Sủng Vật Hay Món Đồ Chơi

Chương 14: Liễu bảo trân


Đọc truyện Sủng Vật Hay Món Đồ Chơi – Chương 14: Liễu bảo trân

Hạ Vũ mang Thiên Tuyết trở về nhà trong tâm trạng bực bội, máu xông lên tới não, nhưng dáng vấp vẫn cứ vân đạm khinh phong và điều đó làm cho Tuyết run rẩy cuối mặt nhìn vào những đốt tay của chính mình.

– Thiên Tuyết.

Hắn cáu bẩn gọi tên cô, ánh mắt khẽ liếc xéo đầy mũi dao. Hoa Thiên Tuyết giật bắn người, môi mấp máy trả lời:

– Dạ?.

Nhếch môi, Dương Hạ Vũ hài lòng với phản ứng của cô, ít ra con mèo ngốc vẫn biết sợ chủ, nỗi ương bướng làm hắn nhịp tay lên vô lăng, mở bài Loyal hắn khẽ đung đưa theo giai điệu. Thiên Tuyết há hốc mồm nhìn đến rớt luôn đôi mắt xuống, không ngờ Hạ Vũ ác ma cũng có giây phút hòa nhập vào nốt nhạc cơ đấy. Hắn dừng lại, quay phắt nhìn cô, ánh mắt chăm chăm của Tuyết làm hắn khó chịu.

Thiên Tuyết biết mình hơi lố nên tiếp tục cuối đầu, đặt hai tay giữa đùi, đôi mắt buồn rũ rợi nhìn từng sợi lông tơ đang dựng đứng hết mức có thể. Hạ Vũ mỉm cười nhẹ như bâng trong một thoáng bắt gặp phản ứng lạ lẫm của cô, tại sao lại dựng lông tóc lên như thế bộ hắn đã làm gì cô sao?.

Sau khi trở về nhà, Thiên Tuyết mệt mỏi nằm vật ra giường thiêm thiếp ngủ, nhưng chưa được năm phút thì…

Bốp

Hắn phát vào mông cô một cái đau điếng, nhanh chóng ngồi dậy, bắt chéo chân trên giường cô mơ màng giương đôi mắt to tròn nhìn Vũ, hắn đanh hàm, bặm môi, đôi vai khẽ nhướng như kiểu tức giận, Tuyết quýnh lên do mệt quá nên quên mất tắm, hèn chi hắn lại đánh cô.


Dương Hạ Vũ khoanh tay trước ngực, vui thú nhìn bóng hình nhỏ nhắn hoảng hốt chạy sốt sắn bên cạnh tìm quần áo, hắn đưa tay ôm chặt Thiên Tuyết vào lòng, áp sát cánh môi bạc thần lên gáy tai cô, thở nhẹ cùng hơi thở ấm nóng gợi cảm:

– Không cần mặc đồ đâu.

Nhồn nhột, gợi tình lại thêm mập mờ u ám làm Thiên Tuyết đỏ bừng hai bên má, vành tai cô cũng ửng hồng lên trông ngộ nghĩnh, đáng yêu, khó lòng yên lặng đầy ôn nhu Vũ ngậm nhẹ, mút mạnh làm cả thân người Tuyết run lên sung sướng.

Bốp

Lại đét một phát vào mông trần của Thiên Tuyết, Hạ Vũ cấu chặt vào đôi mông tròn trĩnh, đôi mắt trở nên đục ngầu cùng cái dục vọng khó giữ, bụng dưới co thắt bởi dòng điện nóng bừng chạy loạn, các tĩnh mạch được kích thích lên cao, những tia máu đỏ hằn lên nơi đôi ngươi trắng sứ, cậu bé uy hùng vươn cao dưới lớp vải quần jean chật chội. Vũ đưa tay tuột nhanh chiếc quần vướng víu, giải phóng tất cả trong nỗi chiếm hữu, háu đói, Thiên Tuyết nhắm chặt mi tiệp, cô thích sự nhẹ nhàng này của hắn, khúc dạo đầu đầy đam mê chứ không phải cái giao cấu mạnh bạo trong những năm qua.

Lướt đôi môi xuống xương quai xanh của Tuyết, Vũ trêu đùa nhẹ nhàng, thích thú đưa chiếc lưỡi đinh hương vờn quanh cổ cô. Đáp nhẹ nụ hôn lên nụ hoa hồng thắm khẽ se cao, cùng đôi đồi bồng sữa đã căng đầy áp chặt vào má hắn, cô đang sung sướng mà rên lên.

Phía dưới d*m thủy ướt sủng, Hạ Vũ cong viền môi cười mãn nguyện, hắn đưa một ngón tay tiến vào nhẹ nhàng khuấy động sào huyệt thơm ngon, Thiên Tuyết cong người “ưm” một tiếng rồi hơi thở trở nên gấp gáp hơn cùng chuyển động lắc lư theo mỗi lúc hắn xoay tròn ngón tay.

Dương Hạ Vũ cười sảng khoái trong lòng, hắn cũng đã chịu không nổi nữa, thiên hạ nhỏ luôn biết cách khiêu gợi dục vọng nơi hắn dù cô chưa hề động vào phần nhạy cảm của hắn, đặt nhẹ Thiên Tuyết lên giường, Hạ Vũ động thân nhẹ nhàng tiến vào, nhuyễn ngọc ôn nhu vì cô đang mang thai nên không thể làm chuyện ấy mạnh bạo được nên hắn rất biết điều trêu chọc dục hỏa của cô.

Hoa Thiên Tuyết mơ màng cùng cái suy nghĩ con nít:” Không biết bé con của mình có thấy được con rắn ra vào không? Sau này khi bé ra đời và biết nói có khi nào hỏi tại sao ngày ấy lại có con vật lạ giành chỗ với bé?”.


Cười hạnh phúc trong lòng, cô biết như thế thật phi lý, hiện tại bé chỉ là hòn máu đang hình thành dáng vóc thôi, chưa có mắt thì sao thấy được. Hạ Vũ gồng mình lấp đầy bên trong Thiên Tuyết.

Kích tình trôi qua, Hạ Vũ thở hổn hển ôm lấy Thiên Tuyết trong lòng, hắn cười thỏa mãn, cả người mệt nhừ nhưng vẫn ẵm ngang người cô vào phòng tắm gột rửa sạch sẽ trước khi yên giấc nha. Thiên Tuyết vẫn còn thở mạnh, nhịp khá vấp và không ổn định, đôi chân bủn rủn bởi đuối, mí mắt nặng trĩu như sắp đóng lại.

Cô cười hạnh phúc, viên mãn trong lòng Hạ Vũ, có thể hiện tại sẽ không lâu nhưng Thiên Tuyết rất vừa lòng, dù ngày mai có bất cứ biến động xảy ra thì cô mãi không quên Dương Hạ Vũ từng nhẹ nhàng và yêu chiều cô thế nào.

Một đêm mệt mỏi trôi qua, Hoa Thiên Tuyết vẫn gối đầu trên tay Dương Hạ Vũ ngủ say sưa, bỗng tiếng gõ cửa vang lên cùng âm thanh của vú hai.

– Cậu chủ có người muốn gặp tiểu thư Hoa.

– Ừ, bảo họ đợi chút.

Dương Hạ Vũ khẽ đưa tay bịp chặt đôi mắt chưa thích nghi ánh sáng của mình, hắn vuốt mặt, đưa mắt nhìn sang Thiên Tuyết, cô vẫn chưa tỉnh hình như mộng rất đẹp hay sao mà khiến cho cô cứ cười mãi, khúc khích rồi lại mỉm nhẹ, trong lòng mượt mà như khúc nhạc xuân êm đềm, hắn yêu thương hôn lên vầng trán bóng loáng của Tuyết, khẽ kêu:

– Thiên Tuyết, có người tìm em.


– Ưm…

Dụi mắt Thiên Tuyết tỉnh dậy, ngáp hơi dài, vươn tay lên cao cả thân người điều áp chặt vào lòng Hạ Vũ, hắn mở to mắt nhìn cô trong một chốc cả thân thể cứng đơ bởi cậu bé đã căng cứng chào đón buổi sáng cùng suất ăn ngon lành. Ánh mắt cùng nụ cười dâm tà hắn ôm lấy Thiên Tuyết bắt đầu trò thú nhún của tuổi thơ và sự tình đó đã khiến cô tỉnh giấc chỉ trong chưa đầy một nốt nhạc.

Lúc đi xuống nhà dưới Thiên Tuyết vẫn còn đỏ mặt, hương tình ân ái thoang thoảng khắc đậm trên khuôn mặt cô, cuối đầu Tuyết cười khẽ cho đến khi gặp mặt hai người đang ngồi trên ghế dài.

– Quốc Hòa? Và đây là?.

– Đây là Đỗ Minh Thư người yêu của tôi.

Trương Quốc Hòa bước đến gần, đưa tay bắt lấy bàn tay của Hạ Vũ, quay mặt nhìn Thiên Tuyết và giới thiệu Minh Thư. Thư cuối đầu chào, hoen mắt vẫn còn đỏ, hình như cô đã khóc thì phải. Hoa Thiên Tuyết được Hạ Vũ đỡ đến chỗ ngồi đối diện hai người họ, cô giương mắt khó hiểu nhìn Hòa lẫn Thư:

– Đã có chuyện gì?.

Ánh mắt Hòa đảo qua Dương Hạ Vũ làm Tuyết biết ngay cậu đang có chuyện khó nói và người không nên ở đây là hắn. Tuyết lắc đầu bảo không sao thì Quốc Hòa mới vỗ nhẹ đôi tay Minh Thư, lúc này Thiên Tuyết mới để ý trên tay Đỗ Minh Thư là một đứa bé.

Thư nấc nghẹn nói:

– Liễu Hạnh Như, cô biết chị ấy mà phải không? Chị ấy đã mất vì sinh khó, hôm nay tôi muốn nhờ cô trông hộ bé có được không? Xin cô đấy Thiên Tuyết.


Hoa Thiên Tuyết bàng hoàng, cô nhớ Hạnh Như nha, chị đã đồng cảm dù chỉ trong một giờ đồng hồ nhưng ấn tượng của Tuyết đối với chị rất tốt, một người hiền lành và nhạy cảm:.

– Tại sao?.

– Chuyện rất khó nói, cha của đứa bé muốn nó chết và không nơi nào có thể giữ an toàn cho cô bé bằng nơi đây.

Ánh mắt như cầu xin của Minh Thư làm Thiên Tuyết mềm lòng, mâu quang yêu thương lướt trên thân thể bé nhỏ mỏng manh đang say ngủ, Tuyết đưa mắt nhìn sang Hạ Vũ, hắn không nói chỉ gật nhẹ đầu đồng ý với cô, cô vui vẻ ôn nhu nhận lấy đứa bé trong tay Thư.

Sau một lúc nói chuyện Hoa Thiên Tuyết mới biết được cô nhóc nhỏ đáng yêu mang tên Trân Trân, chưa có họ nên Tuyết đặt cho bé là Liễu Bảo Trân, đứng tên hợp pháp dưới quyền nuôi dưỡng, một người dì cũng như người mẹ thứ hai. Trương Quốc Hòa có vẻ gấp gáp chào tạm biệt Tuyết cùng Vũ, cậu đưa Thư đi mất, lúc rời đi Thư cứ nhìn mãi đứa bé đầy thương cảm, đôi mắt tang thương như sắp cách xa muôn dặm mãi mãi chia lìa không bao giờ gặp lại vậy. Thiên Tuyết rất muốn hỏi thêm nhưng có nói có tra thì chẳng được gì ngoài sự im lặng và âm thanh khóc nấc.

Và đúng như thế, ngày hôm đó là lần cuối Thiên Tuyết có thể gặp lại hai người họ, báo đưa tin, truyền hình xôn xao về vụ lật xe rơi xuống đồi núi cao của thiếu gia Trương cùng bạn gái tiểu thư Đỗ. Tuyết cầm chiếc remove mà tím mặt, đôi môi trắng bệch suy sụp, cô đau lòng nhìn những dòng tin đưa đến, cái gì mà chiếc xe lật do thắng kẹt và chỉ trong tích tắc liền nổ tung, xác người có lẽ đã cháy đen hoặc thành tro bụi, tới giờ bên pháp y vẫn chưa tìm thấy xác của hai người, họ tìm được những đám tro khét nghẹt vốn cục trong đám nổ ấy.

Hoa Thiên Tuyết ôm Trân Trân trong lòng, ánh mắt nhẹ thoáng lãnh đạm nhìn về nơi xa cùng tâm thức đan xen bi hài:

“Quốc Hòa, Minh Thư và cả Hạnh Như nữa, tôi sẽ chăm sóc tốt Bảo Trân, hãy yên nghĩ nơi chính suối và rồi một ngày sớm thôi tất cả sẽ được đưa ra ánh sáng. Kẻ làm ra những chuyện này sẽ trả giá thật đắt”.

Thiên Tuyết nắm chặt bàn tay khiến các đốt xương nổi lên lòi lõm, đường gân xanh nổi khắp chiếc cổ thon dài của cô, nước mắt nhẹ rơi trên má tại sao những người tốt luôn có cái kết không bao giờ tươi đẹp thế này.

Hạ Vũ trở về nhà, bước đến gần cửa sổ ôm chặt từ sau cô, đặt cằm lên hõm vai Tuyết, hắn đưa mắt nhìn xuống cô bé trong lòng cô, đáng yêu và mỏng manh quá, đưa tay lướt lên bụng phẳng lặng hơi nhô của Thiên Tuyết, Vũ cười hiền.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.