Đọc truyện Sủng Phi – Triêm Y – Chương 119: Bày Kế (8)
Edit: Linh Sờ Tinh
“Nha đầu này! Trong phủ đưa lễ là được rồi, còn cố tình phiền điện hạ vì con chuẩn bị riêng một xe đồ . Đều đã làm mẹ rồi, sao còn không hiểu
quy củ như vậy?” Vu thị buồn bực vỗ vỗ bàn tay đang đặt trên tay mình
của Mộ Tịch Dao, tiểu nữ như này đối với điện hạ không hề biết khách khí là gì.
Mộ Tịch Dao vừa né tránh, vừa kêu đau, chọc cho Vu thị không có cách nào trách nàng được.
“Nương, xe ngựa của phủ hoàng tử đưa đồ qua không phải là rất tốt sao?
Ít nhất sẽ cho Lương gia biết, ngài còn có một nữ nhi là Trắc phi rất
được sủng ái, không dám quá mức khi dễ tỷ tỷ ”. Mộ Tịch Dao kéo Vu thị
lấy lòng nói.
Cũng là vì Mộ Tịch Trừng ở cách xa quá, tỷ mà ở kinh thành, hừ! Nếu Lương Hữu Chiêu kia dám khắt khe tỷ, sẽ cho hắn đẹp mặt.
Nếu không phải Mộ Tịch Đình cũng vào phủ hoàng tử, Mộ Tịch Dao không thu thập nổi Tông Chính Minh, hơn nữa chính cô muội muội này cũng không
tốt thì sao có thể sống không như ý như thế?
“Đứa nhỏ này, thật là quá quan tâm rồi. Nhà tỷ phu ngươi toàn người hiền lành, làm sao lại đối xử không tốt với tỷ tỷ con chứ?”
“Dạ dạ , là con xen vào việc của người khác, quen thói ỷ thế hiếp người được chưa ạ ?”
Có khi dễ hay không, không phải chỉ nói miệng là được. Nàng phải đợi bên kia truyền tin về đã.
“Tiểu thư, chuyện…” Ngô di nương ảm đạm, do dự không biết mở miệng như thế nào.
“Di nương, chuyện của Tịch Đình, ngươi cũng đừng cầu tình thay muội ấy.
Lần này muội ấy phạm sai lầm lớn, chút nữa thì chịu tội rơi đầu. Nếu
không khiến cho muội ấy ghi nhớ thật lâu, sau này tất sẽ phải chịu
khổ”. Mộ Tịch Dao kiên quyết nói, hạ quyết tâm tuyệt đối không thể mềm
lòng.
“Nhưng mà bị giam lỏng một năm, chuyện này…” tuổi tác càng lớn, nữ tử
làm sao có thể chậm trễ được? Huống chi đó còn là hậu viện của hoàng tử. Chờ một năm sau khi được ra ngoài, Ngũ điện hạ đã quên nàng rồi.
Mộ Tịch Dao thì lại không cho thế là đúng. Chiến sự Mạc Bắc đã bắt
đầu, Tông Chính Minh chỉ còn ở lại trong phủ chỉ một thời gian ngắn. Nói không chừng sẽ sớm rời kinh, hình phạt một năm này vẫn coi như là phạt
nhẹ
“Cấm túc cũng không phải là không cho gặp mặt. Nếu trong lòng Ngũ Điện
hạ nghĩ đến, chẳng lẽ còn không đến thăm?” theo tính tình ôn hòa của
Tông Chính Minh thì hắn sẽ không bỏ mặc.
“Lần này nghe Nhị tiểu thư. Tịch Đình thực sự phạm sai lầm, bị một bài
học như vậy thì sau này sẽ tốt hơn. Không giữ được đứa nhỏ, đây không
phải là chuyện tốt”. Vu thị nói với Ngô di nương.
Mộ Tịch Dao không dám nói cho người nhà biết chuyện Mộ Tịch Đình có liên quan đến phản đảng. Chuyện này nếu để cho Vu thị biết, chắc chắn sẽ bị
dọa đến mức bệnh không dậy nổi mất ?
“Đồ đạc đã chuẩn bị đưa đi chưa?” nắm bàn tay nhỏ của Mộ Tịch Dao, Tông Chính Lâm dìu nàng vào đình ngồi.
“Muốn ngồi trên đùi.” Mộ Tịch Dao tự giác dựa vào người hắn.
“Nàng thật là càng ngày càng không khách sáo”. Tông Chính Lâm ôm lấy
người, để nàng tìm một tư thế thoải mái, sau đó mới nói chuyện.
Mộ Tịch Dao dán vào người hắn, thỏa mãn thở ra một hơi. Vào mùa hè, cả người boss nhẹ nhàng khoan khoái, dựa vào rất thoải mái. Có phúc lợi mà không cần, nàng cũng không ngốc.
“Ngày mai người bên Ngự sử sẽ đến”. Tông Chính Lâm thấy nàng nheo mắt
lại, dáng vẻ hưởng thụ , càng nhìn càng thấy giống con thỏ nuôi trong
nhà. Vẻ mặt này, thật sự là ngốc.
Lần này mở phủ vốn định lặng lẽ để con thỏ lại trong cung, nào ngờ trí
nhớ Mộ Tịch Dao quá tốt , cố tình nhắc đi nhắc lại không thể quên sủng
vật của nàng, khiến Tông Chính Lâm không thể làm gì được. Cũng không
thể nói bây giờ không được phép nuôi con thỏ , mấy con thỏ đó là hắn
đưa , nói không được nuôi chẳng phải là tự tát vào mặt mình ư .
“Thiếp đã chờ hai ngày rồi. Điện hạ, quan viên Đại Ngụy làm việc thật
dài dòng”. Nếu trước kia nàng làm việc với hiệu xuất này thì đã sớm bị ông chủ đuổi sớm rồi.
Tông Chính Lâm ngẫm lại, thấy nàng nói cũng có lý, chậm rãi chìm vào suy nghĩ đến việc hiệu quả làm việc của các quan viên.
Mộ Tịch Dao thấy hắn suy nghĩ đến mức xuất thần, cũng không quấy rầy, im lặng ở một bên tung mồi, cho đàn cá tới tranh .
Đợi đến khi Tông Chính Lâm hoàn hồn, Mộ Tịch Dao đã ném hết sạch chỗ mồi trong tay, kêu Mặc Lan tới rửa tay.
“Đêm qua cố ý cầu bản điện hạ phái người hỏi thăm tin tức đích tỷ của nàng, là phát hiện có gì không ổn sao?”
“Cũng không chắc lắm. Chỉ là cảm thấy tỷ tỷ để nha đầu bên người làm thông phòng, có chút không đúng”.
“Điều này có gì không ổn? Chính thất có thai , thu một người thông phòng, Kiều Kiều thấy không ổn chỗ nào?”
Hắn tưởng Mộ Tịch Dao tính tình kiêu ngạo, không chịu được chuyện
chung chồng với người khác. Hôm nay thấy việc này thì xem ra nàng vô
cùng không thích đối với việc nam nhân nạp thiếp .
“Đích tỷ thiếp là chính thê, đường đường chính chính, tại sao lại phải
ủy khuất chính mình, đưa người lên giường với chồng mình? Cho dù muốn
giữ người, cũng không cần dùng thủ đoạn đó. Chuyện này không phải là có chút không có chừng mực hay sao?” Mộ Tịch Dao nghiêm túc nói,nói tới
mức hợp tình hợp lý.
Tông Chính Lâm xoa xoa mũi nàng, buồn cười trêu chọc . “Kiều Kiều cho
rằng, chính thê nên sống thoải mái một chút, di nương, thị thiếp kia
đều không tính?”
“Đó là đương nhiên. Nếu không vì sao ai cũng tranh đến mức đầu rơi máu
chảy để lên được vị trí chính thất làm chi? Chẳng phải là vì mặt mũi sỹ diện và quyền quản gia sao?”
Tông Chính Lâm phát hiện tư duy của nữ nhân này không chỉ là có vấn đề
mà thôi. Trong mắt nàng Chính thất là phải đường đường chính chính, uy
phong lẫm liệt. Nhưng khi đến lượt chính mình thì sao đây, trong phủ còn có một Hách Liên thị cơ, nhưng tính đến nay người ta còn đang bị nàng
đè áp một bậc, ngay cả khi ngẫu nhiên giở mánh khóe cũng đều bị nàng
thoải mái đánh trả về.
“Kiều Kiều đúng là điển hình của việc bao che khuyết điểm”. Tông Chính
Lâm hôn trán nàng. Nàng đúng là có nhiều tật xấu, cái này coi là xấu
nhất trong số đó thôi .
“Thiếp bao che khuyết điểm chẳng phải là vì ỷ vào sự sủng ái của điện hạ sao? Nếu ngài không sủng, thiếp cũng sẽ phải lo lắng ? Hơn nữa, nếu
có người có gan dám khi dễ điện hạ, thiếp cũng sẽ bao che khuyết điểm
như thế thôi!”
Tông Chính Lâm cười to. Còn có thể bảo vệ hắn cơ đấy ! Nếu có người dám
đụng đến hắn, Mộ Tịch Dao có thể bảo hộ được sao? Nhìn dáng vẻ liều
mạng của nàng, trong lòng Lục điện hạ vô cùng tốt.
Tiểu nữ nhân có nhiều tật xấu , nhưng hắn cam tâm tình nguyện nuông
chiều nàng. Còn không tồi, sủng vật cũng biết bảo hộ chủ rồi!
“Kiều Kiều không vừa mắt thị thiếp phủ người ta, nhưng bản thân lại là
Trắc phi của bản điện hạ, vậy nàng có từng oán trách không?” Tông Chính
Lâm hỏi một cách chân thành. Mộ Tịch Dao kiêu ngạo như thế, sao có thể
cam tâm tình nguyện thấp hơn một bậc.
Mộ Tịch Dao ôm cổ hắn, bĩu môi. Ý tứ rõ ràng không ủng hộ.
“Chuyện này là số mệnh rồi. Đã vào phủ điện hạ, thiếp cũng không nghĩ
oán hận ai. Hơn nữa, điện hạ ngài đối xử với thiếp rất tốt. Không phải
nói thiếp là tâm can bảo bối của ngài ư?” Mộ Tịch Dao hôn hắn, rất đắc ý nói.
Để cho ngươi hỏi , lại thỏa mãn tính tình kiêu ngạo của ngươi đi, xem có còn không biết chừng mực hay không.
Quả nhiên, Tông Chính Lâm cười một cách vô cùng thoải mái.
Đúng là không biết xấu hổ, tự mình nhận là tâm can bảo bối, cũng không biết thẹn .
Hắn vẫn thích nghe câu “Đây là số mệnh ” nhất. Nàng cũng là cao thủ thu
phục lòng người . Nói khiến cho lòng hắn ngọt ngấy, cảm thấy thật ấm áp.
“Đúng là yêu tinh chỉ biết dày vò người. Bản điện bị nàng cuốn lấy, không nỡ thoát thân”. Lục điện hạ than thở.
Đây quả là số mệnh đã định, chỉ sợ đối với hắn mà nói, nhất định phải chịu kiếp số này.
Mộ Tịch Dao cái yêu nữ này, sao lại khiến người ta yêu thương đến vậy?
Nghe boss lại tỏ tình một cách buồn nôn , Mộ Tịch Dao ha ha cười rộ lên.
Nào, cứ đến đi, đến đi, sủng ái mãnh liệt thêm chút nữa. Để boss lại nỗ lực thêm chút. Mai này lên ngôi hoàng đế, nàng sẽ chờ để làm sủng phi.