Đọc truyện Sủng Phi – Triêm Y – Chương 9: Nhập Kinh
Edit: Linh
Tông Chính Lâm về đến Thịnh Kinh, rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm. Hắn tự cho rằng chỉ cần rời khỏi nơi xấu hổ là thành Thanh Châu kia, liền có thể khôi phục lại thành Lục Hoàng tử – người ngày thường làm việc kín đáo, bình tĩnh tự chủ. Mà bản thân hắn cũng quyết sẽ không để cho bản thân bởi vì phần áy náy mà khiến cho cả người khó chịu. Những cảm xúc kỳ quái, cũng không còn nữa tồn tại.
Sự thật đã đúng như hắn suy nghĩ, mấy ngày sau đó, Tông Chính Lâm quả nhiên tâm tình đã bình phục, tuy làm việc có chút bất loạn. Vì thế Lục Hoàng tử Tông Chính Lâm càng thêm nghiêm cẩn kiềm chế bản thân, cảm thấy đúng là vì bản thân không đủ đoan chính, mới dẫn đến cảm giác hoang đường kia, có sự dao động trong tâm tình. Vì vậy, bình thường khi rảnh rỗi Tông Chính Lâm có vài phần thiên vị với việc vẽ tranh luyện chữ để giúp tu thân dưỡng tính .
Tâm tình của Thục phi nương nương hơi khác với Tông Chính Lâm, khác với sự bình tĩnh của Tông Chính Lâm, Thục phi lại là nóng vội. Sau khi tiểu nhi tử hồi kinh, nghe Điền Phúc Sơn hồi bẩm, tính tình hính như lại thêm vài phần đạm bạc, nếu cứ thế này thì phải thế nào cho phải? ? ? Vì thế Thục phi đành phải nghĩ biện pháp, ra sức dùng chút thủ đoạn với Nguyên Thành hoàng đế.
Lời bên gối lần này của Thục phi, Nguyên Thành hoàng đế để ở trong lòng. Ông cũng sai người âm thầm điều tra tình hình hậu viện các hoàng tử, lại phát giác ra đâu chỉ một mình Tông Chính Lâm có vấn đề!
Đại hoàng tử Tông Chính Thuần vắng vẻ chính phi, sủng ái một tiểu thiếp có gia cảnh là thương gia, độc sủng đã ba tháng. Thái tử thì càng vô liêm sỉ! dám nuôi dưỡng tiểu quán! Tứ hoàng tử Tông Chính Vân tuy cùng chính phi rất hòa thuận, nhưng con nối dòng dưới gối quá mức đơn bạc, chỉ một nam một nữ. Ngũ hoàng tử Tông Chính Minh có hai nam một nữ, nhưng cũng nuông chiều quá mức thứ phi, dám dung túng thứ phi còn được phép đưa vào tông diệp hoàng gia, vị trí còn trên cả sườn phi. Quả thực còn thể thống gì! Lục hoàng tử bởi vì chưa đại hôn, hậu trạch cũng không có người không hiểu quy củ . Nhưng mà toàn bộ hậu viện của Lục hoàng tử lại quá biết quy củ , phủ viện lại giống như toà miếu vậy!
Nguyên Thành hoàng đế cả ngày bận việc chính sự, lúc rảnh rỗi lại có giai nhân làm bạn, liền sơ sót việc hậu viện của nhi tử. Bây giờ điều tra thấy, tức giận đến mức ném cả khay trà. Đi đi lại lại trong ngự thư phòng một lúc lâu, trực tiếp đưa ra một đạo thánh chỉ, gửi đến các châu. Một ngày sau lại tuyên mọi người đến ngự thư phòng, răn dạy một chút, nghiêm lệnh quản lý hậu trạch của mình, cũng phải giáo dưỡng con nối dòng. Thái độ vô cùng cứng rắn. Còn đặc biệt lưu Thái tử lại, phát một cơn giận thật lớn.
Kể từ đó, Tông Chính Lâm trở lại thành một vì hoàng tử với sắc mặt không hề đẹp mắt.
Thực hiện đúng theo ý chỉ của Nguyên Thành hoàng đế, Tông Chính Lâm về phủ liền tuyên triệu Khổng thị và Ngũ thị đến nói chuyện. Đến khi hai người bọn họ đều đã đến, thì chỉ trầm mặc nhìn hai người một lát, rồi lạnh lùng mệnh lệnh: “Từ hôm nay trở đi, thủ nghiêm bổn phận, cẩn thận ngôn hành, không được gây chuyện.” Nói xong phẩy tay áo bỏ đi.
Khổng thị và Ngũ thị vô duyên vô cớ bị giáo huấn, cẩn thận cân nhắc trong ý tứ trong lời nói của hắn, hoàn toàn không hiểu.
Điền Phúc Sơn ở một bên nghe Tông Chính Lâm răn rạy hai nàng xong, há hốc mồm.
Được rồi, Tông Chính Lâm nghe Nguyên Thành hoàng đế trách cứ xong, không hề nghĩ ngợi, tự động đem trọng tâm đặt vào việc quản lý hậu trạch cho tốt, còn cái việc muốn chú trọng vào con nối dòng, coi như là thuận tiện nghe thấy mà thôi.
Sau khi Nguyên Thành hoàng đế nghe ám vệ hồi báo việc Lục hoàng tử sau khi trở về đã răn rạy thị thiếp , quả thực bất đắc dĩ đến cực điểm. Đứa con trai này thật sự là rất giữ quy củ . Không hề nghe ra ý tứ của ông. Chẳng lẽ phải tuyên hắn vào, chỉ vào hắn mà nói: “Ngươi đi ngủ với nữ nhân cho ta” ? ? ? Nguyên Thành hoàng đế còn chưa mặt dày đến thế! Nhưng cũng rất may mắn, ý chỉ tuyển tú nữ đã đưa đến các châu, tổng tuyển tú năm nay cũng không còn xa, đến lúc đó cẩn thận chọn vài cô nương có dáng vẻ xuất chúng, nhân phẩm tốt một chút, lại xuất thân thế gia cho Lục hoàng tử vậy, chắc chắn sẽ có người hữu dụng. Cũng nên trách ánh mắt Thục phi không tốt, chọn cho con trai hai kẻ như dưa vẹo táo nứt, ông ta lại thêm chán ghét với hai thị thiếp kia.
Một ngày sau, Tông Chính Lâm nghe được ý chỉ tuyển tú trước tiên , vẻ mặt hơi giật mình. Lúc đến thỉnh an Thục phi, lại nghe nói Nguyên Thành hoàng đế sẽ chọn cho bản thân hắn vài người đức hạnh đoan chính, tướng mạo xuất chúng để nhập hậu trạch, trong lòng liền có vài phần không kiên nhẫn. Đáng tiếc hoàng mệnh không thể trái, huống chi mẫu phi nhà mình hình như rất là cao hứng. Tông Chính Lâm luôn là một đứa con hiếu thảo, nên không thể vì “Việc nhỏ” này mà khiến cho Thục phi không vui, nên hắn chỉ đành thấp giọng đồng ý.
Tháng 3 năm Chương Hoà thứ mười một, Mộ Tịch Dao bái biệt Mộ Kính Châm và Vu thị, lại tạm biệt với Mộ Tịch Trừng, sau đó mang theo thứ muội Mộ Tịch Đình ngồi xe ngựa đi Thịnh Kinh.
Trên đường mất hơn một tháng, sau khi đến Thịnh Kinh. Phân phó Triệu Thanh trực tiếp đánh xe đến nhà ngoại tổ của Mộ Tịch Dao , lại sai Huệ Lan và Mặc Lan chuẩn bị sắn lễ gặp mặt chào hỏi mọi người .
Ngoại tổ phụ Mộ Tịch Dao, làm quan chưa đến mức được tấu bái trước điện rồng, là quan tam phẩm Thái Thường Tự Khanh. Ngoại tổ mẫu sớm đã qua đời. Hai người cậu, cũng đều nhậm chức ở Thịnh Kinh. Đại cữu là quan tứ phẩm Thiếu Khanh ở Đại Lý Tự, nhị cữu là quan ngũ phẩm chức Tham Nghị Thông Chính Tư. Hai vị biểu ca còn đang đọc sách ở bên ngoài, chuẩn bị tham dự kỳ thi mùa xuân sang năm. Trong nhà cô nương chưa lấy chồng cũng chỉ còn một vị biểu tỷ, chỉ lớn hơn so với Mộ Tịch Dao tám tháng. Cũng là tú nữ đợt này, về sau cũng se cùng tiến cung tham gia tuyển tú.
Mộ Tịch Dao mang theo Mộ Tịch Đình bái kiến một nhà ngoại tổ phụ, lại sai Mặc Lan chuẩn bị lễ chào hỏi, đưa những loại đặc sản mà Vu thị đã chuẩn bị sẵn dâng lên. Người một nhà vui vui mừng mừng, hòa thuận ăn cơm xong, là thu xếp nghỉ ngơi, sau hi nói vài câu, liền đều tự về chỗ ở. Hiện giờ cách ngày sơ tuyển chỉ hơn nửa tháng, Mộ gia tỷ muội liền ở cùng một sân. Cách vách là sân viện của biểu tỷ của Mộ Tịch Dao.
Sau mấy ngày, nhóm ba người biểu tỷ muội Mộ Tịch Dao cũng dần quen thuộc, thường xuyên cùng nhau nói chuyện dùng trà.
Mấy ngày trôi qua, một phong ngoài ý muốn gởi tới, khiến Mộ Tịch Dao vô cùng vui sướng. Thì ra Đệ Ngũ Ngọc Oánh nghe được tin nàng đến Thịnh Kinh, liền mời nàng ngày hôm sau tham gia hội ngắm hoa. Hội ngắm hoa này vốn đã vang danh, lúc ngày lại là cuối xuân đầu hạ, đúng là thời tiết tốt nhất để ngắm hoa. Tịch Dao vội đáp ứng. Biết Đệ Ngũ Dật Triều đã trở thành phụ tá cho Lục hoàng tử Tông Chính Lâm, Mộ Tịch Dao tâm tình thoải mái, chỉ cảm thấy mình đã không uổng công tâm tư tính toán một phen.
Ngày đó, Đệ Ngũ Ngọc Oánh mang theo tỳ nữ, từ sớm đã đến đình hóng mát đã hẹn trước. Khi kiệu mềm của Mộ Tịch Dao đến nơi, đã thấy nàng ở bên kia nhìn quanh, khẽ cười bèn đứng lên. Lại sai Triệu Thanh dẫn theo thị vệ đi xung quanh bảo vệ, còn mình thì tự đi vào quán trà.
Đầu tiên lại là một màn giới thiệu, Mộ Tịch Dao lại trêu ghẹo Đệ Ngũ Ngọc Oánh càng lúc càng xinh xắn. Bốn người nói nói cười cười, một phen náo nhiệt. Trong vườn gấm hoa rực rỡ, đủ các loại hoa quý hiếm thấy, màu sắc sinh động , tươi sáng, nhìn ngắm vô cùng đẹp mắt. Lúc này vừa đúng là thời gian các tú nữ nhập kinh chuẩn bị tuyển tú, dọc đường đi liền gặp vài cô nương tuổi trẻ, đều là từng nhóm tốp năm tốp ba, khe khẽ nói nhỏ. Vừa đúng với câu, người còn kiều diễm hơn hoa.
Đợi đến khi mọi người du ngoạn vui vẻ, nói lời từ biệt với Đệ Ngũ Ngọc Oánh, Mộ Tịch Dao liền đề nghị tiện đường đi điều hương quán chọn mua huân hương. Vì thế biểu tỷ muội ba người liền ngồi kiệu đi.
Đối với huân hương, Mộ Tịch Dao cũng không thích lắm. Mua “Đinh chỉ “, cũng chỉ vì để dùng lúc ra ngoài, có thể che đậy mùi thơm của cơ thể tự phát ra sau khi dùng đan dược. Dù sao đối với nam nhân mà nói, có chút diệu dụng, chỉ có thể để một mình người đó biết. Cho nên đối với chút tiểu tiết này, Mộ Tịch Dao từ trước đã cẩn thận suy nghĩ, chuẩn bị rồi.
Ước chừng ngồi kiệu khoảng một một nén nhang, là tới cửa điều hương quán. Mộ Tịch Dao vén nửa rèm kiệu, vừa ngẩng đầu, liền thấy quán điều hương của Thịnh Kinh cũng là một cửa hàng bốn gian thông nhau, so với phân quán ở Thanh Châu thì thực sự hơn rất nhiều. Trong quán người đến người đi, tất cả đều là nữ tử trẻ tuổi. Ngoài cửa cũng là nghênh đón người tới tiễn bước người đi, làm ăn rất là thịnh vượng. Chủ quán còn cố ý ở thiết kế mặt sau cửa mở rộng , đặt thêm mấy chiếc ghế ngồi và phòng nhỏ, để cho tỳ nữ hoặc thị vệ đi cùng khách quý nghỉ tạm hoặc những xe ngựa tạm dừng trong điếm đều có chỗ dừng chân, rất chu đáo.
Chúng nữ đi vào, đều tự chọn được huân hương, được chủ quán tiễn khỏi đại môn, nhuyễn kiệu lại khởi hành hồi phủ.
Đột nhiên bên kia ngã tư truyền đến tiếng tuấn mã cùng đám người khóc la. Mộ Tịch Dao cảm giác thường sâu sắc và nhạy cảm hơn người khác, lập tức quay đầu, đã thấy một con ngựa điên, đột nhiên từ góc đường lao ra, lao thẳng về hướng nữ khách đứng trước cửa quán.
Mộ Tịch Đình đứng và đám tỳ nữ đứng ở phía trước, vừa hay thành người đứng mũi chịu sào.
“Tịch Đình!” Mộ Tịch Dao kinh hô.
Mộ Tịch Đình sớm đã bị doạ ngây ngốc, sợ tới mức chân đều nhũn ra run lên. Nha hoàn bên cạnh sắc mặt cũng trắng bệch, không hề có phản ứng lại. Mộ Tịch Dao bất chấp tất cả, chạy vội hai bước, một tay giơ ra, lôi kéo muội muội chạy về phía trong quán. Vừa chạy vừa dẫn nhóm nữ quyến xung quanh chạy vào cửa tránh né.
Mới bước vào cửa hàng, hai người liền ngã ngồi trên đất, há mồm thở dốc, chân mềm nhũn đến mức không đứng dậy nổi . Lúc này bên ngoài lại vang lên tiếng kinh hô của biểu tỷ. Thì ra là nhóm người trên đường bị kinh sợ, chạy trốn khắp nơi, không hề thành một khối nữa, nhưng lại sảy ra chuyện giẫm đạp lên nhau. Biểu tỷ của Mộ Tịch Dao bị đẩy ngã xuống đất, trên người còn bị người khác đè lên. Mắt thấy là không thể đứng dậy được .
Mộ Tịch Dao thấy con ngựa điên càng ngày càng gần, buông chủ tớ Mộ Tịch Đình ra, lại lao ra khỏi cửa hàng, lại bị dòng người đang hoảng loạn ngăn cản, kéo dài thời gian. Chỉ còn kịp đẩy vị cô nương đè lên biểu tỷ, đã thấy con ngựa kia lao tới rất gần, không thể nào kịp chạy về trong quán. Nàng vô cùng sốt ruột, đã thấy Triệu Thanh từ phía sau chạy qua dòng người, nhảy vào ngã tư đường, chạy như điên về phía mình.
Mộ Tịch Dao miễn cưỡng nâng biểu tỷ dậy, quay đầu cao giọng thét ra lệnh: “Triệu Thanh, tiến lên trảm mã!”
Triệu thanh tuân lệnh, trực tiếp rút bội đao, tiến lên phía trước, dốc toàn lực trảm một đao về con ngựa điên đang lao tới. Phía sau hắn lại có một mũi tên bắn ra, bắn vào giữa đầu ngựa. Ngựa điên ầm ầm đổ xuống. Máu tươi khắp nơi, nhìn rất ghê người, dính cả vào vạt áo của Mộ Tịch Dao.
Mộ Tịch Dao thấy tình hình nguy hiểm đã qua, còn chưa kịp thở phào một hơi, lại phát hiện biểu tỷ bị dọa đến hôn mê bất tỉnh. Vội luống cuống tay chân nâng nàng dậy tựa vào trên người mình.
Lúc này Mặc Lan và Huệ Lan bị tách dòng người ra khóc chạy đến, lên tiếng trách cứ: “Tiểu thư, sao người có thể bỏ chúng nô tỳ qua một bên, còn lao ra đi cứu người! !” Cũng không để ý đến tôn ty phép tắc.
Mộ Tịch Dao trấn an hai đóa hoa lan, để hai người nhanh chóng đỡ biểu tỷ vào kiệu. Lại quay đầu tìm Mộ Tịch Đình, lại an ủi nhẹ nhàng, mới khuyên nàng lên kiệu.
Cuối cùng lại trấn an với mọi người một lần, lại sai người thu thập chỉnh đốn, không được khóc náo, chuẩn bị hồi phủ. Những người này đều có quy củ, nhanh chóng hành động. Trên đường cũng dần dần bình tĩnh trở lại. Chỉ còn xác của con ngựa điên dưới đất, huyết tinh dày đặc, không ai dám tới gần.
Mộ Tịch Dao lo lắng cho biểu tỷ, liền dẫn người vội vàng rời đi. Chỉ kịp sai Triệu Thanh cảm ơn chủ nhân, tha thứ việc hôm nay thất lễ rời đi, ngày sau nhất định đến phủ nói lời cảm tạ.
Sau khi hồi phủ lại là một phen bận rộn, chờ mọi việc an bài thoả đáng, đến khi đi ngủ, đã là lúc trăng lên. Mộ Tịch Dao mệt mỏi trực tiếp đi ngủ.
Lại nói về chủ nhân của mũi tên bắn trúng con ngựa điên kia – Ngũ hoàng tử Tông Chính Minh, lúc chạng vạng thẩm tra vụ việc về con ngựa điên kia, đến Hộ bộ xử lý công việc. Ban đêm phản hồi phủ hoàng tử. Chỉ đến khi rảnh rỗi xuố, mới nhớ đến nàng kia, thật sự không tầm thường. Xem cách trang điểm, sợ là tú nữ tham tuyển lần này. Hôm nay cách khá xa, không thể nhìn rõ ràng, cũng không biết nữ tử quả cảm như thế sẽ có bộ dáng gì, khiến hắn có chút tiếc nuối. Lại nói nàng kia không phải nói sẽ đến phủ cảm tạ sau. Như vậy chẳng phải vừa hay, đây cũng vừa đúng ý của Tông Chính Minh . Chỉ không là, ngày sau nàng đến là mất bao lâu?