Sủng Phi Nhân Sinh

Chương 54


Đọc truyện Sủng Phi Nhân Sinh – Chương 54

Lúc Đổng bảo lâm bất an suy đoán thì chớp mắt thời gian đã trôi qua.

Bốn tháng, năm tháng, sáu tháng… Trong nháy mắt, Ân Như Tuyết đã mang thai tròn sáu tháng.

Một tháng, hai tháng, ba tháng… Trong nháy mắt Đức phi, Thục phi, Dung phi, ba vị nương nương đã hiệp trợ Hoàng hậu nương nương xử lý chuyện ở Lục cục được mấy tháng.

Mấy tháng này, bởi vì mấy vị nương nương bận rộn xử lý công vụ mà mọi người ở hậu cung đều gà bay chó sủa, nếu không phải là hôm nay đến thỉnh an vị nương nương này thì ngày mai lại phải tặng lễ vật cho vị nương nương kia. Không biết có phải vì thế hay không mà cung Chiêu Nguyệt của Ân Như Tuyết đặc biệt yên tĩnh, đặc biệt an bình.

Bất quá nhân sinh trên đời này có nhiều chuyện để sốt ruột lắm, nên cũng không có cách nào để tránh khỏi. Tỷ như, gần đây đại đa số các phi tần đều đấu đá đến vui vẻ, không có ai có thời gian để ý đến nàng, thì vẫn còn một số người thường xuyên đến tìm nàng. Tỷ như: Đổng bảo lâm.

Đổng bảo lâm lần trước đến cầu kiến đã bị Ân Như Tuyết cự tuyệt nhưng vẫn chưa chết tâm. Trái lại, thỉnh thoảng sẽ đến cung Chiêu Nguyệt cầu kiến, bất khuất a. Đó là một đức tính tốt đẹp, nhưng Như Tuyết lại chán ghét, nếu như dùng đức tính này cho chuyện khác thì có lẽ Đổng bảo lâm đã leo lên địa vị rất cao rồi a.

Tất nhiên Ân Như Tuyết sẽ không gặp Đổng bảo lâm. Đối với loại nữ nhân có tâm kế như thế này, Như Tuyết tự biết đầu óc của nàng sẽ không ứng phó nổi, cho nên tránh mặt vẫn tốt hơn.

Đổng bảo lâm cũng rất tức hận, nàng nghĩ Vân Như Tuyết dựa vào cái danh “Duyệt quý tần” này để không gặp nàng, rõ ràng là đang tránh né nàng, cứ như vậy nàng càng ngày càng đến cung Chiêu Nguyệt nhiều lần hơn.

Chuyện thật sự xảy ra vào chạng vạng ngày kia, lúc Đổng bảo lâm đến cung Chiêu Nguyệt lần thứ hai.

Như Tuyết đang uống nước quả ngâm, nghe xong lời này, cũng không thèm suy nghĩ, lười biếng bảo: “Cứ lấy lý do từ chối như lần trước đi.”

Vĩnh Dạ đế đang ở đó, nghe vậy thì hiếu kỳ: “Sao? Lý do thoái thác lần trước là gì?”

Như Tuyết đang cầm ô mai do nội vụ phủ dâng lên, đút cho Vĩnh Dạ đế một miếng ô mai trước, sau đó cầm lấy cả mâm ô mai tiếp tục ăn.

“Thì ta nói ta không khỏe.”


Vĩnh Dạ đế nuốt ô mai trong miệng xuống, nhíu nhíu mày: “Sao lại phải nguyền rủa bản thân mình không khỏe chứ?”

Như Tuyết lại không thèm để ý, tiếp tục chăm chú ăn ô mai.

Vĩnh Dạ đế càng nhíu mày chặt hơn.

Như Tuyết thấy vậy, chậm chạp cầm khăn tay lau nước ô mai dính trên mép.

“Ai nha, ta biết rồi. Đổng bảo lâm kia rất phiền phức, mấy tháng nay cứ đến tìm ta hoài, ta phiền muốn chết.”

Như Tuyết muốn đổi đề tài, liền chuyển trọng tâm câu chuyện lên người tiểu thái giám đang chờ lệnh.

“Sao vẫn còn đứng đây, mau đuổi Đổng bảo lâm đi đi.”Tiểu thái giám nghe Duyệt quý tần nói thế, nào dám chậm trễ, vội vàng chạy đi. Không nghĩ đến Hoàng thượng lại lên tiếng.

“Chờ một chút, cho Đổng bảo lâm vào đi.”

Ân Như Tuyết không biết Hoàng thượng muốn làm gì, nhưng biết chắc chắn hắn đã có tính toán, cũng không nói gì.

Thật ra Đổng bảo lâm cũng đã chờ khá lâu ở cửa cung Chiêu Nguyệt, nghe tiểu thái giám nói nương nương mời nàng vào đã rất kinh ngạc. Sau đó thì nghi ngờ một lúc, sao hôm nay Vân Như Tuyết lại tốt bụng mời nàng vào vậy?

Nàng đưa cho tiểu thái giám dẫn đường một túi tiền, muốn moi chút tin tức, hỏi thăm tình hình một chút. Thế nhưng không nghĩ đến, cung Chiêu Nguyệt này thật sự sạch sẽ, ngay cả một tiểu thái giám cũng có tính tình thanh cao như Duyệt quý tần, tiểu thái giám dẫn đường không nhận tiền. Lại còn ra vẻ ngớ ngẩn, nói rằng là do Duyệt quý tần phân phó, hắn chỉ là một thái giảm nhỏ bé mà thôi, không biết gì cả. Chỉ cần cô ta tự đi gặp Duyệt quý tần nương nương thì sẽ biết.

Đợi tiểu thái giảm dẫn nàng vào phòng thì Đổng bảo lâm mới phát hiện, thì ra trong phòng không chỉ có một mình Duyệt quý tần, còn có Hoàng thượng đang ở đây nữa.


Đổng bảo lâm đã rất lâu rồi không nhìn thấy Hoàng thượng, hôm nay lại bất ngờ được gặp Hoàng thượng, điều đầu tiên hiện lên trong đầu nàng chính là hôm nay mình ăn mặc quá sơ sài, trang điểm nhạt, có phải thất lễ với Hoàng thượng không. Thế nhưng chớp mắt, lại thấy Duyệt quý tần đang ngồi cạnh Hoàng thượng, lòng của nàng lạnh đi.

Vân Như Tuyết này rốt cuộc là cái gì chứ? Khuôn mặt xinh đẹp như hoa, lại còn có khí chất thanh cao không nhiễm bụi trần nữa chứ? Cứ như vậy mà ở cạnh Hoàng thượng, giờ lại có thai, không thể hầu hạ Hoàng thượng được, vậy mà vẫn kề cận, làm cho vô số phi tử đều không được nhìn thấy thánh nhan.

Ngay lúc Đổng bảo lâm đờ đẫn, Vĩnh Dạ đế lên tiếng.

“Thế nào, Đổng bảo lâm đã quên hết quy củ của hậu cung rồi sao? Thấy trẫm và quý tần đều không hành lễ à?”

Đổng bảo lâm nghe Hoàng thượng đã ngầm tức giận vội quỳ xuống xin lỗi, hành lễ.

Ân Như Tuyết cũng lười làm người tốt, thấy Đổng bảo lâm quỳ trên mặt đất như vậy tất nhiên sẽ không nói giúp với Vĩnh Dạ đế. Cơ bản thì Vĩnh Dạ đế đang muốn giáo huấn Đổng bảo lâm một chút, để nàng thành thật một chút, nên cũng sẽ không để Đổng bảo lâm đứng lên. Ngược lại bình tĩnh uống trà.

Đổng bảo lâm vẫn quỳ trên đất. Cũng may vì nương nương nhà mình mang thai thân thể sợ lạnh nên trong phòng luôn đốt than, mặt đất cũng không lạnh lẽo.

Thật lâu sau, mãi đến lúc Ân Như Tuyết không chịu được mà ngáp một cái, Vĩnh Dạ đế mới có hành động tiếp theo.

“Ra ngoài đi, sau này không có chuyện gì thì đừng chạy tới chạy lui, nữ nhân nên lấy đức hạnh làm trọng.”

Vĩnh Dạ đế nặng lời, Đổng bảo lâm nghe Hoàng thượng trách mình không có phẩm hạnh, cảm giác lạnh lẽo lan rộng. Hoàng thượng đang vì nàng “Quấy rối” sự thanh tịnh của Duyệt quý tần mà giận chó đánh mèo với nàng.Vốn có thể đuổi nàng đi, nhưng Hoàng thượng có vẻ không muốn đơn giản như vậy, cho nên mới cho nàng vào cung Chiêu Nguyệt. Ra oai phủ đầu với nàng, đầu tiên là bắt nàng quỳ, sau đó mới trách nàng không có phẩm hạnh.

Nàng không kịp giải thích gì cả, thì đã bị Hoàng thượng định tội rồi.

Đổng bảo lâm không nói gì, xoay người lui ra.


Thế nhưng trong mắt lại tràn đầy trào phúng và oán hận.

Duyệt quý tần sao? Thật là tốt đẹp, còn có thể làm cho Hoàng thượng bảo vệ đến mức này.

Một ngày mới lại bắt đầu, Ân Như Tuyết ngồi ở bàn trang điểm chải lại mái tóc đen của mình, sung sướng nghĩ.

“Nương nương, sáng hôm nay nô tỳ gặp Hoàng Oanh nô tỳ của An tu viên.”

Ân Như Tuyết vẫn tiếp tục chải tóc, không quan tâm, nhưng lại không ngăn Nguyệt Nha nói tiếp. Bởi vì nàng biết Nguyệt Nha rất có chừng mực, nếu chỉ là chuyện bình thường tất nhiên sẽ không cố ý nói với nàng. Quả nhiên những lời tiếp theo của Nguyệt Nha đã làm Ân Như Tuyết thấy hứng thú.

“Nương nương, nô tỳ và Hoàng Anh gặp nhau không lâu, Hoàng Oanh chỉ lét lút đưa cho nô tỳ một mảnh giấy. Nô tỳ không dám tự ý làm chủ.”

Nguyệt Nha dứt lời, đã đưa mảnh giấy đó đến.

Ân Như Tuyết buông lược sừng trâu xuống, hăng hái cầm lấy tờ giấy Nguyệt Nha đưa, chậm chạp mở ra.

“Bẩm quý tần nương nương, nô tỳ là Hoàng Oanh, cung nữ thiếp thân của An tu viên. Nô tỳ nguyện ý nói tất cả sự thật cho nương nương biết, nhưng cầu xin nương nương bảo đảm mạng này của nô tỳ.”

“A, tất cả những gì ta muốn biết. Là cái gì đây?” Ân Như Tuyết cảm thấy có hứng thú với những gì Hoàng Oanh sẽ nói.

“Nguyệt Nha, bản tần giao chuyện này cho ngươi. Tìm cơ hội, chuyển lời này cho Hoàng Oanh.”

Nguyệt Nha đưa tai tới gần, chỉ nghe được nương nương nhà mình nhẹ nhàng nói nhỏ thời gian và địa điểm.

Giờ mùi, đình Vân Tĩnh.

Hoàng Oanh cẩn thận đứng trong đình thoạt nhìn có vẻ không rõ ràng lắm, cúi đầu. Bỗng nhiên nàng nghe được tiếng bước chân từ đằng xa. Hoàng Oanh ngẩng đầu, thấy người đến không phải là Duyệt quý tần, trong mắt hiện lên sự thất vọng.

“Hoàng Oanh tỷ tỷ không nên tức giận, nương nương của chúng ta đa mang thai, tất nhiên sẽ không thể tùy tiện ra ngoài.” Anh Đào thấy sắc mặt Hoàng Oanh không vui, thành thật giải thích trước.


Nguyệt Nha ở bên cạnh nói giúp cho Anh Đào: “Duyệt quý tần nương nương phái chúng ta đến đây, đúng như lời Anh Đào nói, Hoàng Oanh có thể nói chuyện ngươi muốn nói cho ta và Anh Đào nghe, ta và Anh Đào sẽ chuyển lời lại cho nương nương.”

Hoàng Oanh cắn răng, trong lòng đã có quyết định.

Đem chuyện An tu viên làm thế nào để dựng lên mọi chuyện một năm một mười nói ra hết, bỏ rơi Đại cung nữ Hoàng Li, rồi giá họa cho Duyệt quý tần.

Về phần tại sao lại là Duyệt quý tần, thì là vì có liên quan đến Vân phu nhân của Vân thượng thư.

Còn dính dáng đến Lưu tài nhân chỉ là vì ngoài ý muốn. Bởi vì nếu Lưu tài nhân không nuôi mèo mun thì An tu viên cũng sẽ tự mình tìm ra cách để vấp ngã.

Nguyệt Nha thắc mắc: “Vì sao An tu viên lại muốn làm như vậy? Chuyện đó có lợi ích gì cho nàng chứ? Lẽ nào chỉ vì muốn hãm hại Duyệt quý tần nương nương của chúng ta thôi sao?”

Hoàng Oanh cũng không nói rõ được lý do. Mặc dù An tu viên tín nhiệm nàng và Hoàng Li, thế nhưng có một số chuyện sẽ không nói với nàng và Hoàng Li.

Anh Đào nghe được mọi chuyện thì ứa nước mắt, khó khăn lắm mới hiểu rõ, cũng thắc mắc:

“Hoàng Oanh tỷ tỷ, sao ngươi lại nói hết chuyện An tu viên làm ra vậy? An tu viên là chủ tử của ngươi mà, nghe nói ngươi đã theo hầu hạ An tu viên từ lúc còn là tiểu thư.”

Hoàng Oanh trầm mặc nửa ngày, khó hiểu nói: “Bởi vì, Hoàng Oanh muốn sống, không muốn bị An tu viên bỏ rơi như Hoàng Li, muốn sống thật tốt thay cho phần của Hoàng Li.”

Nguyệt Nha và Anh Đào đều im lặng, bởi vì các nàng biết và hiểu những chua xót trong lời nói của Hoàng Oanh.

Trên đường trở về cung Chiêu Nguyệt, Nguyệt Nha và Anh Đào chìm trong bầu không khí trầm mặc. Nhưng cuối cùng, Nguyệt Nha luôn luôn lý trí lại nói một câu rất tính cảm với Anh Đào: “Nguyệt Nha chưa từng cảm nhận sâu sắc sự may mắn của mình khi gặp được một chủ tử tốt như Duyệt quý tần.”

Anh Đào nghe vậy tưởng là chủ tử nhà mình được khen, kiêu ngạo nói: “Tất nhiên rồi, nương nương của chúng ta là một chủ tử tốt.”

Nguyệt Nha cũng không pha trò với Anh Đào, chỉ nặng nề gật đầu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.