Sủng Thê Làm Vinh

Chương 115


Đọc truyện Sủng Thê Làm Vinh – Chương 115


Qua Đoan Ngọ, Thái Hậu trở lại kinh thành.

Văn võ bá quan đến kinh giao nghênh đón phượng giá của Thái Hậu vào thành, Đế hậu và nam nữ tông thất nghênh đón ở cửa cung.

Cuối cùng không có sai lầm, bình bình an an đón Thái Hậu vào Từ Ninh Cung.

Ngày hôm sau bà ta lập tức cho người tới truyền Kỷ Thanh Y tiến cung nói chuyện.

Từ Ngũ Đài Sơn đến kinh thành, dọc theo đường đi tàu xe mệt nhọc, Thái Hậu lại lớn tuổi, Kỷ Thanh Y vốn tưởng Thái Hậu nhất định sẽ nghỉ ngơi mấy ngày, không nghĩ tới mới qua một ngày liền tuyên nàng.

Nàng không dám chậm trễ, thay đổi triều phục phiên vương thế tử phi, ngồi xe liễn tiến cung, một đường đi vào Từ Ninh Cung.

Tiểu thái giám dẫn nàng đi thiên điện, làm nàng ở đây chờ Thái Hậu tuyên triệu, sau đó liền rời đi.

Có lẽ do Thái Hậu lâu không cư trú trong cung, thiên điện có vẻ có chút trống trải.

Kỷ Thanh Y ngồi một hồi, liền phát hiện không thích hợp.

Nàng là vãn bối, nhưng cũng là quận vương thế tử phi, không có đạo lý ném nàng ở thiên điện không nói câu nào.


Không có người dâng trà, không có cung nữ tới hầu hạ, ngoại trừ hai tiểu cung nữ khoanh tay đứng hầu ở cửa thiên điện, lại không có bóng dáng những người khác.

Trong lòng Kỷ Thanh Y trầm xuống.

Nàng và Từ Lệnh Sâm là tân hôn, cho dù trưởng bối muốn gặp mặt cũng nên là đồng thời thấy hai bọn họ, Thái Hậu biết rõ Từ Lệnh Sâm đi Binh Bộ có việc, chỉ kêu một mình nàng đến đây, lại bỏ quên nàng ở chỗ này, tạm thời không biết có ác ý hay không, nhưng nhất định không có ý tốt.

Nếu Bảo Linh bị người vắng vẻ như thế, chỉ sợ đã sớm ngồi không yên.

Chỉ sợ Thái Hậu chính là đánh chủ ý này.

Nhưng vì sao chứ?
Chính mình và Thái Hậu chưa bao giờ gặp mặt, cũng không đắc tội bà ấy.

Dù sao nàng không thẹn với lương tâm, còn về Thái Hậu làm như thế nào đó là chuyện của bà ấy.

Nghĩ thông suốt, Kỷ Thanh Y ngược lại không nóng nảy, cũng không ngồi nghiêm chỉnh như lúc nãy, nàng thả lỏng đánh giá cảnh xuân ngoài cửa sổ.

Ước chừng đợi một khắc, ngoài cửa mới vang lên tiếng bước chân, Kỷ Thanh Y ngẩng đầu, thấy một nữ tử tuổi trẻ tiến vào.

Nàng khoảng mười lăm mười sáu tuổi, mặc áo ngoài thêu chữ phúc hồ lô, áo trong lụa trắng cổ đứng thêu lá trúc, váy màu trắng thêu chỉ bạc, gót sen nhẹ nhàng thướt tha.

“Biểu tẩu!” Nàng ôn nhu gọi một tiếng, đi vào trước mặt Kỷ Thanh Y.

Kỷ Thanh Y thấy rõ dung mạo nàng, mặt trứng vịt, mày đẹp quỳnh mũi, môi mỏng, phi thường giống Tiết Uyển Tiết Dung, vừa thấy còn tưởng là Tiết Uyển.

Nhưng giọng nói không giống, khí chất cũng không giống.

Không đoan trang tú lệ, khí độ thanh hoa giống Tiết Uyển Tiết Dung, nàng lại là vai thon eo nhỏ, suy nhược ôn nhu, giữa mày có nhàn nhạt ưu sầu, vừa thấy đã sinh lòng thương tiếc.

Kỷ Thanh Y lập tức phản ứng lại, vị này nhất định là tam tiểu thư An Hương Hầu phủ, nhưng vì đối phương không tự nói thân phận, nàng vẫn đứng lên, hỏi một câu: “Là Tiết tam tiểu thư sao?”
Đôi mắt Tiết Ký Thu hơi mở, giống như vô cùng kinh ngạc: “Chẳng lẽ biểu ca không nói với biểu tẩu muội vẫn luôn ở Từ Ninh Cung cùng cô tổ mẫu sao?”
Tiếng nói vừa dứt, nàng đột nhiên ý thức được chính mình nói sai, trên mặt hiện lên một tia ảo não, lại thực mau biến mất không còn: “Biểu tẩu nói không sai, muội là Tiết tam, tên là Ký Thu, vẫn luôn ở trong cung.”
Thấy trên bàn trước mặt Kỷ Thanh Y rỗng tuếch, nàng lập tức xin lỗi: “Buổi sáng cô tổ mẫu thức dậy sớm chút, vừa rồi vẫn đang nghỉ ngơi.


Tẩu đã đến, cung nữ cũng không bẩm báo, là chúng ta không tốt, vắng vẻ tẩu, biểu tẩu ngàn vạn đừng nóng giận.”
Miệng nàng nói xin lỗi, trên mặt lại một tia xin lỗi cũng không có, lúc ở Bình Dương Hầu phủ, Kỷ Thanh Y bị chậm trễ cũng không ít, bởi vậy nàng đã sớm dưỡng thành tính tình “người khác là người khác, ta là ta, ta sẽ không bởi vì người khác làm chuyện thất lễ mà tức giận”.

Bởi vậy, nàng cũng không nói gì, đạm đạm cười: “Là ta tới lỗ mãng, không tính toán thời gian, không biết hiện tại Thái Hậu có tiện không?”
Sắc mặt Tiết Ký Thu khẽ biến.

Nàng không nghĩ tới Kỷ Thanh Y sẽ không tiếp chiêu.

Tốt nhất là Kỷ Thanh Y tức giận, phát hỏa, nàng liền có cơ hội.

Nếu Kỷ Thanh Y nói không ngại, không tức giận, nàng cũng có chiêu.

Lại không ngờ Kỷ Thanh Y tránh nặng tìm nhẹ căn bản không tiếp lời chính mình.

“Đã rửa mặt chải đầu xong.” Tiết Ký Thu khiêm tốn cười: “Đang chờ biểu tẩu.”
Kỷ Thanh Y cũng ôn nhu nói: “Làm phiền Tiết tiểu thư dẫn đường.”
Trong lòng Tiết Ký Thu nhảy dựng.

Kỷ thị thế nhưng kêu chính mình dẫn đường.

Nàng đường đường là tam tiểu thư An Hương Hầu phủ, lại không phải cung nữ trong cung, Kỷ thị chẳng qua là biểu tiểu thư gửi nuôi ở Bình Dương Hầu phủ, nói trắng ra là chính là một thứ dân, thế nhưng sai sử nàng giống sai sử hạ nhân.

Kỷ thị cho rằng chính mình là ai?
Ý niệm hiện lên, ánh mắt Tiết Ký Thu lạnh lùng, trên mặt lại ý cười doanh doanh: “Muội chính là tới đón biểu tẩu, chúng ta đi bên này.”

Thái Hậu ở thứ gian Từ Ninh cung đón nhận Kỷ Thanh Y quỳ lạy, sau khi Kỷ Thanh Y đứng lên, Thái Hậu vẫn chưa ban ngồi cho Kỷ Thanh Y, chỉ lấy một đôi mắt trên dưới đánh giá Kỷ Thanh Y.

Kỷ Thanh Y tất nhiên sẽ không ngẩng đầu, lại có thể cảm giác được ánh mắt kia kiêng kỵ và xem kỹ.

Không biết là ai “xuy” một tiếng, hình như là từ trong lỗ mũi phát ra khinh thường, Kỷ Thanh Y cúi đầu đứng không động, phảng phất giống như không nghe thấy.

Tiết Ký Thu thấp giọng nói: “Cô tổ mẫu, biểu tẩu vẫn còn đứng.”
Thái Hậu dừng một chút, nói: “Ban ngồi đi.”
Kỷ Thanh Y còn chưa kịp tiến lên tạ ơn, liền nghe được Thái Hậu không cho là đúng nói: “Lớn lên đích xác không tầm thường, trách không được Lệnh Sâm sẽ đồng ý việc hôn nhân này.”
Ý là Từ Lệnh Sâm coi trọng sắc đẹp của nàng.

Trong lòng Kỷ Thanh Y thực không thoải mái, nhưng cũng biết nơi này là Từ Ninh Cung, nữ nhân trên kia là Thái Hậu, nữ nhân tôn quý nhất toàn bộ vương triều, người dưới mái hiên, cho dù bất mãn hơn nữa, cũng không thể không cúi đầu.

Kỷ Thanh Y ngồi xuống, Thái Hậu nói: “Nghe nói cha mẹ ngươi song vong, trong nhà chỉ có một ấu đệ, vẫn luôn không có người giáo dưỡng, gởi nuôi ở Bình Dương Hầu phủ?”
Giọng nói của bà ta biểu lộ khinh mạn rõ ràng, rõ ràng khinh thường xuất thân của Kỷ Thanh Y.

Nhưng bà ta nói chính là thật sự, Kỷ Thanh Y cũng cảm thấy không có gì phản bác, cha mẹ song vong không phải nàng mong muốn, sống nhờ Hầu phủ nàng cũng không làm chuyện gì thất lễ, bởi vậy nàng không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Thái Hậu nói đúng, cháu dâu và ấu đệ đích xác ở nhờ Bình Dương Hầu
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.