Sủng Phi Của Thuận Đế

Chương 103


Đọc truyện Sủng Phi Của Thuận Đế – Chương 103


Huhu làm thế nào để cho các bạn tưởng bộ này drop quay lại đọc bây giờ
******
Rời khỏi sân tập được một đoạn đủ xa Minh Trạch quay sang hỏi Vương công công
– Có chuyện gì sao?
– Hoàng thượng theo tin tức dò la của mật thámThừa tướng ngoài cung có biến động.

– Có biến?
– …..!
Minh Trạch không nói gì, hắn trầm ngâm, nhìn về phía xa.

Còn ở phía bên kia Minh Hựu bắn một tên về phía hồng tâm.

– Nhưng sao ta lại cảm thấy nương nương là người rất giỏi bắn cung nhỉ!
Mặt Kỳ Phượng Nhi biến sắc nhưng rất nhanh đã trở về bình thường.
– Ta chưa từng đụng qua mấy thứ như này sao có thể thành thạo.

Vương gia quá đề cao ta rồi.

– Hai người đang nói chuyện gì vậy?
Hoàng thượng quay lại giống như cứu vớt nàng vậy.

Nàng nhanh chóng đứng trở về bên cạnh hắn.
– Vương gia đang nói cho thần thiếp về các kỹ năng bắn cung thôi.

Minh Hựu nghe nàng nói vậy khẽ nhếch môi lên.

Nữ nhân này cũng thật là…!
*******
Không bao lâu đã đến Tết Nguyên Tiêu, đêm trăng tròn đầu tiên sau tết âm lịch.

Cả Hoàng cung giăng đèn kết hoa sáng rực.

Bằng cách nào đó Hoàng thượng đã kéo nàng trốn được bữa tiệc tẻ nhạt chán ngắt rồi đưa về Cam Lộ điện.
– Hoàng thượng người đang làm gì vậy?
Hắn đưa cho nàng một bộ y phục kêu nàng thay vào.

Đồng thời hắn
rút hết trâm cài tóc đính đá hoa trên đầu nàng, chải suông tóc rồi búi cho nàng một kiểu khác.

Minh Trạch dùng dây lụa cột tóc nàng, đoạn dây thừa thả xuống tự nhiên.

Lúc này trông nàng bình dị dân dã hơn nhưng bộ y phục xanh ngọc bích thêm phần tiểu thư khí chất.

Ngay cả Hoàng thượng cao cao tại thượng cũng bỏ đi lớp long bào hằng ngày.

– Hoàng thượng, xe ngựa đã chuẩn bị xong, đã có thể xuất phát được rồi.

Xe ngựa? Vậy là chúng ta sẽ đi đâu đó à.

Kỳ Phượng Nhi tràn ngập những câu hỏi trong đầu nhưng chỉ nhận lại được vỏn vẹn câu trả lời:
– Nàng đi theo Trẫm rồi sẽ biết.

Hai người đi ra xe ngựa.


Lúc này nàng mới nhận ra ngay cả Vương công công cũng ăn mặc khác thường.

Họ lên xe ngựa và đi ra phía cửa nam của Hoàng cung.

– Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, Trẫm đưa nàng ra ngoài chơi một chuyến.

Ở trên phố hôm nay có bắn pháo hoa nữa, nàng thích không?
– Vậy là Hoàng thượng trốn tiệc trong cung chỉ để đưa thần thiếp đi chơi thôi sao?
Minh Trạch cười rồi xoa đầu nàng:
– Tiệc trong cung năm nào cũng vậy, Trẫm chán rồi.

Đi ra ngoài sẽ có nhiều thứ vui hơn.

Nào!
Xe ngựa dừng ở đầu phố, Minh Trạch đỡ nàng xuống xe ngựa.

Khung cảnh và các âm thanh va chạm vào giác quan của nàng.

Đúng là lễ hội lớn, người người nhà nhà đều ra đường dạo chơi.

Vua quan hoà mình cùng dân chúng, Minh Trạch và Kỳ Phượng Nhi cũng góp mặt.

Dòng người kéo dài đến tám dặm.

Bốn phía giăng đầy đèn lồng, hoa đăng sáng rực khắp phố phường.

Khắp nơi đều là tiếng trống, tiếng nhạc đàn hát vui ca nhảy múa.

– Hai ngươi đi cách Trẫm và Kỳ Tần một đoạn.

Minh Trạch dặn hai tên thị vệ rồi kéo tay nàng, tiến vào chợ đêm, nàng vừa đi vừa nhìn, trong mắt lóe ra ánh sáng hưng phấn, đường phố phồn hoa trước mắt, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, mùi thơm lừng truyền đến, hình như có người đang ở phía trước rao lớn:
– Cheng cheng, bán hoành thánh đây…!hoành thánh đây.

Cô nương có muốn ăn hoành thánh không?
Lúc này Kỳ Phượng Nhi phản ứng lại, mới phát hiện mình đang đứng bên một quán ăn nhỏ, Minh Trạch cười khẽ, sai Vương công công:
– Cho bạc
Tên tiểu nhị múc một bát hoành thánh đưa cho Minh Trạch.

Hắn cầm que gắp một miếng thổi cho bớt nóng, đưa đến trước mặt nàng.

Kỳ Phượng Nhi không ngần ngại nuốt trọn miếng
Nàng ăn đến hai mắt sáng bừng, hào hứng nói:
– Khi còn bé mỗi khi đến năm mới, phụ thân sẽ đưa thiếp đi chơi thỉnh thoảng cũng dẫn tới nơi như này, thế nhưng lúc ấy không náo nhiệt như bây giờ, phụ thân cầm một xâu tiền đồng, dẫn thiếp đi ăn từ đầu phố đến cuối phố.

Thiếp còn nhớ, ở đầu đường có bán kẹo hồ lô, cắn một miếng liền cảm nhận được vị chua ngọt.

Nàng mỉm cười nhớ lại, khuôn mặt đỏ bừng, thấy nàng vui vẻ, khóe môi Minh Trạch cũng cong lên, thấy nàng lần đầu nói về phụ thân hắn hiếu kỳ hỏi:
– Trẫm từng nghe Liễu Đại nhân nói nàng bị lạc mất phụ mẫu khi còn nhỏ?
Kỳ Phượng Nhi ngớ người ra một lúc.

Hình như Liễu đại nhân đã tạo lai lịch giả để che giấu thân phận của nàng thì phải.
– Vâng ạ
Nàng nhỏ giọng đáp, Minh Trạch không hỏi thêm nữa, từng là người mất đi phụ mẫu hắn không muốn chạm vào nỗi đau của nàng.

Liền quay lại chủ đề:

– Trẫm cũng từng ăn kẹo hồ lô rồi, còn có khoai lang tẩm đường hoa quế, hai đồng mua được một đĩa, tuy rẻ, nhưng chẳng kém sơn hào hải vị là mấy.

Hắn chỉ thuận miệng nói, ai ngờ, Kỳ Phượng Nhi nghe xong, lại trợn tròn hai mắt:
– Không ngờ Hoàng thượng cũng từng ăn khoai lang tẩm đường hoa quế đó?
Minh Trạch cười rồi đưa ngón tay lên môi nàng:
– Ra ngoài này đừng gọi Trẫm là Hoàng thượng nữa.

– Vậy…!thần thiếp phải gọi là gì?
Hắn không nói gì chỉ liếc nhìn nàng kiểu: nàng đoán xem.

Kỳ Phượng Nhi nghĩ tầm nửa chén trà rồi trong đầu nàng bật lên một chữ:
– Trạch!
Hắn mỉm cười hài lòng rồi kéo nàng đi tiếp trên con phố rộn ràng.

Vừa đi nàng vừa đưa mắt ngắm nhìn xung quanh cảm giác thích thú khác một trời khi ở trong Hoàng cung xa hoa.

– Phía trước hình như có trò ảo thuật chúng ta đến đó xem đi!
Trước đó là đầy những bóng cờ với màu sắc khác nhau.

Một căn nhà gỗ nhỏ được dựng tạm trên cao, bề ngang rộng khoảng năm trượng, bề cao ba trượng.

Một cầu thang lớn đóng bằng những thanh gỗ hình chữ nhật kê từ mặt đất.

Những bậc thang gợi lên cho nàng một cảm giác kỳ lạ tựa như những cung bậc cảm xúc.
Đứng từ trên cao phóng tầm mắt xuống dòng người phía dưới Kỳ Phượng Nhi thấy trong người nôn nao một cảm giác rất kì lạ- vừa xa lạ vừa thân quen.

Không có những hòn giả sơn những chăm hoa cỏ xén, những khuôn mặt “bên ngoài cười nụ bên trong rủa thầm”.

Rồi nàng cảm thấy chán ngán với cảnh xa hoa giả dối trong Hoàng cung- những cảnh muôn đời như thế không đời nào thay đổi.
Và đương nhiên sau đêm nay nàng sẽ trở về làm một cung phi kín kẽ hằng ngày chỉ biết tô son điểm phấn thêu thùa rồi hằng đêm uống những loại trà mà một ấm có thể bằng cả gia tài nhưng nhạt.
– Cô nương à đi nhanh lên chứ.
Tiếng nói của đám người bên dưới kéo Kỳ Phượng Nhi về thực tại.

Nàng nhận ra mình đứng giữa cầu thang hơi lâu.

Phía trên, Minh Trạch nhìn xuống đưa tay ra, ánh mắt như thúc giục nàng “mau lên đây”
Phía trên căn gác dựng tạm, có một cái bục lớn.

Lờ lờ phía sau tấm màn che phủ, có người ăn vận như thời Xuân Thu- Chiến Quốc có lẽ là đám người tạp kĩ.
Bốn phía trống trơn cho gió đêm lùa vào từng cơn mát lạnh.

Kỳ Phượng Nhi mơ hồ nhìn thấy những ngôi sao xa xăm.

Đêm nay nhiều sao thật và cả gió nữa.

Nó thổi bay những muộn phiền nàng đang chất chứa.

Minh Trạch nắm lấy tay nàng ghé sát và nói:
– Sắp bắt đầu rồi!
Hơi thở phả vào tai nàng khiến Kỳ Phượng Nhi hơi run lên, nàng nuốt khan một tiếng.

Sau sân khấu bóng người hiện rõ dần….

Kết thúc buổi diễn hai người dắt tay nhau bước lên cây cầu dài, bên tai liên tục vang lên thanh âm “tách”, Kỳ Phượng ngẩng đầu lên, ngay sau đó vui mừng chỉ:
– Nhìn kìa, là pháo hoa!
Vô số luồng sáng được bắn lên bầu trời đêm, rồi sau đó tỏa ra thành đủ dạng hoa rực rỡ, sáng rực một vùng, chói mắt đến mức chiếu sáng cả trăm dặm quanh đó, ai cũng đều ngắm nhìn không chớp mắt.

Minh Trạch không ngắm pháo hoa mà cúi xuống nhìn nàng.

Hắn chưa bao giờ thấy nàng cười một cách tự nhiên mà vui sướng đến vậy.

Pháo hoa kết thúc nhưng nàng vẫn ngước nhìn lên trời gương mặt lộ rõ vẻ tiếc nuối.

Đứng thêm một lúc nàng vẫn chưa muốn đi, hướng mắt ra dòng sông xa xa.

– Đi nào.

Để ta đưa nàng đến một nơi khác.

Minh Trạch dẫn nàng đến một tửu lâu.

Đêm nay cả Kinh thành có lẽ sáng đèn cả đêm.

Họ ngồi trên lầu gọi một bàn thức ăn còn có thêm một bình rượu Trúc Diệp Thanh còn thêm một đĩa bánh Nguyên tiêu- tượng trưng cho sự sum họp.
Kỳ Phượng Nhi cầm lấy bình rượu rót ra hai chén, đưa lên trước mặt hắn:
– Thiếp kính chàng một ly.
Minh Trạch không từ chối liền đón lấy ngửa cổ uống cạn.

Kỳ Phượng Nhi đưa tay qua đầu nhấp một ngụm.

Vị cay đi thẳng xuống họng.

Nàng gắp một miếng thức ăn chậm rãi thưởng thức.

Ừm, tuy chỉ là những món ăn ngày tết của thường dân nhưng không tệ.

Sảnh tầng dưới bỗng chốc ồn ào, âm thanh nhạc vũ nổi lên.

Hai người cùng nhìn xuống dòng người bên dưới.
– Đó chẳng phải là múa ương ca sao? Một năm mới có dịp, hay chúng ta xuống dưới đó múa cùng họ cho vui!
Kỳ Phượng Nhi thấy mấy nữ nhân tay đeo dải lụa đầy màu sắc, phất phơ theo tiếng đàn tranh liền đề nghị.

Minh Trạch tỏ ra ngạc nhiên.
– Nàng cũng biết múa ương ca sao?
– Chàng xem những điệu múa trong cung quen rồi để hôm nay thiếp biểu diễn điệu múa dân gian này cho chàng xem.

Kỳ Phượng Nhi cười khúc khích, xem ra tâm trạng nàng hôm nay không tồi.

Nàng đứng dậy đi xuống lầu dưới, Minh Trạch không cản niềm vui của nàng hắn cũng không lo lắng mấy vì biết hai tên thị vệ sẽ âm thầm để ý từ phía nào đó.
Phía dưới đã dựng tạm sân khấu bằng gỗ mấy vị cô nương múa nhìn thấy nàng tiến lại liền kéo nàng nhảy múa cùng.

Người xem càng lúc càng đông: công tử có, người già có trẻ con lại càng nhiều.

Người trong thành hay ngoài thành đều tụ họp nhưng điểm chung họ đều ưa náo nhiệt.

Hôm nay đông người như thế khó tránh “ngư long hỗn tạp”.
Múa ương ca thực chất đạo cụ cũng đơn giản, người có quạt dùng quạt, người có lụa dùng lụa.

Kỳ Phượng Nhi gỡ dây lụa cột tóc nàng ra buộc vào cổ tay vài vòng để thừa ra một đoạn đủ để múa.
Nàng nhìn lên lầu giơ tay về phí Minh Trạch như muốn mời hắn xuống tham gia cùng.
Minh Trạch mỉm cười lắc đầu ra hiệu cho nàng cứ tiếp tục.

Tửu lâu hôm nay khá đông khách, ngoài chàng ra còn hơn chục bàn phía dưới người đông như kiến căn bản không phát hiện ra sự hiện diện của quốc vương Minh Kỳ Quốc.

Chàng rót thêm thêm rượu Trúc Diệp thanh vào chén ngọc màu ngà, khẽ lắc nhẹ nhìn thứ chất lỏng màu vàng trong suốt, ánh lên luồng ánh sáng xanh đầy mị hoặc.


Hơi men rượu và mùi hương khiến chàng như bị thôi miên trong chốc lát, hàng mi hơi cụp xuống.

Nhưng khoảnh khắc đó chỉ như cánh bướm vờn nhẹ qua đoá hoa.

Bàn tay nhanh chóng buông chén ngọc đang vỡ thành trăm mảnh, rơi xuống sàn.
Mũi tên từ cửa sổ xuyên qua cắm thẳng vào thanh gỗ ở ban công.

Mà lúc này cơ bản lũ người đang vui chơi không hề hay biết nếu không sẽ hỗn loạn thực sự.
Minh Trạch rút mũi tên ra, phía đuôi cột một mảnh da bò ghi vài chữ bằng mực đỏ.

Chàng liếc qua hiểu sơ bộ nội dung trong mảnh vải.

Thần thái lại có chút biến sắc trong tích tắc.
….
Cách đây vài ngày trước,…
– Không biết Tướng quân tìm ta có việc gì?
– Có người muốn gặp ngươi, đi theo ta.

Bạch Thế Lân đưa hắn đến trước mặt phụ thân.
– Bẩm phụ thân nhi tử đã mang hắn đến.

Bạch Thừa Tướng ngồi trên trường kỷ, quan sát đánh giá nam nhân trước mắt.

Thấy Thừa tướng có vẻ không hài lòng lắm Bạch Thế Lân lên tiếng:
– Đây chính là Giám môn vệ của Nam nha thập lục vệ! Hiện giờ cũng chỉ còn mỗi hắn trông có vẻ tin tưởng được xin phụ thân hãy thử thêm một lần.
Bạch Thừa tướng ngoắc tay ra hiệu lại gần.

Vương Kiệt hiểu ý liền tiến lên phía trước.

– Ta có việc quan trọng muốn nhờ ngươi đi làm cho ta.

Nếu làm được thì chỗ này là của ngươi.

Ông ta đem một túi ném phịch xuống mặt bàn.

Dựa vào âm thanh của nó đủ để biết số tiền bên trong, nói không ngoa có thể trả tiền cho tất cả các trò ăn chơi của Hoàng đô đêm nay.
– Không biết thừa tướng muốn sai ta đi làm việc gì.
Đường đường là một thừa tướng dưới một người trên vạn người lại cần hắn đi làm việc hộ.

Thật kỳ quái.
Bạch Thừa tướng rút trong tay áo một phong thư, ông ta ném nó lên mặt bàn.
– Ngươi hãy đem lá thư này đến gặp Thống vệ quân đô thành, đưa cho hắn.
Vương Kiệt không kìm được bày tỏ nghi vấn trong lòng:
– Tại sao lại nhờ ta đi làm việc này? Không lẽ…!bên cạnh Thừa tướng không có ai để giao phó.

– Vì việc này cần được giữ kín nên ta không muốn người bên cạnh làm.

Hơn nữa thân phận của ngươi dễ gặp hắn hơn ta.

Nhớ kĩ, làm kín đáo và đừng mở phong thư bên trong.

Vương Kiệt tiến tới nhận lấy bức thư và xoay người rời đi.

Đêm hôm đó hắn đổi ca trực ở lại trong cung rồi đến tìm người mà Thừa tướng dặn dò.
Vương Kiệt đi cẩn thận, đến một góc tường hắn nấp tạm vào đấy, chú ý người qua kẻ lại rồi rút phong thư bên trong lén mở ra.
Có một dòng chữ duy nhất nhưng đọc xong hắn liền hốt hoảng:
“Hãy giết kẻ mang thư đến”
********
17/6/2021
14:02
Wattpad
Hạ Băng Băng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.