Sườn xám cùng quân trang

Chương 31


Đọc truyện Sườn xám cùng quân trang – Chương 31:

Chương 31:
Edit: Gà Con
Beta: Thiên Hi, An An
Cánh cửa nặng nề đóng lại, nhìn ba gã sĩ quan “hít mây nhả khói” trong phòng, Thẩm Vân Cương lập tức cảm thấy không ổn.
Một trong số đó ngậm thuốc lá tiến đến, phả một ngụm khói vào mặt cô, nói: “Thoạt nhìn cũng chẳng ra làm sao.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Vân Cương sợ bị sặc khói, vì thế cô nín thở quay mặt.
Đúng lúc này, một gã khác cũng đi tới, véo véo khuôn mặt cô: “Ngũ quan “phẳng lì” quá!”
“……”
“Nói không chừng đây là vẻ đẹp nội tâm đấy.” Gã cuối cùng ngồi trên sô pha uống một ngụm rượu vang đỏ, chế giễu.
Gã vừa nói xong, cả ba cùng cười.
“Bọn tôi tới đây để xem cô em có “vẻ đẹp nội tâm” hay không.”
“Nghe nói em biết khiêu vũ, múa một đoạn thoát y xem nào.”
“Múa thoát y đã là gì, cởi hết mới đẹp.”
Bọn chúng nói chuyện ngày càng không thèm che giấu, Thẩm Vân Cương tức điên người, cô thề, nếu lần này có thể bình an thoát thân cô nhất định phải đánh cô ả chết tiệt kia thành đầu heo!
“Đừng đụng vào tôi!” Thẩm Vân Cương hung hăng đẩy một bàn tay muốn túm quần áo của cô ra, “Không phải luật chủng tộc không cho phép các ngài ở bên những cô gái ngoại tộc sao?”
“Ha ha ha……” Nghe được lời của cô, ba gã cười phá lên.
“Ồ, em cũng rất hiểu biết nhỉ.”
“Nhưng có ai biết việc này đâu?”
Tên sĩ quan ngồi trên sô pha cũng mỉm cười bước tới, gã nghiêng ly rượu vang trong tay, rượu theo thành ly chảy xuống làm ướt phần vải trước ngực cô, “Em có thể sống sót ra ngoài thì hãy lo những việc này.”
Nghe giọng điệu của gã, Thẩm Vân Cương cảm thấy thật sự khó giải quyết, xem ra bọn chúng căn bản chưa từng nghĩ sẽ để cô sống sót rời khỏi đây. Ba người vây quanh cô kín mít, muốn chạy cũng không còn khe hở. Cô có sức mạnh nhưng không biết có thể đánh bại ba tên đàn ông cao khỏe này không.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Làm sao bây giờ? Không thể cứ ngồi chờ chết.
Mắt thấy bọn chúng muốn lột trần mình, cô nhảy lên muốn đá gã đứng trước mặt, nhưng đối phương nhanh tay túm gọn mắt cá chân của cô.
“Ồ, hung hăng thế, không tồi, tao thích mạnh mẽ.”
“Buông tay! Buông tôi ra!” Chân đã bị khống chế nhưng cô vẫn còn tay, vì thế cô định đấm gã, nhưng rồi lại bị bắt được, hai tay bị bắt chéo sau lưng.
“Năng nổ quá, không biết tốt xấu là gì.” Sắc mặt đối phương trầm xuống, có chút không kiên nhẫn.
Song quyền khó địch bốn tay, huống hồ hiện tại cô còn địch với sáu tay nên đành phải xuống nước trước, “Thưa ngài, tôi sai rồi, tôi sẽ không náo loạn nữa, tôi sẽ ngoan ngoãn phối hợp.”
“Thế này có phải tốt hơn không.”
“Không tồi, biết thức thời.”
Thẩm Vân Cương nở nụ cười nịnh nọt: “Tôi biết khiêu vũ, tôi múa cho các ngài xem một điệu trợ hứng nhé!”
“Thật sao?”
“Thật, thật, mấy ngày trước chỉ huy lệnh cho tôi múa tiếp đón, nhưng vì sau đó xảy ra chút chuyện nên tôi không thể biểu diễn.”
“Vậy múa thử xem.” Gã kia hơi thở khinh bỉ lười nhác nói, “Dù sao hiện tại vẫn còn sớm, trò hay vẫn còn ở phía sau.”
Thoạt nhìn gã này là người có quân hàm lớn nhất trong số bọn chúng, sau khi gã nói xong, hai tên còn lại cũng không cần hỏi mà đồng ý.
Thẩm Vân Cương bị đẩy đến chính giữa phòng, đang chuẩn bị nhảy, lại bị cắt ngang.
“Chờ một chút.” Một tên sĩ quan trong đó nói, “Nếu muốn khiêu vũ thì đổi quần áo trên người đi, cái bộ da hôi hám này trên người ả thật khó coi.”
“Đúng vậy, nhìn qua một chút cảm giác tình thú cũng không có.”
“Vậy thì đi đổi đi.” Gã sĩ quan lười nhác cầm ly rượu chỉ về một hướng, “Căn phòng đằng kia, có khá nhiều quần áo đấy.”
Thẩm Vân Cương bị ném vào trong buồng, mấy món đồ ở đây sáng đến mức hai mắt cô muốn mù.
Roi da, xiềng xích, nến, đồ bịt mắt, vân vân, đây rõ ràng là căn phòng mà bọn chúng dùng để chơi mấy trò biến thái. Cô không dám nhìn nhiều, chạy nhanh mở cửa tủ quần áo ra, chăm chú mà nhìn, lại bị lóe đến mù hai mắt.
Nơi này làm gì có trang phục để cô mặc đâu, thực chất toàn là nội y tình thú. Hoặc là vải tuyn nửa xuyên thấu, hoặc là các loại dây thừng dây cột, hoặc là váy có tà xẻ cao.
Cô đứng trước cái tủ quần áo này cảm giác cả lưng đều nổi da gà, thậm chí cô chọn không ra một bộ mặc được.
“Lằng nhà lằng nhằng gì đấy! Nhanh lên!” Tên sĩ quan đưa cô tới đứng cạnh cửa không kiên nhẫn gõ gõ thúc giục cô.
Thẩm Vân Cương quyết tâm, ở giữa việc lộ ngực lộ chân và lộ mông, cô dứt khoát chọn lộ chân.
Cô chọn ở trong đây một bộ quần áo kín đáo nhất, là bộ váy dạ hội đen những vẫn xẻ tà cao đến đùi như cũ, cô biết rõ bản thân không còn cách nào để gã ở kia cút đi, thế nên dùng cửa tủ để che lại cả người, nhanh chóng cởi quần áo ra, sau đó kéo váy từ đỉnh đầu xuống, rồi lại đem tóc xoã xuống, che đi chỗ lưng bị lộ ở phía sau.
Cô thay quần áo xong thì ra ngoài, quả nhiên nhận được ánh mắt ghét bỏ.
“Hừ……” Tên sĩ quan dựa ở cửa kéo tóc cô, “Tóc đen, mắt đen, rồi váy đen, trông như mụ phù thủy.”
“Quần áo thế này mới tiện cho việc khiêu vũ, thưa ngài.” Cô sợ gã lại bắt mình đi thay nên nhanh chân mở miệng giải thích.
Một tên khác ngồi ở bên ngoài nói với gã sĩ quan biếng nhác kia: “Alois, mày xem.”
Alois không chút để ý quay đầu đánh giá cô một chút, sau đó ánh mắt nhìn xuống, nhìn đến phần đùi nửa lộ nửa không, nhướng mi nói: “Cũng còn được.”

Thẩm Vân Cương nhẹ nhàng thở ra, đây chính là bộ trang phục duy nhất mà cô có thể mặc được.
Alois đột nhiên đặt ly rượu xuống, sau đó đi đến chỗ cô. Gã nhéo gương mặt nõn nà, sau đó tìm kiếm thứ gì đó trên mặt bàn bừa bộn, tìm được một thỏi son.
Gã mở thỏi son đỏ ra, quét lên môi cô, sau đó đánh giá một chút, cảm thấy vừa lòng liền tiện tay ném về lại bàn.
“Này được, nhìn qua thuận mắt hơn nhiều, bắt đầu đi.”
Cô kéo gấu váy, sau đó tùy tiện ngâm nga một điệu rồi bắt đầu khiêu vũ. Đương nhiên hiện tại cô không có tâm tình gì mà khiêu vũ, chỉ là tùy ý khoa tay múa chân.
Alois ngồi đối diện nhướng mày, nói với hai gã bên cạnh: “Nhìn sơ qua đúng thật là nét đẹp nội tâm nha, độ mềm dẻo thoạt nhìn thực không tồi, có thể hoạt động.”
“Vâng, tuy rằng da không đủ trắng, cơ mà chất da rất tinh tế.”
“Nhìn thoáng qua cũng thực mê người.”
Thẩm Vân Cương nghe thấy thế, trong lòng “Hứ” một tiếng, sau đó cô bắt đầu điềm nhiên dùng một ít động tác để tách khỏi bọn chúng, hướng về phía cửa.
Bước xoay người một chút, đạp chân, sau khi thực hiện động tác lắc chân xoay người xong, cô đã chuyển ra cửa. Cô tập trung chút lực, hung hăng đá văng cánh cửa này.
Ba gã trong phòng lập tức phản ứng, móc súng ra rồi đuổi theo.
“Chạy nữa là tao bắn!”
Thẩm Vân Cương biết rõ bản thân chạy nhanh cũng không nhanh bằng đạn, thế nên cô dừng chân lại.
Sau lưng cô là lan can, phía dưới là một đám ồn ào nhốn nháo náo nhiệt, trước mặt là ba gã không có ý tốt. Cô nhìn khoảng cách, trực giác mách bảo nếu nhảy xuống hẳn là không có việc gì, cũng không phải cô sợ chết, cô chỉ sợ nếu gãy xương thì sẽ hơi phiền phức.
Nhưng mà hiện tại không lo được nhiều như vậy, hai mắt cô nhắm lại, lập tức nhảy từ trên lầu xuống.
Bên tai vang lên tiếng náo loạn âm ĩ của Helena. Cô không rơi xuống đất như dự đoán mà rơi vào một vòng tay.
Cô trợn to mắt, môi mỏng mím chặt, mặt mày âm trầm, đây là Molders chứ còn ai.
Hắn hơi cúi đầu, thì thầm bên tai cô: “Cô to gan thật.” Sau đó ném cô xuống đất, còn lấy khăn tỉ mỉ lau tay như thể hắn vừa chạm vào thứ gì đó rất bẩn.
“Chuyện gì đang xảy ra?” Molders trầm giọng hỏi.
Nghe hắn hỏi, trong phút chốc cả đại sảnh im lặng như tờ. Hắn ngẩng đầu nhìn ba gã trên lầu, quát lớn: “Dieter! Bruno! Alois! Ba người các cậu cút xuống cho tôi!”
Ba gã kia liếc nhìn nhau, sau đó cùng bước xuống cầu thang.
“Thưa chỉ huy, chúng tôi không làm gì cả.” Người tên Dieter dẫn đầu mở miệng phản bác.
“Đúng vậy đúng vậy.” Bruno tiếp lời.
“Đến văn phòng cho tôi.” Mặt Molders không chút biểu cảm.
“Được thôi.” Alois nhún vai đem ly rượu vang đỏ đặt lên bàn, sau đó cả ba cùng đi ra ngoài.
“Alois, tí nữa chỉ huy có hỏi thì nên nói như thế nào?” Người tên Dieter hỏi.
“Đúng vậy, sẽ bị phạt đó.” Bruno tiếp lời.
Alois cười nhạo: “Sợ cái gì?”
“Nhưng mà…… Chúng ta ngầm chơi cùng với mấy ả đàn bà cũng thôi đi, ai cũng biết là chỉ huy chán ghét người Do Thái nhường nào……”
“Ả vừa rồi là người Do Thái sao?” Alois lười nhác hỏi.
“Không phải, nhưng……”
“Vậy mày còn sợ cái gì.”
“Thật xui xẻo, tự dưng lại đụng phải cái thứ không nghe lời.” Bruno tức giận.
“Hừ, tốt nhất đừng để tao nhìn thấy ả lần nữa! Còn con đàn bà đề cử ả cho chúng ta nữa!” Alois nói xong nhớ lại hình ảnh vừa rồi đột nhiên cảm thấy rất thú vị, tên chỉ huy mặt lạnh kia từ lúc nào lại thích xen vào chuyện người khác thế. Không nói đến để ý, cho dù có người ngã chết ở trước mặt, hắn cũng có thể mặt không đổi sắc, thậm chí còn nhấc chân đạp cho một phát.
Thẩm Vân Cương bị Molders ném đau cả người, Helena vội vàng đỡ cô lên.
“Tiếp tục bữa tiệc!” Ngữ khí của Molders lạnh băng.
“Cô, ra ngoài!” Hắn chỉ vào Thẩm Vân Cương, ý bảo cô ra cửa đứng chờ.
Helena lo lắng giữ chặt cánh tay cô, cô vỗ vai cô ấy rồi ra ngoài.
Mọi người đều nghĩ rằng Molders gọi Thẩm Vân Cương ra ngoài để bắn chết cô, vì hắn không muốn làm hỏng tâm trạng của mọi người ở tiệc sinh nhật của Wunsch.
Sau khi Molders và Thẩm Vân Cương ra ngoài, Wunsch tiếp tục đón tiếp mọi người, rất nhanh tất cả đều quên mất đoạn nhạc đệm vừa rồi và bắt đầu vui đùa.
Wunsch đỡ bả vai Helena, anh nghiêm túc nhìn cô ấy, cặp mắt ôn hoà kia khiến lòng cô hoang mang rối loạn, anh hoàn toàn không phải loại lính SS* mà cô cho rằng tàn bạo.
*SS là từ viết tắt của Schutzstaffel, nghĩa là lực lượng phòng vệ, đây là tổ chức bán quân sự trực thuộc Đức Quốc xã.
“Em tên là gì?”
“He…… Helena.”
“Helena, có thể hát lại bài hát đó một lần nữa cho tôi nghe được không?”
Dĩ nhiên Helena không có cách nào từ chối, cô ấy nhẹ giọng hát lại một lần, nhưng cô vẫn kiên quyết cúi đầu vì không muốn nhìn thấy bộ quân phục trên người anh, cô rất mệt việc phải phục tùng Đức Quốc xã.
“Em rất đẹp.” Wunsch cười hỏi: “Em làm ở phân xưởng thủ công sao?”
“Đúng vậy.”
“Cảm ơn em, sinh nhật này của tôi thật sự rất vui.” Wunsch nhẹ giọng nói.
Lúc bị đưa về Helena còn có chút hoảng hốt, trước kia cô đã từng nghe qua Franz Wunsch là một người có xu hướng bạo lực, có phạm nhân nói đã tận mắt nhìn thấy anh giết chết một người vi phạm quy định.

Nhưng hôm nay chính cô ấy lại nhìn thấy một người ôn hoà, thậm chí còn nói “Cảm ơn” với cô.
Helena không nghĩ nữa, nhớ tới Thẩm Vân Cương bị bắt đi cô không khỏi lo lắng. Ở đây, chỉ vì phạm một lỗi lầm nhỏ mà tù nhân có thể bị bắn chết. Không biết cô còn có thể trở về hay không.
Mà bên này, Thẩm Vân Cương bị Molders ép vào góc tường, cô gục đầu xuống, không muốn nhìn hắn.
“Không phải cô rất lợi hại ư? Bây giờ sao lại như người câm thế này?” Thanh âm lạnh lẽo của Molders truyền tới tai cô.
“Ngài muốn tôi phải nói gì?”
“Cô đi đến đâu cũng gặp chuyện, ngại mạng mình quá dài sao?”
Nghe được lời này, cô giận sôi máu, bèn mở miệng châm chọc: “Còn không phải do người của ngài làm à, sao lại đổ hết lên đầu của tôi?”
“Hửm?”
“Trước kia ngài cài gián điệp vào trong nhóm chúng tôi, tôi rõ ràng không làm gì cả mà bị cô ta đối xử như vậy, loại thủ đoạn này cũng thật bỉ ổi.” Thẩm Vân Cương nghẹn một bụng tức giận, lại còn bị trả đũa.
“Người Do Thái gian trá thế đấy, chết cũng không đáng tiếc.”
“……” Tuy rằng Thẩm Vân Cương bị người phụ nữ kia chọc giận không nhẹ, nhưng cô cũng không phải người mù nổ súng: “Ở chỗ nào cũng có cặn bã, vì một con sâu mà làm rầu nồi canh, nực cười, người Đức các ngài không phải cũng có người xấu sao……” Cô hùng hùng hổ hổ nói một hồi, nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy Molders có động tĩnh gì, vì thế mới ngẩng đầu lên xem hắn đang làm gì.
Ngón trỏ của Molders nhẹ nhàng xẹt qua mặt cô, chạm vào đôi môi, ngón tay cái thoa son môi cô.
Tóc đen cùng môi đỏ, hồn nhiên cùng quyến rũ,  tựa như đoá hoa hồng nở rộ trong đêm tối.
Tuy rằng ở một góc hẻo lánh trong đêm tối, nhưng Thẩm Vân Cương vẫn nhìn thấy một tia nguy hiểm trong mắt Molders.
……
Helena vẫn chưa ngủ, cô ấy đang chờ Thẩm Vân Cương, sợ cô thật sự không về được.
Cô ấy cũng không biết bản thân đã đợi bao lâu vì không thể xem đồng hồ được. Cô ấy ngồi chờ cho đến khi tay chân cảm thấy tê dại, lúc có chút tuyệt vọng, cô ấy nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng, sau đó là âm thanh sột soạt lên giường.
Trong trại quá tối, cô ấy không thấy rõ rốt cuộc là ai, cho đến khi người kia nằm xuống bên cạnh cô ấy. Helena sờ soạng một chút, tìm được tay cô rồi nắm lấy, nhỏ giọng hỏi: “Cương, là cô sao?”
“Là tôi, Helena.” Âm thanh mềm nhẹ lại quen thuộc truyền đến, Helena suýt nữa khóc.
“Cô trở về là tốt rồi.”
Thẩm Vân Cương nghe giọng cô ấy nghẹn ngào, biết có người vẫn lo lắng cho cô, tức thì trong lòng nảy lên một loại cảm động khó giải thích được, cô vỗ vai cô ấy, nhỏ giọng an ủi: “Tôi không sao, cô đừng khóc Helena.”
“Ừ.” Helena lau nước mắt, “Cô có thể trở về là quá tốt rồi, chuyện hôm nay rốt cuộc là như thế nào? Vì sao cô xuất hiện ở đó?”
“Ồn muốn chết! Các cô không ngủ thì để người khác ngủ chứ!” Người nằm kế bên các cô tức giận gắt lên.
“Xin lỗi xin lỗi.”
Sau khi Thẩm Vân Cương nói xin lỗi với người bên cạnh, cô liền nằm xuống nói với Helena: “Ngủ sớm đi, ngày mai còn phải làm việc đấy.”
“Vậy ngày mai cô nhất định phải kể cho tôi nhé.” Helena đợi cô lâu nên cũng rất mệt, vì thế cô ấy chúc ngủ ngon xong liền kéo tay cô nặng nề mà ngủ.
Thẩm Vân Cương lại không hề buồn ngủ, cô trợn mắt nhìn chằm chằm lên tấm ván giường.
Vừa rồi…… ánh mắt của hắn có vẻ kỳ quái, nếu không phải bỗng nhiên có người gián đoạn, hắn muốn hôn cô sao?
Hừ, thật ghê tởm.
Cô xoa xoa cái mông bị đau, hắn lớn mật làm càn vậy đấy, ở trước mặt mọi người cũng không biết kìm chế.
Hắn là chỉ huy, nếu dám phạm luật hoặc làm ra chuyện gì khác người mà để bị người ta báo cáo, chẳng những vị trí hiện tại của hắn không giữ nổi, chỉ sợ còn phải chịu phạt nữa.
Ngẫm lại…… Hơi vui rồi đó nha.
Ngày hôm sau, khi đang điểm danh, người phụ nữ kia nhìn thấy Thẩm Vân Cương vẫn bình an vô sự thì kinh ngạc đến nỗi tròng mắt sắp rớt ra.
Bởi vì có binh lính quan sát nên hiện tại Vân Cương không thể lập tức xuống tay với cô ta, cô cần chờ thời cơ đến.
Sau khi nghe Thẩm Vân Cương kể xong, Helena tức giận đến mức muốn đi đập cô ta, nhưng lại bị Thẩm Vân Cương ngăn căn.
“Cô muốn bị binh lính kéo ra ngoài đánh chết sao?” Thẩm Vân Cương bất đắc dĩ đè cô ấy lại.
“Phải làm gì bây giờ?” Helena bất bình hỏi.
“Buổi tối trở về, đi theo ả.”
“Được!”
Bởi vì tức giận, cứ nửa tiếng Helena lại ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn cô ả một cái.
Lúc ăn cơm, Helena còn “tuyên dương” việc làm của cô ta, để về sau mọi người chú ý ả chút, chẳng may không cẩn thận lại chết thế nào cũng không hay.
Mọi người đối với cô ta đều khịt mũi coi thường, vốn dĩ, loại người chuyên mách lẻo này đi đến đâu cũng không ai ưa.
Sau khi công việc kết thúc, người phụ nữ kia muốn lẩn vào dòng người bỏ trốn, nhưng không ai muốn đi cùng cô ta, họ đều tránh xa ả, nên Thẩm Vân Cương với Helena bắt được ả rất dễ dàng.
“Hai người muốn làm gì? Cẩn thận tôi đi báo cáo hai cô với cấp trên đấy!” Cô ta mạnh miệng đe dọa.
“Ha, làm gì à, trong lòng cô không phải rõ lắm sao?” Thẩm Vân Cương cười lạnh một tiếng, cô bắt lấy cánh tay ả, kéo ả đến góc tường.
Helena tỏ vẻ rất tức giận, hai tay siết chặt, nghiến răng kèn kẹt.
“Chỉ huy——” Cô ta vừa mới phát ra tiếng động, Helena bèn lấy khăn trùm đầu nhét vào miệng ả.
“Cô còn mặt mũi kêu à, tôi nói cho cô biết, hôm nay ai tới cũng không thể cản được!”

“Ưm ưm ưm……” Tay bị khống chế, ả bèn nhấc chân hung hăng đạp một phát vào bụng Thẩm Vân Cương.
Thẩm Vân Cương thật sự rất tức giận, cô sợ Helena sẽ bị tổn thương, vì thế lạnh giọng bảo: “Helena, thả cô ta ra, xem ra hôm nay tôi không ra tay thì cô ta không biết được vì sao hoa lại hồng.”
Helena vốn hơi lo lắng cô đánh không lại người phụ nữ này, nhưng rất nhanh cô ấy phát hiện mình thật xem thường cô.
Thẩm Vân Cương nắm tay lại, hơn nữa thân hình rất linh hoạt, cô dùng hết sức, đánh cho người phụ nữ kia không còn chút sức lực để chống cự.
Cuối cùng, nhìn thấy cô ả sắp chịu không nổi, Thẩm Vân Cương cũng ngừng lại. Cô sửa sang lại đầu tóc bị người phụ nữ đáng chết kia làm rối tung, dùng chân đạp lên ngực ả nói: “Đây chỉ là dạy dỗ cô một chút mà thôi, lần sau còn dám hại ai, nhất định sẽ đánh chết cô.”
Cô nói xong lại đột nhiên cười cười: “À, thật ra không cần tôi ra tay, cô có lẽ cũng không sống được bao lâu nữa.”
Helena không hiểu lắm: “Vì sao vậy?”
“Thân phận gián điệp của cô ta đã bị lộ, không còn tư cách đứng trong hàng ngũ thu thập tình báo, hơn nữa, trước đây ả còn biểu diễn khi phái đoàn hội Chữ Thập Đỏ đến thăm.” Thẩm Vân Cương cúi xuống, vỗ vỗ mặt ả: “Tất cả người biểu diễn đều bị đưa vào phòng hơi ngạt, cô tự lo liệu đi.”
“Vì sao mày còn sống? Vì sao mày còn tồn tại?” Nghe được những lời phân tích tình cảnh bản thân, cô ta oán hận hỏi.
“Ai biết được, chắc có lẽ do mạng tôi tương đối lớn đi.” Thẩm Vân Cương nhún vai, kéo Helena đi.
Đi được nửa đường, Helena ngoay đầu lại làm mặt quỷ với cô ta, nhưng lại nhìn thấy một ánh mắt biết cười. Cô ấy sửng sốt một chút, vội vàn quay đầu lại chạy theo Thẩm Vân Cương.
Mấy ngày kế tiếp, quả nhiên như Thẩm Vân Cương dự đoán, người phụ nữ kia đã biến mất. Đối với loại người ác độc này, cô không có gì phải tiếc nuối, chung quy mỗi người đều phải có trách nhiệm với việc làm của mình.
Việc cô lo chính là, Helena thường xuyên bị binh lính SS kêu đi, hỏi cô ấy đi làm gì cũng không nói, những lúc đang làm việc cô ấy lại bắt đầu thơ thẩn.
Thẩm Vân Cương nhìn trạng thái này của Helena, hơi lo lắng cho cô ấy, nhưng vì cô ấy không muốn nói nên cô cũng không ép buộc.
Hôm nay, trong lúc đang làm việc, có một cậu bé đến đưa cho Helena một cái hộp thiếc nhỏ. Cô ấy mở ra liền thấy là một hộp điểm tâm.
Thẩm Vân Cương đứng sau trêu ghẹo: “Helena của chúng ta cũng có người theo đuổi nha.”
Helena miễn cưỡng cười: “Không, không phải.”
“Hửm……” Thẩm Vân Cương nhìn chiếc hộp thiếc nhỏ tinh xảo, “Hẳn là rất khó có được thứ này đấy.”
Helena cầm hai miếng điểm tâm đưa cho cô, bảo: “Cương, cô ăn đi.”
Thẩm Vân Cương vẫy vẫy tay từ chối: “Tôi không ăn đâu.”
“Cho cô đó, tôi ăn không hết.”
“Nhưng mà tôi thật sự không muốn ăn.” Cho cô rất lãng phí, không bằng cô ấy giữ lại mà ăn dần, tuy rằng đồ ăn ở đây không khan hiếm như bên ngoài, nhưng nó vẫn rất trân quý.
Helena cho rằng cô ngại ngùng bèn làm bộ giận dữ: “Cô không ăn là tôi sẽ giận đó!”
“Được rồi được rồi, tôi sẽ lấy một miếng, được chưa?”
Nhưng Helena ép cô lấy hai miếng, trong lúc hai người từ chối, chiếc hộp nhỏ không cẩn thận rơi xuống đất, Thẩm Vân Cương nhanh chóng nhặt lên giúp cô ấy, lại thấy được một tờ giấy nhỏ: Honey —— Tôi yêu em.
Helena vô cùng kinh ngạc, cô ấy cuống quýt cướp tờ giấy từ trên tay cô về, sau đó xé nát ném vào đám cháy.
Thẩm Vân Cương thấy vẻ mặt của cô ấy, biết sự việc không đơn giản như cô tưởng. Nhưng hiện tại ở chỗ này quá nhiều người, không thể hỏi gì.
Ngày tiếp theo, Helena vẫn bị kêu đi, Thẩm Vân Cương khẳng định rằng không phải cậu nhóc đó là người đằng sau đưa điểm tâm, bởi vì cậu không có quyền lớn tùy tiện đem người đi như vậy.
Buổi tối lúc cùng nhau tắm rửa, Thẩm Vân Cương giữ chặt cánh tay cô ấy hỏi: “Helena, cô đang gặp phiền toái gì sao? Nói với tôi, chúng ta chia sẻ với nhau.”
Sự tình rất quan trọng, Helena vốn dĩ không muốn nói, nhưng mấy ngày nay, chuyện này đè ở trong lòng khiến cô ấy nghẹn đến sắp phát nổ, vì thế hít sâu hai cái nói với cô: “Tôi nói với cô, nhưng cô nhất định phải giữ kín.”
“Yên tâm đi.”
“Hôm đó, tờ giấy cô nhìn thấy kia là do sĩ quan hôm dự sinh nhật viết cho tôi.”
“Cái gì?” Thẩm Vân Cương thật sự rất kinh ngạc rồi hỏi: “Vậy cô nghĩ như thế nào?”
“Tôi có chết cũng sẽ không ở bên một sĩ quan SS!”
“Vậy…… Hắn ta có ép uổng gì cô không?” Thẩm Vân Cương do dự hỏi, thật sự không khí ở đây làm cho người ta líu lưỡi.
“Không có…… Mỗi lần hắn lợi dụng chức vụ kêu tôi đi cũng chỉ là cùng tôi trò chuyện mà thôi.”
“Vậy là tốt rồi.”
“Nhưng mà, Cương, tôi không muốn đến phòng của hắn, cũng không muốn thấy hắn.”
“Nên làm sao bây giờ? Hiện tại hắn là trưởng quản quản lý khu này, chúng ta cũng không thể đường hoàng cãi lại lời hắn.”
“Đúng vậy.” Helena hạ bả vai xuống, thở dài.
“Nhưng còn tốt là hắn sẽ không làm ra chuyện gì khác người, không phải sao?”
“Đó bởi vì hắn là lãnh đạo, hắn không dám, sẽ bị người báo cáo.” Helena lo lắng sốt ruột, “Nếu bị phát hiện, tôi chắc chắn cũng sẽ phải chết.”
Chuyện này thật sự rất khó giải quyết, Thẩm Vân Cương suy nghĩ hai ngày cũng không nghĩ ra biện pháp tốt hơn. Nhưng chốc lát cô lại không còn tâm tư suy nghĩ về chuyện của Helena, bởi vì cô gặp phải phiền toái.
Lúc chạng vạng, Alois, Dieter cùng Bruno khi tới doanh trại thị sát liếc mắt một cái liền trông thấy Thẩm Vân Cương cúi đầu như vùi cả mặt vào trong rương.
“Cô! Ra đây!” Alois cầm roi chỉ cách khoảng một lóng tay.
Thẩm Vân Cương vốn dĩ muốn giả bộ tập trung làm việc, không biết bọn chúng đang nói ai, nhưng vừa nhìn thấy súng trong tay Dieter và Bruno, nghĩ chỉ sợ chọc giận bọn chúng thì súng sẽ nổ nên đành phải đứng dậy theo bọn chúng ra ngoài.
“Chạy đi, hôm nay xem mày chạy đường nào.” Alois vẫn là bộ dạng lười nhác kia, nhưng trong ánh mắt lại lóe lên một tia ngoan độc.
“Nói nhiều với ả như vậy làm gì! Đánh liền luôn đi!” Dieter dùng súng trường đập ngay vào sau ót cô.
Thẩm Vân Cương lập tức ngã xuống trên mặt đất, cô cảm thấy sau ót mình có máu chảy xuống.
Thật tàn nhẫn. Cô cắn cắn môi dưới, cổ họng không phát ra một tiếng động.
“Đều do mày hại bọn tao bị xử phạt!” Bruno cũng đạp hai phát, cảm thấy vẫn không đủ, lại cầm lấy roi trong tay Alois mạnh mẽ mà quất xuống.
Thẩm Vân Cương ôm đầu vẫn không rên một tiếng.
“Còn cứng đầu quá nhỉ.” Alois nhả khói trong miệng ra, túm lấy tóc cô nói, “Tiếp tục đánh!”
Lúc Helena trở về không nhìn thấy Thẩm Vân Cương, dò hỏi một cô gái bên cạnh mới biết được cô đã xảy ra chuyện, cô chạy ra xa xa rồi nhìn thấy Thẩm Vân Cương bị đánh đến cả người toàn là máu, lại cuống cuồng chạy đến phòng Wunsch.
“Cầu xin anh, cứu bạn tôi với!”
Wunsch nhìn thấy bộ dạng nước mắt giàn giụa của cô ấy, lập tức đỡ dậy hỏi: “Sao lại như vậy?”
Helena đem chuyện đã diễn ra nhanh chóng nói một lần cho anh, “Van anh cứu cô ấy với, cô ấy sẽ bị bọn chúng đánh chết mất!”
“Em đừng lo lắng, tôi đi ngay đây, hiện giờ em quay về nơi làm việc đã, được không?”

Helena đương nhiên biết cô không thể cùng đi với anh, vì thế lau nước mắt quay trở về.
Thẩm Vân Cương cảm giác bản thân bị đánh đến đầu có chút choáng váng, có thể là do mất máu quá nhiều, cô bắt đầu cảm thấy có chút không ổn.
“Alois, Dieter, Bruno các anh đang làm gì ở đây?”
“Dạy dỗ nhân công không biết nghe lời thôi.” Alois nói.
“Các anh cũng không thể đánh chết cô ta, nên hiểu hiện tại ngày càng khó để kiếm ra tay chân nhanh nhẹn như vậy.”
“Vậy sao?”
“Cô ta làm việc cũng không tệ lắm.” Wunsch nói, “Hôm nay sao các anh lại chạy đến đây, đi uống chén rượu với tôi đi, sau hôm sinh nhật xong cũng không thấy anh.”
“Còn không phải do con đàn bà thối này!” Bruno lại dùng chân đá Thẩm Vân Cương hiện đang nằm trên mặt đất.
“Đi thôi, mặc kệ cô ta.” Wunsch nói với Thẩm Vân Cương đang nằm trên mặt đất: “Còn không mau cút đi làm việc!”
Thẩm Vân Cương nghe thấy anh nói, lập tức lảo đảo bò dậy từ trên mặt đất: “Vâng.”
Alois nhìn cô còn có thể bò dậy, cười nhạo một tiếng nói: “Quả nhiên sức lực thân thể rất tốt.”
Hai mắt Thẩm Vân Cương bị máu che mất, cô lau một chút, cảm thấy vẫn nhìn không rõ đường dưới chân, cứ đi lảo đảo loạng choạng như vậy.
Sau đó cô cũng không biết bản thân đã đi đến đâu, đi lại đi, dường như đụng phải một người, rồi hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Molders đem áo khoác trên người cởi ra, bao bọc cả người toàn là máu của cô, sau đó leo lên lưng ngựa, mang cô về biệt thự của mình.
Fritz đã xử lý qua miệng vết thương cô, hắn nhìn Thẩm Vân Cương hôn mê bất tỉnh, trong lòng nổi lên một cảm giác khó có thể diễn đạt.
Hắn vẫn chưa thấy qua bộ dạng yếu ớt này của cô, dường như cô vẫn luôn rất kiên cường và xảo quyệt, làm hắn muốn mạnh mẽ đập tan vẻ mặt đó.
Trước kia hắn chỉ sinh ra chút hứng thú đối với thân hình mềm mại của cô, nhưng cô lại không biết tốt xấu mà từ chối hắn, khiến hắn thẹn quá hoá giận, vì thế điều cô đi tới nơi đó để nhìn xem phụ nữ khác vì tồn tại mà phải như thế nào.
Nhưng hôm nay, khi hắn nhìn thấy cô cả người đều là máu ngã xuống trước mặt mình, bỗng nhiên hơi hoảng loạn.
Như vậy thực không ổn, thậm chí hắn còn cảm nhận được loại cảm xúc của bản thân khi muốn một phát bắn chết cô, nhưng lại do dự một chút, thế nên vẫn không bắn.
Còn chưa thể khiến cô thật sự khuất phục, sao có thể đánh chết được?
……
“Tỉnh lại…… Mau tỉnh lại…… Tỉnh lại……”
Trong một không gian hỗn loạn, ý thức Thẩm Vân Cương dần dần tỉnh lại.
Hệ thống: “Cô rốt cuộc cũng có ý thức.”
“Tôi lại chết sao?”
“Không.”
Thẩm Vân Cương tức khắc thở phào nhẹ nhõm.
Hệ thống lại nói: “Nhưng cũng không khác biệt lắm.”
“…… Rốt cuộc là có ý gì?”
“Cô vốn là một xác chết, thân thể không thể có năng lực tạo máu, nhưng lần này bị đánh, máu trên người cô gần như sẽ nhanh chóng mất hết.”
“Sau này thì sao?”
“Nếu còn có lần sau, không còn cách nào xoay chuyển trời đất.”
“ Vậy nghĩa là hiện tại không sao cả?”
“Cứ cho là vậy đi, cô không thể bị thương nữa, về sau cần chú ý một chút.”
“Tôi biết rồi.”
“Thời hạn đến nhiệm vụ tiếp theo còn hai tháng, tôi khuyên cô nên ở lại đây.”
“Ở lại chỗ này?” Thẩm Vân Cương còn chưa rõ ý của hệ thống, lại bị nó cưỡng chế đánh thức.
Cô mở to mắt nhìn trần nhà quen thuộc này, có chút hoảng hốt. Cô ngồi dậy lại thấy cả người mình đều bị quấn băng.
Đây là một căn phòng khác ở biệt thự Molders, cô sao lại ở chỗ này? Nhớ mang máng trước khi ngất xỉu hình như đụng phải ai, chẳng lẽ là hắn?
Thẩm Vân Cương chân trần xuống giường, đi qua sảnh lớn, quả nhiên thấy được Molders đang uống cà phê.
Molders nghe thấy động tĩnh liền quay đầu lại, không mặn không nhạt mà nói: “Cô tỉnh?”
“Ừm.”
“Lại đây.” Hắn ra lệnh.
Thẩm Vân Cương do dự một lúc, vẫn bước qua.
Cặp mắt lạnh lùng của Molders dừng lại trên đôi chân trần của cô, sau đó không có biểu cảm gì: “Nghĩ kỹ rồi sao?”
“Hả?” Thẩm Vân Cương cuộn ngón chân lại, vẫn không thể hiểu được với kiểu nói không đầu không đuôi của hắn.
“Bên ngoài rất nguy hiểm sao?” Hắn nhấp một ngụm cà phê, dường như rất tùy ý hỏi.
Thẩm Vân Cương chốc lát mới phản ứng lại, cô không biết nên trả lời hắn như thế nào, vì thế đành im lặng.
Molders đặt ly cà phê trong tay xuống, đứng dậy sửa lại cổ tay áo rồi bước đến trước mặt cô, rũ mắt ngắm nhìn. Không thể không nói, đôi mắt sâu thẳm của người Châu Âu rất dễ khiến những ai nhìn thoáng qua đều tưởng là tình cảm sâu đậm, nhưng từ trên người Molders, chỉ có thể cảm nhận được sự lạnh nhạt và âm trầm.
Hắn không biểu cảm ra lệnh: “Trước mắt cô sẽ ở lại đây tiếp tục công việc trước kia của mình.”
Nghĩ đến lời khuyên của hệ thống, Thẩm Vân Cương nghe lời chấp thuận. Dù sao từ trước đến nay người khác cũng không thể khước từ lời nói của Molders.
Molders cho rằng bởi vì cô nếm đủ đau khổ nên nghe lời hơn, vì thế hắn chuyển chủ đề,: “Bây giờ sẽ nói đến vấn đề thân thể của cô.”
Thẩm Vân Cương vừa nghe xong, đồng tử hơi co lại, sau đó căng da đầu hỏi: “Thân thể của tôi làm sao cơ?”
Molders cong ngón trỏ gõ gõ ngực cô.
“Vì sao tim cô không đập?”
“Rốt cuộc cô là ai?”
Tác giả có lời muốn nói: Má ơi, viết đến chút nữa là cả một ngày, không dám nghĩ đến cả chục ngàn ngày sau! Thiếu sót chỗ nào tự thêm vào sau vậy.
Chuyện tình của Wunsch và Helena là chuyện có thật nha, Helena dưới sự che chở của Wunsch đã sống sót đến lúc cuối.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.