Đọc truyện Sủng Phi Bãi Công Hằng Ngày – Chương 96
Sau khi khiếp sợ, sắc mặt Phó Đô Ngự sử liền biến đổi, nếu nói tới gà mái báo sáng……!sao hắn lại quên vị Lão Tổ Tông này!
Thái Hoàng Thái Hậu sống qua 3 triều, chính là người nuôi nấng đương kim thánh thượng, là người nhiếp chính trước khi Hoàng Đế tự mình chấp chính, thậm chí sau khi Hoàng Đế tự mình chấp chính được một thời gian thì đều hỏi ý kiến nàng về mọi chuyện trong triều.
Nàng không phải là người thèm khát quyền lực, khi thấy thủ đoạn giải quyết của tôn nhi từ từ thành thục, nàng liền lui về thâm cung, dần dà không hỏi han việc trên triều nữa, tổ tôn hai người hòa thuận, có thể coi là một giai thoại để đời, mà người Hoàng Thượng nhất cũng chính là vị tổ mẫu này.
Hơn hai mươi năm trước, lúc mà tứ đại phụ thần cầm quyền, Ngao Bái quyền uy ngập trời, khiến cho địa vị đế vương tràn ngập nguy cơ, mà một phần loạn lạc như thế cũng vì quốc gia thiếu mẫu nghi thiên hạ.
Sau đó, nếu như không nhờ Định Hải Thần Châm* Thái Hoàng Thái Hậu quyết định đón cháu gái của Sách Ni là Hách Xá Lí thị vào cung làm hậu, đưa trưởng nữ Nữu Cỗ Lộc thị của Át Tất Long vào làm phi, dốc hết sức lực, đứng giữa lo lắng chu toàn, suy tính thời cơ cho Thánh Thượng, thì tình thế của quốc gia hiện nay ai cũng không biết chắc.
*Định Hải Thần Châm: cây Như Ý Kim Cô Bổng trong tay Tôn Ngộ Không, ý chỉ pháp bảo.
Trước khi Thái Hoàng Thái Hậu lui về hậu cung, tuy tổ tôn hai người đôi khi cũng xảy ra tranh chấp, nhất là bất đồng ý kiến về việc dẹp loạn Tam phiên, nhưng chung quy nàng cũng chính là trợ lực mạnh nhất giúp dẹp loạn Tam phiên, giúp trấn an những Vương gia hoàng thất đó, là người phò tá lớn nhất của Hoàng Thượng.
Nhớ khi xưa, loạn Tam phiên diễn ra nhiều năm, toàn bộ phương Nam đa số đều mất hết, các đại thần hoảng sợ chỉ muốn buông xuôi, có người còn đề nghị dời đô, muốn trở về Thịnh Kinh, liền bị tổ tôn hai liên thủ trừng trị.
Tuy là nữ nhi nhưng tài năng thao lược lại không kém nam nhi, hoặc nói là hơn cả nam nhi, tự mình chống chọi một toà tháp có nguy cơ sụp đổ, có thể nói, để có được đất nước như hiện tại, để Vạn Tuế trở thành người anh minh đứng đầu các tướng tài, thì Thái Hoàng Thái Hậu coi như là công thần lớn nhất.
—— Cũng không phải chưa từng có ai đối chọi với nàng.
Nghịch thần Ngao Bái kia vô cùng cuồng vọng, đã từng ném sổ con trên mặt đất, làm trò trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu, tố cáo việc nữ tử cầm quyền, giẫm vào tội danh gà mái báo sáng.
Năm đó Hoàng Đế vẫn còn nhỏ, làm vậy không khác nào đánh thẳng vào mặt Thái Hoàng Thái Hậu, chỉ vào mũi mà mắng nàng!
Từ khi đó, mấy từ gà mái báo sáng này liền trở thành nghịch lân của Thái Hoàng Thái Hậu.
Kết cục của Ngao Bái, ai cũng thấy rõ mười mươi.
Có câu này tuy khó nghe nhưng lại rất đúng, cho dù nàng không còn muốn phò tá Hoàng Thượng, muốn buông rèm nhiếp chính, thì trừ phe phái trung thành và tận tâm với Hoàng Thượng, cũng sẽ không một ai dám dị nghị câu nào.
Ai dám chỉ trích đây?
Ai cũng sẽ không dám.
Hiện giờ, tuy Thái Hoàng Thái Hậu đã hơn 70 tuổi, ở lâu trong thâm cung không hỏi thế sự, nhưng bọn họ cũng không dám quên, không dám bất kính với vị tổ tông này.
Tất cả thủ đoạn của Hoàng Thượng, cũng là do chính tay vị chủ nhân này dạy dỗ mà ra!
Đủ loại suy nghĩ bay qua, bọn hắn thấy Thái Hoàng Thái Hậu được Hoàng Đế đỡ, khuôn mặt lạnh lẽo, không thấy tí hiền hoà nào trong ánh mắt, liền có người thầm hô không tốt rồi.
Mấy đại thần có liên can nhất trí quỳ xuống, “Vi thần / nô tài tham kiến Lão Tổ Tông, cung chúc Lão Tổ Tông phượng thể an khang, phúc thọ dài lâu……”
Mã Tề cả gan ngẩng đầu lên nhìn một cái, hắn sao mà không hiểu?
Thái Hoàng Thái Hậu tới là để chống lưng cho Nghi Quý Phi nương nương.
Đột nhiên, Mã Tề cảm khái vô cùng, âm thầm may mắn khi cho Phú Khánh làm thư đồng của Ngũ a ca, Nghi Quý Phi không chỉ có thánh quyến thâm hậu, phượng quyến cũng là vô song a.
Hắn nhìn trên mặt Đồ Nhạc ngăn không được tươi cười, trông như hai thái cực với Phó Đô Ngự sử đang nơm nớp lo sợ bên kia.
“Phúc thọ dài lâu?” Thái Hoàng Thái Hậu tựa vào lưng ghế rồi ngồi xuống, nhàn nhạt nói, “Không được rồi.
Các ngươi mong ta phúc lâu thọ dài, bộ không sợ ai gia già quá thành tinh, lại lần nữa can thiệp triều chính sao?”
Lời này nói ra không hề có chút kiêng dè, không đợi mọi người mở miệng, nàng trầm mặt nói: “Nghi Quý Phi cũng chỉ là tặng quần áo mùa xuân cho thái tử mà thôi, vậy mà bị các ngươi chuyện bé xé ra to tới mức đó.
Nàng mà là gà mái báo sáng, thì ai gia là cái gì? Nếu nói tới những việc ai gia làm khi Hoàng Đế còn bé, thì có phải gọi là muốn đảo loạn giang sơn, chặt đứt dòng dõi Đế Vương, không còn mặt mũi để gặp liệt tổ liệt tông?!”
Khang Hi vừa xoa lưng cho nàng, vừa lạnh lùng mà nhìn, âm thầm nhớ kỹ mấy tên quan viên sắc mặt không được tự nhiên sâu trong đáy lòng.
Người chủ động cầu kiến, mặt mày nghiêm nghị khuyên can đế vương là Phó Đô Ngự sử lúc này kinh hồn táng đảm, dập đầu nói: “Lão Tổ Tông bớt giận, Lão Tổ Tông bớt giận!”
“Một đám các ngươi, chính sự thì không làm, suốt ngày nhìn chằm chằm hậu cung của Hoàng Đế, có ý đồ gì?” Ánh mắt Thái Hoàng Thái Hậu không hề vẩn đục, sắc bén sáng chói như gươm mà đánh giá mọi người đang quỳ, “So với ai gia, Nghi Quý Phi tham chính cũng chưa, cũng không thất đức, nếu muốn buộc tội tới vậy, thế thì buộc tội ai gia trước, các ngươi thấy sao a?”
Thoáng chốc, thanh âm sợ hãi thỉnh tội ào lên hết đợt này đến đợt khác, vang vọng rất lâu không thể ngừng.
Minh Châu thầm thở dài, mọi thứ đều vô ích cả rồi! Có Lão Tổ Tông ở đây, tội danh gà mái báo sáng sao cũng không gán được.
Vậy mà Hoàng Thượng lại thỉnh ra Thái Hoàng Thái Hậu, thế nhưng Thái Hoàng Thái Hậu cũng nguyện ý giúp Nghi Quý Phi, tuy Minh Châu đã tính toán chu toàn, nhưng hắn cũng có cảm giác vô cùng thất bại.
Lúc trưa, việc Phó Đô Ngự sử xuất quân là việc mà hắn không ngờ tới, đúng là cho hắn một cái kinh hỉ lớn.
Ánh mắt hắn trầm xuống, vốn tưởng rằng có thể vặn ngã Quách Lạc La thị……!
“Minh Châu.”
Minh đại nhân cúi đầu xuống, chỉ nghe Lão Tổ Tông chợt điểm tên hắn, tức khắc trong lòng rùng mình, chắp tay nói: “Có nô tài.”
“Thái tử còn bé đã mất nương, từ nhỏ không được nương quan tâm.” Ngoài dự đoán của mọi người, Thái Hoàng Thái Hậu đột nhiên đổi đề tài, nhắc tới thái tử.
Nàng nhẹ giọng, thở dài: “Ngươi cũng làm a mã, các ngươi cũng làm a mã.
Nhưng hãy đặt mình vào hoàn cảnh người khác, đối với hài tử, a mã so ra vẫn không cẩn thận bằng nương, luôn có những chuyện mà a mã không chăm sóc tốt được.
Ai gia thấy được thái tử và tiểu Ngũ thân với nhau, cũng thấy được hắn cực kỳ, cực kỳ hâm mộ tiểu Ngũ có một người nương tốt.
Ai gia nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ đến mức ăn không ngon ngủ không yên a! Thế nên ai gia đã căn dặn Nghi Quý Phi trông coi nhiều hơn……”
Vậy mà lại chơi chiêu cảm tình!
Mà, chuyện này là do Lão Tổ Tông căn dặn sao?
Nguyên nhân này, khiến Minh Châu há miệng thở dốc, không lời nào để nói.
Thái tử điện hạ từ nhỏ không có nương, nên khát vọng được yêu thương là chuyện phải có, cái này hắn phản bác bằng đường nào?
Cảm tình, uy thế đều xuất ra, cùng lúc chơi hai chiêu, đây là đang ép hắn đồng tình, cũng là cảnh cáo.
Dường như Thái Hoàng Thái Hậu đã phát hiện ra cái gì, ngay cả lý do vì sao nàng dặn dò Nghi Quý Phi mà không phải Bình tần Hách Xá Lí thị……!dù không nói nhưng cũng khiến không ai có thể nghi ngờ.
Mà cái tội danh gà mái báo sáng này, cũng không giống lý do lúc lâm triều hôm nay hắn bài trí, cũng không phải do hắn an bài để gán cho Nghi Quý Phi, nên hắn sẽ không bị liên luỵ.
Rốt cuộc là ai ra tay? Khiến tất cả kế sách đều đổ sông đổ biển.
Minh Châu thầm cười khổ, liên tục cân nhắc, sau đó phải nói tiếp: “Từng hành động lời nói của Lão Tổ Tông và Hoàng Thượng đều nồng đậm tình thương, khiến nô tài nghe vô cùng cảm động.
Nếu Thái Tử gia được Nghi Quý Phi trông nom, thì đó chính là chuyện may mắn nhất, cái gì mà gà mái báo sáng, đúng là xằng bậy!”
Ngay cả Minh Trung đường cũng đã bày tỏ thái độ, các quan viên phía sau cũng từng lớp từng lớp mà đồng ý hô vang, khiến sắc mặt Thái Hoàng Thái Hậu hòa hoãn rất nhiều, hơi hơi gật đầu, lộ ra tươi cười.
Các yếu tố gây bất lợi cho Bảo Thành đều đã bị bóp chết.
Hiện giờ mọi thứ đã rành rành, nếu lại có người mượn cớ này công kích Nghi Quý Phi, thì đó chính là bất kính với Hoàng Đế, bất kính với ai gia.
Người như vậy, cũng không cần vào triều làm quan nữa!
Nghe vậy, thần sắc Phó Đô Ngự sử đột nhiên rã rời, nhiệm vụ mà Tác Tướng giao cho……!thất bại rồi.
“Trẫm nhận lời thỉnh tội của các ngươi, ngày sau cẩn thận một chút.
Phó Đô Ngự sử chức này ngươi cũng không cần gánh nữa, cùng hồi phủ mà ăn năn với đồng liêu của ngươi đi, khi nào tỉnh táo lại thì đến báo cáo Đô Sát Viện.” Khang Hi nâng mí mắt, trầm giọng nói, “Sau khi tỉnh ngộ, Vương Dong có an bài sắp xếp gì, thì xem vào biểu hiện của ngươi.”
Lại là về ăn năn……!
Nhưng lần này ngay cả chức quan cũng lụm mất!
Các tầm mắt hướng về hắn, đa số là đồng tình thương hại, tiểu số là vui sướng khi người gặp họa, Phó Đô Ngự sử run run cả người tạ ơn, thần sắc dại ra, khóc không ra nước mắt, nếu biết vậy hắn đã chẳng làm.
Mọi chuyện còn chưa xong, người lãnh đạo trực tiếp của hắn, Tả Đô Ngự Sử Vương Dong, hắn (Phó Đô) nhìn thấy ánh mắt hắn (Vương Dong) như có thể bắn ra lửa.
Trước giờ Vương đại nhân luôn chính trực công bằng, đây là lần đầu tiên trong đời hắn quyết định lấy việc công làm việc tư.
Hắn sẽ đợi tên này tỉnh táo lại, sau đó lợi dụng cái chức quyền này, ha hả, hắn không làm khó dễ tên này thì chắc chắn sẽ không bỏ qua!!
Ngay lúc Vân Tú còn chưa biết gì, thì một màn buộc tội đầy phong ba cứ như đầu voi đuôi chuột mà kết thúc.
Thụy Châu còn chưa nắm rõ việc xảy ra ở Ngự Thư Phòng, thì bữa tối, thánh giá lại rất đúng giờ mà đến.
Ngồi trước bàn ăn, Khang Hi nhẹ giọng thuật lại hết chuyện xảy ra hôm nay, có ý trấn an nàng, thần sắc hơi có chút lo lắng bất an: “Trẫm không muốn khiến nàng lo lắng, tính là giải quyết xong hết rồi mới nói cho nàng.
Mấy tên ngự sử đó trẫm đều đã phạt, còn chủ mưu phía sau……”
Là Minh Châu, Đồng Quốc Duy, hay là Tác Ngạch Đồ đang nhàn rỗi ở nhà?
[Editor: Bánh Tai Heo – Wattpad: banhtaiheo – Wp: banhtaiheoHElachanai.wordpress.com]
Nói xong, Hoàng Đế liền trở nên âm trầm, “Trẫm sẽ không để Tú Tú chịu ủy khuất.”
Vân Tú khựng lại, vô tình làm rớt đũa bạc, sau một lúc lâu cũng không phục hồi tinh thần.
Buộc tội nàng, nói nàng nhúng tay vào việc của thái tử, làm gà mái báo sáng?
Quý Phi nương nương nhíu mày, sau đó mắt đào hoa nhanh chóng tích tụ nước, nàng nhắm mắt, không tiếng động mà rơi nước mắt.
“Thần thiếp bất quá chỉ là một phụ nhân chốn thâm cung, sao đột nhiên lại thành yêu phi hại nước, khiến cho ai cũng có thể phán xét?” Trong lòng tức giận, tràn đầy lạnh lẽo thâm trầm, nàng nức nở nói, “Lại còn khiến Lão Tổ Tông ra mặt, thần thiếp có tài đức gì chứ!”
Thấy vậy, trái tim Khang Hi như bị cấu véo thật đau, bỗng nhiên chân tay luống cuống, vụng về mà dỗ nàng, “Đã qua rồi! Có trẫm ở đây, không còn ai dám càn rỡ nữa.”
Lấy khăn mềm nhẹ nhàng xoa mắt cho nàng, thật vất vả mới dừng được hàng nước mắt, Khang Hi thở phào nhẹ nhõm một hơi, toàn bộ lửa giận đều đá về hướng mấy triều thần “xen vào việc người khác”.
Lần này là về nhà ăn năn, lần tới sẽ bắt giam bọn hắn vào ngục, còn lần tới……!
Đôi mắt hắn như lọt vào hồ băng, lạnh lùng mà nghĩ, dã tâm bọn họ thật lớn!
Nên xách Tác Ngạch Đồ ra lại rồi.
Hôm sau.
Vân Tú dùng toàn bộ đội hình và biểu tượng của Quý Phi đi đến Từ Ninh Cung để tạ ơn, sau đó thong thả ung dung tới một góc trong Ngự Hoa Viên, “trùng hợp” gặp được Huệ phi nương nương sắc mặt vô cùng khó coi.
Chuyện buộc tội hôm qua gây ầm ĩ lớn như vậy, nên phàm là phi tần thuộc gia tộc có chút thế lực thì sáng nay đều biết được kha khá ngọn nguồn.
Biết tin Nghi Quý Phi bình yên vô sự, khiến người đặc biệt để tâm tới chuyện này là Huệ phi như mắc một cục nghẹn, nàng ném vỡ mấy chung trà, chỉ cảm thấy trong cung điện vô cùng ngột ngạt.
Chịu không nổi nữa, nàng lạnh giọng kêu mấy tỳ nữ đang xoa huyệt Thái Dương cùng đến Ngự Hoa Viên giải sầu, ai ngờ oan gia ngõ hẹp, vậy mà gặp Quách Lạc La thị!
Đập vào mắt nàng là đội hình và nghi thức theo đúng chuẩn của Quý Phi khi đi ra ngoài, khiến sắc mặt Huệ phi tức khắc cứng đờ.
Huệ phi xoay người muốn đi, Vân Tú cong cong mặt mày, ý cười treo trên miệng mà gọi nàng lại: “Trùng hợp quá, không phải là Huệ phi muội muội đó sao? Thấy bổn cung lại không hành lễ, là ai dạy quy củ cho ngươi thế?”
Giọng điệu cực kỳ ôn nhu, như là không chút nào để ý..