Đọc truyện Sủng Thú Thành Hoàng Hậu – Chương 11
Tại Càng Thanh Cung
Nam Yên bị nhốt trong phòng suốt ngày nhịn không nổi chạy ra ngoài thì bị chặn lại
“Lam Hân hồ ly, ngươi không thể ra, hoàng thượng có chỉ căn dặn ta không cho ngươi xuất phòng” nói xong mơ hồ nghĩ sao ta phải giải thích cho nó nghe chứ, nó có hiểu tiếng người đâu.
Nam Yên nghe hiểu được bực tức trong lòng, Khinh Duật Phàm đáng ghét, dám nhốt ta, bổn tiên nữ ta không gì có thể không làm được. Nam Yên ỷ thân hình nhỏ nhắn chui qua đám người đứng canh rồi chạy thật nhanh, trốn trong 1 góc nhìn bọn Từ công công đi qua.
Ló cái đầu nhỏ nhắn ra, bỗng ngửi được mùi thơm của hoa. A, thơm quá rồi bị dẫn dụ tới vườn hoa của ngự hoa viên. Nam Yên từng là tiên nữ nên đối với loài hoa đặc biệt thích, mặc dù tính tình nàng hơi nghịch nhưng yêu hoa cỏ a. Tới vườn hoa thì cảm khái a, trong cung này ít ra còn có hoa để ta chơi nha, khỏi lo nhàm chán.
Vờn vờn cái móng vuốt nhỏ lên hoa, không lâu sau đắm chìm trong đó nên không để ý tới có người đến.
“Ai da, thú cưng nhà ai lại nghịch ở ngự hoa viên thế này” tiếng nói mềm mại của nữ nhân lên tiếng kéo Nam Yên về.
Ngẩng đầu lên thì thấy 1 vị nữ nhân xinh đẹp, nhưng có vẻ già dặn, khí chất thanh cao, dáng vẻ quyến rũ. Nhăn nhăn cái mũi, sẽ không phải là phi tần của Khinh Duật Phàm chứ. Nghĩ tới đây thì cảm khái a, hắn thật sướng mà, quanh năm đều có người đẹp.
“Bẩm thái hậu nương nương, đây là con hồ ly mà hoàng thượng mới nuôi” 1 hạ nhân lên tiếng.
“Thật đáng yêu mà, lại đây ai gia bế tý nào!”
Nam Yên đứng hình, ra là Thái hậu! Không ngờ lại trẻ như vậy, Khinh Duật Phàm cũng 20, 21 rồi thì vị này chắc gần U40 rồi, thế mà tính tình như con nít.
Nam Yên không biết thái hậu bình thường băng lãnh như Khinh Duật Phàm vậy nhưng từ nhỏ bà đã yêu thích các con vật nhỏ đáng yêu nên mới có hứng thú với Nam Yên.
(Nói tới đây chắc các nàng biết được Khinh Duật Phàm giống ai rồi chớ ^•^)
Thái hậu bế được Nam Yên trong lòng phấn khích không thôi, a lông mượt quá, màu lông đỏ tím trước giờ bà chưa từng thấy, cái đầu nhỏ xinh cùng ánh mắt to tròn long lanh đã đánh bại thái hậu.
“Thiên ơi, ai gia chưa bao giờ thấy thú con nào đáng yêu như con cả. Không được, Phàm nhi là nam nhân, sao có thể chăm sóc con được đây, ai gia sẽ xin nó cho ai gia chăm sóc con nhé!”
Chúng nô tỳ bên cạnh thấy một màn như vậy đầu giống như bị sét đánh, đây là thái hậu uy nghiêm trong truyền thuyết ư, thật không giống tý nào. Nam Yên nghe xong cũng ngơ luôn, không thể được, tuy Khinh Duật Phàm có hơi bá đạo nhưng rất chiều nàng a, còn thái hậu aiz.
“Đi, bãi giá tới Càng Thanh Cung”
Thái hậu hí hửng ôm Nam Yên đi, lại không biết lúc nãy khi Khinh Duật Phàm về thấy trước cửa điện đã có 1 đống nô tài nô tỳ quỳ rạp, biết có chuyện liền đi vào.
Xung quanh không thấy bóng dáng vật nhỏ đâu liền nổi gân xanh tức giận. Mắt thấy hoàng thượng phát ra tia giết người, Từ công công gồng mình lên tiếng:
“Xin bệ hạ khiển trách. Lam Hân hồ ly trốn đi nhanh quá, chúng nô tài đuổi theo không kịp, tìm cũng không thấy dấu vết”
Nghe lời Từ công công nói thì vật nhỏ cố tình chạy trốn, hảo thật hay, ngươi lại dám trốn ta lần thứ 2?
“Truyền lệnh xuống toàn cung phải tìm cho ra Lam Hân hồ ly, tìm không được các ngươi đều bị chém đầu”
Giọng nói tức giận vang lên làm xỉu không ít người, dạ vâng tuân lệnh đứng lên tìm kiếm.
“Thái hậu nương nương giá đáo!”
“Tham kiến thái hậu nương nương”
“Bình thân. Phàm nhi a, con đang tức giận gì mà từ xa ta đã nghe tiếng quát của con rồi, thật lợi hại nha, ai có thể khiến con trai ta như thế này!!”
“Tham kiến mẫu hậu” rồi im lặng nhìn xuống tay thái hậu, trừng mắt hóa ra mẫu hậu giữ vật nhỏ.
“Bẩm thái hậu, hoàng thượng là đang tìm Lam Hân hồ ly… aa, Lam Hân hồ ly trên tay của nương nương” Từ công công ngạc nhiên nói, thảo nào tìm quài không ra.
“Ngươi nói thú con này à, ai gia thấy nó trong ngự hoa viên chơi hoa bèn bắt nó ôm. Đáng yêu không, thú con là đáng yêu nhất rồi. Chụt chụt” 2 tiếng hôn trên trán Nam Yên.
Nam Yên thầm thở dài, hầy, câu hồng nhan họa thủy thật đúng nhan, ai kêu ta xinh đẹp làm gì. Khinh Duật Phàm càng tức giận hơn, ta còn chưa được hôn vật nhỏ nữa a, sao mẫu hậu lại dám..
“Mẫu hậu, nếu đã tới đây thì trả vật nhỏ cho trẫm”
“Không được, ai gia tới cũng vì chuyện này. Phàm nhi con là nam nhi đại trượng phu, lại là nhất quốc chi quân sao có thể chăm sóc thú con của ai gia đây. Ai gia qua nói cho con biết nhường thú con cho ta chăm sóc đi.”
“Không thể. Đây là thú nuôi của trẫm, không ai có thể đụng vào!”
“Kể cả ai gia là mẫu hậu của hoàng thượng?”
“Vâng”
Oa oa oa… Thái hậu khóc. -.-
Khinh Duật Phàm, Nam Yên cùng toàn bộ hạ nhâm đều đứng hình, không nói lên lời.
“Phàm nhi ăn hiếp ta, huhuhu”
“Mẫu hậu…”
Nam Yên thở dài, gì đây!!! Thái hậu, người đã là người lớn rồi đó, sao lại như 1 hài tử 5 tuổi thế?? Mắt thấy thái hậu khóc thảm, không đành lòng nên lên tiếng kêu Khinh Duật Phàm
“Chít chít”
Nghe vật nhỏ kêu, thái hậu nín khóc cùng Khinh Duật Phàm nhìn Nam Yên
“Ngươi muốn nói gì?”
“Chít chít chít chít” a không thể phát ra tiếng người thật khổ, rồi lấy tay chỉ chỉ thái hậu.
“Ngươi cũng muốn ở với mẫu hậu?” Đoán ra ý của Nam Yên, Khinh Duật Phàm nói
“Chít chít” đúng a.
“A, thú con cũng muốn ở với ta!”
Khinh Duật Phàm đen mặt, nheo nheo mắt trừng Nam Yên. Nam Yên hoảng sợ nép vào ngực thái hậu. Thái hậu vui vẻ mà ôm nó.
“Được rồi, nhưng mẫu hậu chỉ có thể giữ vật nhỏ vào ban ngày, tới ban đêm phải trả cho trẫm, bắt đầu từ ngày mai” rồi giơ tay ra bắt vật nhỏ
“A” thái hậu bị con trai bắt mất thú con xụ mặt nhưng nghĩ tới ngày mai liền vui vẻ nói
“thú con, mai ta lại chơi với ngươi”
“Cung tiễn mẫu hậu”
“Ừ”