Đọc truyện Sủng Phi – Triêm Y – Chương 118: Bày Kế (7)
Edit: Linh Sờ Tinh
“Lần này hai con có công tiêu diệt phản đảng, sẽ luận công ban thưởng ”. Chiều qua Nguyên Thành Đế về kinh, hôm na vừa lên buổi triều sớm là
đã khen thưởng Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử, có thể thấy lần này ông rất vừa lòng với biểu hiện của hai người.
“Hoàng thượng”, phía quan văn bên trái điện có một người bước ra.
“Những ngày gần đây Thịnh Kinh nghị luận chuyện này không ngớt, đối với
việc hành thích của phản đảng, đồn đãi không dưới ba kiểu. Theo ý kiến
của vi thần, việc này nên làm rõ, làm lời đồn đãi lắng lại. Nếu không sẽ tổn hại danh dự của hai vị điện hạ”. Ngự sử tranh thủ đưa tấu chương
lên, thẳng thắn khuyên can.
Người này cũng không bị xúi dục tìm phiền toái cho hai vị điện hạ.
Mà ông ta là người quá ngay thẳng, không chịu được khi thấy các thế lực ở Thịnh Kinh ngày càng mở rộng, âm mưu quỷ kế càng nhiều. Huyên náo
đường đường là đế đô chướng khí mù mịt, quấy nhiễu hào quang Đại Ngụy.
Ngự sử vừa góp lời, người có tư tâm lập tức hành động. Chỉ trong giây lát mà có một phần ba văn thần tán thành theo.
Nguyên Thành Đế trầm mặt quét mắt qua, đôi mắt sâu thẳm không chút ánh sáng.
Phe Thái tử cũng rất đồng lòng, bảy tám người cùng nhảy vào. Ngay cả
thuộc hạ của lão Bát cũng xuất hiện, chẳng qua là chỉ có hai ba vị quan
Tứ phẩm. Về phần lão Đại, lần này lại không mơ hồ phạm sai lầm.
Nhìn sang phía hai vị hoàng tử , Tông Chính Lâm khí định thần nhàn, Tông Chính Minh thì sắc mặt còn chút tái nhợt, nhưng vẫn lạnh như băng.
Nguyên Thành Đế đơn giản suy xét các phe, trong lòng đã có đáp án.
Hai người này bình thản như vậy, tất nhiên là không sợ lời ra tiếng vào. Chuyện này có liên lụy Mộ thị, đó là một nữ tử thông minh. Lần này muốn mượn nàng gây chuyện, chỉ sợ là có không ít người phải thất vọng đây.
“Nếu lời đồn đãi này là tai họa, vậy thì Ngự sử hãy điều tra rõ ràng đi, tất cả những người bịa đặt sẽ bị trừng phạt theo luật. Sau đó hãy gửi
công cáo cho thiên hạ biết, như thế mới giải quyết triệt để chuyện
này.”
Nguyên Thành Đế trực tiếp để chuyện này ném cho Ngự sử, khiến cho người vừa tiến lên bẩm tấu là Thừa đại nhân kinh hỉ. Điều này cho thấy Nguyên Thành Đế đối với Ngự sử vẫn tín nhiệm trước sau như một, bằng không
cũng sẽ không dễ dàng đem chuyện liên quan đến danh dự hai vị điện hạ
cho bọn họ đi làm.
Thái tử thấy cuối cùng Nguyên Thành Đế chọn Ngự sử, bỏ qua Giám sát tư Thịnh Kinh, sắc mặt trở nên khó coi.
Nếu bên Giám sát tư được giao việc này thì người của hắn trong đó có thể có chút tác dụng. Gây khó dễ cũng thuận tiện hơn nhiều. Thay đổi thành
Ngự sử, tuyệt đối không nhúng tay vào được. Đám lão già cứng nhắc kia,
chỉ nhận Nguyên Thành Đế cùng chứng cứ rõ ràng, không cho người khác
chút thể diện nào. Lúc trước cũng vì chuyện vải dệt ngự dụng, trước mặt
quân thần chỉ trích hắn, ồn ào một trận. Đặc biệt là Ngự sử Thời đại
nhân, nguyên lão hai triều, ỷ vào tiên đế trọng dụng, càng dầu muối
không ăn, chỉ nghe hoàng đế, như thiên lôi sai đâu đánh đó.
Nguyên Thành Đế an bài như vậy, chẳng lẽ là đối với hai người bọn họ tin tưởng mười phần, một điểm cũng không lo sẽ tra ra cái gì làm tổn hại
hoàng tộc? Hay là lúc trước người nọ đưa tin sai, bị người lợi dụng?
Tông Chính Lâm mắt phượng quét qua, thu hết thần sắc mọi người vào mắt.
Ám vệ truyền tin đến cực kỳ chuẩn xác, lúc về sẽ không ngại khen ngợi
một phen.
Sau khi tan triều, Tông Chính Lâm hồi phủ xử lý công việc, bắt tay xử lý chuyện Thục Trung. Lần này nhất định phải nhổ tận gốc khối u kia, một
chút cũng không thể để lại.
“Chủ tử, tiểu chủ tử ầm ĩ muốn điện hạ, bọn nô tỳ khuyên không được.
Người xem…” Quế ma ma khó xử bẩm báo. Tiểu chủ tử đã đi được rất vững , thật sự hoạt bát. Chỉ cần không để ý nhìn một lát là đã đi ra đến cửa.
Việc đó thật dọa người xung quanh sợ hãi không thôi.
Mộ Tịch Dao đang ở trong phòng vẽ hoa, nghe nói Thành Khánh lại bướng bỉnh, trực tiếp gọi người ôm bé tới để thu thập.
Quỷ nghịch ngợm! Một ngày mười hai canh giờ, một nửa là làm ầm ĩ. Vu thị yêu thích hài tử như vậy, cũng không chịu nổi hắn giày vò. May mà Tông
Chính Lâm ngày nào cũng tới, nếu không con của hắn còn muốn lật trời
đây.
“Nương!” Thành Khánh bánh bao nhỏ rốt cục kêu đúng người, thấy mẹ hắn lập tức vui vẻ lên.
Mộ Tịch Dao thấy hắn mập mạp múp míp, trên cổ đeo cái yếm đỏ, giống hệt
em bé Phúc trong tranh, vô cùng xinh đẹp. Bánh bao nhỏ lúc không bướng
bỉnh vẫn vô cùng đáng yêu.
Bên ngoài tuy không nắng lắm, nhưng thực sự rất nóng. Cái trán nhỏ của
Thành Khánh đầy mồ hôi, không thích bị người ôm, vặn vẹo thân mình muốn xuống đất ra sức nhào đến chỗ Mộ Tịch Dao.
“Thành Khánh nghe lời nắm tay ma ma, cẩn thận đi đường. Mẫu thân mang
con vào viện nghịch nước. Còn có phụ thân cho “con vịt” và thuyền
thuyền, có muốn không?” Mộ Tịch Dao không có sức luôn cùng hắn chơi, cố
nghĩ biện pháp để chọc cười hắn. Ngồi ở trong chậu gỗ đặc chế nghịch
nước, bánh bao nhỏ thích nhất trò này.
Tông Chính Lâm thấy con hắn rất hiếu động, dốc lòng góp nhặt hai xe đồ
chơi, để cho hắn mỗi ngày đều có thể thay đổi trò chơi. Cái nào cũng
chế tác tinh tế, nhẵn bóng không xước tay. Chỉ việc kiểm tra đống đồ
chơi này mà quản gia Điền Phúc Sơn mất trọn một ngày, không dám chủ
quan .
Thành Khánh vừa nghe có thể nghịch nước, trở nên cực kỳ nghe lời. Ngoan
ngoãn nắm tay vú nuôi, dùng sức giơ chân, dáng vẻ không chờ được mẹ hắn
lề mề phía sau.
“Xuân Lan, sai người đưa cái bàn kia ra ngoài, đem cả sách trên bàn
theo”. Mộ Tịch Dao vịn Triệu ma ma, sau lưng theo một đoàn người, chậm
rãi bước vào hoa viên Mộ phủ.
Lúc ma ma bên người Vu thị đến, trong viện đang ồn ào vui vẻ. Mộ Tịch
Dao ngồi dưới bóng cây vẽ hoa, chuẩn bị bản vẽ cho Giai Nghệ phường.
Thành Khánh ngồi trong chậu nước cách nàng vài bước ra sức hắt nước,
chung quanh đều là đồ chơi hắn nghịch ném loạn. Mấy nha đầu bên kia chia ra trông chủ tử, để ý không cho bé tùy tiện nhét đồ vào miệng, người
nhàn rỗi thì tự làm nữ công, đan túi lưới.
“Nhị tiểu thư, bên ngoài có người đến , mang theo thư của Đại tiểu thư . Phu nhân thỉnh ngài cùng qua xem”.
Mộ Tịch Trừng gửi thư vào lúc này? Chuyện lạ đây. Vị Đích tỷ này của
nàng từ sau khi gả đi, bởi vì cách khá xa, một năm cũng chỉ gửi hai ba
phong thư nhà. Tất cả đều vào dịp lễ tết, hoặc các dịp vui . Tại sao hôm nay lại đột nhiên lại có thư?
“Ma ma, ôm Thành Khánh cùng đi đi”. Vừa hay đúng lúc đưa bánh bao nhỏ đi thỉnh an buổi chiều.
“Bánh ngọt bánh ngọt !” Thành Khánh từ nhỏ đã thông minh, người lớn nói gì đều biết. Nhớ tới chỗ Vu thi được ăn bánh ngọt ngon, vỗ tay liên
tục.
Mộ Tịch Dao cắn hai má bánh bao nhỏ, cười chỉ chỉ cái trán,”Quỷ tham ăn ”.
“Chủ tử, tiểu chủ tử là giống ngài. Ngài trước khi lấy chồng cũng thích ăn điểm tâm, mỗi lần có ăn cũng không thể thiếu mặt”. Quế ma ma nhớ tới bộ dáng tham ăn của Mộ Tịch Dao lúc nhỏ, khuôn mặt già nua cũng cười
như nở hoa. Mấy nha hoàn phía sau theo Mộ Tịch Dao cũng đã lâu, cũng
biết chủ tử nhà mình là đồ tham ăn, cúi đầu buồn cười, cũng không sợ
nàng trách phạt.
Mộ Tịch Dao bối rối, lúc trước thích ăn điểm tâm như vậy là vì thấy chúng mới mẻ. Bây giờ đã đỡ hơn nhiều.
“Sao lại giống ta? Bình thường ai đó cũng ngày ngày phải đưa điểm tâm
đến thư phòng, sao các ngươi không nói? không phát hiện mấy ngày nay
điện hạ phái người tới giục sao?” Mộ Tịch Dao trợn mắt nói dối. Chuyện
này nói đến boss thì càng đáng tin hơn.
Nam nhân kia bị nuôi đến kén ăn, phủ hoàng tử to như vậy, đầu bếp có thể xếp thành hàng thế mà hắn còn để Vệ Chân vui vẻ chạy tới Mộ phủ đòi ăn, làm nàng bị chê cười.
“Chủ tử, không phải là điện hạ thương ngài sao? Ân điển này người khác
mong còn không được.” Quế ma ma càng nói càng vui vẻ. Lục điện hạ đối
với chủ tử thực không còn gì để nói. Cưng chiều khiến người cũng trở
nên kiều kiều mị mị, trổ mã rất tốt.
Đoàn người vừa đi vừa nói chuyện, Thành Khánh bánh bao nhỏ một lòng nhìn chằm chằm vào cái thuyền nhỏ trên tay Xuân Lan. Muốn nó lúc nào cũng
phải ở trong tầm mắt, nếu chuyển tay khiến bé không nhìn thấy là lại kêu lên.
Vu thị từ xa đã nghe thấy tiếng cháu trai, vội vàng cho người nâng mành, đón Mộ Tịch Dao vào.
“Nương, trong thư tỷ tỷ nói như thế nào?”
Vu thị ôm Thành Khánh, tách một ít bánh cuốn mật cho bé ăn, vẻ mặt đầy
yêu thương. Khuôn mặt không giấu được sự vui mừng, “Tỷ tỷ con đã có thai hơn hai tháng”.
Mộ Tịch Dao không chịu thua kém, ba năm hai đứa. Mộ Tịch Trừng vẫn không có tin tức, Vu thị vẫn luôn lo lắng. Nay đại nữ nhi ở nhà chồng vẫn
không tệ, dù không bằng Mộ Tịch Dao.
Phu quân của Tịch Trừng trước khi cưới chính thê, đã nạp hai vị di
nương, còn thu nha đầu thông phòng. Dưới gối đã có một trai một gái. Khi Mộ Tịch Trừng gả đến, thứ tử đã học vỡ lòng.
Bây giờ đợi hơn hai năm, cuối cùng thì cũng đợi được tin tức tốt, Vu thị sao có thể không vui cho được?
Mộ Tịch Dao biết đích tỷ có tin mừng, cũng “Ah~~”một tiếng không ngăn được vui vẻ. Cầm thư đọc kỹ, mày hơi nhăn lại.
Mộ Tịch Trừng mới có thai, lập tức nâng nha đầu bên người là Lương Hữu
Chiêu lên làm thông phòng. Điều này khiến Mộ Tịch Dao không vừa ý.
Trước kia đã bất mãn vị tỷ phu kia trước khi cưới đích tỷ đã có thứ
trưởng tử, nay lại thu người mới. Đây là một ngày không làm là không
chịu được?
Mộ Tịch Dao vểnh miệng lên, ấn tượng với vị tỷ phu này lại kém đi vài phần.
Nàng bất đắc dĩ phải nhập hoàng gia, làm vợ bé người ta nên phải dùng
thủ đoạn vì mình giữ mạng. Nếu là một gia đình bình thường, sao có thể
để nạp thiếp thất , di nương làm cho mình chướng mắt?
Mộ Tích Trừng đã làm chủ mẫu sao còn hiền lành như vậy? Cho nam nhân thu thông phòng? Đây là thủ đoạn của người không có bản lĩnh mới dùng đến. Mộ Tịch Dao âm thầm lắc đầu. E là cảnh ngộ của đích tỷ cũng không tốt
đẹp như trong thư. Thấy Vu thị vui mừng, quyết định không nói gì. Miễn
cho nàng ngày ngày lại lo lắng.
Buổi chiều, Tông Chính Lâm như thường lệ ở lại phòng Mộ Tịch Dao,
khoảng thời gian này dứt khoát để nàng ở lại Mộ phủ dưỡng thai. Không có những nữ nhân phiền lòng kia, Mộ Tịch Dao cũng có thể an ổn hơn nhiều.
“Điện hạ, vết thương này nhìn như thật vậy! Là kiệt tác của Ngọc cô?”
Mộ Tịch Dao khẽ vuốt vai trái hắn, trên mảnh vải trắng như tuyết thấm
vết máu nhỏ.
“Đương nhiên, giả trang thì cũng phải giống thật một chút. Ngự y mặc dù
bị bản điện lừa gạt, nhưng hoàng thượng hồi kinh, tất cả đều phải chú ý
cẩn thận!”
Tông Chính Lâm nói một cách nhẹ nhàng, vì Mộ Tịch Dao,hắn đã cực kỳ mạo hiểm. Nếu bị người khác phát hiện, đây chính là tội khi quân.
Mộ Tịch Dao cọ cọ , làm nũng khẽ hôn vành tai hắn.
“Điện hạ, có thể phái người đi Phúc Châu không, thiếp muốn biết rốt cục
tỷ tỷ bên kia như thế nào? Thiếp có chút lo lắng”. Mộ Tịch Dao nhăn mũi, dựa vào ngực Tông Chính Lâm, bàn tay vuốt ve hắn.
Tông Chính Lâm bị nàng đùa nghịch như có như không , toàn thân thoải mái vô cùng, “Đích tỷ của nàng có chuyện gì sao?”
“Vâng. Tỷ tỷ có thai. Thiếp còn muốn đưa vài thứ qua”.
“Vậy để Điền Phúc Sơn phái người của phủ hoàng tử đi, muốn đưa cái gì,
bảo hắn liệt kê danh sách, lấy từ khố phòng ”. Tông Chính Lâm vuốt ve
lưng nàng, mắt phượng khép chặt, thật sự hưởng thụ.
Mộ Tịch Dao vừa nghe vốn riêng của mình tiết kiệm được một khoản, lập
tức nịnh nọt hôn lên cằm Tông Chính Lâm, “Vẫn là điện hạ thương thiếp
nhất”. Chân nhỏ gãi lên mu bàn chân hắn, cười ngọt ngào.
Boss càng ngày càng chu đáo, thật sự tinh tế. Cho người phủ hoàng tử đi, e là muốn đặc biệt cho nàng mặt mũi.
“Thiếp so với tỷ tỷ tốt số hơn nhiều, có điện hạ thương, càng ngày càng
sung sướng”. Mộ Tịch Dao cảm thán, lời nói ra không chút xấu hổ. Cứ như
là nàng nên được sủng ái như vậy vậy.
Tông Chính Lâm vỗ mông nàng, cười rộ lên, “Bây giờ mới biết theo bản điện hạ là có cuộc sống khá giả?”
Hắn không nói thì thôi, nhắc tới là khiến Mộ Tịch Dao nhớ tới chén cháo gạo kia.
“Nhưng mà điện hạ, thiếp theo ngài cũng không dễ dàng a. Thỉnh thoảng bị người hại như vậy hai ba lần, lúc bị người ta bắt, bọn chúng chỉ cho
thiếp ăn cháo gạo!” Mộ Tịch Dao lên án. Chút nữa thì quên cáo trạng
chuyện này. Bị ủy khuất là nhất định phải mách với điện hạ, cầu an ủi.
Tông Chính Lâm nâng đầu nàng lên, nhìn nàng giả vờ đáng thương,
“ Để Bản điện hạ nếm thử, xem trong cái miệng nhỏ này có còn… vị cháo
gạo kia hay không”. Lục điện hạ khóa chặt cánh môi hồng, đầu lưỡi hắn
lập tức chui vào, cuốn lấy cái lưỡi thơm tho thân thiết một phen.
Làm như hắn không biết vậy, nàng rõ ràng còn thoải mái hơn cả đám phản
đảng . Bị nhốt trong phòng còn có thể muốn ăn gì là ăn. Phản đảng kia
tránh nàng như rắn rết, chịu dạy dỗ dày vò như vậy, không dám xuất hiện
nữa