Đọc truyện Sủng Phi Cự Liêu Giới Giải Trí – Chương 40: Thảm Đỏ
Cuối năm luôn là thời khắc diễn ra các lễ trao giải lớn.
Ngày ba tháng một, thành phố N cử hành lễ trao giải điện ảnh long trọng.
Thẩm Thu Hoa cũng nằm trong danh sách khách mời.
Minh tinh nữ bước trên thảm đỏ đều là người có tác phẩm lớn.
Thẩm Thu Hoa có nhân khí nhất định nhưng vẫn chưa đại ngôn cho các nhãn hiệu cao cấp nào, mức độ nổi tiếng vẫn không đủ.
Lư Tự tự mình đi mượn lễ phục, các nhãn hiệu đều không cho.
Thẩm Thu Hoa nghe thấy tin này cũng không để ý.
“Người ta nếu không muốn cho mượn, em mặc trang phục của Nhất Sắc Tài cũng tốt.”
Lư Tự lo lắng, “Thu Hoa, em như vậy sẽ bị người khác chê cười.
Để anh nghĩ cách khác.”
“Tự ca, người ta không đồng ý thì không cần cưỡng cầu.
Dù sao em cũng chỉ là người mới, không có nhãn hiệu xa xỉ tài trợ thì có gì mất mặt sao? Anh yên tâm, em ứng phó được.” Thẩm Thu Hoa quả thật không muốn mặc những nhãn hiệu cao cấp.
Nhiệt độ bên ngoài tháng 1 ở thành phố N đã dưới không độ.
Muốn nàng mặc những trang phục lộ vai lộ chân đó lên sân khấu, đừng nói người có tư tưởng truyền thống không thể tiếp thu như nàng, thì cái giá lạnh này cũng đủ để nàng không chịu nổi.
Mặc trang phục Nhất Sắc Tài, ít nhất nàng còn một bộ trang phục ấm áp.
“Được rồi.
Anh tìm nhà tạo hình giúp em, hai người trò chuyện đi.” Lư Tự chỉ có thể vĩnh viễn đưa ra kiến nghị cho Thẩm Thu Hoa, còn quyền quyết định chân chính là thuộc về Thẩm Thu Hoa.
Nhà tạo hình là người phụ nữ 30 tuổi, tên Anna.
Anna là nhà tạo hình cao cấp, gặp qua rất nhiều đại minh tinh.
Đối với tiểu minh tinh đến quần áo cũng không mượn được như Thẩm Thu Hoa, nàng không để vào mắt.
Nàng đến chủ yếu là vì mặt mũi của Lư Tự.
Biểu cảm chậm trễ của Anna rất nhanh bị Thẩm Thu Hoa phát hiện.
Nàng vờ như không thấy, vẫn nói về suy nghĩ của mình cho Anna.
“Thẩm tiểu thư, thứ tôi nói thẳng, ý tưởng của cô đã qua rất nhiều năm.” Anna mỉm cười, trong mắt hơi trào phúng.
Dù nàng che dấu rất khá.
Hoặc nàng cho rằng mình che dấu rất khá.
“Anna, tôi biết tạo hình gì đó tôi không chuyên nghiệp bằng cô.
Nhưng tôi có suy nghĩ của mình.
Trào lưu sẽ biến hóa theo thời gian, nhưng vòng này đến vòng khác, thứ trong quá khứ hiện tại chưa chắc không lưu hành.
Nếu không, Nhất Sắc Tài làm sao trụ được lâu như vậy trong thị trường này?” Thẩm Thu Hoa giọng nói nhỏ nhẹ, nói rõ thái độ của mình.
Anna không nói gì thêm.
“Nếu Thẩm tiểu thư kiên trì như vậy, tôi đây cũng hết cách.
Thật ngại, chúng ta rất khó hợp tác, cô vẫn nên tìm cao nhân khác.”
Anna rời đi.
Thẩm Thu Hoa cũng không giữ nàng.
Hai người đều không muốn bỏ ý tưởng của mình, giữ lại cũng vô ích.
“Cô ta căn bản không muốn hợp tác.
Vênh váo tự đắc rõ như ban ngày.” Dương Quỳnh cũng rất bất mãn.
Đây là có ý gì? Rõ ràng hai người mời nàng đến cung cấp dịch vụ, kết quả như thiếu tiền nàng.
Rốt cuộc ai mới là khách hàng?.
ngôn tình tổng tài
Lư Tự bước vào hỏi chuyện thế nào.
Dương Quỳnh một năm một mười kể rõ tình huống.
Lư Tự nghe xong thở dài, “Thu Hoa, thật ra khí chất cổ trang trên người em rất nghiêm trọng, anh hy vọng thông qua lần này em có thể bộc lộ được quan điểm, cố gắng thoát khỏi nhãn dán cổ trang.”
“Em hiểu.
Tự ca, em không phải muốn mặc đồ cổ trang đến.
Em chỉ hy vọng có thể đưa một vài quan điểm cá nhân của mình vào, không cần mặc theo phong cách của người khác.” Kiếp trước khi còn ở nhà, phụ thân nàng đã dạy, làm người làm việc đều phải có đặc điểm của riêng mình.
Bảo sao nghe vậy có lẽ sẽ không làm sai, nhưng vĩnh viễn sẽ không hoàn thiện được.
Lư Tự gật đầu.
“Anh sẽ tìm nhà tạo hình mới.”
Buổi tối, Nguyên Hương cùng Như Quyên đột nhiên xuất hiện trước mặt Thẩm Thu Hoa.
Nhìn vẻ mặt kinh hỉ của nương nương, hai người đều cười vui vẻ.
“Sao hai đứa đến đây?” Về phòng, Thẩm Thu Hoa hỏi.
“Tối mai có tiết mục âm nhạc trong buổi lễ.
Bọn em là nhóm người mới, đương nhiên phải đến tham gia.
Bọn em ở bên ngoài thấy tên nương nương nên lên kế hoạch gặp nương nương.” Như Quyên giải thích.
Ánh mặt Thẩm Thu Hoa từ từ chuyển qua Dương Quỳnh vẫn luôn không lên tiếng.
“Vậy mà chị không nói với em?”
Dương Quỳnh vò đầu.
Đã sớm biết chuyện này nhất định lộ tẩy.
“Hai đứa nói muốn tạo bất ngờ cho em.”
“Nương nương, là bọn em nhờ Dương Quỳnh tạm bảo mật, nương nương đừng trách chị ấy.” Nguyên Hương vội vàng cầu tình thay Dương Quỳnh.
“Được rồi, đừng làm như thể chị muốn phạt mọi người.
Chúng ta có thể gặp mặt đã không dễ dàng, đừng nói những chuyện này.” Thẩm Thu Hoa xua tay, lúc này ba người mới thở phào nhẹ nhõm.
Như Quyên lấy rất nhiều vật trong ba lô.
“Nương nương, em biết nương nương không thiếu gì.
Nhưng dáng vẻ mệt mỏi lần trước của người, bọn nô tỳ nhìn thật sự rất đau lòng.
Những thứ này là bọn em ngày thường dùng.
Có công hiệu giảm bớt mệt mỏi.
Nương nương xem thử có hiệu quả không.” Nàng lấy xong ba lô mình thì đến ba lô Nguyên Hương.
Ba lô Nguyên Hương cũng có vài vật dụng hàng ngày.
Đều là vật hai người dùng thấy rất có công hiệu.
Có miếng dán, có mát xa, có miếng giảm đau chống viêm, có giải nhiệt,…!Mỗi thứ một ít đưa cho Thẩm Thu Hoa.
“Bọn em có lòng.” Đời này, hai người không phải là cung nữ của Thẩm Thu Hoa, như vẫn xem Thẩm Thu Hoa là người thân quan trọng nhất của mình.
Bản thân Thẩm Thu Hoa làm sao không đem hai nha đầu này xem như trách nhiệm của mình?
“Lần đầu tiên nương nương bước trên thảm đỏ, nhất định là hút mọi ánh nhìn.
Tựa như trước kia trong cung.
Không ai đẹp bằng nương nương của bọn em.” Như Quỳnh nhắc đến dung mạo của nương nương, tức khắc kiêu ngạo lên.
“Nương nương hai đứa còn chưa có tạo hình đi thảm đỏ đêm mai đâu.” Dương Quỳnh ngồi bên cạnh bất đắc dĩ nói.
Như Quyên cùng Nguyên Hương cùng nhìn về phía Thẩm Thu Hoa, “Nương nương, là thật sao?”
Thẩm Thu Hoa gật đầu.
“Chị bất đồng ý kiến với nhà tạo hình, cô ấy không làm chạy lấy người.” Chuyện này nói ra rất xấu hổ, cũng may nơi này không có người ngoài.
“Nhà tạo hình thật không đáng tin cậy!” Như Quyên vĩnh viễn đứng về phía Thẩm Thu Hoa.
“Nương nương, đêm mai phải tham gia buổi lễ, người tính làm sao bây giờ?” Nguyên Hương lo lắng hỏi.
“Chị cũng không biết.
Nhìn xem ngày mai người đại diện có thể tìm được nhà tạo hình không.” Thẩm Thu Hoa hoàn toàn không có kinh nghiệm với chuyện này.
Lúc này Như Quyên cũng bắt đầu lo lắng.
“Nương nương nên sớm có đoàn đội của mình.” Nàng liếc Dương Quỳnh một cái, “Một mình Dương Quỳnh khẳng định không được.”
Dương Quỳnh không vui, “Nè! Lời này chị không thích nghe nha, cái gì nói chị không được.”
Như Quyên đứng lên đến bên cạnh Dương Quỳnh, “Chị nha, không thích nghe cũng không được.
Nương nương chuẩn bị là đại minh minh siêu hot, bên người cần đoàn đội có hiệu suất cao đáng tin cậy giúp nương nương xử lý các vấn đề.
Như hôm nay, bên người nương nương chỉ có một người.
Chị rất đáng tin cậy, nếu nói về đánh nhau, em tin một mình chị có thể ứng phó.
Nhưng xã hội hiện tại, cơ hội cho chị động thủ không nhiều.
Có rất nhiều cuộc chiến không khói thuốc trên mạng.
Mấy này chị giải quyết được không? Chị xem Weibo của nương nương, đến bây giờ fans còn chưa đến 500 vạn.
Chị nhìn xem bên em cùng Nguyên Hương thế nào.
Nương nương không thích phát Weibo, đó là sở thích của nương nương.
Còn chị? Em biết điện thoại của nương nương đều trong tay chị.
Chị nên phát Weibo để duy trì nhiệt độ! Cái này chị biết không?”
Như Quyên đã không phải là tiểu cung nữ kiếp trước.
Kiếp này Như Quyên là người mang tư duy hiện đại hoàn chỉnh, lại thêm ở công ty quản lý mưa dầm thấm lâu.
Chưa ăn qua thịt heo còn chưa thấy heo chạy sao? Như Quyên lần lượt nói về thủ đoạn Marketing làm Thẩm Thu Hoa cùng Dương Quỳnh nghe được sửng sốt.
“Bằng không em đến đây tuyên truyền là được.” Dương Quỳnh cảm thấy Như Quyên không làm mảng tuyên truyền thật sự là nhân tài không được trọng dụng.
Như Quyên tức đến cười.
“Nếu em có thể đến đây không phải đã sớm đến sao?”
Nguyên Hương ngồi nghe hai người.
“Dương Quỳnh, có thể Như Quyên nói không dễ nghe, nhưng sự thật chính là như vậy.
Bọn em biết vì sao hai người không mời đoàn đội.
Nhưng như vậy sẽ rất bất lợi cho con đường sau này của nương nương.
Trước mắt nhân khí của nương nương không tính cao, một khi nhân khí cao, nhiệt độ lên, lập tức sẽ có antifans.
Chuyện mắng thanh danh nương nương trên Weibo hay những liên quan đều là chuyện vô cùng phiền toái.
Những việc này mời đoàn đội đến xử lý cũng không xử lý xong, cần thiết phải dựa vào fans.
Mà này, trước mắt hai người cái gì cũng chưa làm.” Nguyên Hương quay đầu nhìn Thẩm Thu Hoa, “Nương nương, người mời người đại diện vẫn chưa đủ.
Còn cần một đoàn đội tuyên truyền chuyên nghiệp.
Bộ phận nghiệp vụ này có thể ký với công ty, cũng có thể tự mời đoàn đội chuyên nghiệp.
Nhưng dù thế nào, nương nương, người cần phải mời người.
Đơn đả độc đấu như vậy vô cùng có hại.”
Những lời này đều đi vào lòng Thẩm Thu Hoa.
“Chị đã biết.
Lời này các em đã nói qua với chị.
Khó có cơ hội gặp nhau, chúng ta nói chuyện khác đi, đừng chỉ lo nói chuyện của chị.
Có tâm như vậy, không uổng bổn cung thương các ngươi.”
Như Quyên ngồi bên cạnh Thẩm Thu Hoa, “Nương nương, ngày mai người nhất định phải xinh đẹp, thủy quân bên này nô tỳ đã chuẩn bị tốt.
Sẽ điên cuồng vì người đánh call!”
Cuối cùng Thẩm Thu Hoa cũng biết nghĩa của đánh call.
“Nói như vậy ngày mai chị cần phải kinh diễm toàn trường?”
“Đương nhiên.” Trong mắt Như Quyên đều là hình ảnh Thẩm Thu Hoa, có thể gặp lại nương nương bình an không sao, cuối cùng cũng giải được vướng bận kiếp trước.
Dương Quỳnh nhìn mọi người trò chuyện, về chuyện mời đoàn đội, cô không có ý kiến.
Dù sao sau khi nhân khí Thẩm Thu Hoa lên, sẽ càng có nhiều việc.
Không nói cô phải cố sức làm hết những chuyện này, hơn nữa còn làm không tốt, mấu chốt là cô không thể toàn tâm toàn ý chiếu cố Thẩm Thu Hoa.
Lúc này điện thoại cô vang lên.
Cô nhìn thoáng qua là điện thoại của Đoạn Vị Bình.
Cô đứng lên đứng kế cửa sổ nhận điện thoại.
“Đoạn ca, anh có thời gian rảnh sao?”
“Anh nghe nói bên bọn em thiếu nhà tạo hình?” Đoạn Vị Bình cũng không khách khí, đi thẳng vào vấn đề.
“Đúng vậy, lúc trước mời một vị đại bài, một lời không hợp thì đi.
Hiện tại bọn em đang vì chuyện nhà tạo hình mà phát sầu đây.” Dương Quỳnh như thấy được cứu tinh, “Đoạn ca, anh nhất định biết rất nhiều, có thể giới thiệu cho bọn em không?”
Đoạn Vị Bình cười nói: “Anh thật sự quen không ít nhà tạo hình, nhưng phải xem thời gian bên bọn em, thời gian cách thời điểm diễn ra buổi lễ còn chưa đến 24 tiếng, dù anh chọn được người, người ta cũng đáp ứng, nhưng làm sao tới kịp?”
Dương Quỳnh như nhìn thấy cứu tinh làm mình rơi xuống.
“Cho nên là?” Dương Quỳnh cảm thấy Đoạn Vị Bình cố ý gọi đến không có khả năng đùa giỡn.
“Anh có một người bạn, học tạo hình.
Cô ấy vừa vặn ở thành phố N.
Nhưng kinh nghiệm không đủ, cũng không có danh khí.
Em hỏi Thu Hoa xem, muốn cho cô ấy cơ hội không.
Anh không cam đoan hiệu quả.
Số điện thoại cô ấy anh gửi qua WeChat cho em.”
Cúp điện thoại Đoạn Vị Bình, Dương Quỳnh thuật lại mọi chuyện.
Mọi người lâm vào trầm tư.
Thẩm Thu Hoa đầu tiên gọi hỏi Lư Tự đã tìm được nhà tạo hình chưa.
Sau khi nhận được đáp án phủ định, nàng nói với Lư Tự, mình tìm được một người.
Đem số điện thoại gửi cho Lư Tự.
Sáng sớm hôm sau, có người đến khách sạn gặp Thẩm Thu Hoa.
Là một nữ sinh tầm 25-26 tuổi, trang điểm thời thượng.
Nàng tự giới thiệu mình tên Liễu Du, học chuyên ngành thiết kế tạo hình chuyên nghiệp.
Lúc trước từng làm việc tại phòng làm việc của một nhà tạo hình nửa năm, sau đó đi theo nhà tạo hình nổi danh gần một năm.
Hiện tại đơn độc tìm việc, cho nên mới trước khi buổi lễ diễn ra đến thành phố N.
Thẩm Thu Hoa nói lại những lời mình nói với Anna tối qua.
Liễu Du không có cảm giác vênh váo tự đắc.
Suy xét thời gian cấp bách, Liễu Du cũng không nói thêm, căn cứ vào trang phục có được của Thẩm Thu Hoa bắt đầu lựa chọn.
Khi Nhất Sắc Tài đổi mùa, Lôi Nguyệt đã đóng gói trang phục mới đưa đến cho Thẩm Thu Hoa.
Liễu Du nhìn mấy bộ trang phục Thẩm Thu Hoa mang đến chọn đến chọn lui, vẫn không hài lòng, nhưng thời gian không đợi người.
Thời khắc mấu chốt, tiểu ca chuyển phát nhanh đưa đến một hộp quà lớn.
Dương Quỳnh mở ra, bên trong là một bộ váy vô cùng xinh đẹp cùng giày và bao tay.
Sau đó nhận được điện thoại của Lôi Nguyệt.
“Thu Hoa, em nhận được lễ vật của chị rồi? Vốn này là một phần của lễ vật năm mới.
Chị nghĩ khi hai người tham gia tiệc rượu sẽ đưa, không nghĩ đến em không đến, sau đó thì thôi.
Chị chỉ có thể gửi chuyển phát nhanh đến khách sạn của em.
Hy vọng em sẽ thích.” Bên kia của Lôi Nguyệt có chút ồn ào, hẳn là nàng đang bên ngoài.
“Lôi tổng, em rất thích bộ này, cảm ơn chị.” Thẩm Thu Hoa tự đáy lòng nói.
Liễu Du sau khi nhìn bộ váy dài hai mắt sáng ngời.
Bộ váy này vẫn mang phong cách cổ của Nhất Sắc Tài.
Nhưng khác với trước kia.
Lần này không phải toàn bộ theo hướng cổ trang mà chỉ một vài chi tiết.
Vài chi tiết nhỏ điểm xuyết làm bộ váy tăng thêm cảm giác khác.
Một áo choàng, vừa vặn có thể bọc kín thân.
Khi cởi áo choàng, thiết kế để lộ vai trần.
Sau khi Thẩm Thu Hoa thay xong, Dương Quỳnh nhướng mày, quả nhiên là vì Thẩm Thu Hoa thiết kế.
Số đo này không kém chút nào.
Váy dài chạm đất, bên trong còn có một quần leggings giữ ấm.
Liễu Du nhìn, vô cùng hài lòng với trang phục này.
Nàng nghĩ một chút, cho Thẩm Thu Hoa ngồi xuống, bắt đầu trang điểm cho Thẩm Thu Hoa.
Có váy dài ưu nhã, trang dung đoan trang tinh xảo.
Thẩm Thu Hoa ngũ quan tiêu chuẩn, không hề tì vết.
Liễu Du trang điểm cảm thấy hoàn toàn không cần dùng quá nhiều.
Trang sức, nàng dùng mẫu mới nhất của Hàm Yên Thúy.
Dây chuyền tinh tế làm xương quai xanh của Thẩm Thu Hoa càng thêm xinh đẹp.
Bông tai, vòng tay đều của Hàm Yên Thúy.
Còn tóc, Liễu Du quấn tóc dài nàng lên nhưng không hoàn toàn.
Tạo nên cảm xúc hỗn độn hơn.
“Thẩm tiểu thư thật sự nhìn thế nào cũng đẹp.
Gặp được chị, là phúc khí của mỗi nhà tạo hình.” Liễu Du dù tay bận việc, miệng vẫn ngọt.
Chuẩn bị hết thảy.
Vừa ra khỏi cửa, Liễu Du nhắc nhở nàng chụp một tấm hành lang phát Weibo giữ nhiệt.
Ai ngờ Thẩm Thu Hoa cùng Dương Quỳnh không biết đây là ý gì.
Liễu Du câm lặng.
Làm minh tinh còn vô tri như vậy, mà nhân khí vẫn không tệ, chỉ có thể nói là vì gương mặt Thẩm Thu Hoa quá xinh đẹp.
Kết quả không có ảnh chụp hành lang, cũng không có ảnh chụp trong phòng.
Một đám vội vã chạy đến hiện trường, cực kỳ không chính quy.
Đến hội trước, trước tiên chờ ở phòng chờ ban tổ chức sắp xếp.
Sau đó ấn theo thứ tự mà bước trên thảm đỏ vào bàn.
Phòng nghỉ có không ít diễn viên.
Mọi người chào hỏi nhau, quen biết hay không đều mang dáng vẻ quen biết rộng.
Thẩm Thu Hoa không bắt chuyện cũng những người khác.
Cùng Dương Quỳnh tìm một chỗ ngồi xuống.
Mỗi khi có người tiến vào, ánh mắt mọi người sẽ nhìn người đó.
Nhìn xem trên người đối phương là nhãn hiệu gì, kiểu dáng thế nào.
Mỗi năm có rất nhiều người mới đến, mọi người ngày thường đều bận, rất khó nhớ hết mặt mọi người.
Nhưng nhãn hiệu xa xỉ thì biết vài hãng, mỗi người mặc quần áo gì, bọn họ phân biệt rất nhanh.
Nhận quần áo không nhận người.
Đây là vì sao có nhiều vai quần chúng mặc đồ xa xỉ hơn tiểu minh tinh.
Đến khi Thẩm Thu Hoa vào cửa, ánh mắt mọi người dừng trên người nàng ba phút, váy dài này, còn có bao tay, mọi người đều chưa gặp qua.
“Thu Hoa.”
Thẩm Thu Hoa ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tôn Liệt.
Hai người dù sao cũng đã diễn chung lâu, giao tình vẫn có.
“Liệt ca, lâu quá không gặp.” Thẩm Thu Hoa đứng dậy chào hỏi.
“Đúng vậy, gần đây cô thật sự quay đánh diễn.
Lần trước nhìn hình cô quá gầy, nhìn có chút đáng sợ.
Đừng đua như vậy, thân thể là của chính mình.” Tôn Liệt biểu đạt quan tâm giữa bạn bè.
“Đúng vậy, cho nên sau đó sức khỏe xảy ra vấn đề.
Về sau tôi sẽ chú ý.” Thẩm Thu Hoa mỉm cười nói.
Lúc này nhân viên công tác bắt đầu tiếp đón mọi người chuẩn bị bước lên thảm đỏ.
Trình tự đã được định ra, mỗi người đều biết.
Thẩm Thu Hoa là người mới, tất nhiên xếp hàng dưới.
Dương Quỳnh ra ngoài đi dạo một vòng.
Trở về nhỏ giọng nói: “Bên ngoài trở gió.
Lát nữa sẽ rất lạnh, em phải tự mình chú ý.” Dương Quỳnh là trợ lý của diễn viên không thể xuất hiện trên thảm đỏ.
Cô giúp Thẩm Thu Hoa sửa lại quần áo, không yên tâm chỉnh áo choàng nhiều lần.
“Chỉ là một cái thảm đỏ, chị làm như em ra chiến trường vậy.” Thẩm Thu Hoa cười.
Nàng chưa từng đi thảm đỏ nhưng cũng không quá lo lắng.
“Phải, là chị lo lắng.” Dương Quỳnh chà lòng bàn tay, nhìn Thẩm Thu Hoa bước lên thảm đỏ.
Ở một khách sạn tại thành phố N, Như Quyên ghé vào giường không hình tượng đánh Nguyên Hương, “Nương nương! Nương nương đi thảm đỏ!”
Nguyên Hương vội vàng thò đầu qua, nhìn thấy Thẩm Thu Hoa chậm rãi đi qua thảm đỏ, đi đến khu vực phỏng vấn.
Trước là ký tên trên bản tuyên truyền, sau đó bày ra các loại tư thế cho truyền thông chụp, ngẫu nhiên trả lời phỏng vấn của MC.
MC: “Thu Hoa, cô là người mới năm nay.
Chúng tôi nhìn thấy cô có biểu hiện không tầm thường trong phim truyền hình.
Là một người mới, trước mắt cô có đặc biệt muốn diễn nhân vật nào không?”
Thẩm Thu Hoa nhận microphone: “Tôi diễn khá nhiều phim cổ trang.
Cho nên sau này tôi muốn diễn thử kịch bản hiện đại.”
“Được, cảm ơn Thu Hoa nhận phỏng vấn của chúng ta, mời tiến vào hội trường.” Đối với người mới bước vào giới giải trí như Thẩm Thu Hoa, MC cũng không muốn lãng phí quá nhiều thời gian.
Thẩm Thu Hoa ra khỏi màn ảnh, Dương Quỳnh lập tức đi đến.
Gió bên ngoài ngày càng lớn, Thẩm Thu Hoa cùng Dương Quỳnh mau chóng vào hội trường.
Hàng ghế trước trong hội trường đều là chỗ ngồi của minh tinh.
Trên ghế có dán tên minh tinh.
Đầu tiên Dương Quỳnh dẫn theo Thẩm Thu Hoa tìm chỗ ngồi của nàng, sau đó nhìn một hàng thẳng tắp, lúc này mới thấy được một chỗ ngồi của Thẩm Thu Hoa.
Buổi lễ sắp diễn ra, Dương Quỳnh lướt Weibo xem tin tức mà buổi lễ đăng lên.
Rất nhanh, đã đến đề tài thảm đỏ.
Đoàn đội phía sau của các đại minh tinh sẽ tung ảnh hậu trường ở khách sạn.
Chỉ có Thẩm Thu Hoa cái gì cũng không, chỉ có vài tấm ảnh ở hiện trường.
Có vẻ vô cùng đáng thương cùng quạnh quẽ.
Buổi lễ bắt đầu, các diễn viên thay nhau lấy giải thưởng của mình.
Loại trao giải chia theo phần này khiến toàn bộ buổi lễ trở nên không quan trọng.
Các minh tinh hihi haha trò chuyện cùng nhau.
Dù sao ngày thường đều diễn kịch ở trời nam biển bắc, quanh năm suốt tháng cơ hội có thể bên nhau không nhiều lắm.
Thẩm Thu Hoa không có giải nào.
Lúc trước Lư Tự đã nói với nàng, giải thưởng chia theo phần này rất có khả năng không có Thẩm Thu Hoa.
Bởi vì vai nàng đóng đều chỉ nhiều suất hơn vai phụ một chút.
Nàng vừa bắt đầu đóng phim, rất khó diễn một bộ rồi hot lên.
Chuẩn bị đầy đủ, đối với hai tay trống trơn của mình nàng cũng không để ý.
Ngược lại rất hứng thú với quan hệ giữa các minh tinh.
Có vài minh tinh nhìn không hề có quan hệ nhưng khi ngồi cạnh nhau đều nói chuyện rất vui vẻ.
Buổi trao giải kết thúc, mặt đất rắc vô số hoa giấy, vải lụa rực rỡ, bay tứ tung, gia tăng không khí vui mừng.
Hai người ra khỏi hội trường, Lư Tự cho xe đón hai người.
Về khách sạn, việc đầu tiên phải làm là tắm nước nóng.
Khi Dương Quỳnh lau khô tóc cho Thẩm Thu Hoa thì nàng đã ngủ.
“Sao hôm nay ngủ sớm vậy?” Dương Quỳnh khó hiểu, đưa tay sờ trán nàng, nhiệt độ bình thường.
Lúc này Dương Quỳnh mới yên tâm ôm nàng ngủ.
Hôm sau, Dương Quỳnh tỉnh lại, Thẩm Thu Hoa vẫn nằm trong lòng cô ngủ say.
Gương mặt nhỏ đỏ bừng tựa như quả táo chín.
Dương Quỳnh không nhịn được cúi đầu hôn lên trán nàng.
Khi Thẩm Thu Hoa tỉnh đã là giữa trưa.
Nàng mở mắt ra nhìn thấy mặt Dương Quỳnh.
“Tỉnh? Em ngủ lâu đấy.”
Thẩm Thu Hoa vừa muốn nói chuyện, lại phát hiện giọng đau.
Nàng ho hai tiếng, lúc này mới nói: “Giọng em đau.”
“Bị cảm?” Dương Quỳnh chú ý đến giọng mũi dày đặc của nàng.
“Khụ khụ……” Thẩm Thu Hoa ho hai tiếng.
Dương Quỳnh vội vàng xuống giường lấy nước ấm cho nàng.
“Chị mang đến bệnh viện xem.”
Kết quả khám là cảm khiến cho cổ họng bị nhiễm trùng.
Bác sĩ lấy vài hộp thuốc.
Dương Quỳnh nhìn Thẩm Thu Hoa mang khẩu trang không nói câu nào, cảm thấy vừa buồn cười vừa đau lòng.
Lư Tự nghe Thẩm Thu Hoa bệnh, vội vàng chạy đến hỏi thăm.
Thuận tiện an bài lại công tác sau đó.
Vốn sau khi tham gia lễ trao giải sẽ bắt đầu công tác.
Nhưng Thẩm Thu Hoa bị bệnh, tuy không phải bệnh nặng, nhưng đối với tình trạng sức khỏe hiện tại của nàng vẫn nên cẩn thận.
“Bộ phim dân quốc lần trước liên hệ đã định, em đóng nữ chủ.
Còn có, gần đây có một bộ phim tuyển diễn viên, anh nhìn thì thấy hoàn toàn phù hợp yêu cầu của em.
Tìm thời gian chúng ta đến thử vai, có thể lấy được vai hay không phải xem em lý giải nhân vật cùng biểu hiện thế nào.
Chuyện này còn chút thời gian, nên không cần vội.
Việc cần thiết bây giờ là em khỏi bệnh.
Công tác sau anh sẽ sắp xếp, cố gắng không làm em quá mệt mỏi.”.