Sủng Phi Bãi Công Hằng Ngày

Chương 95


Đọc truyện Sủng Phi Bãi Công Hằng Ngày – Chương 95


Phàm là sổ con buộc tội, thì thứ quan trọng nhất chính là chứng cứ, huống chi người bị buộc tội lại còn là nhân vật mà Hoàng Đế nâng niu, Nghi Quý Phi được sủng ái nhất hậu cung hiện tại?
Nếu người bị công kích là quan viên, thì tội danh hay chứng cứ còn có thể qua loa được, nhưng nếu đề cập đến việc hậu cung, đề cập đến sủng phi của Hoàng Thượng, thì không ai dám nói chuyện vô căn cứ hay chưa được điều tra tỉ mỉ.

Lỡ mà có sai, chắc chắn sẽ ăn phải tội danh bôi nhọ.

Đối diện với lửa giận của đương kim Thánh Thượng, mất chức còn nhẹ, không chừng còn bị vào nhà tù, tất cả thanh danh đều mất.

Nếu người Đô Sát Viện đã dám buộc tội, như vậy, việc Nghi Quý Phi nhúng tay vào cuộc sống hằng ngày của Thái Tử gia……!chỉ có thể là thật.

Lời của Bình tần nương nương quả nhiên không có chút giả dối!
Chỉ một thoáng, Tác Ngạch Đồ liền đen mặt, có cảm giác trái cây hắn nuôi trồng bị người ta cướp đi, càng có cảm giác như bị đâm sau lưng.

Tuy việc này do Đô Sát Viện đứng ra, nhưng Tác Ngạch Đồ biết trong đó có dấu răng của Minh Châu.

Ha hả, hiện giờ, còn ai ngoài hắn đủ lực để làm như vậy chứ?
Huệ phi nhiều năm cắm rễ ở Tử Cấm Thành, tin tức của nàng đều rất linh hoạt; Lão già Minh Châu kia thì phất lên như diều gặp gió trong triều đình, rất nhiều người đầu nhập vào hắn, nếu muốn phân phó mấy thuộc hạ làm quan nhỏ, cũng chỉ cần nói một tiếng mà thôi.

Phải biết rằng, căn bản trong Đô Sát Viện đều là quan thanh liêm, nhưng thanh liêm cũng sẽ có tâm tư riêng, rất ít có người được như Tả Đô Ngự Sử Vương Dong, bò lên từ hai bàn tay trắng, không tham vật chất, là một thần tử đơn độc và chất phác chân chính.

[Editor: Bánh Tai Heo – Wattpad: banhtaiheo – Wp: banhtaiheoHElachanai.wordpress.com]
……!
Suy nghĩ lại bay về chuyện cũ, Tác Ngạch Đồ càng thêm không ngờ, Hách Xá Lí gia vậy mà không được tí tin tức nào, nhìn tình hình, Hoàng Thượng cũng chẳng hay biết gì.

Chẳng lẽ, Thái Tử gia thật sự bị Quách Lạc La thị mượn sức, không những không kháng cự việc Nghi Quý Phi nhúng tay, mà còn vui vẻ chịu đựng?
Tác Ngạch Đồ luôn cho rằng, Hách Xá Lí gia và Quách Lạc La gia coi như đồng bạn, còn Nạp Lạt gia là thù địch không chết không thôi với hắn.

Theo lý thuyết, Nghi Quý Phi gặp nạn, dù xuất phát từ ích lợi hay từ đạo nghĩa thì hắn cũng nên giúp đỡ một phen, từ đó đạt được cảm kích của một vị sủng phi, chỗ tốt ngày sau sẽ bất tận……!Nhưng lúc này Nghi Quý Phi lại chạm vào nghịch lân của hắn!
Thái tử là thái tử của Hách Xá Lí thị, mẹ đẻ là Nhân Hiếu Hoàng Hậu.

Vậy nên hắn mới làm tất cả cho Thái Tử gia, tận tâm tận lực, trợ giúp nâng đỡ, dù là tính kế Hoàng Quý Phi mang thai năm đó, hay là việc ra tay với Lục a ca có tên “Tộ”, mọi thứ đều là để giữ gìn cho địa vị trữ quân kìa.

Hắn phải làm người mà điện hạ ỷ lại nhất, không ai có thể thay thế công lao của hắn, Nghi Quý Phi là ai mà dám?
Nghi Quý Phi, Quách Lạc La thị, tâm cơ thật sâu!
Bình tần đã từng nhắc hắn rất nhiều, nói Thái Tử gia thích đến Dực Khôn Cung, mà hắn lại không tin.


Nói tới nói lui, Thái Tử gia mới chừng mười tuổi, không thể phân biệt tốt xấu, rất dễ bị nàng ngon ngọt dụ dỗ, khả năng này có thể xảy ra.

Nghĩ đến hắn nhàn rỗi ở nhà, làm quả đào suýt bị người ta hái, Tác Ngạch Đồ nhịn không được mà đi qua đi lại, trong lòng ập lên nôn nóng trước giờ chưa từng có, tức giận đến mức vểnh cả râu.

Không nghĩ tới lại có ngày hắn và lão thất phu Minh Châu lại cùng chính kiến.

Nghĩ tới nghĩ lui, Tác Ngạch Đồ hỏi: “Thế lâm triều hôm nay, Hoàng Thượng phản ứng như thế nào?”
Người tới báo tin khẽ nói: “Hoàng Thượng mắng triều thần một hồi, rồi nói trẫm cho phép điều đó , tiếp theo liền phạt người của Đô Sát Viện, sau đó tuyên bố bãi triều.”
Hoàng Thượng cho phép?
Tác Ngạch Đồ không tin!
Hoàng Thượng quả thực sủng ái Quách Lạc La thị, tới mức này mà còn không phạt nàng.

“Yên lặng xem biến, sau đó quạt gió thêm củi, chắc chắn Nghi Quý Phi không còn được sủng ái nữa đâu.” Đợi người trước mặt hỏi hắn nên làm thế nào, trong mắt hắn liền hiện lên sự tàn khốc, chậm rãi khôi phục bình tĩnh, “Hoàng Thượng chính là minh quân! Gà mái báo sáng* chính là điều tối kỵ……”
*Gà mái báo sáng: thường thì gà trống báo sáng đó mọi người, nên gà mái báo sáng ở đây chính là bao biện làm thay, xen vào chức trách mà bản thân không có quyền hạn, lạm quyền, nhất là việc nữ tữ xen vào việc triều chính hoặc những việc không nằm trong bổn phận dù trực tiếp hay gián tiếp.

Nghe mấy chữ “gà mái báo sáng”, đồng tử của tên quan viên co rụt lại, chắp tay, thấp thấp mà hô vâng.

Không phải Tác đại nhân liên thủ với Nghi Quý Phi sao?
Tội danh này mà bị áp vào, Quý Phi sẽ vĩnh viễn không thể xoay người, không khỏi làm người ta có chút thổn thức.

Hắn hơi lắc đầu, cho dù Hoàng Thượng quyết tâm che chở, nhưng cũng sẽ không bảo vệ được lâu.

Lâm triều hôm nay, một vị quan ngự sử ngũ phẩm của Đô Sát Viện bước ra khỏi hàng, dõng dạc hùng hồn buộc tội Nghi Quý Phi Quách Lạc La thị “Bao biện làm thay” “Bất kính mất quy củ” “Nhúng tay vào việc của trữ quân”, các tội trạng lần lượt đưa ra, khiến Càn Thanh Cung lâm vào một mảnh yên tĩnh quỷ dị.

Binh Bộ thị lang Đồ Nhạc liền tức giận, ánh mắt trầm xuống tính bước ra khỏi hàng, Công Bộ thị lang Mã Tề đứng bên phải vội vàng kéo ống tay áo hắn, mịt mờ lắc đầu, trong mắt ẩn chứa một câu —— giờ không phải thời cơ tốt để cãi.

Vì Phú Khánh làm thư đồng của Ngũ a ca, mà Phú Sát gia Mã Tề cũng rất thích tính tình sang sảng phóng khoáng của Đồ Nhạc, hai người tuổi tác lại xấp xỉ, dần dần trở nên thân thiết với nhau.

Mã Tề biết rõ, Binh Bộ vốn không hợp với đám quan bên kia, mà Đồ Nhạc lại còn là huynh trưởng ruột của Nghi Quý Phi, quan hệ coi như là người bên nhà ngoại! Đồ Nhạc lại nói năng vụng về, dù kìm không được mà vọt tới thì cũng làm gì mà cãi lại mấy lời buộc tội của ngự sử?
Tính thế hiện giờ, vừa nhìn là biết có gian trá, không thể xúc động a.

Nghĩ như vậy, ngón tay giấu dưới áo quan của Mã Tề liền chỉ lên ghế cao, còn có Vạn Tuế Gia ở đó mà! Quý Phi được sủng ái không phải giả, chờ Vạn Tuế Gia tỏ thái độ, chúng ta bước ra khỏi hàng cũng không muộn.


Đồ Nhạc tuy có chút thật thà chất phác ( đây là nguyên văn Tam Quan Bảo nói), nhưng cũng không phải kẻ không có đầu óc, bất quá hắn giận vì muội muội bị người khi dễ, quan tâm quá nên bị loạn thôi.

Được Mã Tề nhắc nhở, hắn liền trầm mặc, rút lại nửa bàn chân ló ra, ngay sau đó cẩn thận nhìn lên phía Khang Hi, sau đó thoáng thả lỏng.

Sắc mặt Hoàng Thượng đen kịt, nhìn quá mức đáng sợ, như là điềm báo bão táp sắp đến, toàn bộ đều trút xuống quan viên buộc tội.

Hoàng Thượng tức giận, mọi người đều thấy rõ ràng.

“Rảnh quá rồi nhỉ.

Văn võ bá quan không đủ cho các ngươi buộc tội, lại dòm ngó vào hậu cung của trẫm.” Khang Hi quét mắt khắp đại điện mênh mông, giận đến mức tức cười, nhàn nhạt nói, “Lần tiếp theo có phải muốn buộc tội trẫm trầm mê hưởng lạc, ngu ngốc thất đức luôn hay không?”
Vừa nghe xong, văn võ cả triều đều hiểu rõ thái độ của Hoàng Thượng, hắn đây là đang thiên vị Nghi Quý Phi ra mặt.

Ngự sử buộc tội Vân Tú nhịn không được mà quỳ xuống, mồ hôi lạnh ròng ròng nói: “Vi thần không dám, vi thần không dám!”
“Ngươi không dám? Trẫm thấy ngươi rất dám đấy!” Mắng xong, Khang Hi cười lạnh nheo mắt lại, vỗ rầm một cái vào tay ghế, “Việc Nghi Quý Phi làm, không phải bao biện làm thay, mà được trẫm cho phép.

Trẫm để nàng quan tâm thái tử, sao, các ngươi có dị nghị gì hả?”
Những quan viên trong lòng có quỷ hai mặt nhìn nhau, trong nhất thời không nói tiếng nào.

Bọn họ dám lấy hết can đảm buộc tội Quý Phi, nhưng thật sự không có dũng khí phản bác Hoàng Thượng a.

Theo thời gian nắm quyền, uy nghiêm của Khang Hi ngày càng mạnh, ai cũng không dám làm trái ý hắn, vì chỉ cần một câu là bọn họ đi đời, cho dù là “Tướng quốc” Minh Châu quyền thế ngập trời, cũng không dám lướt qua điểm mấu chốt đó.

Minh Châu đứng ở trên đầu, nghe vậy rất ngạc nhiên, rũ mắt xuống, mỉm cười trên mặt dần biến mất.

Này……!Vạn tuế cho phép ư?
Chẳng lẽ ngài đã biết cả rồi?
Hắn thầm hô thất sách, không phải Huệ phi nương nương nói là Hoàng Thượng vẫn ù ù cạc cạc chưa biết chuyện này sao?
Hỏng rồi.

Hắn đã đi sai một nước cờ, xem nhẹ địa vị của Nghi Quý Phi trong lòng Hoàng Thượng, quá tin vào tin tức hắn nhận được, coi như vô tình đẩy Nghi Quý Phi đến cạnh thái tử……!Cho dù trước giờ nàng không có tâm tư này, nhưng sau hôm nay, sau khi bị buộc tội, có khi thật sự sẽ có tâm tư đó!
Nghĩ đến đây, lòng Minh Châu liền rơi xuống đáy cốc, sinh ra hối hận nặng trĩu.


Chỉ là trên đời không có thuốc hối hận, việc đã đến nước này, biện pháp tốt nhất đó là giảm bớt tổn hại.

Nếu cảm xúc của Minh Châu là hối hận, thì Đồng Quốc Duy là đáng tiếc.

Hắn đứng đó, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, tốt nhất là thái tử cũng bị phạt, đáng tiếc……!Trời không chiều lòng người……!
“Không có dị nghị.” Cả đại điện an tĩnh đến mức cây kim rơi cũng có thể nghe, Khang Hi bỗng nhiên cười một tiếng, lạnh lùng nói, “Vương Dong đâu?!”
Một trong hai người đứng đầu Đô Sát Viện là Tả Đô Ngự Sử Vương Dong, hắn bước ra, sắc mặt hiện lên vẻ sầu khổ hiếm thấy.

Hắn chắp tay: “Có vi thần.”
“Từ lúc trẫm đăng cơ tới nay, đã bao giờ có chuyện hậu phi bị buộc tội chưa? Đã bao giờ có chuyện thần tử nhúng tay vào hậu cung chưa? Đô Sát Viện lại ngập trong chướng khí như vậy sao?” Khang Hi vuốt ve ngọc ban chỉ chậm rãi hỏi.

Ba câu hỏi liên tiếp, Vương Dong nào còn đứng vững!
Tuy Đô Sát Viện có quyền buộc tội hậu phi, trước đó hắn cũng từng buộc tội Hoàng Quý phi Đồng Giai thị trong tiệc bánh chưng của tết Đoan Ngọ, nhưng nếu lúc này còn ngoan cố cãi cọ đúng sai với Hoàng Thượng, thì chính là không có ánh mắt.

Hắn “bùm” một tiếng rồi quỳ xuống: “Do thần quản lý bất lực, cầu Vạn Tuế Gia bớt giận!”
Quan viên ngũ phẩm vừa nãy buộc tội Nghi Quý Phi run như cầy sấy, nằm sấp trên mặt đất.

“Phạt Vương Dong hai tháng bổng lộc, chấn chỉnh lại cho trẫm, còn ngươi,” Khang Hi nhìn xuống hắn, trong mắt như có vụn băng, “Xử lý việc gì cũng phải công minh liêm chính, suy nghĩ kỹ rồi mới làm.

Về phủ cấm túc, trước mắt cứ tĩnh tâm ba ngày đi.”
Nghe xong, Vương Dong thầm tức giận, đúng là tai bay vạ gió.

Chuyện này của Nghi Quý Phi hắn còn không rõ ràng lắm, ngự sử kia sao mà biết được?
Nói đến cùng, đây là nội tình hoàng gia, là việc nhà của Hoàng Thượng, làm gì liên quan tới vấn đề phẩm hạnh của Quý Phi.

Việc dính tới trữ quân vốn là vấn đề mẫn cảm, còn có Hoàng Thượng che chở, vậy mà cũng dám chắc mà buộc tội?
Giờ thì ăn đủ!
Người nọ quỳ trên mặt đất nghe xong, sắc mặt đỏ bừng, hận không thể té xỉu.

Mặt mũi của hắn, tất cả đều không còn……!
Mọi người đều âm thầm kinh hãi.

Phạt bổng và cấm túc thì không sao, nhưng đây là gì? Là hình phạt từ Càn Thanh Cung!
Mà người bị phạt chính là quan của Đô Sát Viện!
Vương đại nhân hoàn toàn là bị giận chó đánh mèo, còn vị kia thì thanh danh mất hết.

Mấy người ngoài thầm nghĩ, lời nói vàng ngọc của Hoàng Thượng đã ra, coi như cái danh không công chính liêm minh này sẽ theo hắn cả đời.

Ai bảo ngươi hồ đồ?

Khang Hi giải quyết dứt khoát, khiến tất cả quan lại á khẩu không trả lời được, sau đó lập tức hô bãi triều.

Hoàng Đế áp việc buộc tội xuống, không muốn khiến nàng ưu phiền, cho nên sóng gió trên triều vẫn không lan ra, Vân Tú vẫn ngủ ngon lành ở tẩm điện.

Chờ nàng dậy cũng là lúc mặt trời đã lên cao, sau khi dùng xong đồ ăn sáng, nàng ôm Cửu a ca ê ê a a sang, cười khanh khách mà nhìn hắn nghiêng đầu phun bong bóng, nhìn hắn nằm ngửa lật tới lật lui như con rùa, Dận Đường cũng biểu diễn hết sức cho nương xem, mở to mắt đen như lưu li, ưỡn cái bụng tròn phình ra.

Ánh mắt Vân Tú trở nên nhu hòa, mới đó mà đã qua buổi trưa.

Nhìn cái bụng tròn phình lên, Văn Uyên vô cùng thích thú, nhanh tay lẹ mắt cầm cái trống bỏi chơi đùa với tiểu chủ tử.

Ai ngờ Dận Đường không để ý, nhìn trái phải hồi lâu, sau đó rướn cổ, bẹp một ngụm hôn lên gò má Vân Tú, sau đó làm bộ rụt người, bất động dúi mặt vào cổ của nương.

Đột nhiên bị đánh lén, Vân Tú nhướng mi, nhẹ nhàng chọc chọc khuôn mặt của nhi tử béo, đang muốn nói chuyện, đột nhiên Thụy Châu vội vàng vén rèm lên, nhỏ giọng nói: “Nương nương, đầu tiên là người Đô Sát Viện cầu kiến, sau đó Hoàng Thượng liền triệu tập trọng thần của lục bộ và mấy học sĩ của nội các vào cung, chắc chắn là có chuyện lớn.

Trên đường trở về, nô tỳ thấy rất nhiều tiểu thái giám của mấy cung khác vò đầu bứt tai, ai nấy cũng nhìn về phía Càn Thanh Cung.”
“Hiện tại có chuyện lớn gì nhỉ……” Vân Tú như suy tư gì, rồi sau đó dừng một chút, nhẹ giọng nói, “Nhớ chú ý kỹ đầu bên kia.”
“Vâng.”
Tại Càn Thanh Cung.

Nếu dùng tám chữ để khái quát tâm tình của Đồ Nhạc, có thể nói là thay đổi rất nhanh, buồn rồi lại vui.

Sau khi quan viên ngũ phẩm buộc tội Vân Tú bị về nhà cấm túc, thì lúc lâm triều hôm nay, mọi người đều thầm hiểu rõ mà không hề nhắc tới, không muốn khiến Hoàng Thượng tức giận.

Đồ Nhạc cũng vô cùng yên tâm, nhưng không bao lâu, không biết từ chỗ nào liền nhóm lên một lời đồn đãi, âm thầm chấn động mọi người, nhưng phạm vi rất nhỏ, chỉ trên triều mới biết.

Lời đồn đãi nói, Nghi Quý Phi ỷ được Hoàng Thượng sủng ái, nhúng tay vào việc của thái tử, muốn làm gà mái báo sáng!
Mấy chữ gà mái báo sáng này sao có thể tùy tiện nói?
Đồ Nhạc vừa tức vừa giận, vừa lúc được Hoàng Thượng triệu kiến, hắn liền vội vàng lo lắng mà vào cung.

Ngự Thư Phòng cực rộng rãi, chứa được rất nhiều trọng thần trong triều, chỉ thấy Phó Đô Ngự sử của Đô Sát Viện mặt đầy nghiêm nghị, chắp tay khuyên can: “Mong Hoàng Thượng vì thái tử suy nghĩ, vì Đại Thanh suy nghĩ……”
Vương Dong vừa đuổi tới thấy cảnh này thì trước mắt tối sầm, sao lại là thủ hạ của hắn?
Khang Hi nghe xong, không vui không giận.

Tầm mắt hắn đảo qua các thần tử, cũng chẳng thèm để ý lời Phó Đô Ngự sử nói, tiếp đến hắn vòng ra sau bình phong: “Lão Tổ Tông, cẩn thận dưới chân, ngài chậm một chút……”
Chỉ nghe thanh âm nhàn nhạt của Thái Hoàng Thái Hậu vang lên: “Thân mình ai gia rất khỏe mạnh, có rất nhiều tinh lực để làm gà mái báo sáng nha.”
Chỉ trong một thoáng, Phó Đô Ngự sử liền ngậm miệng, trên thái dương lấm tấm mồ hôi lạnh, Minh Châu oanh liệt đứng đó cũng kinh hãi, chợt ngẩng đầu lên.

Sao lại khiến cả vị này lộ diện thế?!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.