Đọc truyện Sủng Phi Nhân Sinh – Chương 55
Sau khi Anh Đào và Nguyệt Nha trở lại cung Chiêu Nguyệt đã thuật lại những gì Hoàng Oanh nói cho nương nương nhà mình nghe.
Sau khi Ân Như Tuyết nghe xong, cũng không có phản ứng đặc biệt gì.
Hai Đại cung nữ Anh Đào và Nguyệt Nha thấy nương nương nhà mình bình tĩnh như vậy, cực kỳ bình tĩnh, thì không khỏi tò mò.
Cuối cùng vẫn là Anh Đào tính tình hấp tấp, không nhịn được hỏi:
“Nương nương, ngài không thấy bất ngờ vì những gì An tu viên làm sao? Lẽ nào ngài đã sớm biết rồi?”
Nguyệt Nha và Anh Đào thấy nương nương nhà mình lắc đầu, thì đến cả Nguyệt Nha cũng không nhịn được.
“Nhưng mà sao dáng vẻ của ngài giống như là đã biết mọi việc vậy?”
Như Tuyết cười rất là vô tội: “Bản tần nào có sớm biết? Tục ngữ nói ngàn vàng khó mua biết sớm, huống chi bản tần chẳng có ngàn vàng?”
Nói xong lời cuối cùng, giọng của Như Tuyết càng lúc càng tiếc hận.
Anh Đào lanh mồm lanh miệng: ”Nương nương, ngài còn có hơn cả ngàn vàng ấy chứ.”
”Nào có?”
”Nương nương, bảo bối Hoàng thượng ban cho ngài, có cái nào không phải là ngàn vàng nha?”
Như Tuyết híp mắt lại, méo miệng: ”Nhưng bảo bối đó không phải là vàng chân chính nha. Bản tần muốn là vàng thật cơ.”
Anh Đào và Nguyệt Nha chưa kịp có phản ứng gì với lời của nương nương nhà mình, chợt nghe thấy âm thanh của Hoàng thượng từ cửa truyền đến.
“Vàng gì vậy?”
Anh Đào và Nguyệt Nha lập tức quỳ xuống hành lễ với Hoàng thượng.
Còn Như Tuyết thì lại chậm chạp đứng lên, chào một cái.
Vĩnh Dạ đế thấy vậy, cũng không trách tội, trái lại còn nâng Như Tuyết đang qua loa hành lễ dậy, một tay theo thói quen đặt ở bên hông của nàng, tay kia khẽ vẫy ý bảo những người phục vụ trong phòng lui hết ra ngoài.
“Hoàng thượng đến đúng lúc nha.”
“Là rất đúng lúc, vừa vặn nhìn thấy vẻ mặt mê tiền của nàng, đúng không?” Vĩnh Dạ đế vô cùng thân thiết gõ nhẹ lên mũi Như Tuyết.
Như Tuyết hít hít mũi, nịnh nọt nói:
“Hoàng thượng thấy bộ dạng mê tiền đó của ta, không có nhận xét gì sao?”
Nói xong, còn đưa tay đến trước mặt Vĩnh Dạ đế, xòe ra.
Vĩnh Dạ đế cười rất thoải mái, suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói:
“Trẫm nghĩ rồi, thật ra phải có chút nhật xét.”
Như Tuyết nghe xong lời này, lại thấy vui vẻ, đầu nhích lại gần, muốn nghe xem rốt cuộc là nhận xét gì.
Vĩnh Dạ đế thấy dáng vẻ cao hứng của Như Tuyết, thần sắc nghiêm túc trong mắt đột nhiên chuyển thành trêu tức.
Ân Như Tuyết chỉ thấy Vĩnh Dạ đế cầm lấy một miếng điểm tâm trong khay nhỏ đặt vào bàn nàng, Ân Như Tuyết nhơ ngác không kịp phản ứng.Thấy Vĩnh Dạ đế đặt viên điểm tâm vào tay mình, một lúc sau mới cầm điểm tâm ăn hết, cuối cùng còn ngây ngốc hỏi một câu: “Hoàng thượng, ngài nhận xét đi?”
Vĩnh Dạ đế thấy người trước mặt vẻ mặt ngơ ngác, lại cảm thấy người đối diện này thật đơn thuần khả ái.
“Không phải trẫm đã nhận xét rồi sao?”
“Đâu có đâu?” Như Tuyết bất mãn oán trách.
“Không phải nàng vừa mới ăn hết rồi sao?” Vĩnh Dạ đế nghiêm túc nói.
“Cái gì? Hoàng thượng nhận xét bằng một miếng điểm tâm nhỏ a?” Giọng của Ân Như Tuyết biểu thị nàng bất ngờ, không thể tin được.
“Đúng vậy.” Biểu tình của Vĩnh Dạ đế vân đạm phong khinh, thậm chí còn nâng chung trà trên bàn lên uống.
Như Tuyết nóng nảy, giành lấy chén trà trong tay Vĩnh Dạ đế, còn gấp gáp nói: “Hoàng thượng, ngài xấu lắm, ngài xấu lắm.”
Vĩnh Dạ đế bị Như Tuyết đoạt mất chén trà trong tay, cũng không tức giận, cười dung túng, giọng nói tràn đầy hứng thú:
“Trẫm xấu thế nào, sao trẫm lại không biết nhỉ? Nàng nói rõ chút đi.”
Ân Như Tuyết nhất thời không nói nên lời, không thể làm gì khác hơn là trừng mắt với Vĩnh Dạ đế.
Nói là trừng, nhưng đôi mắt to tròn, long lanh nước làm cho ai thấy cũng không nghĩ là đang trừng, trái lại còn nghĩ là đang nịnh hót, căn bản không hề có lực uy hiếp.
Vĩnh Dạ đế không để ý đến cầm lại chén trà, sau đó từ từ uống.
Đương nhiên là Như Tuyết không từ bỏ ý đồ, thấy Vĩnh Dạ đế đoạt lại chén trà từ trong tay mình, còn chậm chạp uống trà, bộ dạng cực kì thảnh thơi, trong lòng càng oán trách.
Trong nháy mắt lại dùng đến mánh cũ: Giả khóc.
Vĩnh Dạ đế thấy tiểu nữ nhân bên cạnh bộ dáng sắp khóc, đặt chén trà xuống, hít một hơi.
“Còn giả khóc nữa?”
Trong lòng Ân Như Tuyết ai oán than: “Bị phát hiện rồi.”
Vĩnh Dạ đế sao lại không nhìn ra được nàng đang nghĩ gì.
“Tiểu ngốc nghếch, nàng tưởng nàng giả khóc rất giống sao trước đây trẫm không vạch trần là vì muốn cho nàng chút mặt mũi thôi.”
Như Tuyết cũng không giả bộ, buông xuôi, tò mò hỏi:
“Hoàng thượng, sao ngài biết là ta giả vờ?”
Vĩnh Dạ đế cười dung túng, cũng không trả lời vấn đề này, ngược lại quay qua nói chuyện với cục cưng trong bụng Như Tuyết:
“Đều đã sắp làm mẫu thân rồi, cũng không thể động một chút là khóc nhè được. Khóc nhiều sẽ tổn hại đến thân thể.”
Như Tuyết thấy Vĩnh Dạ đế lại bắt đầu thuyết giáo, vội vàng xin tha:
“Hoàng thượng, Hoàng thượng, ta biết rồi. Tần ma ma Hoàng thượng phái đến đã dạy ta rồi.”Nói đến Tần ma ma, Ân Như Tuyết còn cảm thấy ngạc nhiên.
“Hoàng thượng, sao Tần ma ma thích ở phòng ăn vậy.”
Không rõ biểu tình trên mặt của Vĩnh Dạ đế là gì: “Trước đây Tần ma ma đã hầu hạ mẫu phi của trẫm.”
Nói xong, còn không chờ Như Tuyết đặt câu hỏi tiếp theo, đã dời trọng tâm câu chuyện lên cục cưng trong bụng Như Tuyết.
“Cục cưng gần đây ổn chứ?”
Tuy rằng Như Tuyết thấy kỳ quái, nhưng biết Vĩnh Dạ đế không muốn nhắc đến chuyện này, cũng thông minh không nhắc lại.
“Cục cưng rất ngoan, đúng không, cục cưng?” Như Tuyết xoa xoa bụng. Đột nhiên, kêu lên: “Hoàng thượng, cục cưng lại đạp ta.”
Một tay Như Tuyết đỡ bụng, tay kia còn hưng phấn kéo tay áo Vĩnh Dạ đế. Thật ra từ lúc nàng mang thai được năm tháng, nàng đã cảm nhận được cục cưng đang đạp. Thế nhưng kịch liệt như vậy vẫn là lần đầu. Cho nên hắn cũng cực kì hưng phấn.
Vĩnh Dạ đế thấy tình cảnh này, trong lòng cũng sinh ra một loại cảm giác kích động khó hiểu, không giống như cảm giác lúc hắn đăng cơ, nhưng vẫn na ná như nhau.
Vĩnh Dạ đế có chút tò mò đặt tay trên bụng Như Tuyết, vừa cảm giác được cục cưng hình như đá chân trong bụng Như Tuyết. Vĩnh Dạ đế ngẩng đầu, vẻ mặt rất nghiêm túc, giọng nói càng nghiêm túc hơn:
“Ừ, cục cưng hình như thật sự đang động.”
Như Tuyết thấy bộ dạng của Vĩnh Dạ đế nghiêm túc, giống như là đang xử lý chuyện quốc gia đại sự vậy, cảm thấy buồn cười.
“Hoàng thượng, hình như cái gì chứ? Thật sự là cục cưng đang động mà.”
Đột nhiên Vĩnh Dạ đế nhíu mày, hình như đang suy nghĩ đại sự gì đó.
Ân Như Tuyết còn tưởng là Vĩnh Dạ đế đang suy nghĩ quốc gia đại sự gì, còn đang thắc mắc tại sao đang vui vẻ lại nhớ đến những chuyện đó làm gì.
Lại nghe được giọng nói hết sức nghiêm túc của Vĩnh Dạ đế: “Trẫm vừa nhớ ra, còn chưa đặt tên cho cục cưng. Bây giờ phải nghĩ cho thật tốt mới được.”
Như Tuyết phì cười.
“Nhũ danh có thể gọi là Bảo Bảo.”
Vĩnh Dạ đế nghe xong thì mày càng nhíu chặt hơn.
“Nhi tử của Trẫm sao có thể gọi như vậy được?”
“Vậy vạn nhất là một nữ nhi thì sao?”
“Nữ nhi cũng không thể gọi bằng cái tên không có khí phách như vậy.”
“Nhũ danh thôi mà.”
Như Tuyết bĩu môi nói: “Ta vẫn cứ gọi như vậy, cục cưng nghe mãi sẽ quen.” Như Tuyết nói xong, xoa xoa bụng, còn cảm nhận được cục cưng đang đá vào bụng nàng, lại khoe khoang nhìn Vĩnh Dạ đế.
Khóe mắt Vĩnh Dạ đế giật giật, nhất thời không biết nói gì cho phải.
Ân Như Tuyết lại bắt đầu làm nũng: “Hoàng thượng, ngài nói xem, nhũ danh gọi như vậy có được không, có được không vậy.”
Vĩnh Dạ đế bị Như Tuyết làm nũng cũng có chút nhẹ dạ, không vực dậy nổi, đành phải đồng ý. Thế nhưng còn thêm vào một câu: “Tên của cục cưng trẫm sẽ đặt, đến lúc đó không được giở trò nữa đâu.”
Như Tuyết cười thỏa mãn, ra sức gật đầu.
Nói thật thì nhũ danh của cục cưng quả thật là không có khí phách, nhưng mà nàng cũng có chút cố chấp. Thứ nhất là đó là nhũ danh ở hiện đại của Như Tuyết, nàng muốn dùng cái này để kỉ niệm, thứ hai, cục cưng, cục cưng, là báo vật đó.
“Đúng rồi, Hoàng thượng, hôm nay Hoàng Oanh đến tìm ta.”
“Hoàng Oanh?” tất nhiên Vĩnh Dạ đế không hiểu.
Như Tuyết cũng không thấy lạ, dù sao Vĩnh Dạ đế đứng đầu một nước, sao lại nhớ rõ tên của cung nữ bên cạnh phi tần chứ? Cho dù trí nhớ của Vĩnh Dạ đế có tốt thì cũng sẽ không muốn dùng đầu óc để nhớ những chuyện nhỏ nhặt này. Như Tuyết giải thích một chút:
“Là đại cung nữa của An tu viên.”
Vĩnh Dạ đế nhíu mày: “A, sao người của An tu viên lại đến tìm nàng?”
Như Tuyết kể lại mọi chuyện, cũng không thêm bớt câu nào, chỉ đơn thuần kể lại.
Vĩnh Dạ đế liếc mắt nhìn Như Tuyết: “Nàng nghĩ thế nào.”
Như Tuyết nghiêm túc trả lời: “Ta không nghĩ gì cả.”
Vĩnh Dạ đế nghiền ngẫm nói: “Không nghĩ gì?”
Như Tuyết làm nũng: “Dù sao ta cũng không nghĩ gì được, ta cũng không muốn nghĩ. Hoàng thượng nghĩ đi.”
Vĩnh Dạ đế cười cười, rốt cuộc là muốn thế này.
Như Tuyết càng cười vui vẻ: “Hoàng thượng tiết lộ một chút cho ta đi.”
Vậy mà Vĩnh Dạ đế lại sờ sờ bụng của Như Tuyết, cười nói: “Dù sao thì có nói nàng cũng không hiểu, trẫm nói cũng chẳng được gì. Dưỡng thai cho tốt là được rồi.”
Như Tuyết ngẫm lại, thật là đem chuyện kể cho Vĩnh Dạ đế nghe cũng là có ý này mà.
Bên ngoài trở lạnh, trời cũng đã vào đông rồi, Vĩnh Dạ đế qua đêm ở cung Chiêu Nguyệt. Ân Như Tuyết sợ lạnh, dùng bữa tối xong thì kéo Vĩnh Dạ đế vào ổ chăn.
Phụ nữ có thai rất thích ngủ, nói chưa được mấy câu thì Như Tuyết đã ngủ say. Vĩnh Dạ đế bận rộn quốc sự cả ngày đã mệt, cũng ôm Như Tuyết chậm rãi đi vào giấc ngủ.