Đọc truyện Sủng Vật Hay Món Đồ Chơi – Chương 15: Đừng động vào tôi
Cả một ngày buồn tẻ chẳng làm gì ngoài việc trông em bé ra thì Thiên Tuyết còn rỗi hơi ngắm nhìn thế giới bên ngoài cửa sổ, sự vô tình lạnh nhạt của cảnh vật cũng như con người được tô điểm rõ trên từng chi tiết, Lông Vũ khẽ cọ sát bộ lông cam nhạt của nó vào tay cô ngụ ý muốn vuốt ve, còn Bảo Trân xinh xắn cứ hiền hòa trong giấc ngủ.
Hoa Thiên Tuyết lướt nhẹ bàn tay thon dài của mình lên da mặt bé, làn da mịn màng trắng trẻo nhìn rất đáng yêu, cô yêu chiều vân vê đôi má mủm mỉm hồng nhuận, khóe môi nâng dài thành một đường cong tuyệt hảo, Tuyết mường tượng ra dáng vẻ bảo bối của mình sau này cũng chẳng thua kém Trân bao nhiêu đâu.
Lại một ngày, hai tuần và thấm thoát ba tháng đã trôi qua, phần bụng phẳng lì giờ đã nhấp nhô lên cao, sau hai mươi bốn tuần đợi chờ trong niềm hân hoan, kết quả siêu âm là một cậu bé trai kháu khỉnh. Về phía Trân Trân thì đã biết lật người, đôi lúc té giường khi Tuyết vô ý không trông chừng, còn Hạ Vũ thì sao? Hắn vẫn như vậy, đi học, giúp Chủ tịch Dương và cưng nựng Thiên Tuyết như hòn bảo quý.
Mọi việc điều êm đềm trải qua khiến cho Tuyết ngờ ngợ phải chăng sóng gió sắp đến gần, thứ làm cô phiền lòng lúc này chính là cái chết của thiếu gia Trương và tiểu thư Đỗ, xác vẫn chưa được tìm thấy, kẻ gây ra mọi chuyện vẫn còn ẩn náu trong bóng tối. Các nhà chức trách đưa tin liên hồi và cũng dần dịu xuống sau kết quả điều tra do chiếc xe lạc thắng. Thiên Tuyết không tin những lời thổi phồng đó, chắc chắn đằng sau có người ám sát, nhớ lại lúc Minh Thư rời đi nhưng không nỡ, cứ quyến luyến nắm chặt lấy tay Bảo Trân, ánh mắt u sầu tâm tối, muốn kể rồi lại thôi.
Đang miên man suy nghĩ thì Tuyết thoáng giật thóp tim do bàn tay Dương Hạ Vũ áp chặt lên bụng cô, mâu quang dịu dàng vương vấn đường nét khuôn mặt mệt mỏi của hắn. Hạ Vũ áp tai lên bụng của Tuyết, giọng trêu đùa hỏi:
– Con có nhớ ba không?.
Tuyết phì cười, vỗ nhẹ vào vai Vũ:
– Con bảo con rất nhớ ba.
– Ba cũng nhớ hai mẹ con lắm!.
Hắn ngước mặt đối diện với cô, vòng tay kéo nhẹ khuôn mặt hồng nhuận đến gần, đặt nhẹ nụ hôn ngọt ngào Vũ nhoẻn miệng cười toe, nụ cười hình bán nguyệt đẹp đến mê mẩn, Hoa Thiên Tuyết say đắm chìm vào ánh sáng màu hồng trên viền môi hắn.
Con Lông Vũ từ đâu chạy lại nhảy nhảy hai chân về trước mà cào cào ống quần Hạ Vũ, nó vui mừng khi chủ nhân về nhà, cơ mà Hạ Vũ lại ghét nó kinh khủng hươ chân đá bay thẳng vào vách, Hoa Thiên Tuyết chua xót ôm lắm Lông Vũ nhỏ nhắn vào lòng, liếc xéo bằng cặp mắt hình viên đạn.
Tội lỗi, oan uổng hắn nhướng vai kiểu không phải lỗi của hắn, nhưng Tuyết vẫn giữ nguyên ánh mắt chết chóc hòng hăm dọa Hạ Vũ. Vũ giận cá chém thớt nhe răng hù dọa Lông Vũ khiến nó xù bộ lông mượt mà, cụp chặt hai lỗ tai vẻ mặt sợ hãi nép vào giữa ngực Thiên Tuyết. Và cái điều đó đã làm Hạ Vũ sa sầm mâu quang, một tay nắm cổ con mèo nhỏ quẳng ra sân. Dám đương nhiên chiếm chỗ của hắn.
Thiên Tuyết dở khóc dở cười, có đời nào đi ghen với mèo không thế, không phiền đôi co với Vũ nữa, cô ẵm lấy Trân Trân trở về phòng trong sự tiếu hài nơi khóe mắt. Dương Hạ Vũ bừng bừng sát khí nhìn chăm chăm cái miệng nhỏ nhắn của Bảo Trân, con bé đang ngặm cái gì của hắn thế, đưa hai tay định bế bé ra lại bị cái nhìn lạnh thấu xương của Tuyết làm cho giả vờ khoanh tay huýt gió. Từ một người sở hữu đã trở thành kẻ thấp hơn một bậc, nhìn vào chiếc bụng nhấp nhô hắn lại thấy ấm lòng, khoan khoái bước chân đi tắm.
Thiên Tuyết và Hạ Vũ nhàn hạ sống qua ngày nhưng ở một nơi khác, cuộc sống không hề dễ dàng chút nào.
– Đừng động vào tôi.
Lý Mẫn Hào quát lớn, anh ôm chặt chiếc gối ôm trong lòng, hai chân quấn thân gối, quai hàm đanh lại như kiểu bất tuân của cậu nhóc lên mười. Lý Tư nhìn thấy cậu con trai lớn cứng đầu cứng cổ lại bực tức, quát tháo không kém:
– Mày định phản Ba à?.
Ngước đôi mắt quật cường, Hào cười khinh:
– Phản? Ba? Ông từng xem tôi là con của ông chưa?.
– Mày đang nói cái gì vậy hả? Tao không coi mày là con thì nuôi mày làm gì?.
– Công cụ trả thù.
Một câu nói cọc lóc chứng tỏ Mẫn Hào đang rất ức chế, khóe mắt khẽ sụp mi, viền môi nâng lên cao trông chẳng giống cười mà là khinh bỉ, cậu ghê tởm Lý Tư cái kẻ mà cậu phải gọi bằng ba trong suốt mười chín năm qua. Đạo đức giả, một con rắn hung ác ấp ủ đủ loại mưu kế, ông ta chưa từng xem Hào là con dù chỉ một ngày, từ bé đến lớn lúc nào ông ta cũng dạy cậu nung nấu những kế hoạch trả thù, chỉ cần thành công không từ mọi thủ đoạn và cái giá phải trả có đắt cỡ nào cũng được.
Mẫn Hạo khoanh tay tựa vào thành cửa, cậu nhếch mép cười trò hề của hai cha con nhà này, ngày nào gặp nhau mà chẳng vậy, cứ như lửa với nước đôi lúc còn tự cắn lấy nhau không thương tiếc. Kẻ địch chưa chết thì nhà đã tan nát rồi còn đâu, Lý Mẫn Hạo trước giờ bất cần vừa làm theo lời Lý Tư như cái máy nhưng cũng độc đoán theo một chủ ý riêng. Khẽ chớp mi tiệp, quầng mắt vẫn còn man mác màu tím nhạt, đây là cái dấu ấn của anh trai song sinh thân tặng cho cậu vì đã hiểm độc cưỡng hiếp Thiên Tuyết. Buồn cười thật nhỉ?.
– Được rồi, hai người định cắn nhau đến sức đầu mẻ trán mới chịu dừng phải không?.
Giọng nói âm trầm nhưng lại thanh vang, dù lời lẽ nhẹ như bâng lại nhấn chìm cả không khí gay gắt lúc nãy. Hào hất mặt về phía Hạo ngụ ý chính là muốn sống chết đấy, còn Lý Tư cau mày thở dài chán chường với thằng con bất hảo.
Ông không nói tiếng nào nữa mà chỉ liếc Mẫn Hào một cái thích đáng sau đó quay lưng rời đi, Hào cũng không vừa tặng trả lại ông cái nhìn thách thức và tiếp tục kẹp gối giữa hai chân. Lúc Lý Tư đã khuất dần thì Mẫn Hạo đi đến gần vỗ nhẹ vai anh trai.
Dù có xảy ra đánh đấm, cãi cọ thế nào thì hai người vẫn là anh em máu mủ, ruột thịt, bất đồng một thời gian cũng yên ắng vỗ vai nhau thôi. Lý Mẫn Hào không thèm nhìn cũng chẳng trả lời, cậu đưa mắt nhìn vào chiếc khung ảnh màu nâu nhạt, giữa khung ảnh được lồng vào một bức hình đáng yêu. Hoa Thiên Tuyết cười tươi như đóa tường vi khoe sắc giữa trời xanh, Mẫn Hào nhìn mê mẩn, đắm chìm như lạc vào vườn cây anh túc. Lý Mẫn Hạo nhìn theo ánh mắt của anh, cả mặt sa sầm, trán nổi vài vạch đen trông rất kinh hãi, đưa tay hắn giật phăng khung hình định đập xuống đất thì bị giành lại.
– Đừng bao giờ động đến Thiên Tuyết lần nữa, mày biết anh mày sẽ làm gì mà. Phải không?.
Mâu quang trở nên hiểm độc cùng chất giọng hăm he, băng lãnh của thần địa ngục. Mẫn Hạo “hừ” một tiếng dài rồi tức giận đạp cửa rời khỏi phòng. Mẫn Hào ôm lấy bức hình Thiên Tuyết, tâm cậu đau như cắt qua từng ký ức ngày xưa, nếu như được chọn cậu chỉ muốn được bên Thiên Tuyết và trở thành một kẻ bình thường không dính đến quyền uy, mối thù hằn gì đó của ba và chủ tịch Dương.
Cười bi hài cho chính mình, Mẫn Hào đưa tay sờ nhẹ quanh bức hình nơi khuôn mặt thân thương đã trở nên sống động, một con rối để sai khiến, một con bù nhìn để che đậy và bảo vệ vườn ngô. Cậu chưa bao giờ được cầm lấy vận mệnh chính mình cả, lúc nào cũng vậy chỉ như con rối gỗ tùy ý Lý Tư giật dây. Rẻ mạt.
“Thật thảm hại”.