua bán lương thực, chỉ có thể thông qua người Do Thái, mà lũ Do Thái chết tiệt kia thu mua lương thực từ nông dân với giá rất rẻ, sau đó bán lại với giá cao, cuối cùng không bán được, bọn chúng thà ném đồ ăn đi cũng không muốn tiện nghi cho chúng tôi.”
“Các người luôn hỏi vì sao chúng tôi đối xử với người Do Thái như thế, nhưng không một ai tìm hiểu trước đây người Do Thái đã đối xử với chúng tôi như thế nào.”