Sủng Phi - Triêm Y

Chương 8: Hoang Đường


Đọc truyện Sủng Phi – Triêm Y – Chương 8: Hoang Đường

Edit: Linh​
Mộ Tịch Dao cũng đã lường trước tình hình, thời gian Tông Chính Lâm đến Thanh Châu. Tông Chính Lâm không đợi sau tết mới đến, mà là trước tết hai ngày, đặc biệt chạy tới Thanh Châu, mặc thường phục bái phỏng Đệ Ngũ Dật Triều. Mộ Tịch Dao rất hiếu kỳ, đoán rằng liệu sẽ có việc ba lần bái phỏng linh tinh gì đó không?
Kết quả là giữa trưa ngày thứ hai, Mộ Tịch Dao nhận được thưcáo biệt củaĐệ Ngũ Ngọc Oánh, nói là muốn theo Đệ Ngũ Dật Triều về nhà, kết thúc chuyếnlữ hành lần này. Căn cứ vào việc này, Mộ Tịch Dao kết luận, chuyện này hơn phân nửa là đã thành công. Sau khi Đệ Ngũ Dật Triều về nhà, an bày thỏa đáng mọi việc, bức thư sauchắchẳn sẽ là thư đến từ kinh thành.
Lần mừng năm mới này, đối với Mộ Tịch Dao rất quan trọng. Không nói chuyện khác, đây là lần cuối cùngMộ Tịch Dao còn được ở nhà mẹ đẻ trải qua những giây phút đoàn viên ấm áp . Đợi nàng ở phía sau đó chính là chiếu lệnh của hoàng đế.
Cho nên, khiMộ Cẩn Chi cuối cùng cũng chạy về đến Tri Châu phủ vào lúc giao thừa, đón chào hắn là một Mộ Tịch Dao càng thêm nhiệt tình nghênh đón và ân cần thăm hỏi hơnso ngày xưa. Khiến cho trong lòng hắn cảm thấy bất ổn, sợ Mộ Tịch Dao lại muốn đưa ra cái yêu cầu gì khủng khiếp, hoặc là bản thân sẽ phải chịu tiếng xấu? ? ?
Người một nhà hòa thuận mĩ mãn chào năn mới, Mộ Tịch Dao lưu luyến không rời đưa tiếnMộ Cẩn Chi. Nàng nhìn người thanh niên hăng hái, tiêu sái lên ngựa, quay đầu tặng nàng một nụ cười sang sảng ấm áp sau đó mới đánh ngựa rời đi.
Khoé mắt Mộ Tịch Dao có chút ướt át, nàng áp chế cảm xúc, quay về hậu viện. Không còn nhiều thời gian , nhưng còn có rất nhiều chuyện, cần chuẩn bị.
Ngồi ở vị trí bên cửa sổ trên lầu hai của Tụ Tiên Lâu, nhìn cảnh tượng náo nhiệt người đến người đi phía dưới, Tông Chính Lâm đột nhiên nhớ tới, buổi tối cuối mùa thu năm trước, một giọng nói thật ấm áp ngọt ngấy, cũng không cố ý mềm mại làm ra vẻ nữ nhi. Còn có một cánh tay trắng thuần kia nữa.

Đêm nay, vị Lục hoàng tử điện hạ đoan chính nghiêm túc nhất củaĐại Ngụy triều, lần đầu tiên lâm vào cảnh xấu hổ. Trong giấc mộng của hắn chỉ có một bàn tay trắng nõn để an ủi, lại thêm tiếng nói ngọt ngấy cao thấp nối tiếp, thế mà lại khiến hắn ở trong mộng phóng ra dục vọng tích tụ đã lâu. Sáng sớm khi hắn thức dậy, vẫn mơ hồ nhưng có ấn tượng mông lung. Sắcmặt Tông Chính Lâm rất khó coi, ngồi dậy kéo chăn bông, quả nhiên.
Ngoài cửa vang lên giọng nói của Vệ Chân: “Điện hạ, người đã dậy rồi ?”
“Vệ Chân, đưa nước ấm vào rồi lui ra.” Tiếng nói trầm thấp của Tông Chính truyền vào trong tai Vệ Chân.
Ngoài việc rửa mặt chải đầu ra thì Tông Chính Lâmvẫn oomg một vẻ mặt không biểu cảm ngồi ở trên giường ngẩn người. Tâm tình của hắn thật phức tạp.
Cho đến bây giờ ,tính tình hắn luôn đạm mạc, cử chỉ phong độ, chưa từng khó coi đến mức này? Hơn nữa, đây đã là lần thứ hai vô duyên vô cớ , trong đầu hắn hiện lên hình ảnh này. Thân ảnh yểu điệu thướt tha, bàn tay trắng thuần mềm mại, giọng nói ấm áp mượt mà. Càng nghĩ sắc mặt hắn càng kém. Tông Chính Lâm tự nhận bản thân không nặng nữ sắc, hậu viện chỉ có hai thị thiếp, nhưng không thể kích thích nổi dục vọng trong hắn. Mỗi lần bản thân mặt đối với các nàng đều rất là miễn cưỡng trải qua.
Nhưng mà hiện giờđang xảy ra chuyện gì? Bản thân hắn lại đối với một tố nữ chưa hề biết mặt, sinh ra tâm tư xấu xa như thế, đây quả thực cũng là một loại mạo phạm. Nội tâm Tông Chính Lâm dị thường phiền chán.
Rốt cục đợi được đến khi điện hạ nhà mình đẩy cửa bước ra , Vệ Chân ngẩng đầu nhìn sắc trời đã muộn, đã là giờ Tỵ. Trong ngày thường điện hạ giờ mẹo đãthức dậy, đánh quyền luyện kiếm ở trong sân. Tại sao hôm nay lại phá lệ, ngay cả việc luyện quyền cũng bỏ lỡ? Phải biết rằng, từ khiLục hoàng tử Tông Chính Lâm bốn tuổi, đã bắt đầu đứng tấn đánh quyền, sau lại tập kiếm. Mỗi ngày cần cù luyện tập, chưa bao giờ gián đoạn. Dù là đổ mưa hay rơi tuyết, cũng chuyển thành luyện công trong phòng, chưa từng buông lỏng.

Sáng sớm hôm nay điện hạ, lại gọi nước, chẳng lẽ… Nhưng điều này cũng không đúng a, dù có là chuyện đó thì thời gian cũng không thể lâu như vậy. Vệ Chân cảm thấy đoạn thời gian gần đây, điện hạ càng ngày càng cổ quái . Hơn nữa ngoài việc thở dài lần trước, đây là lần thứ hai điện hạ rất khác thường.
Lại đánh giá một chút, biểu cảm của điện hạ không hề thua kém băng đá. Vừa rồi bản thân chỉ lo đánh giá canh giờ, lại phân tâm nghĩ đến những điều kỳ lạ của điện hạ. Lúc này mới chú ý đến, một thân băng hàn của người phía trước, đây là cái loại hơi thở mãnh liệtkêu người khác chớ đến gần. Sao lại thế này? ? Cũng chỉ mới một buổi tối, tại sao tất cả đều không giống với trước ? ? Lúc đi ngủ tối hôm qua vẫn còn rất tốt mà.
Kể cả Vệ Chân bị đánh vỡ đầu, cũng tuyệt đối không thể tưởng được, tất cả mọi nguyên do, đều chỉ là một hồi mộng xuân của Lục điện hạ.
Trong khoảng thời gian này cuộc sống của Mộ Tịch Dao rất khá. Tuy rằng luyến tiếc khoảng sân viện này, luyến tiếc gia đình này, trong mỗi đêm dài yên tĩnh, cũng rất thất vọng, nhưng có thể ở trước khi thánh chỉ truyền đến, lại có thể xuất môn thêm vài lần nhìn xem thế gian bên ngoài, tự do hô hấp không khí ở triều đại này, coi như cũng là một loại an ủi .
Đại Ngụy là một triều đại tương đối cởi mở, cũng không cấm nữ tử đọc sách biết chữ. Mặc dù không tiến bộ đến mức cho nữ tử đi học, ai ai cũng đều có thể đến học đường , nhận được sự giáo dục mọi trình độ, nhưng cũng có thư quán tư nhân mở ra. Mỗi Châu mỗi Thành đều có thư quán, học đường, người người đọc sách, có người có công danh, các công tử tiểu thư thế gia đều có thể đến mượn đọc hoặc là sao chép sách.
Mộ Tịch Dao mỗi tháng đều sẽ đến học quán vài lần. Tuy rằng trong nhà có không ít sách, nhưng đều là kinh sử tử tập, sách luận, thống trị sông hồ, hoặc chuyện quan trọng nông thương. Mộ Tịch Dao ở trong Châu Thành học quán, mượn đọc khá nhiều du ký, tạp ký, truyện ký về các nhân vật, thậm chí còn mượn cả các bộ sách thoại bản, hí kịch, hoặc là sách về tài nghệ kỳ môn. Những loại này Mộ Tịch Dao đều rất thích.
Hôm nay nàng cũng đang ở trong thư quán chậm rãi lật xem tạp ký Dự Châu, xem sách mới thấy khác xa so với phong thổ Thanh Châu, Mộ Tịch Dao bị thu hút. Đang chuyên chú xem tập tục thưởng hôn của Dự Châu, đang mê mải xem sách, lại bị Mặc Lan nhấc váy chạy tới nhắc nhở là đã đến thời điểm hồi phủ . Mộ Tịch Dao cũng không nỡ bỏ , vẫn khép sách, vừa cẩn thận vuốt gáy sách, mới đứng dậy đi đến trước giá sách, nâng tay đem bộ sách để về chỗ cũ.

“Tiểu thư, người là người yêu quý sách vở nhất mà Mặc Lan được gặp qua đó.”
“Đáng tiếc, nhiều như sách tốt như vậy, lại không đủ thời gian .” Mộ Tịch Dao cười nói, trong giọng nói là nỗi tiếc nuối thật sự rất rõ ràng.
“Vậy qua mấy ngày Mặc Lan lại theo tiểu thư đến.”
Mộ Tịch Dao hơi giật mình một lát, lại cười mà không nói. Không phải là thời gian hôm nay không đủ , là sau này, chắc sẽ khó mà được giống như hiện thời tự do ra vào thư quán như vậy. Mộ Tịch Dao nghĩ, thần sắc lại có thêm vài phần ảm đạm.
“Về thôi.” Liền mang theo Mặc Lan nhẹ bước chân, hướng ra phía ngoài mà đi. Cũng không ngờ rằng, cách cửa lớn của thư quán có vài bước, một thanh niên dáng vẻ thư sinh, bỗng nhiên đi đến rồi thi lễ, sau đó đứng lại, bất an không yên ngẩng đầu nhìn về phía Tịch Dao. Mộ Tịch Dao kỳ quái nhìn người vừa đến, không phải người nàng quen biết. Lại nghiêng đầu hìn Mặc Lan, Mặc Lan cũng là không hiểu ra sao, nhẹ nhàng lắc đầu.
Vị thư sinh kia hình như cũng có chút không được tự nhiên, sắc mặt càng ngày càng đỏ, sau đó thở sâu, nghiêm cẩn nói với Mộ Tịch Dao: “Quấy rầy tiểu thư thật sự là không phải. Nhưng mà “, người đó lại điều chỉnh hô hấp: “Tại hạ ngưỡng mộ tiểu thư đã lâu. Mỗi lần tiểu thư đến thư quán, tại hạ đều ngồi cách bàn cùng tiểu thư mà.” Sau lại nói không nên lời nói, chỉ ngốc ngốc đứng đó, khoanh tay nắm chặt.
Mộ Tịch Dao hóa đá . Mặc Lan thì trợn tròn mắt, vừa sợ hoảng quay đầu nhìn Tịch Dao, hoàn toàn không biết việc này là như thế nào . Ở Đại Ngụy, cũng không cấm nữ tử chưa kết hôn được xuất môn giao hữu, cho nên ngẫu nhiên cũng có người lớn mật, biểu đạt ái mộ đối với những nữ tử mà mình hâm mộ.
Vấn đề là, nơi đây là thư quán, nhưng lại là trước mắt bao người. Biểu cảm trên mặt của Mộ Tịch Dao như bị đông cứng lại. Con bà nó (khụ: nguyên văn nhé), đây là lưu luyến tình cảm ở trong thư viện cổ đại? ? ? ?
Mặc Lan cũng sắp muốn khóc, tại sao lần trước là hoàn khố, lần này thay thành thư sinh ? ? ? Tuy rằng sự việc hoàn toàn khác nhau, nhưng lại đều là một loại vô lễ rất đường đột. Nếu để phu nhân biết được, thì nên như thế nào cho phải? ?

Vẫn là Mộ Tịch Dao điều chỉnh lại trước. Cũng không trực tiếp cùng vị thư sinh kia nói chuyện, mà là hỏi Mặc Lan: “Mặc Lan, vị công tử này là? ?” Cũng không cần Mặc Lan trả lời, sau đó lại như bừng tỉnh đại ngộ nói với vị thư sinh kia: “Xin chào Trương công tử. Chắc là lần trước tiểu nữ chưa nói rõ ràng. Đây là do tiểu nữ không tốt. Nhưng mà, này… Thật sự không quá thích hợp.” Dứt lời, hơi thi lễ tỏ vẻ có lỗi, liền tiêu sái rời đi.
Hiện tại đầu óc Mặc Lan đang xoay như chong chóng. Cái gì mà Trương công tử , còn có lần trước. Lần trước? ? Hay là… Thì ra là thế, chắc là tiểu thư cố ý. Lại lặng lẽ thấy tiểu thư thật sự là rất nghịch ngợm . Trong lòng cười thầm không thôi.
Mặc Lan thì có tâm tình thật tốt, nhưng không có nghĩa là tâm tình mọi người đều tốt. Vị thư sinh kia vẫn đứng thẳng tắp lăng lăng ngốc ngốc ở nơi đó, hơn nửa ngày mới phản ứng lại, bộ dáng như là chịu đả kích lớn, một mình thấp giọng thở dài: “Ta không là Trương công tử gì gì đó…” Sau đó thất hồn lạc phách ảm đạm rời đi.
Còn có một người tâm tình liền càng tệ hơn. Tông Chính Lâm toàn thân cương trực đứng ở bên cạnh giá sách, sắc mặt đã không thể dùng từ khó coi để hình dung.
Tông Chính Lâm vốn là xem xong cuốn 《 sơn thủy kinh 》, đang tính thay đổi cuốn sách khác tiếp tục xem. Cũng không ngờ vừa nhấc đầu liền nhìn thấy một bóng lưng nữ tử đi qua, bóng dáng ấy phảng phất giống như đã từng quen biết, nhưng cũng không hoàn toàn giống nhau. Đây là vì Mộ Tịch Dao lại cao thêm một chút, hôm nay lại mặc quần áo đơn giản, khác hẳn với dáng vẻ thướt tha phiêu dật trước kia. Tông Chính Lâm có thể cảm thấy quen thuộc, đã là không dễ dàng rồi. Sau đó hắn lại nghe thấy nữ tử kia đối đáp với vị thư sinh, âm điệu mềm yếu nhu hoà. Tông Chính Lâm thoáng chốc kinh sợ.
Là nàng! ! ! Lục hoàng tử điện hạ của Đại Ngụy triều, thế mà lại sinh ra cảm giác có tật giật mình. Mãi cho đến khi bóng lưng kia triệt để biến mất, Tông Chính Lâm cũng không nhúc nhíc nửa bước. Chuyện buổi sáng sớm hôm ấy, khiến hắn cảm thấy trong lòng vô cùng xấu hổ, căn bản không thể có gì để nói. Đó chính là lần đầu tiên Tông Chính Lâm có cảm giác xấu hổ. Còn lúc này hắn lại cảm thấy bực mình khó chịu, Tông Chính Lâm không rõ loại cảm giác này từ đâu mà có, nhưng lại biết khi trong miệng nàng gọi tên vị Trương công tử kia, giáp mặt cùng người kia đối lễ, lại khiến bản thân hắn không thoải mái, trong lòng rất là nôn nóng.
Vệ Chân thì lại không hay ho rồi . Sau khi điện hạ từ thư quán đi ra liền lạnh lùng bỏ đi. Mới đi vài bước, lại lại đột nhiên dừng lại, chỉ trong chốc lát, sắc mặt lại đen thui, sau đó lại gia tăng bộ pháp đi nhanh về phía trước, toàn bộ quá trình không nói một câu. Trên đường khuôn mặt tuấn tú càng lạnh như băng, ngay cả bước chân cũng nặng nề hơn vài phần so với bình thường. Vệ Chân theo hầu bên cạnh, nhìn tình hình cũng đành thành thành thật thật nhắm mắt theo đuôi theo ở phía sau.
Khi Tông Chính Lâm về biệt viện, lập tức phân phó ngày mai sẽ khởi hành hồi kinh. Ở Thanh Châu, quá gần nữ tử này, Tông Chính Lâm cảm thấy bản thân có chút không đúng mực. Vừa rồi đột nhiên dừng lại, là vì suy nghĩ cẩn thận trong giây lát, vừa rồi những lời nàng nói với chàng thư sinh kia, còn có phản ứng lúc ban đầu của nha hoàn. Nếu đoán không sai thì, đó là một tiểu kỹ sảo của nàng, thật là đáng yêu. Nhưng nàng đáng yêu thì có liên quan gì đến bản thân? Vì sao tâm tình buồn chán lại chậm rãi bình phục ? ? Nghĩ như thế, thấy bản thân thế mà lại bị một nữ tử quấy nhiễu cảm xúc, quả thực là quá hoang đường ! ! !


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.