Sủng Phi Cự Liêu Giới Giải Trí

Chương 41: Dự Đoán


Đọc truyện Sủng Phi Cự Liêu Giới Giải Trí – Chương 41: Dự Đoán


Vốn cho rằng trong lúc dưỡng bệnh Thẩm Thu Hoa có thể nhẹ nhàng một ít.

Nhưng Thẩm Thu Hoa không chịu lãng phí thời gian.

Nàng bị bắt nằm trên giường dưỡng bệnh thế là mỗi ngày ở trên giường xem video động tác võ thuật để luyện tập.

Dương Quỳnh nhìn bất đắc dĩ, nếu không thể ngăn nàng, vậy đành tự mình giúp nàng luyện tập.
“Lư Tự giúp em tham gia một gameshow.

Là một chương trình thực tế, có lẽ sẽ tham gia trò chơi gì đó, tuần sau bắt đầu quay.

Cho nên em phải mau chóng khỏe lên.” Dương Quỳnh giúp nàng hoạt động tay.

“Khi nào bắt đầu thử vai?” Đây là chuyện nàng quan tâm nhất.

“Hai tuần sau.

Lư Tự nói nhân vật kia yêu cầu biết một chút võ.

Chị nghĩ phần lớn người thử vai đều chuyên nghiệp, em làm hết mình là được rồi.” Dương Quỳnh không muốn Thẩm Thu Hoa nhận vai này, không chỉ vất vả lại còn quá nguy hiểm.

“Em hiểu.” Thẩm Thu Hoa lấy quạt xếp trên tủ đầu giường.

Cây này đã là cây thứ ba của nàng.

Hiện giờ cũng trong tình trạng te tua.

Dương Quỳnh gấp quạt xếp lại.

“Hiện tại em không thể luyện tập cái này.

Ngoan ngoãn dưỡng bệnh.

Chờ em khỏe, chị cho em luyện kiếm, chịu không?”
Nương nương không chịu nghe khuyên.

Cho nên biện pháp tốt nhất là đưa một thứ có sức dụ hoặc hơn.

Quả nhiên, Thẩm Thu Hoa cười híp mắt.

Kéo Dương Quỳnh đến, hôn cô một cái.

“Em đừng như vậy.

Biết rõ chị không dám làm gì, còn luôn đùa với lửa.” Dương Quỳnh bất đắc dĩ nói.

Thẩm Thu Hoa cười haha, rõ ràng cố ý.

Mỗi ngày nàng chỉ ngủ, lúc tỉnh thì luyện võ.

Lần đầu tiên thử vai, Thẩm Thu Hoa muốn lưu giữ kỷ niệm đẹp cho mình.

Sau bốn ngày, nàng khỏe lại.

Bên ngoài rơi tuyết lớn, hai người không ra ngoài, ở lại khách sạn.

Thẩm Thu Hoa chổng ngược, Dương Quỳnh bắt lấy hai chân nàng, không ngừng nhắc nhở nàng thẳng người.

Để yên 30 giây, Dương Quỳnh buông tay, Thẩm Thu Hoa thả người xuống, trên trán đầy mồ hôi.

Dương Quỳnh cầm khăn lông lau mồ hôi cho nàng.

“Khiêu vũ đúng là có khác.

Tính mềm dẻo cùng linh hoạt rất tốt.

Năm đó chị vừa nhập ngũ, mỗi ngày kéo gân đều gào lên như sói.

Lúc ấy chị mới 15-16 tuổi, cảm giác như chân không còn là của mình.

Hiện tại nhìn động tác của em nhẹ nhàng như vậy, đột nhiên chị cảm thấy lúc đó chịu khổ đều vô ích.”
Thẩm Thu Hoa thực hiện được rất nhiều động tác võ.

Nhưng sức lực của nàng vẫn kém một ít khiến người ta có cảm giác như đang khoa tay múa chân.

Sức lực không thể tăng, động tác của nàng chỉ có thể xem như múa.

Dương Quỳnh không có kinh nghiệm ở phương diện này.

Thẩm Thu Hoa luyện tập tăng sức lực được một thời gian, hiệu quả vẫn không tốt lắm.

Theo như dân gà mờ Dương Quỳnh nhận thấy, cơ bắp Thẩm Thu Hoa thuộc về loại mềm yếu.

Nói cách khác, dù nàng có ngâm mình trong phòng gym mỗi ngày, cũng rất khó tăng sức lực.

Thẩm Thu Hoa vô cùng hoài nghi kết luận này.

Nàng cho rằng đây là Dương Quỳnh lấy cớ không cho nàng luyện tập sức lực.

Sau đó tìm một huấn luyện viên thâm niên hỏi, đáp án đúng là vậy.

Luyện xong những bước cơ bản, Thẩm Thu Hoa bắt đầu luyện kiếm.

Dương Quỳnh vốn chuẩn bị cho nàng một cây kiếm ngắn như vậy sẽ giảm đi một ít khó khăn.

Thẩm Thu Hoa lại không muốn, làm Dương Quỳnh đưa nàng cây kiếm cỡ bình thường để luyện.

Luyện kiếm này, trong vòng 5m không thể có người.


“Em xem, kiếm lại rời khỏi tay.” Dương Quỳnh ôm gối trốn xa, có lần cô ỷ vào mình biết võ phản ứng nhanh nên ngồi bên cạnh, Thẩm Thu Hoa múa kiếm đùa tiên đã trực tiếp đánh vào trán cô.

Xét thấy công việc quan sát nương nương luyện công có tính nguy hiểm cao, Dương Quỳnh không dám cạy mạnh, trực tiếp trốn xa thật xa.

Trường kiếm trong tay Thẩm Thu Hoa xoay vòng, động tác tự nhiên lưu loát.

Đây là hiệu quả đạt được khi Thẩm Thu Hoa rời khỏi khách sạn để luyện.

Lúc này trên tay nàng đã có bảy tám vết thương.

Dương Quỳnh vừa thay nàng băng bó, vừa mắng: “Tay không phải của em sao? Em không biết kêu đau sao?” Tuy kiếm không bén nhưng vì mỏng, việc cắt vào ngón tay là không thành vấn đề.

“Dương Quỳnh, lúc chị làm cung nữ cũng không dùng kiếm.

Em nhớ rõ thời gian Âu Dương Đình dạy chị không nhiều lắm.

Em cũng không thấy chị đứng đắn luyện kiếm, vậy vì sao kiếm pháp của chị lại lợi hại như vậy?” Thắc mắc này Thẩm Thu Hoa đã nghĩ mãi nhưng nàng không biết gì nên rất khó đánh giá sự chênh lệch.

Nói đến điều này Dương Quỳnh có chút đắc ý.

“Thu Hoa, tuy rất nhiều điểm chị không bằng em.

Nhưng nói đến luyện võ, chị thật sự rất có thiên phú.

Dù hai em cùng đánh cũng không phải đối thủ của chị.” Dương Quỳnh nhận trường kiếm của Thẩm Thu Hoa, múa vài đường tiêu sái đẹp mắt.

Thẩm Thu Hoa nhìn hai mắt sáng lấp láp.

“Sao chị làm được?”
“Thiên phú.” Dương Quỳnh ngứa đòn nói.

Thẩm Thu Hoa nhìn tay đầy vết thương của mình, tuy không phục nhưng không thể không thừa nhận ở khoảng luyện võ này, nàng thật sự không có thiên phú.

Hai người đi đến nơi quay gameshow.

Tổ tiết mục phái xe đón hai người đến trường quay.

Vừa vào hai người có cảm giác xuyên không.

Bên trong cửa, là đình đài lầu các, màn lụa mềm mại.

Nhìn như dòng nước chảy, nghe thấy tiếng đàn sáo, khắp nơi tràn ngập hơi thở cổ đại.

Nếu không phải có nhân viên công tác ra vào là người hiện đại, có lẽ hai người thật sự hoài nghi mình về lại cổ đại.

Đạo diễn tiết mục tên Lý Minh Khôn, là một đạo diễn gameshow thâm niên.

Dáng người gầy ốm thoạt nhìn sẽ ngã bất cứ lúc nào.

Gặp mặt, chào hỏi nhau, đạo diễn cho nhân viên công tác dẫn Thẩm Thu Hoa xem hoàn cảnh xung quanh, thuận tiện nói về tiết mục “Cảnh Trong Mơ Trở Thành Sự Thật”.

Nhân viên mang hai người đi tham quan tên tiểu Quách.

Hắn giới thiệu nội dung gameshow cho hai người.

Đây là tiết mục liên quan đến những giấc mơ, mỗi kỳ sẽ có năm vị khách mời tham gia, tiến vào mộng cảnh.

Nhiệm vụ của khách mời là tìm mọi cách thoát khỏi mộng cảnh, trở về hiện thực.

Khách mời có thể tìm kiếm manh mối trong mơ, hoặc làm nhiệm vụ nào đó, sau đó thông qua phương pháp suy luận trinh thám trở về hiện thực.

“Hai người cũng biết, tiết mục thực tế đều có kịch bản.

Đặc điểm của tiết mục này là không có kịch bản.

Những manh mối đều phải phát hiện trên trường quay.” Tiểu Quách mang hai người dạo một vòng lớn, Dương Quỳnh chú ý, đường tiểu Quách dẫn đi cố tình tránh vài chỗ.

Này là những nơi có manh mối sao? “Những nơi này sẽ cất giấu manh mối mà cậu nói sao?” Dương Quỳnh hỏi.

Lời này là muốn nhìn phản ứng của tiểu Quách, hắn thành thật lắc đầu, “Manh mối của mỗi kỳ khác nhau.

Cụ thể ở đâu, là gì chúng tôi cũng không biết.”
Đi một vòng lớn, Thẩm Thu Hoa gặp được bốn vị khách mời.

Nàng vừa nhìn đã nhận ra Tống Bác đầu tiên.

Tống Bác kinh ngạc khi gặp nàng trong tiết mục này.

“Thu Hoa, chúng ta lại gặp nhau.” Tống Bác vội đến chào hỏi.

“Đúng vậy, lại gặp nhau.” Thẩm Thu Hoa nhìn biểu cảm thả lỏng của hắn, eo thẳng tắp, suy đoán có lẽ sự nghiệp thăng hoa không ít.

Lúc này đạo diễn Lý Minh Khôi cũng đến đây giao lưu.

Khách mời ngoài Thẩm Thu Hoa cùng Tống Bác, còn có ca sĩ Phùng Tiêu, diễn viên Tưởng Nhất Nguyệt, cũng MC Hạ Minh Trạch.

Trong đó Hạ Minh Trạch, Phùng Tiêu cùng Tưởng Nhất Nguyệt là khách mời cố định.

Khách mời mới chỉ có Thẩm Thu Hoa cùng Tống Bác.

Đối mặt với trò chơi hoàn toàn mới như vậy, Tống Bác có chút ngốc.

“Không sao, đừng lo lắng.” MC Hạ Minh Trạch mở đầu tạo bầu không khí.

Đạo diễn Lý Minh Khôi cho mọi người thời gian giao lưu.

Ngoài Tống Bác, Thẩm Thu Hoa cũng không quen những người còn lại, giao lưu cũng không thuận lợi.


Cũng may khách mời cố định rất hòa đồng.

Tưởng Nhất Nguyệt là người mới xuất đạo đến tiếc mục này để tạo bầu không khí hoạt bát.

“Chị Thu Hoa, em đã xem chị diễn “Nhân Gian Tháng Vị Thơm Tẫn”, tạo hình của chị quá đẹp! Không nghĩ đến ngoài đời còn đẹp hơn trong phim.” Tưởng Nhất Nguyệt hóa thân thành tiểu mê muội, vây quanh Thẩm Thu Hoa nói không ngừng.

Thẩm Thu Hoa đã nghe những lời này rất nhiều, nhưng đều là fans nói.

Hiện tại được người hợp tác nói, làm nàng có chút xấu hổ.

Mọi người trò chuyện một lúc, đạo diễn ra hiệu chuẩn bị quay.

Mọi người thay quần áo cổ trang, trang điểm, cả nhóm như từ cổ đại xuyên đến.

Thẩm Thu Hoa mặc trang phục cổ trang, dù trong gameshow, cũng làm người khác kinh diễm.

Đạo diễn thông báo rất nhanh bắt đầu quay.

Các bộ phận vào vị trí.

Mọi người tiến vào trạng thái ghi hình.

Dương Quỳnh kéo tay Thẩm Thu Hoa nhẹ giọng nói: “Em chú ý gần núi giả, chị đoán ở đó sẽ có manh mối.

Em cẩn thận chút.”
Thẩm Thu Hoa gật đầu.

Bắt đầu ghi hình.

Mọi người tiến vào trường quay, Hạ Minh Trạch nói vài lời trong kịch bản, mọi người bắt đầu tìm cách trở về hiện thực.

Bên cạnh Thẩm Thu Hoa là tiểu mê muội Tưởng Nhất Nguyệt.

Hôm nay Tưởng Nhất Nguyệt mặc trang phục cổ trang ngây thơ đáng yêu, nàng đi cạnh Thẩm Thu Hoa, thường hỏi những điều khuấy động không khí.

Một lúc sau, Phùng Tiêu cũng đến, ba người hợp tổ tìm kiếm manh mối.

Thẩm Thu Hoa nhìn núi giả có đình hóng gió, nhớ đến lời của Dương Quỳnh, nàng đi đến núi giả điều tra.

Kết quả không tìm được manh mối, Thẩm Thu Hoa ngẩng đầu nhìn đàn cổ trong đình hóng gió.

“Đây là muốn đánh đàn sao?” Tưởng Nhất Nguyệt hỏi.

Thẩm Thu Hoa đi đến đàn một chút.

Đàn cổ phát ra những giai điệu dễ nghe.

“Chị Thu Hoa, chị biết đàn cổ sao?” Tưởng Nhất Nguyệt nhìn tư thế Thẩm Thu Hoa giơ tay dừng trên đàn, bỗng nhiên thấy đẹp.

“Biết một ít.” Thẩm Thu Hoa đi đến trước bàn đá, ngồi xuống.

Nghĩ, đàn một bài của quê nhà.

Đàn xong, nàng phát hiện tiếng đàn khó nghe, cũng không phải âm sắc nên có.

Nàng cùng hai, ba người hợp lực mở đàn, phát hiện bên trong có một mảnh giấy.

Viết chữ “trúc”.

“Này là có ý gì?” Phùng Tiêu hỏi.

Ba người nhìn thoáng nhau, không có manh mối gì.

Chỉ có thể bắt đầu từ tờ giấy Thẩm Thu Hoa giữ.

Ba người tìm một vòng quanh đình hóng gió, không phát hiện những manh mối khác.

Khi xuống núi, Tưởng Nhất Nguyệt trượt chân, suýt ngã.

Thẩm Thu Hoa vội đưa tay giữ nàng.

“Cẩn thận một chút.”
“Cảm ơn chị Thu Hoa.” Tưởng Nhất Nguyệt đứng dậy, đột nhiên phát hiện trên tảng đá bên cạnh như dính thứ gì đó.

Thứ đó có màu sắc cực kỳ giống tảng đá nên không biết là gì.

Tưởng Nhất Nguyệt lấy mọi thứ xuống, phát hiện thêm một tờ giấy.

Lần này tờ giấy vẽ một đàn cổ.

“Đàn cổ? Là có ý gì?” Tưởng Nhất Nguyệt hỏi.

Thầm Thu Hoa nhún vui, ý bảo mình cũng không rõ.

“Chúng ta cần tìm thêm những manh mối khác.” Lúc này ba người đã xuống núi giả.

Trên đường, ba người gặp một người bán hàng rong.

Tưởng Nhất Nguyệt đã tham gia vài kỳ, tìm được một bí quyết, chính là nên trò chuyện cùng mỗi nhân vật xuất hiện trong mộng cảnh, rất nhiều manh mối đều được tìm thấy trong đó.

“Người bán hàng rong, ngươi bán gì vậy?” Tưởng Nhất Nguyệt hỏi.

Nhưng người bán hàng rong không trả lời, tiếp tục thét to đi về trước.


Tưởng Nhất Nguyệt quay đầu nhìn người bán hàng rong, “Xem ra em không có nhiệm vụ rồi.”
Phùng Tiêu cũng hỏi người bán hàng rong, hắn vẫn không trả lời.

Lúc này hắn chạy đến trước mặt Thẩm Thu Hoa, hắn ngẩng đầu nhìn nàng, sau đó quỳ xuống đất nói: “Nương nương sao người lại đến đây?”
Trong một khắc, Thẩm Thu Hoa cảm giác sống lưng lạnh lẽo.

nàng không phân rõ đây có phải là cảnh mơ hay không.

“Nha! Chị Thu Hoa, anh ta nói chuyện với chị!” Tưởng Nhất Nguyệt hiểu đoạn đối thoại này sẽ có manh mối.

“Bổn cung đến thể nghiệm khó khăn của dân gian, cũng muốn tìm một vài thứ không giống bình thường.” Thẩm Thu Hoa thành Khang phi.

Nháy mắt, khí tràng cường đại làm người không dám ngẩng đầu.

Người đảm nhiệm NPC đều là diễn viên quần chúng, làm sao gặp qua khí tràng cường đại này? Người bán hàng rong quỳ trên mặt đất vâng vâng dạ dạ.

“Nơi này của ngươi có vật hiếm lạ gì? Nếu bổn cung nhìn trúng, sẽ thưởng cho ngươi.” Thẩm Thu Hoa tiếp tục khách sáo nói.

Người bán hàng rong vẫn quỳ trên đất cúi đầu run bần bật, không nói lời nào.

Hiển nhiên, dựa theo an bài của tiết mục, lời của Thẩm Thu Hoa vẫn chưa liên quan đến cốt truyện.

Tưởng Nhất Nguyệt đến hỏi vài câu, nhưng vẫn không được đáp lại.

“Người bán hàng rong, chuyện của người, bổn cung đã biết.” Thẩm Thu Hoa còn chưa dứt lời.

Người bán hàng rong đột nhiên dập đầu.

“Nương nương, người phải làm chủ cho thảo dân!” Người bán hàng rong đột nhiên lấy một phong thư trong rổ ra.

“Nương nương, đây là thư ca ca thảo dân gửi đến.” Người bán hàng rong đưa thư gửi Thẩm Thu Hoa.

Thẩm Thu Hoa nhận thư mở ra, bên trong rỗng tuếch, chỉ một tờ giấy trắng, cái gì cũng không có.

“Trong đó viết gì vậy?” Phùng Tiêu hỏi.

“Một tờ giấy trắng.” Thẩm Thu Hoa đưa cho các nàng xem.

Hai người ó kinh nghiệm với cái này.

Lập tức tìm nơi có lửa có đèn.

Trong phòng tìm được ngọn nến, sau khi bật lửa, chậm rãi hơ tờ giấy, chốc lát chữ dần hiện ra.

Nhưng khi toàn bộ chữ hiện ra, mọi người đều trợn tròn mắt.

Tất cả các chữ được tách ra, nhìn như phải tự mình ghép lại.

Mọi người nhìn nhau, cảm thấy như vậy không được, cần phải lấy bút viết lại.

Nhưng nơi này lấy bối cảnh cổ đại, chỉ có giấy cùng bút mực.

Thẩm Thu Hoa nhìn giấy cùng bút mực trên bàn, nhấc bút nói: “Nghiêm mực.”
“Sao?” Tưởng Nhất Nguyệt cùng Phùng Tiêu há hốc mồm.

Thẩm Thu Hoa ngẩng đầu, lúc này mới nhớ ra hai người này không phải Dương Quỳnh, cũng sẽ không làm vậy.

Hết cách, nàng chỉ có thể tự mình mài mực.

Bút lông cừu chấm mực, bắt đầu viết chữ trên giấy Tuyên Thành.

“Lung, giai, hàn là có nghĩa gì?” Tưởng Nhất Nguyệt hỏi.

Thẩm Thu Hoa nhẹ nhàng thở phào.

“Là “Tiểu Trùng Sơn” của Nhạc Phi.

Tạc dạ hàn cung bất trú minh.

Kinh hồi thiên lý mộng, dĩ tam canh.

Khởi lai độc tự nhiễu giai hành, nhân tiễu tiễu, liêm ngoại nguyệt lung minh.”
Tưởng Nhất Nguyệt mở to nhìn, “Chị Thu Hoa, sao chị đoán được?”
“Lúc trước chúng ta phát hiện chữ “trúc”, còn có đàn cổ mà em phát hiện trên giấy nhỏ, đều đề cập đến chữ này.

Lúc trước là hạ khuyết, bây giờ là thượng khuyết.” Suy nghĩ của Thẩm Thu Hoa càng lúc càng rõ.

“Đoán đây là mộng gì đúng không?” Nàng tự hỏi một chút, “Đây là mộng của một học sinh, chưa học xong đã ngủ.

Cho nên trong mộng đứa nhỏ mới có thể xuất hiện bài thơ này.

Vì đứa nhỏ chưa học xong, cho nên những manh mối mà chúng ta nhận được mới rời rạc.”
Nàng vừa dứt lời, một ánh sáng trắng hiện lên.

Ngay sau đó đạo diễn hô cắt.

“Thu Hoa, sao cô có thể đoán được mọi thứ ngay lập tức?” Lý Minh Khôn cảm thấy mình không đưa ra nhiều manh mối, dù Thẩm Thu Hoa muốn đoán cũng cần phải thu hoạch thêm manh mối.

Không nghĩ đến mới ba manh mối, nàng không chỉ đoán được cảnh trong mơ, còn đoán được nguyên nhân của giấc mơ.

Này hoàn toàn là không thể nào, vậy mà nàng lại đoán trúng.

Vì Thẩm Thu Hoa đoán trúng kết quả, cho nên mọi người đều từ trong mộng cảnh về hiện thực.

Mọi người thay quần áo, trở về phòng nghỉ.

“Thu Hoa, chúng tôi đã biết nguyên nhân cô đoán được mộng cảnh.

Nhưng sao cô lại đoán được học sinh đang học thì ngủ?” MC Hạ Minh Trạch hỏi.

Thẩm Thu Hoa cười nói: “Tôi nhìn thấy trong rổ của người bán hàng rong có sách giáo khoa.” Tuy người bán hàng rong luôn rất thần bí, nhưng rổ của hắn mới là manh mối mấu chốt.

Người thiết kế mộng cảnh này có lẽ muốn chơi tâm lý.

Nếu bọn họ không nhìn thấy sách giáo khoa, sau nhận được manh mối từ người bán hàng rong rất có thể sẽ xem nhẹ manh mối trong tay người bán hàng rong.

Đây là tác giả cố tình tạo điểm mù của thị giác.

Quá trình quay không chỉ đơn giản còn nhanh chóng.

Còn hậu kỳ biên tập thế nào không phải việc Thẩm Thu Hoa có thể làm.

Thẩm Thu Hoa cùng Dương Quỳnh trở về khách sạn nghỉ ngơi một đêm, hôm sau bay đến đoàn phim.


Hai người đi đến khách sạn của đoàn phim, Lư Tự đã chờ sẵn ở đó.

Nhìn thấy khí sắc Thẩm Thu Hoa không tệ, Lư Tự tạo thành chữ thập nói: “Thu Hoa, em khỏe lại thật sự là cảm tạ trời đất.”
Mọi người vào khách sạn, đi đến tầng của đạo diễn, vừa ra đã thấy không ít diễn viên nữ đang chờ đợi.

Nhìn thấy có người mới, mọi người đều cẩn thận cảnh giác.

Dù sao những người đến đây đều là đối thủ của mình.

Dương Quỳnh kéo tay Thẩm Thu Hoa, cảm thấy tay hơi lạnh, “Em không cần lo lắng.”
Thẩm Thu Hoa gật đầu.

Nói không lo lắng không phải nói dễ hơn làm sao? Này dù sao cũng là lần đầu tiên nàng thử vai, nàng hoàn toàn không có kinh nghiệm.

“Thu Hoa.” Lư Tự vừa ra ngoài dạo một vòng, sau đó kéo Thẩm Thu Hoa đến chỗ yên lặng, “Anh vừa nghe được một tin, chọn vai lần này tuy nhất định có đánh diễn, nhưng vẫn lấy trò văn là chính.

Ngoài ra, nhân vật này có một cảnh vũ đạo, vừa rồi anh nhìn thấy vài diễn viên luyện tập vũ đạo, đều là nhảy hiện đại.

Đây là ưu thế của em.” Lư Tự ở trong giới này một thời gian rất dài nên có nhân mạch.

Nhưng tin tức này đều biết được từ tổ đạo diễn.

“Thu Hoa, thư giãn.” Dương Quỳnh xoa vai Thẩm Thu Hoa.

Diễn viên thử vai từng bước đi vào, cách một cánh cửa, không ai biết được bên trong thế nào.

Nhưng từ những diễn viên thử vai bước ra có thể đoán bên trong rất nghiêm khắc.

Vài diễn viên nữ nhỏ tuổi còn lau nước mắt đi ra.

Đến lượt Thẩm Thu Hoa.

Nàng quay đầu nhìn Dương Quỳnh, nhìn thấy gương mặt đầy ý cười của cô.

Thẩm Thu Hoa cũng cười, sau đó quay đầu vào phòng.

Trong phòng có vài người.

Có ba người mang nét nghệ thuật ngồi trên bàn, còn có hai người trẻ tuổi bên cạnh cúi đầu ghi chép gì đó.

“Chào đạo diễn, tôi tên Thẩm Thu Hoa.” Thẩm Thu Hoa không nhiều lời.

Đạo diễn rầu xồm dẫn đầu gật đầu.

“Thẩm Thu Hoa, chúng tôi nhận được tư liệu của người đại diện của cô.

Hình tượng cổ trang của cô vô cùng xuất sắc.

Nhưng nhân vật này của chúng tôi cũng không dễ diễn.

Đầu tiên là một người võ công cao cường.

Trong phim phần lớn là cảnh đánh diễn, còn có một cảnh vũ đạo.

Suất diễn yêu cầu là tự diễn viên đóng.” Râu xồm nói đến ngừng một chút, nhìn Thẩm Thu Hoa không có cảm giác ngoài ý muốn đối với lời của mình, lúc này mới tiếp tục: “Xem ra cô đã chuẩn bị sẵn sàng.

Bắt đầu đi.”
Kịch bản được chia cho các công ty kinh tế, tổng cộng có ba đoạn ngắn.

Thẩm Thu Hoa hít sâu một hơi, bắt đầu diễn.

Tính cách nhân vật này phức tạp hay thay đổi, nàng chọn một cảnh bình đạm không có gì.

Nàng thấy cảnh này thoạt nhìn bình đạm nhưng bên trong nội tâm nhân vật rất rối rắm cùng giãy giụa.

Nàng bình tĩnh đọc lời thoại của mình, mày khẽ nhúc nhích, rõ ràng đôi mắt sáng ngời xinh đẹp kia lại lộ ra vẻ bi thương vô tận.

Nàng cầm gương, duỗi tay vuốt tóc mái trên thái dương, khóe môi hơi gợi lên, trong mắt lấp lánh nước, muốn rơi lại không được, bám trụ trong hốc mắt.

Nàng thả gương, ngửa đầu chớp mắt, nước mắt biến mất không thấy.

Nàng đứng lên, đi vài bước về phía trước, ngón tay mảnh khảnh chuyển động, thân nàng tựa vào bàn, nhìn người trước mặt, lộ ra nụ cười khác với vừa rồi.

Nụ cười này vũ mị đa tình như có sức mạnh vô hình câu lấy hồn phách người khác.

Cảnh này rất ngắn.

Thẩm Thu Hoa đã tập rất nhiều lần trong đầu.

Nàng không hài lòng lắm về biểu hiện lúc này, nhưng cũng không có gì không hài lòng.

Phát huy bình thường, không có sai lầm lớn, chỉ vậy mà thôi.

Lúc sau nàng biểu diễn một cảnh vũ đạo, việc khiêu vũ từ nhỏ giúp nàng tăng thêm điểm.

Ba đạo diễn gật đầu, ý bảo nàng có thể ra ngoài.

Sau Thẩm Thu Hoa rời đi, đạo diễn râu xồm nhìn xung quanh, “Người này không tệ.

Diễn có hồn.”
Buổi thử vai kết thúc, Thẩm Thu Hoa tiếp tục bận rộn công tác.

Một loạt hoạt động thương nghiệp, nhiều đến khiến nàng hoài nghi mình thật sự hot như vậy sao? Cuối cùng, bộ phim truyền hình thứ hai của nàng “Khóa Vàng Trọng Môn” ra mắt.

Trong đó vai Hoàng Hậu đã nâng nhân khí của nàng lên một bậc.

Rất nhanh, Thẩm Thu Hoa đã hiểu được câu “người nổi tiếng thì nhiều thị phi”, bởi nàng nghe được rất nhiều ngôn luận không tốt về mình.

Đầu tiên fans nàng đăng rất nhiều đề tài về nàng trong “Khóa Vàng Trọng Môn”, đương nhiên đều khen nàng xinh đẹp, đoan trang, có uy nghiêm của mẫu nghi thiên hạ.

Có vài fans sự nghiệp khen nàng chuyên nghiệp, kỹ thuật diễn dần tốt lên.

Chỉ cần là fans đều nhìn ra được mỗi một ưu điểm của thần tượng mình.

Nhưng sau đó đã có tiếng nói phản đối.

Có người nói Thẩm Thu Hoa là nữ phụ, sao lại còn xinh đẹp hơn nữ chính.

Đây không phải hành vi giọng khách át giọng chủ làm người khinh thường sao.

Bản thân nằm ở đâu trong lòng không biết sao?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.