Sủng Phi Của Thuận Đế

Chương 102


Đọc truyện Sủng Phi Của Thuận Đế – Chương 102


Ở một góc tối của Bích Đồng thư viện, Liên Hoa trùm đầu cẩn thận khẽ mở cửa đi vào.

Bên trong có một tiểu thái giám đứng đợi sẵn.

– Việc ta giao ngươi làm đã xong chưa?
– Nô tài đã đánh một gậy vào gáy của nàng ta.

Hiện giờ đã bất tỉnh rồi, tiếp theo nên xử lý sao ạ?
Liên Hoa không ngần ngại ra lệnh tiếp:
– Đem nàng ta bỏ vào trong bao ném ra ngoài cung đi.

Rút trong tay áo ra một túi hà bao nặng trịch đưa cho tên thái giám.
– Nô tài sẽ làm đúng như cô nương nói.

Liên Hoa khẽ gật đầu rồi mở cửa ngó trước ngó sau rồi chạy vụt đi nhưng nàng ta không biết rằng đêm nay không chỉ có tiểu thái giám mà nàng hẹn gặp ở đó.

Một tên thị vệ bước ra ngay sau tên thái giám:
– Nàng ta tin ngươi chứ?
– Nô tài đã làm theo đúng những gì Hoàng thượng phân phó.

Người sẽ tha cho nô tài chứ?
– Cái đó để xem…!
******
– Lần trước nghe nói con bị rơi xuống nước.

Không sao chứ?
Bạch Thừa tướng vừa nhấp trà vừa hỏi thăm nữ nhi.

Hôm nay rảnh rỗi ông muốn đến tìm Bạch Trân Ly bàn bạc vài truyện hệ trọng.

– Nghe nói dạo này Hoàng thượng sủng nữ nhi của Phiêu Kỵ tướng quân hơn.

Hoàng hậu biết phụ thân đang ám chỉ đến ai và nàng biết rất rõ.

Nhưng dạo này nàng vừa phải lo cho tiểu Hoàng tử vừa lo một vài chuyện khác nên chưa làm gì.

– Hoàng thượng đúng là sủng Trịnh Dung hoa hơn nhiều.

Có khi một thời gian nữa sẽ vượt qua cả Kỳ Tần lúc trước.

Bạch Thừa tướng trầm ngâm một lúc, rồi lẩm nhẩm:
– Họ Trịnh kia được sủng thì quả thực là có chuyện….!Nhưng Kỳ Tần được sủng không phải là đáng ngại.

Nếu có thể tìm cách đưa Hoàng đế quay về chỗ Kỳ Tần hay bất kỳ ai cũng được.

Hoàng hậu nghe vậy liền bực tức, đặt mạnh chén trà xuống bàn nước trà sóng sánh văng ra ngoài
– Phụ thân người đang nói gì vậy? Người không biết con vì giữ vững vị trí Hoàng hậu tốn không biết bao nhiêu máu và nước mắt sao?
– Bạch Trân Ly!
Thừa tướng quát nhẹ nàng một cái, gằn giọng xuống.

Hoàng hậu liền im bặt.

– Cái ta nói đến không phải là đố kị mà là bàn về chính sự.
Con mắt Hoàng hậu thay đổi lộ vẻ mông lung, chờ thừa tướng đưa lời giải thích hợp lí.

– Buổi triều sáng nay Hoàng thượng đã hạ lệnh cho Phiêu kỵ đại tướng quân làm thống soái và nhị ca của con làm phó tướng đi dẹp loạn phản quân phương Bắc.

– Sao không phải là nhị ca thống lĩnh binh mã ạ?
Thừa tướng không trả lời câu hỏi của Hoàng hậu nhưng ông ta lại đưa ra một kế hoạch khác.

Khẽ cúi người tiến gần sát bên tai Hoàng hậu nói nhỏ:
– Ta đang muốn Hoàng đế…!tuyên thiền vị*.

Hoàng hậu nghe xong liền mở to hai mắt như không tin những gì vừa nghe được.

Hoàng thượng còn trẻ lại có khả năng giám quốc sao có thể thiền vị.

Thấy Bạch Trân Ly còn chưa hết bàng hoàng.

Bạch Thừa tướng bèn xoa dịu:

– Nếu nhi tử của con thành Hoàng đế thì con có thể buông rèm nhiếp chính* được rồi.

Con sẽ trở thành người thống trị quốc gia này.

– Buông rèm nhiếp chính….!Vậy bây giờ nữ nhi phải làm gì?
Bạch Thừa tướng vuốt râu đưa ra suy nghĩ của mình.
– Hoàng thượng đã có ý thu phục triều thần: Phiêu Kỵ tướng quân và Trịnh Dung hoa là một minh chứng.

Bởi vậy chúng ta cần gây dựng quyền lực cho mình, chút thương yêu của Hoàng đế có là gì chứ.

Vừa vuốt râu vừa cười, Bạch Thừa tướng rất tự tin với kế hoạch của mình.

Bạch Trân Ly tuy hơi nghi hoặc nhưng nhìn sang nhi tử đang nằm trong nôi, tham vọng để con lên ngôi vị cao nhất bắt đầu xuất hiện.

Rời khỏi điện Hoàng hậu, Bạch Thừa tướng thấy trưởng tử của mình đang đợi sẵn.

– Phụ thân đã bàn bạc với Hoàng hậu xong chưa?
– Đã nói rồi, hy vọng nó hiểu…!
Cước bộ hơi chậm lại, Thừa tướng nói tiếp:
– Chúng ta cần gầy dựng thêm thế lực.

Ta đang muốn tìm thêm vài nhân tài để đào tạo cũng là để sau này phò tá ngoại tôn của ta.

– Việc này con sẽ thu xếp người không phải lo!
– Vậy thì tốt.

Đệ đệ con sắp chinh chiến phản quân phương Bắc rồi.

Mọi việc cần con lưu tâm nhiều hơn.

******
– Hôm nay thần sắc của Hoàng thượng khá hơn trước rất nhiều!
– Đó là vì đã giải quyết được việc cử người đi dẹp phản quân phương Bắc.

Trẫm tin vào Phiêu Kỵ đại tướng quân- một lão tướng đấy.

Kỳ Phượng Nhi đưa tay mở nắp trà nhấp một ngụm.

Cho đến lúc này thì nàng đã hiểu vì sao Hoàng thượng lại để ý đến Trịnh Dung hoa như vậy.

Thì ra là Người có tính toán cả.

Được một ngày ít tấu sớ, hai người dành thời gian ngồi bên cửa đọc sách thưởng trà.

Không gian yên tĩnh làm nàng cảm thấy thanh tịnh hẳn.

– Hoàng thượng.

Đại vương gia cầu kiến.

Ngẩng đầu lên đã thấy Vương công công đứng ở đó từ bao giờ.

– Cho huynh ấy vào đi.

Bước qua cửa là nam nhân mặc y phục trường sam đen tuyền, cúi người thỉnh an Hoàng thượng.

– Thần thỉnh an Hoàng thượng.

Nói rồi Đại vương gia quay sang nhìn nàng:
– Thần không biết Kỳ Tần nương nương cũng ở đây.

Đã làm phiền Hoàng thượng và nương nương.

Minh Trạch gấp quyển sách lại:
– Không sao, Huynh đứng dậy đi.

Sao tự nhiên hôm nay lại đến tìm Trẫm vậy.

– Thần từ đất phong về có đem một ít đồ tiêu khiển…!Sắp đến đợt săn bắn đầu năm thần đến là muốn rủ Hoàng thượng đến trường săn một chuyến coi như là ôn lại kỉ niệm.


Nói rồi Đại vương gia còn nở nụ cười ý nhị.

Trong khi nàng còn chưa hiểu gì thì Hoàng thượng vỗ đùi một cái rồi đứng dậy.

– Được! Huynh không nói Trẫm cũng quên mất.

Vậy hai chúng ta đến trường săn một chuyến.

Để xem mấy năm qua khả năng của huynh có tiến bộ không!
Kỳ Phượng Nhi nhận ra là đến lúc nàng nên lui xuống rồi.

Nhưng chưa kịp nói gì thì Hoàng thượng đã bảo nàng:
– Nàng cũng bồi giá theo Trẫm đi.

Kỳ Phượng Nhi không thể từ chối, với lại nàng cũng hiếu kì xem hai huynh đệ này chơi trò gì nên ba người họ cùng đến trường săn.
Vừa đi Hoàng thượng vừa giải thích cho nàng:
– Mùa xuân Hoàng gia sẽ mở Đại hội thi tài săn bắn.

Đây là truyền thống nhiều năm để cầu một năm bình an quốc gia giàu mạnh.

Đại vương gia cũng vui vẻ thêm vào:
– Không chỉ vậy vật săn bắn sẽ được sẽ làm vật tế lên trời xanh.

Hoàng gia bao năm nay rất xem trọng buổi đi săn này.

Trường săn Hoàng gia thực sự rộng.

Một bên là chuồng ngựa kéo dài thậm chí còn có một võ đài để luyện võ.

Họ đến phần sân tập cung.

Cách không xa là những tấm bia ngắm bắn.

Hai tên thị vệ đem một cái rương lớn đến, mở ra Đại vương gia liền giải thích:
– Đây là những thứ thần chuẩn bị cho cuộc thi săn lần này.

Trong rương không gì khác là những cây cung kiểu dáng các loại và vài thanh kiếm.

– Thần còn định rủ tên họ Diệp kia tập cùng nhưng hắn có việc cần phải xử lý.

Lần này thần nhất định phải vượt qua Hoàng thượng trở thành người đứng đầu.

Nói rồi cả hai cùng cười lớn.

“Tên họ Diệp”? Xem ra quan hệ giữa Hoàng thượng, Diệp tướng quân và cả Đại vương gia rất tốt.

Kỳ Phượng Nhi đứng lui về sau để hai nam nhân thử cung.

Sau khi chọn được cung vừa tay cả hai cùng bắn về phía bia ngắm.

– Tài nghệ của huynh vẫn không kém đi tý nào.

– Hoàng thượng cũng đâu thua ai!
Sau vài lượt bắn Hoàng thượng như nhớ ra điều gì, quay lại nhìn nàng.

– Xem Trẫm và Đại vương gia như vậy có phải nàng thấy nhàm chán lắm không?
– Hôm nay Hoàng thượng đã làm thần thiếp mở rộng tầm mắt rồi!
Minh Trạch chỉ cười rồi vẫy tay về phía nàng.

Kỳ Phượng Nhi hiểu ý bèn tiến lại gần hắn.
– Đây không phải chỉ là thi tài giữa các bá quan văn võ mà cũng khuyến khích hậu cung tham gia.

Nàng muốn thử không?
Minh Trạch đưa cây cung trên tay cho nàng.

Ngập ngừng một lúc, nàng không biết là có nên cầm hay không.


Thấy vẻ e dè của nàng hắn tiến tới cái rương đựng đồ kiếm một cây cung khác ngắn hơn, thử kéo dây cung, cảm nhận độ căng vừa phải rồi đưa cho nàng.

– Nào, chúng ta thử nhé.

Hắn xoay người nàng về phía mình, phần lưng nàng áp sát vào người hắn.

Hắn rút một tên từ trong ống đưa cho nàng, rồi cầm tay nàng lắp tên vào cung
– Cầm như vậy nhé…!Từ từ kéo ra sau…!Đúng rồi!
Không lẽ nàng lại nói với hắn là nàng thành thạo tất cả những thứ này rồi.

Như vậy sẽ để lộ thêm sơ hở thôi tự dặn bản thân bình tĩnh lại.

Hắn chỉnh lại khuỷu tay nàng rồi nói:
– Bắn!
“Cạch”
Mũi tên trượt khỏi cung nhưng không bay tới bia mà rơi xuống đất.

Vừa rồi là do tay nàng hơi run.

Không hiểu sao ngực nàng đập mạnh quá! Là do lo sợ? Hay do nàng không thích tư thế dựa vào người hắn như này?
– Không sao chúng ta thử lại nhé!
Minh Trạch cười xoà rút thêm một mũi tên nữa cài vào cung, nắm lấy tay nàng kéo về sau.

“Phập”
Lần này tên bay ra khỏi cung và đâm thẳng vào bia ngắm.

Nàng bật cười thành tiếng, lâu rồi mới có cảm giác quen thuộc như này.

Khi hai người đang vui vẻ với nhau bỗng nhiên Vương công công tới:
– Hoàng thượng có vẻ thấm mệt rồi sao người không vào kia nghỉ một lát.

Vương công công hướng về phía đình phía góc sân, ở đó có lẽ đã được chuẩn bị trà và khăn.

Minh Trạch thấy khó hiểu, bình thường trong lúc hắn luyện võ không phải Vương công công hay bê theo khay trà theo sau hắn sau.
Nhưng chưa kịp nói gì thì thấy Vương công công ra hiệu nháy mắt với hắn.

Hiểu ý, Minh Trạch đưa cây cung cho Kỳ Phượng Nhi:
– Nàng luyện tập đi, Trẫm sẽ quay lại ngay.

Nói rồi hắn rời sân bắn, chỉ còn lại Kỳ Phượng Nhi và Minh Hựu.
Bỗng nhiên nàng cảm thấy e ngại khi một mình đứng với nam nhân khác như vậy
– Nương nương có thể bắn tiếp được chứ!
Đại vương gia rút thêm một mũi tên đưa cho nàng.

Kỳ Phượng Nhi không đón lấy mà nhẹ nhàng nói:
– Thần thiếp tài nghệ kém cỏi đã bêu xấu trước mặt Vương gia rồi.

Minh Hựu chỉ cười rồi lắp tên vào cung nhắm tới đích.

“Phập”
Tên trúng ngay giữa hồng tâm.

Xem ra vị Đại Vương gia này tài nghệ cũng không tồi.

– Nhưng sao ta lại cảm thấy nương nương là người rất giỏi bắn cung nhỉ!
Mặt Kỳ Phượng Nhi biến sắc….!
******
Không lâu nữa đoàn xa giá của Hoàng thượng sẽ rời đi.

Những ngày ở Giang Nam ngắm phong cảnh hữu tình sắp kết thúc phải trở về chốn kinh thành phồn hoa đô hội lắm thị phi nhưng Minh Hựu không để ý lắm.

Với một đứa trẻ ở tuổi niên thiếu luôn có những thứ khác thu hút.

Trong lúc không ai để ý hắn lén tìm tiểu thư của Kỳ gia.

Trở lại trường săn Minh Hựu thấy một tiểu nữ tử nhỏ hơn mình vài tuổi cưỡi trên con ngựa trắng phi vòng quanh sân.

Tốc độ phi nước đại cũng đáng nể nhất là với một nữ nhi.

Mỗi lần ngựa của nàng phi qua chỗ hắn một làn gió mang theo cát bụi bay tứ tung.

Chạy thêm vài vòng nữa Kỳ Phượng Nhi chạy chậm lại rồi dừng hẳn.

Vương Kiệt đỡ nàng xuống ngựa rồi đem cất con ngựa vào chuồng.

Minh Hựu tiến lại gần nàng.

– Lại là ngươi à?
– Lần trước chũng ta đã gặp rồi.

– Đúng thế
Biểu cảm Kỳ Phượng Nhi nhàn nhạt, có vẻ ấn tượng của nàng về vị Đại vương gia này không tốt lắm.


– Ta rất thích ngươi! =))))
Kỳ Phượng Nhi đem con mắt khó hiểu ném cho hắn.
– Không…!Ý…!ý của ta là ngươi rất đặc biệt, khác với những người ta từng gặp qua.

Hắn nói tiếp:
– Ta sắp trở về kinh thành rồi.

Trước khi về ngươi có thể dạy cho ta cách dùng Tiểu Anh tiễn không?
– Ta phải học hai năm mới có thể sử dụng Tiểu anh tiễn đấy.

Ngươi nghĩ mình có thể học được trong hai ngày à?
Kỳ Phượng Nhi xem thường thái độ coi rẻ môn bắn tên này của hắn.

– Ta tự tin có thể học được ngươi dạy đi.

– Nhưng…!trước đó nói cho ta biết tại sao ta phải dạy ngươi?
Minh Hựu không biết phải đáp lại thế nào.

Thấy người trước mắt không nói gì Kỳ Phượng Nhi thở dài một hơi lắc đầu bỏ đi.

– Từ từ đã…!
Minh Hựu đuổi theo nàng, chặn nàng lại.
– Sao ngươi lại bỏ đi như vậy, chúng ta còn chưa nói xong mà…!Vậy ngươi muốn thế nào mới chịu dạy ta.

Nàng không nói gì.

Minh Hựu kiếm xung quanh người, rồi giật khối ngọc đưa cho nàng.

Là một khối ngọc lục bảo chạm khắc hình đôi lân sư mẫu tử*
– Dù nó không quý giá lắm nhưng đây là hồi môn của mẫu hậu ta.

Ta tặng cho ngươi, ngươi dạy ta bắn tên.

Thế nào?
Thấy vẻ ham muốn học bắn tên của hắn nàng đồng ý.

Hai người trở về bãi săn để tập.

Kỳ Phượng Nhi lấy bộ cung tên Tiểu Anh tiễn ra làm mẫu trước cho Minh Hựu xem.

– Tiền thôi Thái Sơn- Hậu ác vĩ hồ*.

Kéo cung như đang đẩy Thái sơn.

Tay sau ra sức như đang nắm đuôi hổ…!
“Phập”
Mũi tên bay như xé gió cắm vào giữa hồng tâm.

Kỳ Phượng Nhi làm mẫu xong giao lại cung tên cho hắn.

Minh Hựu đón tên lồng vào trong ống-đây cũng là điều khác biệt khi bắn Tiểu Anh tiễn, hắn làm như những động tác Kỳ Phượng Nhi vừa làm, vừa lẩm nhẩm câu:
– Trước đẩy Thái sơn….!Sau nắm đuôi hổ.

– Á!
Động tác kéo tên khỏi ống không chuẩn ngược lại còn làm bản thân bị thương.

Minh Hựu bị dây cung cứa qua tay, chảy máu.

– Ngươi có làm sao không?
Nàng cúi xuống xem vết thương cho hắn, rút trên đầu một sợi dây cột tóc băng vết thương lại cho Minh Hựu.
– Không cần thất vọng.

Ta cũng mất rất nhiều thời gian mới bắn thành thạo.

– Nhưng tại sao một nữ nhi như ngươi lại thích cưỡi ngựa, bắn tên.

Kỳ Phượng Nhi không nói gì, chỉ nở một nụ cười….!
******
Chú thích:
– Thiền vị: giao lại hoàng vị cho người khác
– Buông rèm nhiếp chính: khi hoàng đế còn nhỏ tuổi thái hậu sẽ thay quyền quản lí quốc gia
– Tiền thôi Thái Sơn- Hậu ác vĩ hồ: trước đẩy Thái sơn, sau nắm đuôi hổ.

******
Các bạn cho Au cái cmt xem có gì phải góp ý không nào
8/6/2021
11:25
Wattpad
Hạ Băng Băng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.