Đọc truyện Sủng Thiếu Gia, Tuyệt Đối – Chương 33
Edit: Rau Chân Vịt. Beta: Hắc Thiên
“Thiếu gia, bên này là khu động vật kỳ quái.” Cả bọn Cali dạo quanh khu thực vật kỳ lạ xong, tiến đến khu triển lãm động vật.
“Oa, đây là loài động vật gì?” “Đó là loài tạp giao giữa sói và sư tử, thật đáng yêu!” “Mẹ ơi, kia là gì?” “Đó là khỉ con và gấu con, đáng yêu giống như cục cưng của chúng ta~ ”
Xem ra, khu động vật kỳ quái này có nhiều người xem hơn so với khu bên kia. Cali rướn cổ lên, động vật phía trước đã bị đầu người che khuất, nhưng vóc dáng này của cậu, khó có thể nhìn thấy.
Thiếu gia thế mà không tìm ta giúp đỡ? Ái Đức Hoa hai tay nâng… eo Cali lên, đem hai chân cậu khoát lên vai mình. Cali thuận lợi thấy được thứ ở xa xa kia, cũng rất bối rối luống cuống. Chà, cứ nghĩ kiểu ngồi trên vai này lúc mười tuổi được thử là lần cuối cùng, không ngờ hiện tại mười bốn tuổi, còn có thể làm trải nghiệm lại, cũng không biết nên nói gì.
Tại sao lại nhớ tới chuyện ở hiện đại? Cali vỗ vỗ đầu, đừng mơ tưởng, ngươi không thể quay về. Hơn nữa, ngươi trở về, nhóm người Vistor phải làm sao? Ngươi bỏ được sao?
Khi nào mà, bọn hắn lại trọng yếu ở trong lòng cậu như thế?
“Thiếu gia.” Lộ Thực quơ quơ tay trước mặt Cali, “Tay ngươi che mất mặt của hồ ly.”
“…” Cali yên lặng vòng tay trên cổ Ái Đức Hoa, “Chờ một chút ta sẽ xuống, ngồi trên vai chân sẽ tê hơn.” Vistor đi ở phía sau, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mông cậu. Có điểm muốn… Cắn vào a…
Dường như cảm ứng được cái gì, Cali bỗng nhiên thẳng lưng, “Thả ta xuống.”
Vistor híp híp mắt, hắn và thiếu gia quả nhiên tâm ý tương thông a. Nhưng động tác kế tiếp của Cali cũng không như ý muốn của hắn. Cali xuống, chạy mất!
Sao lại thế này? Hạ Lạc nhanh chóng đuổi theo, những người khác cũng theo sát.
****
Đã chết rồi sao? Cali chạy đến một bụi cỏ, lôi ra đống đồ trên cơ thể người nọ. Cơ thể trắng nõn, trên mặt lại có vảy, tóc màu xanh biếc, sắc mặt trắng bệch, như thể chuẩn bị ngất đi. Đây là người? Tại sao lại ở chỗ này? Cali vẫy vẫy tay với nhóm “người hầu” đang đuổi tới, ý bảo mọi người lại đây.
“Thiếu gia, ngài lại muốn đem người lạ về nhà!” Ngả Lệ Lợi nhíu mày, những lần thiếu gia mang người về đều không ngoại lệ biến thành tình địch, mà lần này cũng khó nói được.
“Ngươi đây là gián tiếp nói ta thực tốt bụng sao?” Cali đứng lên, ánh mắt ý bảo nhóm Vistor đem người hôn mê trên đất xử lý, “Ngươi có thể cảm thấy ta rộng lòng từ bi, hoặc là lăng nhăng, rất nhiều việc, đối với ta mà nói không là gì, nhưng nếu ngươi muốn ta cứ như vậy mặc kệ một sinh mệnh đang dần biến mất, đây cũng quá có lỗi với lương tâm của ta!”
Thiếu gia, tức giận.
Qua nhiều năm, bọn họ lần đầu tiên thấy cậu tức giận như vậy.
Xã hội Anh quốc vào thế kỷ mười chín chính là cá lớn nuốt cá bé, có vô số người chết đói hay chết cóng ở đầu đường là bình thường, nào có người nhàm chán đi thu nhận, giúp đỡ những kẻ bên bờ vực tử vong?
Đạo đức của xã hội này! Cali cắn chặt răng. Vô tình, lãnh khốc, một xã hội tàn nhẫn!
Có thứ gì đó, dần lên men trong lòng cậu…
Nếu như ở hiện đại, những người này sẽ không vô tình như vậy. Cali quyết định, cậu muốn cố gắng để tâm dễ chịu một chút.
Cali quyết định làm chuyện gì, cho tới giờ đều có thể khiến người ta nhìn với cặp mắt khác.
****
“Ngươi đã tỉnh?” Một cái khăn mặt đặt trên trán hắn. Đôi đồng tử màu xanh lục sâu thẳm nhìn chằm chằm Cali đang ngồi bên giường, là y đã cứu ta?